Cung Vô Song liếc nhìn Diệp Phàm hai tay vẫn bao to bao nhỏ, khóe miệng không tự chủ hơi nhếch lên một vòng cung không dễ phát hiện.
"Là"
Nàng thừa nhận, hai người thậm chí có giấy kết hôn rồi, gọi là bạn trai không sai đi?
Hôm qua nàng đã chấp nhận hết thảy thuận theo tự nhiên, do vậy sẽ không chủ động đi rêu rao, đồng dạng cũng không giấu diếm.
"Thật sự!? Trông qua cũng không thấy soái nha, hay là công tử nhà giàu?" - Lưu Minh Nguyệt lẩm bẩm lầm bầm, ánh mắt càng thêm chăm chú, như muốn nhìn thấu lớp ngụy trang của Diệp Phàm.
Lưu Minh Nguyệt hiển nhiên vẫn không biết thận phận thực sự của Cung Vô Song, tự cho là gia cảnh của nàng không có gì đặc biệt, tìm bạn trai con nhà giàu cũng là việc không hiếm lạ.
Trần Vân Đình vội kéo lấy tay nàng, ra hiệu đừng nói lời linh tinh, sau lại hướng sang Diệp Phàm áy náy nói:
"Bạn trai Vô Song tỷ, ngươi làm ơn không cần để trong lòng. Minh Nguyệt tính tình vốn bát quái, nàng không có ý gì xấu..."
"Không việc gì"
Diệp Phàm cười cười, liếc nhìn Lưu Minh Nguyệt một cái.
Cổ nhân nói giơ tay không đánh mặt người cười, hắn vốn dĩ liền không so đo, thái độ của Trần Vân Đình lại đủ thành ý, hắn không tiện im lặng, khách sáo trả lời một câu.
Lưu Minh Nguyệt cảm thấy vừa rồi mình hơi bất nhã, gặp ánh mắt Diệp Phàm nhìn thoáng qua, khẽ cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi.
Diệp Phàm âm thầm tán thưởng, đúng là vật họp theo loài, hai cái bạn cùng phòng với Cung Vô Song mà có thể trở thành khuê mật với nàng, tâm tính chắc chắn sẽ không xấu đi đâu.
Một đời trước, hắn không có cơ hội tiếp xúc với nhị nữ, cũng không biết lão bà hắn còn có hai cái khuê mật này, hẳn là Cung Vô Song không muốn có nhiều giao thoa với các nàng, tránh gây ngộ hại các nàng đi.
Sáu người đi vào phòng trống đã được Trần Vân Đình đặt trước, phân biết ngồi xuống, mở ra thực đơn gọi đồ.
"Mọi người uống gì? Minh Nguyệt, Vô Song tỷ, còn có... nga, ta còn chưa được biết tên ba người" - Trần Vân Đình có vẻ khá hoạt bát, chủ động hỏi chuyện.
"Cung Hàn Nguyệt, Vô Song tỷ thân muội muội"
"Đông Hoàng Phi Phi"
"Diệp Phàm"
"Nha, Vô Song tỷ, ngươi thế nào lại có một vị song bào thai muội muội?"
Lúc này, Lưu Minh Nguyệt mới chú ý tới Cung Hàn Nguyệt, phía trước lòng bát quái khiến nàng dành toàn bộ sự quan tâm của mình tới Diệp Phàm.
"Nàng nhỏ hơn ta hai tuổi, phía trước đi du học" - Cung Vô Song ánh mắt nhìn về muội muội mình đầy cưng chiều, trả lời.
"Được rồi, gọi đồ đã nào ~" Trần Vân Đình lấy tay bịt lại miệng của Lưu Minh Nguyệt, nếu không lấy tính tình của người sau, cả ngày cũng không hết chuyện để hỏi.
Cung Vô Song gọi cà phê sữa, Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt và Đông Hoàng Phi Phi đều tùy tiện, còn lại nhị nữ đều gọi trà đào.
Tiếp đến, các nàng bắt đầu ôn chuyện, Cung Vô Song thỉnh thoảng mới trả lời một hai câu, chủ yếu là lắng nghe hai cái khuê mật ríu rít không ngừng.
Diệp Phàm ba người nghiễm nhiên biến thành kẻ thừa, đơn giản ngồi thưởng thức đồ uống, làm thính giả.
...
Được một lúc, chuyện cũ ôn lại không sai biệt lắm, Lưu Minh Nguyệt lại nổi lên tính bát quái
"Soái ca, ngươi tiết lộ một chút nha, làm thế nào ngươi đuổi được Vô Song tỷ đến tay? Phải biết ngày xưa nàng là đệ nhất lãnh diễm hoa hậu giảng đường, bao nhiêu quý công tử nhà giàu thổ lộ đều bị nàng cự tuyệt đâu..."
Cung Hàn Nguyệt nghe được liền cười khẽ.
Cung Vô Song vô ngữ nhìn cái khuê mật của mình.
Diệp Phàm ngẩn người, không biết trả lời thế nào.
Làm thế nào đuổi Cung Vô Song tới tay??
Là nàng hồi đó đến tận nơi hắn ở, một hai bắt hắn đi kết hôn có được không!?
"Là nàng truy ta" - nửa ngày, hắn hộc được ra một câu cụt lủn.
Diệp Phàm ngữ ra kinh người, làm Lưu Minh Nguyệt cùng Trần Vân Đình sững sờ nhìn hắn, lại nhìn Cung Vô Song, ánh mắt "không tin được".
"Là ta truy hắn"
Cung Vô Song xác nhận, ngân nha thầm cắn chặt, quả thật là nàng lôi kéo Diệp Phàm ra Cục Dân Chính lãnh chứng.
Nàng lườm Diệp Phàm một cái, ngươi không biết nói dối một chút để hống nữ nhân sao?
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, nếu thật sự Diệp Phàm bịa ra một câu chuyện nói hắn theo đuổi nàng ra sao, chưa chắc nàng đã cảm kích, ngược lại ấn tượng tốt với hắn sẽ tụt xuống điểm xuất phát.
Lưu Minh Nguyệt tay nhỏ cầm con dao cắt bánh, làm động tác hù dọa, than thở:
"Ta thực sự muốn kiểm tra xem ngươi có gì đặc biệt, mà lại khiến lãnh diễm hoa hậu của chúng ta buông xuống cái giá mà chủ động theo đuổi... Ta nhớ học trưởng Tô Thanh Long năm lần bảy lượt tỏ tình với Vô Song tỷ, đều bị nàng thẳng thừng từ chối, không dung một chút cơ hội"
"Chính là chính là" - Trần Vân Đình liên tục gật đầu - "Ngày ấy học trưởng vừa đẹp trai lại là học bá, còn là đội trưởng đội bóng rổ trường nữa, hàng thật giá thật tình nhân trong mộng của bao nhiêu nữ sinh trường chúng ta"
Cung Vô Song không tỏ ý kiến, Tô Thanh Long thực ra không phải thứ tốt, ỷ vào Tô gia không thiếu làm sằng bậy.
Tô gia chỉ là thế lực nhị lưu ở thị trấn Hàn Giang, còn Cung gia bây giờ cho dù đang có dấu hiệu xuống dốc cũng là một trong tam đại gia tộc ở Nam Phong, một ngón tay cũng có thể làm sụp Tô gia.
Vì vậy hắn thủ đoạn chỉ che được mắt người thường như hai cái khuê mật của mình, còn thân là hòn ngọc quý của Cung gia thời bấy giờ, nàng biết đến thanh thanh sở sở.
"Nói mới nhớ" - Trần Vân Đình chợt lấy tay vỗ đầu - "Quán Starbucks này..."
"Đúng là của ta... Minh Nguyệt, Vân Đình, Vô Song, đã lâu không gặp"
Một âm thanh ôn hòa vang lên đánh gãy lời Trần Vân Đình.
Nơi cửa, một cái nam nhân chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi tiến tới, cả người mặc đồ vest hàng hiệu đắt tiền, sắc mặt trắng nõn, có chút âm nhu, đang nở nụ cười nhợt nhạt.
Đằng sau hắn, đi theo hai cái bảo tiêu tướng mạo dữ dằn, hơi thở hồn hậu, bước chân hữu lực, lấy ánh mắt Diệp Phàm đảo qua một cái là có thể xác định, đây là quân nhân giải ngũ.
Người này chính là Tô Thanh Long.
Hắn rảo bước tới bên mấy người, vừa cười vừa nói:
"Thế nào, lâu lắm không gặp, có định mời ta ngồi một lát?"
Dứt lời, Tô Thanh Long quét quanh một vòng, thấy được không chỉ có Cung Vô Song là cực phẩm mỹ nữ, mà cạnh đó là một mỹ nữ khác giống hệt nàng - hẳn là thân tỷ hoặc thân muội. Thậm chí do cổ dụ hoặc như có như không từ người Cung Hàn Nguyệt toát ra, hắn cảm giác hạ thân mình đã có dấu hiệu phản ứng.
Thế nhưng, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng lại, hắn đang thấy bên còn lại của Cung Vô Song là một nam nhân trông hết sức tầm thường.
Phải biết danh hiệu lãnh diễm hoa hậu giảng đường được sinh ra, đó là do nàng mấy năm cao trung chưa từng phản ứng lại bất kỳ đối tượng nam tính nào.
Ngay cả hắn, nàng cũng chưa từng cho sắc mặt tốt.
Điều này khiến Tô Thanh Long nhìn Diệp Phàm hết sức âm trầm, phảng phất như một con rắn độc.
Hắn tiến tới trước mặt Diệp Phàm.
"Huynh đệ, phiền nhường chỗ một chút"
Năm nữ không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Diệp Phàm, muốn xem hắn phản ứng thế nào.
Chỉ là Cung Vô Song tam nữ thuần túy xem trò vui.
Còn Lưu Minh Nguyệt hai nàng có tò mò, lại có chút lo lắng cùng chờ mong, muốn xem nam nhân Cung Vô Song tự mình theo đuổi có gì hơn người.
Diệp Phàm chậm rãi nâng lên ly đồ uống, mí mắt không buồn nhấc.
Hắn không có cơ hội gặp qua Trần Vân Đình cùng Lưu Minh Nguyệt hai nàng, thế nhưng Tô Thanh Long hắn không lạ gì.
Chỉ là, Tô Thanh Long lúc này trong mắt hắn còn không bằng Quý Minh Dương, không có tư cách để cho hắn ra tay hay ghi hận.
Một đời trước, Tô Thanh Long khinh thường Diệp Phàm, cho là không cần ra tay với hắn cũng có thể cướp đi Cung Vô Song.
Thế nhưng hắn truy đuổi điên cuồng mà không được, chuyển sang dùng vũ lực, thiếu chút thành công bắt cóc nàng.
Cuối cùng đại giới phải trả là bị Quý Minh Dương biết được, Quý gia khiến Tô gia trong một ngày nhà tan cửa nát, bản thân Tô Thanh Long bị người lái xe đâm chết.
"Hàn Nguyệt, giúp ta lấy ít đá lạnh" - Diệp Phàm đặt ly nước xuống, quay qua nói với Cung Hàn Nguyệt
"Đã rõ ~ tỷ phu ~"
Cung Hàn Nguyệt sẽ không quên lời dụng cơ hội này trêu chọc Diệp Phàm một chút, dù sao nàng là người duy nhất ở đây biết rõ hắn năng lực như thế nào, hiển nhiên không lo có chuyện gì.
Tỷ phu!?
Tô Thanh Long nghe được Cung Hàn Nguyệt kêu Diệp Phàm là tỷ phu, không cấm quay lại Cung Vô Song.
"Vô Song học muội, hắn là?"
"Bạn trai ta" - Cung Vô Song đạm mạc nói.
Tô Thanh Long không tin tầm mắt của Cung Vô Song sẽ thấp như thế, đi thích một cái nam nhân không có gì nổi bật, khẳng định là tấm mộc.
Hắn đưa tay ra phía sau vẫy vẫy, ra hiệu cho hai tên bảo tiêu tiến tới.
"Tiểu tử, ngươi là Vô Song học muội bạn trai?"
Hắn hỏi Diệp Phàm, âm thanh lạnh lùng, sắc mặt âm trầm như nước
Hắn tin chắc, đứng trước hai cái bảo tiêu là quân nhân giải ngũ, Diệp Phàm một thân gầy yếu thế kia sẽ không dám không thuận theo ý hắn. Hắn phải cho Cung Vô Song nhìn thấy, cái bạn trai nàng đang kết giao có bao nhiêu bất kham, có là tấm mộc cũng không xứng đáng.
"Không" - Diệp Phàm rốt cục ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói.
Cung Vô Song sửng sốt, trong mắt hiện lên nồng đậm thất vọng, còn có một tia nghi hoặc cùng không tha.
Đông Hoàng Phi Phi cũng ngốc, chủ nhân đây là làm sao?
Trấn Vân Đình hai người ánh mắt phẫn nộ, cùng với khinh bỉ, không nghĩ Diệp Phàm lại nói ra được từ này.
Mệt cho Vô Song tỷ còn chủ động truy hắn, hắn thế nào có thể chối bỏ tuyệt tình như thế!?
Duy nhất Cung Hàn Nguyệt vừa mới định đi lấy thêm đá lạnh liền đứng lại, mỉm cười ngâm ngâm nhìn Diệp Phàm, nàng biết hắn đây là muốn xoay quanh Tô Thanh Long cho vui mà thôi.
Tô Thanh Long cùng hai cái bảo tiêu cũng ngẩn người ra.
Như thế nào?
Mới vậy đã không dám thừa nhận?
"Ha hả, tiểu tử, ngươi rất thức thời, ta thực thích" - Tô Thanh Long phản ứng lại, liền lấy tay vỗ vỗ bả vai Diệp Phàm, hài hước nói.
Chỉ là, bàn tay hắn vừa chạm vào vai Diệp Phàm...
Rầm!
Rầm! Xoảng!
Tô Thanh Long co quắp người như con tôm, bay một đường vòng cung đập ngược vào tường, chậu cây cảnh đặt tại bên gỗ bên trên do dư chấn rơi thẳng xuống đầu hắn.
Trong dư âm của chấn động, tiếng Diệp Phàm bất đắc dĩ vang lên:
"Ta cùng Vô Song hôn chứng đều đã có, ta là nàng lão công, chứ không phải bạn trai"
(Chương xong)