Đỗ Tiên trở về Dĩnh Ly cung liền cùng đám người Tuyệt Thiên Phàm, Dương Vô Lệ hàn huyên một hồi. Hắn lại thi triển ra Đại Chu Thiên Luân cho mọi người mục sở thị tinh hệ kia một phen. Đối với việc Đại Chu Thiên Luân được Ngộ Không chứng nhận là Bạch cấp vũ kỹ, Dĩnh Ly chính là kinh ngạc thành quen, không biểu lộ gì quá mức chấn động nữa rồi. Chỉ có Mị Ly nghe vậy liền luôn miệng nói “Tiên ca ca thật lợi hại” mà quên mất một chuyện. So với Bát giai Linh thú đẳng cấp lại mang huyết mạch Thần thú như nàng, một cái Bán Tiên kỳ liệu có thật sự lợi hại?
Đỗ Tiên cũng đem 5 bộ vũ kỹ Ngũ hàng thuộc tính đưa cho Ngộ Không tham khảo. Đại Thánh được Lạc lão chỉ điểm lại nhận được 5 bộ vũ kỹ liền lập tức cáo biệt, trở về thạch động bế quan nghiên cứu một hồi.
Dĩnh Ly tuy là ngoài mặt đối với Đỗ Tiên có chút lạnh nhạt hơn so với lúc trước, vẫn là đêm tư thái đại tỷ chủ nhà chuẩn bị yến tiệc đãi khách.
Đến cấp bậc ngoài Chân Tiên, thực sự bế quan vài tháng một năm không ăn uống gì là chuyện hết sức bình thường. Tuy vậy, Đỗ đại phu cùng mấy vị bằng hữu trải qua một ngày 35 tiếng ăn ba bữa lại rất mau chóng thấy đói bụng a.
Bữa tối này cũng mau chóng kết thúc, Mị Ly đang định đưa Đỗ Tiên về phòng lại bị Dĩnh Ly cản lại, kêu rằng có chuyện muốn nói. Vậy nên mấy người Đỗ Tiên, Thiên Phàm liền đi dạo quanh một hồi rồi ai về phòng người nấy.
Vừa đạt tới Bán Tiên kỳ, Đỗ đại phu liền cảm thấy cơ thể tràn đầy sức lực, cũng không có đi ngủ ngay mà đem bộ vũ kỹ Lạc lão chuẩn bị kia ra nghiên cứu một phen.
Hắn đem một trúc giản ra trải khắp trên mặt giường, vẫn là đang phân vân chưa biết lựa chọn trước hết xem loại nào. Cuối cùng lại là đem quyển trúc giản sơ lược về kiến thức Tiên nhân kia mở ra trước tiên.
Nội dung trong trúc giản kia liền nhanh chóng tràn ngập vào tâm trí hắn. Trong mấy thứ đồ vật của Tiên nhân, đây luôn là thứ Đỗ đại phu cảm thấy hứng thú và hữu dụng nhất. Đối với một bác sĩ như hắn, 6 năm đại học, sau đó lại thêm vài năm học chuyên tu, rồi thực tập,... liền để có thể hành nghề đã mất hơn chục năm. Lượng kiến thức là nhiều không kể xiết, nếu như có thể đơn giản lưu vào một trúc giản thần kỳ như này, hắn là thời gian để đào tạo một vị bác sĩ sẽ giảm xuống rất nhiều.
Tuy trúc giản không như công pháp truyền thừa, mọi thứ truyền đạt chỉ là kiến thức lý thuyết, còn phải thực hành luyện tập, nhưng chỉ duy nhất việc kiến thức đã tiếp nhận rồi liền nhanh chóng nhớ được, vĩnh viễn không quên.
Tất nhiên, hiểu được hay không lại là một vấn đề khác.
Trong trúc giản này cũng khá sơ lược, đơn giản dễ hiểu. Ngoại trừ có nhắc đến Luyện khí, luyện đan, trù nghệ 3 loại ngành nghề yếu quyết ra. Trong trúc giản cũng là ghi lại một loạt những kiến thức để có thể đi lại tại Tiên giới. Hẳn lúc chuẩn bị, Lạc lão chính là để khi hắn đột phá Bán Tiên, tiến nhập Tiên giới sử dụng.
Ngay cả đơn giản như vấn đề tiền tệ lưu thông tại Tiên giới, Đỗ Tiên lúc này mới biết được, hoá ra Tiên giới vẫn lưu thông vàng bạc làm ngân lượng như Nhân giới, ngoài ra còn xuất hiện một loại tiền giấy đặc thù ít phổ biến hơn. Vàng, bạc được xem như tiền tệ lưu thông chủ yếu tại một số vùng chỉ có phàm nhân sinh sống, hoặc tại nơi thành thị lớn được sử dụng song song với Tiên thạch để mua sắm chi tiêu.
Về phần tiền giấy, thì chỉ do một số toà thành thị có siêu cấp thế lực toạ trấn, mục đích chủ yếu so với ngân phiếu tại Nhân giới cũng không khác biệt lắm.
Tiền giấy ở cái thế giới phép thuật người bay đầy trời, thú vật biết nói như thế này, chuyện chống làm giả liền thành vấn nạn siêu cấp khó khăn rồi.
Tiên nhân có thể sử dụng nguyên khí điều chuyển pháp lực ngưng tụ hoặc làm biến chất kim loại bình thường thành vàng bạc. Nhưng do quy đổi vàng bạc sang Tiên thạch rất tốn kém, mà vàng bạc bình thường chỉ sử dụng để trao đổi nhu yếu phẩm, tiên vật liền cần dùng Tiên thạch trao đổi. Một Tiên thạch liền có thể quy ra thành xấp xỉ 50 lượng vàng, tuỳ vào nơi trao đổi.
Thêm một điều thú vị nữa mà Đỗ Tiên không ngờ tới đó là Tiên nhân vốn không có nhu cầu ăn uống quá cao nhưng tại Tiên giới này, ăn uống cũng là một loại tu luyện. Hàng quán tửu điếm thường phục vụ cả phàm nhân và tiên nhân. Ngũ cốc tạp lương tại Tiên giới này đều do một tay Tiêu Dao Tử cải tạo, đều có chứa đựng một lượng nhỏ nguyên khí, được gọi là linh cốc. Các loại động vật cũng vì nuôi bằng các loại linh cốc này có tác dụng tương tự. Tuy không chính thức so sánh được với các loại linh vật, linh thảo nhưng ăn vào cũng là có tác dụng hơn so với hít thở suông. Hơn nữa, được ăn uống ngon miệng vẫn là một lạc thú của mỗi sinh vật có linh trí, tiên nhân cũng không ngoại lệ.
Ngoài ra, còn một loại thực phẩm khác là thịt Linh thú. Thú tộc các chủng loại nhiều không kể xiết, những chủng tộc mạnh mẽ liền tự tạo thành các tộc đàn, có lãnh địa riêng bất khả xâm phạm. Một số chủng tộc yếu hơn thường tự phân chia thành gia tộc linh thú, chiếm lấy một ít lãnh thổ hoang dã sinh sống. Còn lại đa phần là những chủng tộc nhỏ yếu, sống riêng rẽ lưu lạc hoặc tạo thành những bầy nhỏ. Thú tộc chủng loại khác nhau cũng chính là thôn phệ lẫn nhau mà tăng cường thực lực. Chính vì vậy việc 3 tộc còn lại săn giết Linh thú chỉ cần đáp ứng hai điều kiện liền có thể. Một là không chọc vào những tộc đàn mạnh mẽ, hung hãn. Hai là có thực lực săn giết Linh thú liền có thể tiến hành. Tuy nói là vậy, trong lịch sử cũng rất nhiều lần cả một thị trấn thậm chí thành thị chọc nhầm phải một Linh thú tộc đàn hùng mạnh, dẫn đến tất cả đều bị đồ sát. Rồi sau đó lại có người đem cường giả theo trả thù Linh thú gia tộc. Nhưng thượng đại trung tầng 3 chủng tộc kia đều biết, đuổi tận giết tuyệt một gia tộc linh thú liền là chuyện bất đắc dĩ. Bởi các Linh thú gia tộc này đều có một hoặc vài Linh thú hoặc Thần thú tộc đàn bảo hộ.
Ngoài săn giết ra, việc thuần phục Linh thú làm toạ kỵ hay trợ thủ cũng hết sức phổ biến, nhưng đa phần đều là lựa chọn những Linh thú sống riêng lẻ mà làm.
Đỗ Tiên lại lướt qua một chút thông tin về Luyện khí, luyện dược với trù phòng. Mọi thứ liền rất khác so với mấy bộ truyện tiên hiệp huyền huyễn gì đó mà lão ba hắn hay đọc.
Tại Tiên giới, Đan dược tầm thường cấp thấp lấy chuyển làm thước đo. Thứ đồ này chỉ có giá trị đối với Cảnh giới Bán tiên trở xuống, Chân tiên có thể sử dụng nhưng tác dụng không lớn. Đan dược loại này so với các phương thuốc đông y bình thường cũng không khác biệt, trừ việc được luyện chế tổng hợp thành một dược hoàn. Thứ này bình dân cũng có thể đem vàng, bạc mua được, không nhất thiết yêu cầu Tiên thạch.
Mà từ Kim Tiên trở đi thì đòi hỏi mãnh liệt phải có Nhập phẩm đan dược mới có tác dụng. Cái gọi là Nhập phẩm đan dược cũng là đan dược đạt ngoài cửu chuyển đỉnh phong.
Đan phẩm chia làm thập phẩm cấp độ, nhất phẩm đan là kém nhất, tuy với Kim tiên cảnh giới vẫn có tác dụng như chỉ được gọi là tử đan. Đan dược ngoài tứ phẩm thì mới được gọi là Linh đan, mà đạt đến bát phẩm có thể được coi là Hoạt đan.
Hoạt đan đã thành tựu linh trí đến mức nhất định, gần như trở thành sinh vật sống. Ở cấp độ này đan dược đã có những năng lực tự hấp thu thiên địa linh khí, một lô đan dược cửu phẩm vốn là luyện chế Hoạt đan đỉnh phong, Hoạt đan tự hấp thu, thôn phệ lẫn nhau, đan dược nào tồn tại đến cuối cùng được coi là tấn giai Cửu phẩm Vương đan.
Vương đan chính là cường giả trong các loại đan dược. Mà Vương Đan đỉnh phong là cực hạn của Luyện dược sư, muốn đạt đến Thập Phẩm Hoàng đan chỉ có thể hướng dẫn Vương đan đã thành tựu linh trí tu hành, hấp thu thiên địa linh khí mà tiến hoá. Đan dược đạt đến Thập phẩm gọi là Nhập Hoàng, không đạt đến phẩm cấp này không thể tiếp tục luyện chế chất lượng cao hơn.
Phẩm cấp đan dược cũng không phải là tất cả để đánh giá chất lượng đan dược, mà chỉ so hơn về mức độ tiến hoá. Chất lượng đan dược trong thập phẩm đều do chất lượng thiên tài địa bảo, thiên linh địa vật mà luyện thành. Nói cách khác, phẩm cấp không nhất thiết nói đan dược có dược lực tốt hay xấu mà chỉ thể hiện ở mức độ tích luỹ dược lực hùng hậu hay nông cạn.
Cùng là đan dược trị thương, Chân Tiên chỉ cần dùng nhất phẩm đan dược còn Huyền Tiên cấp độ cao hơn, yêu cầu đối với lực lượng khủng bố tự nhiên sẽ cần thất phẩm, thậm chí bát phẩm hoạt đan. Nếu như Huyền tiên giả sử dụng đan dược Nhất phẩm không phải là không có tác dụng, chỉ là yêu cầu số lượng lớn gấp mấy lần so với phục dụng Bát phẩm Hoạt đan.
Hoàng đan là giới hạn cao nhất của việc tinh luyện thiên tài địa bảo thành đan dược. Muốn tiến nhập Thần Đan cảnh giới chính là lấy thiên địa núi sông làm nguyên liệu mà luyện thành.
Tính chất dược lực mạnh yếu lại phụ thuộc vào màu sắc của lô đỉnh luyện đan. Phân chia thành: Huyền - Hồng - Kim - Lam - Bạch ngũ cấp sắc độ. Đan dược được tôi luyện có huyền sắc đỉnh lô sẽ là nguyên liệu thấp kém nhất, dễ dàng luyện hoá. Dược liệu tài nguyên chất lượng cao rất khó luyện hoá, yêu cầu về lô hoả cực kỳ hà khắc, nếu có thể chịu đựng được đến khi lô đỉnh chuyển sắc trắng, mới được coi là chất lượng tốt. Về phần các sắc đỏ, vàng,... là dược liệu tầm trung.
Một số tử đan nhưng lại có được thành phần chủ dược cao cấp, cần luyện hoá tới khi đỉnh lô chuyển sang màu trắng sẽ là ngoại lệ tốt hơn linh đan mà chỉ đạt hắc hồng nhị sắc. Phần về hoạt đan trở đi đều sử dụng thiên tài địa bảo cao cấp, kém nhất cũng là đạt tới kim sắc đỉnh lô.
Kết hợp hai yếu tố phẩm cấp và đỉnh sắc mà phân ra chất lượng. Phẩm giai so sánh về mức độ dược lực, linh khí mà Sắc cấp là để so sách phẩm cấp của Đan phương.
Luyện Dược Sư lấy theo Phẩm giai đan dược có thể luyện thành làm cửu đại giai cảnh.
Luyện Khí Sư cũng dựa vào màu sắc đỉnh lô tương tự mà phân ra chất lượng. Lấy ngũ cấp Huyền - Hồng - Kim - Lam - Bạch làm cấp độ phân chia.
Tuy nhiên, một số lại bổn mệnh pháp khí có thể câu thông với nguyên thần chủ nhân cho dù ban đầu đê cấp luyện chế chỉ đạt đến hắc sắc đỉnh lô, đều có thể tế luyện lại lần nữa để thăng cấp. Những thứ này được gọi là Linh bảo. Còn về phần pháp khí phổ thông, không có linh tính tương thông, đều phụ thuộc vào thành phần nguyên liệu luyện chế, một khi đã thành hình thì không thể tế luyện tăng cấp, chỉ được gọi là Pháp bảo. Cho nên Linh bảo Huyền sắc đê cấp vẫn hơn đứt Bạch sắc Pháp bảo, tất nhiên, uy lực vẫn sẽ không bằng trừ phi có thể tế luyện lần nữa đạt tới đẳng giai tương đồng.
Thực Dược Sư liền có chút khác biệt, lại chia làm Nhị cảnh Cửu phẩm. Bởi lẽ Thực Dược Sư chế biến món ăn đều là thịt linh thú. Luận theo thực lực có thể đem Linh thú đẳng giai nào đi chế biến thành đồ ăn, liền đạt tới đẳng giai đấy. Thực Dược Sư chia làm Linh Cảnh và Thánh Cảnh. Cửu phẩm Thực Dược Linh Sư liền có thể đem tất thảy Linh thú ra chế biến món ăn, còn về giai cảnh Thánh sư chính là đem Thánh thú ra làm đồ nhậu rồi.
- Ồ như vậy đáng lẽ ra phải có Thần cảnh mới đúng.
Đỗ đại phu xem đến đây trộm nghĩ xong lập tức ngộ ra. Thần cảnh cường giả còn hiếm hơn động vật trong sách đỏ, Thần thú cũng là tồn tại cường hãn bậc nào. Đừng nói có gan làm thịt Thần thú, ngay cả Thần cảnh cường giả cũng là nuốt không trôi thịt Thần thú. Một Thần cảnh cưởng giả cũng không dám đắc tội với một Thần thú Tộc đàn a.
Thực Dược Sư cũng khác với Luyện Dược Sư một chút. Luyện dược sư luyện thế linh thú thường là lấy thú đan làm dược liệu, năng lượng tập trung cuồng bạo rất khó khống chế hay phòng ngừa. Còn Thực Dược Sư chính là đo mức độ am hiểu về thân thể linh thú như thế nào làm thước đo. So với một nhà giải phẫu cũng là tương tự. Thực dược sư không nhất thiết đạt tới thánh cảnh mới có thể trở thành Thánh sư. Chỉ cần có người chịu diệt sát Thánh thú, Thánh sư ngươi có tiền mua thịt Thánh thú. Lại thêm biết cách chế biến làm sao để lưu giữ nhiều chất bổ nhất trong thức ăn là được. Về phần cơ thể cường hãn của Thú tộc, liền do linh khí, pháp bảo sắc bén là xử lý được.
Luyện dược sư lại khác, muốn dùng Thánh thú nội đan làm dược liệu, liền phải tự hỏi bản thân lúc luyện hoá nội đan có bị tạc đỉnh mà chết không rồi hãy nói.
Đỗ Tiên xem kỹ một lượt cũng thấy Tiên giới này cũng không chỉ có tu luyện giả chỉ biết tu luyện và tu luyện. Nơi đây xã hội cơ cấu so với Nhân giới sai biệt cũng không nhiều lắm. Nhưng đa phần vẫn là tồn tại dưới dạng xã hội phong kiến. Cái gì cách mạng phong trào toàn dân gì đó đều không có cơ hội thành hiện thực.
Tầng lớp xã hội quyết định phụ thuộc vào tu vi thực lực. Ở Nhân giới, một triệu Nông dân cầm quốc, xẻng cũng có thể áp đảo quân đội vũ trang, lật đổ chính quyền. Nhưng ở cái xã hội Tiên nhân bất công này, nắm đấm to mới là quyền lực lớn.
Một triệu phàm nhân đấu cũng không lại một Kim Tiên. Lại càng vì tuổi thọ khác biệt mà không tạo nên ràng buộc. Ngươi là phàm nhân có giỏi đình công biểu tình, đừng nói 1 năm cho dù 60 năm thì tầng lớp thống trị cũng không quan tâm.
Nói theo cách khác, quan hệ giai cấp nơi này chính là giống như là cách loài người thống trị động vật. Chỉ khác lợn, gà không thể tiến hoá thành người mà phàm nhân lại có thể tu luyện thành tiên nhân.
Tiên giới việc chiếm đất xưng vương lập quốc cũng có mục đích cũng chính là thu thập vơ vét tài nguyên để cho tầng lớp cầm quyền sử dụng. Nhưng cái cơ bản cốt lõi ở đây không phải là quốc gia dân tộc, mà chính là gia tộc huyết thống. Một quốc gia tại Tiên giới này thành phần trụ cột vẫn là do một gia tộc dựng nên, hoặc giả do vài tông môn đại phái hiệp lực bảo trợ. Cái gì chủ nghĩa dân tộc liền là không tồn tại.
Cuối cùng tổng kết lại xã hội phong kiến là chủ thể ở Tiên giới này, ít nhất là đối với Nhân tộc và Ma thần tộc. Yêu tộc thì vốn dĩ do cách thức sinh sản, mối quan hệ huyết thống thập phần mờ nhạt. Thường là Yêu tộc xuất hiện dưới hình thức tông môn, không có thấy một gia tộc hay quốc gia Yêu tộc tồn tại.
Tuy biết Tiên nhân cường đại, ngay cả bản thân Đỗ Tiên cũng tự nhận thức được. Việc hắn đánh một kích Đại Chu Thiên Luân, sức công phá liền có thể tính ngang với một quả tên lửa Tomahawk cũng chỉ miễn cưỡng coi là một kích của Chân Tiên kỳ. Như vậy cũng đủ biết Kim Tiên, Huyền Tiên liền lợi hại ra sao. Chứ đừng một chiêu Nhất Niệm Thiên Quân của Yêu tiên đỉnh phong như lão Tôn tuỳ tiện đánh ra cũng ngang ngửa với 1 tấn thuốc nổ TNT rồi. Lại nghĩ đến hắn trước đây đem tên lửa chống tăng cùng súng trường bộ binh ra bắn chết Kim Tiên Thiên giới là may mắn cỡ nào. Dù cho là nhận thức được như vậy, Đỗ đại phu vẫn là thập phần khinh bỉ chế độ xã hội kém phát triển nơi này.
Nghĩ đến đây Đỗ đại phu liền cảm thấy mất hứng không muốn xem tiếp. Hắn hiểu sơ qua như vậy đã đủ.
Dù sao, những điều này đã trở thành một bộ phận trong trí nhớ của hắn. Giống như bản cửu chương, nếu như hỏi thật nhanh, liên tục, lộn xộn kiểu đánh đố thì chưa chắc đã đọc lưu loát nhưng sẽ vĩnh viễn không quên. Đỗ Tiên cất đi trúc giản ghi lại thường thức Tiên giới. Sau đó lại lôi 12 hai trúc giản ghi chép vũ kỹ ra đánh giá một loạt. Việc ghi đè chồng chất quá nhiều kiến thức một lúc đối với trí óc hay nguyên thần của Đỗ Tiên cảm thấy rất áp lực. Hắn không có xuất ra nguyên thần tiếp nhập trúc giản mà chỉ đọc như đọc sách bình thường. Trước tiên, Đỗ đại phu liền là tò mò muốn biết mấy loại vũ kỹ này thuộc đẳng cấp gì.