Độ Thiện Cảm Hôn Nhân

Chương 6


Editor: Harusame248
----------------------------------------
Hôn mê là việc bất ngờ đến trong chớp mắt.
Lưu Chấn Vũ vào giới giải trí đóng phim mười mấy năm, so với rất nhiều người không thể từ vai phụ hay thế thân bò lên làm diễn viên không giống nhau, hắn là một kẻ may mắn ngay thời điểm năm nhất liền được vị đạo diễn tới trường học casting nhìn trúng vai nam chính.

Bộ đầu tiên đã diễn nam chính, bộ đầu tiên đã thành công, từ một học sinh vô danh bình thường nháy mắt trở thành người mới đang hot được quan tâm nâng đỡ, nhưng từ trên đỉnh cao ngã xuống đáy vực cũng chỉ là việc trong chớp mắt.

Thời điểm quay bộ phim thứ 2 xảy ra sự cố ngoài ý muốn, dây cáp đứt, hắn từ trên mái nhà ngã xuống gãy chân, thiếu chút nữa đã liệt.

Đó là một bước ngoặt lớn trong đời Lưu Chấn Vũ, hắn dành một năm thời gian chậm rãi dưỡng thương, ngồi xe lăn đi học, đóng phim không được thì đọc sách, xem điện ảnh, xem dạo diễn, biên kịch.
Đợi đến khi hắn đứng dậy một lần nữa, bộ phim vốn nguyên bản định hắn làm nam chính cũng đã đổi thành người khác.

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa là gì, bất quá cũng chỉ là một lần suy sụp trong cuộc đời dài lâu của con người, việc đã phát sinh không thể thay đổi, nên việc hắn có thể làm chính là nhìn thẳng vào nỗi đau, cố gắng trị liệu, từng bước một mà bò lên.

Không có nhiều suy sụp xảy ra trong quá khứ - liền không có Lưu Chấn Vũ của hiện tại.

Bất quá lại là một lần phim trường xảy ra sự cố mà thôi, Lưu Chấn Vũ vào thời điểm khi dây cáp đứt rời ngã xuống từ không trung trong đầu còn nghĩ, vẫn may mình có mua thêm mấy cái bảo hiểm.


"Tỉnh! Vũ ca tỉnh rồi!"
"Mau, mau gọi bác sĩ! "
Ký ức dừng lại vào nháy mắt lúc dây cáp đứt rời, khi mở mắt một lần nữa thân đã nằm trên giường bệnh, còn chưa thấy rõ người bên cạnh là ai thì hắn đã nhận ra mùi thuốc sát trùng quen thuộc quanh quẩn trong hơi thở.

Đại não khi vừa tỉnh lại còn có chút hôn hôn trầm trầm, tầm nhìn cũng như bị phủ một lớp sương mù mơ hồ, Lưu Chấn Vũ chớp chớp mắt – bác sĩ ở bên nói gì hắn nghe không rõ, giống như chìm xuống đáy biển bị làn nước lạnh vây lấy.

60,65,78,87,90........
Này kia đều là cái gì? Lưu Chấn Vũ nằm trên giường nhìn người vây quanh hắn...!là đang nằm mơ sao? Tại sao trên đầu mỗi người đều có một con số?
Bác sĩ trong áo blouse trắng, đỉnh đầu là 60.

Hộ sĩ bên cảnh, con số trên đỉnh đầu là 65, còn có một người 78.

Sở Vân cũng ở đây, trên đầu mang số 87.

Người đại diện cũng là lão bằng hữu của hắn, Trần Khải, 90.

Bác sĩ xem qua xác nhận Lưu Chấn Vũ không có vấn đề gì sau đó rời đi, chỉ dặn dò hắn nghỉ ngơi thật tốt, Trần Khải cùng Sở Vân 2 người ở lại phòng bệnh, thuật lại khi đó ở phim trường hỗn loạn ra sao, Trần Khải tựa hồ lòng còn mang sợ hãi, an ủi mà nói:
"Chân gãy rồi chậm dãi chữa là được, anh đừng lo lắng, bác sĩ nói không có vấn đề gì.

Chính là cần một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, đại nạn không chết ắt cuối đời có phúc, một năm vừa rồi qua đi anh quá bận, vừa vặn thừa dịp này nghỉ ngơi một chút, cho chính mình một kỳ nghỉ.

Sự tình ở đoàn làm phim giao cho em, an tâm dưỡng thương, việc khác không cần phải xen vào."
"Vũ ca anh yên tâm, anh trai em mời đến bác sĩ tốt nhất, y kỳ thật rất quan tâm anh, cùng ngày khi anh xảy ra chuyện y lập tức liền chạy tới, mấy ngày nay vẫn luôn trông nom ở bệnh viên.

Cũng là ngày hôm qua khi bác sĩ nói tình hình của anh đã ổn định y mới về nhà nghỉ ngơi," – Sở Vân nhìn thời gian, cười nói, "Hẳn một lát nữa sẽ tới."
Lưu Chấn Vũ còn đang nhìn chằm chằm mấy con số trên đỉnh đầu,có hơi sửng sốt, Tiểu Sở mấy ngày nay vẫn luôn ở bệnh viện?
Vừa mới tỉnh lại còn mang chút cảm giác hỗn độn mệt mỏi, Lưu Chấn Vũ uống chút nước rồi chốc lát lại ngủ, cũng không rõ nửa mộng nửa tỉnh hay năm mơ, thời điểm mơ hồ cảm thấy có người ở bên nhìn hắn.
Là bác sĩ hay hộ sĩ?
Là Trần Khải hay Sở Vân?
Hình như đều không phải.....

Mơ màng nửa ngủ nửa tỉnh qua 3-4 ngày, so với thời điểm vừa tỉnh tinh thần của Lưu Chấn Vũ đã khá hơn nhiều, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn không ít.

"Lưu tiên sinh, tôi đi ra ngoài trước, có yêu cầu gì mời ngài rung chuông là được." Nữ hộ sĩ tươi cười, như xuân phong tháng tư ấm áp làm vui lòng người,
Lưu Chấn Vũ mắt nhìn con số trên đầu hộ sĩ tiểu thư nhảy lên 75, mỉm cười gật đầu ngụ ý mình đã rõ.

Ban đầu còn không rõ mình hoa mắt hay còn đang trong mộng chưa tỉnh, trải qua mấy ngày nay, Lưu Chấn Vũ rốt cuộc hiểu rõ con số trên đầu mỗi người biểu thị cái gì – hắn phỏng đoán đại khái chính là độ thiện cảm đổi với hắn, 8 – 9/10 là vậy đi.

Lưu Chấn Vũ nhớ rõ cô bé hộ sĩ ngày đầu tiên trên đầu là số 65, thái độ với hắn không nóng không lạnh, đối đãi cũng không khác gì với người bệnh khác, nhưng có lần Lưu Chấn Vũ mỉm cười với nàng khi đang truyền dịnh, nói câu cám ơn.

Trên đỉnh đầu, con số giật giật tăng lên đến 70, gần nhất đã thành 75.

Còn có bác sĩ, mới đầu số trên đầu là 60, 2 ngày trước trong buổi kiểm tra thường lệ vị lão bác sĩ ngượng ngùng lấy ra một bản album hỏi Lưu Chấn Vũ có thể ký tên hay không, nói con trai ông là fan cuồng nhiệt của Lưu Chấn Vũ, muốn xin cái chữ ký.

Hắn đáp ứng thực sảng khoái, khi ký xong ngẩng lên đã thấy con số trên đầu lão bác sĩ nhảy lên 65.

Mấy ngày qua đi Lưu Chấn Vũ cân nhắc thấy con số trên đỉnh đầu họ tựa như chỉ có hắn nhìn thấy,đại khái là trị số biểu hiện độ thiện cảm của bọn họ đối với hắn.

Hảo bằng hữu mười mấy năm kiêm người đại diện Trần Khải, độ thiện cảm đối với hắn vẫn luôn ổn định ở trên dưới 90.

Khiến Lưu Chấn Vũ cảm thấy kinh ngạc lại cao hứng là, em trai cùng cha khác mẹ của Sở Ca – Sở Vân, độ thiện cảm với hắn thế nhưng ở 85-90.

"Vũ ca, anh trai em đến rồi." Sở Vân mấy ngày nay khi rảnh rỗi đều tới bệnh viện cùng Lưu Chấn Vũ, khi nghe câu nói đó Lưu Chấn Vũ rõ ràng có chút khẩn trương.


Lưu Chấn Vũ vẫn có chút sợ, kỳ thực việc không hiểu sao lại nhìn thấy độ thiện cảm của người khác với hắn rất thú vị, thế nhưng tưởng tượng đến lát nữa khi hắn thấy Sở Ca, nhìn thấy độ thiện cảm của Sở Ca với hắn, Lưu Chấn Vũ hơi sợ hãi.

Hắn sợ con số trên đỉnh đầu Sở Ca là 0, thậm chí là âm cũng không biết chừng.

Lưu Chấn Vũ yên lặng hít sâu một hơi, trước hết cho mình chuẩn bị tốt tâm lý, con số thấp hắn cũng nhận.

Cửa phòng bệnh mở ra, Sở Ca bước chân vững chãi bước vào, một khuôn mặt lạnh xuất hiện trước tầm mắt Lưu Chấn Vũ.

"Sở Vân, đi làm thủ tục xuất hiện đi"
Sở Ca không nhìn Lưu Chấn Vũ, Lưu Chấn Vũ tâm tình thấy chết cũng không sở mà nhìn đỉnh đầu y.

Gì?
Từ Từ?
Hắn có phải đang hoa mắt?
99?
Độ thiện cảm: 99?!!.

Bình Luận (0)
Comment