Độ Thiện Cảm Hôn Nhân

Chương 25


Editor: Harusame248
---------------------------------
Ông chủ tự mình đến đây trông coi, nhân viên công tác còn dám không lên tinh thần? Lưu Chấn Vũ cũng mười phần phối hợp, dưới sự chỉ huy của nhiếp ảnh gia làm thật nhiều pose với siêu xe.

Tiếng máy chụp hình vang lên không ngừng, Sở Ca đứng trước máy tính kiểm tra mấy bức ảnh vừa chụp được, lại vừa tự mình chọn mấy tấm.

"Sở tổng." Hoạt đông quay chụp hôm nay hạ màn, chủ yếu là chụp ảnh quảng cáo Lưu Chấn Vũ cùng xe hơi nên lượng công việc cũng không lớn.

Sở Ca vẫn còn chưa đi, về tình hay về lý thì Lưu Chấn Vũ cũng hẳn là nên tới đây chào hỏi cùng Sở Ca một tiếng, hắn chủ động vươn tay hướng người kia.

Sở Ca bình tĩnh nhìn bàn tay Lưu Chấn Vũ vươn đến, mặt hiện lên nụ cười mỉm lãnh đạm khách khí: "Chào cậu."
Nghĩ lại kĩ càng thì đây hình như là lần đâu bọn họ chính thức gặp mặt ở nơi công cộng từ sau khi "kết hôn".

Khi thấy Sở Ca đến trong lòng Lưu Chấn Vũ vẫn rất cao hứng, suy nghĩ của hắn đặc biệt đơn giản, nếu Sở Ca không muốn thấy hắn thì hoàn toàn không cần phải tới hiện trường xem xét, mặc kệ là vì công tác hay vì chuyện gì khác, Sở Ca có thể ở đây – ít nhất là không ghét bỏ hắn.

Lưu Chấn Vũ lại trộm ngó con số trên đỉnh đầu Sở Ca, tiếp tục bất biến: 99.

Đỉnh đầu mỗi người đều có con số chỉ hắn xem được, hầu hết thời điều Lưu Chấn Vũ đều tận lực xem nhẹ thứ này, cố để không bị nó gây ảnh hưởng.


Chỉ là khi đối mặt với Sở Ca, mỗi khi người kia lạnh lùng lãnh đạm với hắn, thậm chí là khắc nghiệt bới móc, con số 99 vĩnh viễn không đổi đã trở thành dũng khí lớn nhất để hắn đối mặt với Sở Ca.

Sở Ca tựa như là không tình nguyện mà bắt tay Lưu Chấn Vũ....!ừm, mềm mại, tay cũng không lớn, trong lòng y sửng sốt một chút, đôi tay trong trí nhớ khi còn nhỏ có thể bao bọc lấy mình, nắm chặt lấy mình chạy vội trong con hẻm nhỏ thì ra không có lớn như chính mình tưởng tượng.

Sở Ca dễ như trở bàn tay đã có thể bao trùm bàn tay Lưu Chấn Vũ.

"Sở tổng?" Lưu Chấn Vũ nhẹ nhàng gọi một tiếng, ban đầu là hắn chủ động bắt tay, cuối cùng lại là Sở Ca nắm chặt không buông.

Sở Ca phục hồi lại tinh thần, buông lỏng tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Cũng không phải lần đầu đánh giá người này, Lưu Chấn Vũ lưu lại trong trí nhớ của một Sở Ca 8 tuổi giống như chiến thần trong truyện cổ, có đôi bàn tay ấm áp to lớn, có gương mặt luôn tươi cười mà đối diện với hết thảy chua cay ngọt bùi.

Thiếu niên bồng bột trong trí nhớ năm 8 tuổi dần dần hợp lại với người đàn ông đang mỉm cười trước mắt, con ngươi đen lấp lánh, khi cười rộ lên cong cong giống vầng trăng non, ngọt thanh như thủy mật đào*.

Sở Ca nhướn mày, tháng năm quả thật ưu ái người đàn ông này, chỗ nào nhìn giống người đã 36? Nói 26 còn có nhiều người tin.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát nơi vừa đụng chạm vào làn da mềm mại mang độ ấm kia, Sở Ca ngoài mặt bĩnh thản như mặt hồ phản chiếu rừng rậm mùa đông, y nói: "Lần quảng cáo sau đã quyết định sẽ ra nước ngoài quay chụp, lịch trình đã nói qua với người đại diện của Lưu tiên sinh, hẳn là không có vấn đề gì chứ?"
"Đương nhiên." Lưu Chấn Vũ cười nói, "Tôi thật lâu chưa xuất ngoại ngắm nghía, trước kia tuy có đi Châu Âu nhưng cũng đều là Anh,Pháp này đó, Bồ Đào Nha thật sự chưa từng đi qua."

Sở Ca hơi giương giường khóe môi: "Sau khi về nước tiếp nhận công ty tới nay tôi chưa có nổi một ngày nghỉ ngơi, ngày lễ bình thường, thậm chí là sinh nhật, ăn tết cũng chưa từng ngơi tay nửa khắc," y dừng một chút, thâm thúy nhìn người đối diện bởi lời y nói mà lộ ra biểu cảm yếu ớt, trầm giọng nói, "Thừa dịp lần này công ty chụp quảng cáo, tôi ăn ké chút chi phí du lịch, cùng đi Bồ Đào Nha."
(nghiện còn ngại.)
"Sở tổng, thân thể là tiền vốn cách mạng, công việc tất nhiên là quan trọng nhưng cũng cần sắp xếp nghỉ ngơi hợp lý mới được." Lưu Chấn Vũ trong lòng ngũ vị tạp trần, vốn tưởng rằng Sở Ca một năm này không mấy khi về nhà, không mấy khi cùng mình nói chuyện là vì chưa có tha thứ cho hắn, hóa ra là vì bận rộn như vậy sao? Bận đến thời điểm tết nhất cũng không nghỉ ngơi mà đều phải làm việc.

Liều mạng như vậy.

Ý cười trong mắt Sở Ca như nắng ấm hòa tan núi tuyết, y nhìn Lưu Chấn Vũ: "Không nỗ lực, làm sao đạt đc thứ mình muốn?"
Lưu Chấn Vũ ngầm hiểu là muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hắn và Sở Ca vẫn là cần phải giao lưu câu thông nhiều mới được, Sở Ca ngày thường vất vả như vậy, mình hẳn là nên dùng hết khả năng để chăm sóc quan tâm Sở Ca trong sinh hoạt hằng ngày.

Còn trong lòng Sở Ca rốt cuộc nghĩ thế nào cũng không thể biết được.

Ảnh chụp xong thì Sở Ca cũng rời đi, Lưu Chấn Vũ ở lại một lát cùng nhiếp ảnh gia xem lại các tấm ảnh chụp tốt, xác nhận lại rằng không cần chụp bổ sung lần nữa thì hắn cũng chuẩn bị đi.

"Sở tổng rất coi trọng đợt quảng cáo lần này, bất quá Lưu Chấn Vũ hẳn là không phải người phát ngôn y tự mình chọn." Lý Thiến đột nhiên cảm thán một câu.

Lâm Hiểu Hiểu bên cạnh sáng mắt lên: "Lý tỷ, vì sao lại nói như vậy nha?"
"Sở tổng trăm công nghìn việc như vậy sao lại có nhiều thời gian mà đi chọn người phát ngôn gì đó, đều là bên dưới thu thập tư liệu xác định xong người rồi mới báo lên trên, em xem vừa rồi y nói chuyện với Lưu Chấn Vũ, không có biểu hiện ôn hòa hay nhiệt tình gì đặc biệt, nói lên y cũng không phải quen biết gì với Lưu Chấn Vũ." Lý Thiến phân tích.

"Có đúng không....?" Lâm Hiểu Hiểu nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm, "Em lại cảm thấy...có chút quái quái.


Sở tổng muốn xuất ngoại nghỉ phép thì hà tất gì phải đi cùng Lưu Chấn Vũ, tự y cũng có thể đi mà...."
"Cái này em không hiểu à?" Lý Thiến trong mắt đầy tôn kính cùng sùng bái, "Chủ tịch của chúng ta cuồng công việc, thái độ với công việc là nghiêm túc phụ trách, ngay cả xuất ngoại du lịch cũng không quên công tác!"
Lâm Hiểu Hiểu ngoài mặt gật đầu tán đồng, sau lưng chửi thầm, nhất định là vì công tác sao? Vạn nhất đây là hành động lấy công mưu tư thì sao? Mà đến cùng là mưu đồ cái việc tư gì.........!
Còn phải quan sát đã!
Cái người vừa bị nói không thân với Sở Ca – Lưu Chấn Vũ vừa mới rời khỏi studio liền nhận được điện thoại của Trần Khải.

"Vũ ca anh ở đâu thế, công ty có chút việc cần anh tới một chuyến, em đến đón anh qua đây."
"Không cần, tôi bắt xe qua là được."
Lưu Chấn Vũ quen tự do tự tại một mình, Trần Khải cùng từng để nghị tìm cho hắn mấy người trợ lý, nhưng Lưu Chấn Vũ nghĩ đi nghĩ lại chính mình đi đâu đều có người theo thực sự là không quen, cũng không có việc gì không có trợ lý là không làm được.

Hôm nay chụp hình Trần Khải lo lắng chân hắn còn chưa đi lại thuận tiện, muốn theo đến đây cũng bị Lưu Chấn Vũ từ chối.

Chân hắn đã gần như khỏi hẳn, hành động bình thường không thành vấn đề, gọi xe là được
Lưu Chấn Vũ vừa nghe xong điện thoại, còn chưa kịp mở app gọi xe đã thấy một cuộc gọi mới gọi đến.

Hắn nhìn màn hình di đọng sửng sốt chốc lát, ý thức được là Sở Ca chủ động gọi điện cho mình liền nhanh chóng bắt máy.

"Tiểu Sở...."
"Làm sao, bây giờ không gọi Sở tổng? Đi tháng máy tới bãi đỗ xe ngầm, tôi ở đó đợi anh."
"Này........" Lưu Chấn Vũ còn chưa nói kịp, Sở Ca đã cúp điện thoại.


Hắn nhìn màn hình di động thở dài, đây có chỗ nào gọi là đối thoại, rõ ràng là Sở Ca đơn phương ra mệnh lệnh cho hắn.

Lưu Chấn Vũ lại thấ rất vui vẻ, thấy quan hệ giữa hắc và Sở Ca chính là đang phát triển theo phương diện tốt đẹp.

Lưu Chấn Vũ quay lại thang máy xuống bãi đỗ xe, nghĩ nơi này lớn như vậy sẽ khó tìm thấy Sở Ca, chuẩn bị gọi điện cho y.
"Tiểu.....!Sở tổng?" Cửa thang máy vừa mở ra, Sở Ca dựa vào thân xe lập tức lọt vào tầm nhìn của Lưu Chấn Vũ.

"Được rồi, nơi này không còn ai khác, lên xe đi." Sở Ca thiếu chút nữa bị ngữ điệu chớp nhoáng thay đổi của Lưu Chấn Vũ chọc cho vui vẻ, y mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Hôm nay Sở Ca vậy mà tự mình lái xe đến, không kêu tài xế.

"Tiểu Sở, tôi lát nữa còn có chút việc......" Lưu Chấn Vũ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

"Anh không về nhà là muốn đi đâu? Hôm nay còn có công việc khác?" Sở Ca nhíu mày, ám chỉ liếc liếc chân Lưu Chấn Vũ.

Người này 2 ngày trước mới được bỏ nạng, chân còn chưa khỏi hẳn, không về nhà là còn muốn chạy chỗ nào?
"Công ty có chút việc, tôi qua xem xét, Tiểu Sở cậu bận việc thì không cần quan tâm đến việc của tôi, tôi tự gọi xe đến đó là được."
"Anh muốn tôi ôm anh lên xe, hay là muốn tự mình lên?" Sở Ca hướng Lưu Chấn Vũ nói, "Nhanh lên đi, đừng vô nghĩa nữa!"
- ------
Thủy mật đào: meltingfleshed peach 1 loại đào rất nhiều nước, đặc sản của TQ..

Bình Luận (0)
Comment