Tứ Đại Linh Hầu
Tuyệt Thiên Phàm với đám người Dương Vô Lệ không rõ Tôn Ngộ Không là ai. Chỉ chứng kiến hầu nhân này sức mạnh vô song, tuyệt đối là cường giả mạnh nhất kể từ khi mấy người tiến nhập Tiên giới biết đến. Tuyệt Thiên Phàm mơ hồ còn cảm giác được, vị hầu nhân tướng mạo cổ quái này tu vi còn cao hơn cả Thiên Đế, Thiên Hậu tại Thiên giới.
Vốn dĩ quá cảnh từ Thiên giới qua Tiểu Tiên giới, bao nhiêu cảnh tượng kỳ lạ mấy người đều đã trải qua không ít. Lại thêm Đỗ Tiên giải thích sơ qua về Tam Thiên Tứ tộc nên kiến thức của mấy người Tuyệt Thiên Phàm cũng tăng lên rất nhiều, chỉ là còn khó có thể dung nạp nổi. Trên suốt đoạn đường từ Vĩnh Dạ thành về Thuỷ Liêm động, đều cố gắng ghi nhớ mọi chuyện không có nói gì nhiều.
Hơn nữa, đối với câu chuyện của Đỗ Tiên và Tôn Ngộ Không không có nhiều chỗ mà bọn họ có thể tham gia vào được, đành lẳng lặng lắng nghe.
- Lão tôn, lão ca ngươi không phải đã được phong Đấu Chiến Thắng Phật, không phải theo phật tổ tu hành hay sao. Cớ sao còn chiếm đất xưng vương ở Thuỷ Liêm động - Đỗ đại phu tự nhiên vô cùng xưng huynh gọi đệ.
- Ca, lão đệ ngươi biết cả chuyện này sao - Tôn Ngộ Không ngạc nhiên hỏi.
- Đương nhiên - Đỗ đại phu vênh váo đáp - ta còn biết lão Tôn ngươi còn là đệ tử của Bồ Đề Lão Tổ, 72 phép thần thông của ngươi cũng học từ đó.
Tôn Ngộ Không thần sắc kỳ quái nhìn hắn một lúc. Nếu không phải hắn biết Tiêu Dao Tử lại còn có 3 tấm Huyền Thanh Lệnh của Lạc Long Quân đưa cho, hẳn “lão Tôn” đã hô to “yêu quái, cớ sao ngươi biết bổn hầu” rồi vác Như ý bổng nện hắn một trận rồi. Hơn nữa, tên này tướng mạo đầu tóc rất cổ quái, lại nhăn nhăn nhở nhở nói chuyện thân thiết quá mức như thể thân huynh đệ lâu ngày gặp nhau, rất đáng ngờ.
- 72 phép thần thông? Ý lão đệ là Bát Cửu Huyền Công?
- Bát Cửu? Tám chín bảy mươi hai, đúng đúng - Đỗ Tiên ngẩn ra giây lát gật đầu như trống bỏi - gọi là Bát Cửu Huyền Công.
- Ta đúng là luyện Bát Cửu Huyền Công, sư phụ ta có hai người nhưng không có ai tên là Bồ Đề Lão Tổ - Ngộ Không mê mang suy nghĩ.
- Không có - Đỗ Tiên nghi hoặc.
Không lẽ Tây Du Ký không đúng trong thế giới này sao. Kim mao sắc hầu nhân này rõ ràng có thiết xoa trên đầu, mi thanh mục tú, đội vòng kim cô, tay mang thiết bổng. Hắn cũng đã xác nhận với Tuyệt Thiên phàm mấy chữ trên thiết bổng đúng là Như Ý. Lại còn rõ ràng tên là Tôn Ngộ Không nữa, không phải sao. Không lẽ thế giới song song này Tôn Ngộ Không này bái một vị sư phụ khác trước Huyền Trang.
- Lão Tôn, hai vị sư phụ của ngươi có phải có một người bái sư lúc sau tục danh là Huyền Trang - Đỗ Tiên hỏi dò.
- Ca, ngươi biết sư phụ ta - Tôn Ngộ Không hoảng hốt la lên. Sư phụ hắn sau khi ngộ đạo chưa từng đến qua Tiên giới.
- Lão ca, ta đến từ Nhân giới, có từng nghe qua truyền thuyết về ngươi, Mỹ Hầu Vương, Thiên Bồng Nguyên Soái, Sa Tăng, Bạch Long Mã bốn đồ đệ hộ tống Đường Tăng qua Tây Trúc thỉnh kinh, trên đường vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, diệt yêu trừ ma mới ngộ đạo thành phật...
Tôn Ngộ Không trừng mắt nhìn hắn, kim quang loé lên khiến Đỗ Tiên cảm thấy một cỗ áp lực trầm trọng, như thể ngõ ngách thân thể bị phơi bày ra trước thiên hạ, khắp người nổi gai ốc không dám nói tiếp. Trong đầu thầm nghĩ “ lão ca ngươi không phải muốn sát nhân diệt khẩu đấy chứ, truyện về thầy trò ngươi hạ giới ta cho in ra một đống kìa”
- Lão đệ, ngươi có khí tức rất đặc biệt, nhưng hẳn là nhân loại, lão Tôn tin ngươi - Tôn Ngộ Không vỗ vỗ vai Đỗ Tiên. Hắn vừa dùng Hoả nhãn kim tinh, không thấy có gì bất thường.
- Ắc, ta tuyệt đối không bịa đặt - Đỗ Tiên méo mó cười, mấy cái vỗ vai này không nhẹ chút nào a - chỉ có điều truyền thuyết không hẳn đã chính xác...
- Sư phụ ta đúng là có tục danh Huyền Trang, cũng gọi là Đường Tam Tạng - Tôn Ngộ Không gật đầu xác nhận.
- Vậy còn Bồ Đề lão tổ?
- Đại sư phụ truyền dạy ta Bát Cửu Huyền Công là Chân Võ Thiên Hoàng - Tôn Ngộ Không ngẫm nghĩ - người hay tu luyện dưới một gốc Cổ Bồ đề, có lẽ vậy mà Nhân giới truyền thuyết mới gọi là Bồ Đề lão tổ.
- Ắc - Đỗ Tiên ngẩn ra. Không lẽ đúng là như vậy, danh tự Chân Võ Thiên Hoàng thì hắn chưa từng nghe qua bao giờ.
- Lão đệ, ngươi với Lạc thần quan hệ như thế nào? Cơ duyên gì lại có được 3 tấm Huyền Thanh Lệnh - Tôn Ngộ Không tuy bỏ bớt xuống tâm cảnh giác nhưng vẫn hỏi kỹ.
“Lạc thần?” Đỗ Tiên nhíu mày suy nghĩ, lão tổ tông được gọi là thần sao, Tôn Ngộ Không khi nhắc tới hai chứ “Lạc thần” ngữ điệu cũng hết sức cung kính.
Tại Thiên giới trải qua một hồi phong hiểm suýt chút nữa bán đi cái mạng nhỏ. Đến Tiên giới thì cái gì cũng không thuận lợi, gặp rất nhiều trở ngại khiến Đỗ đại phu cũng thu lại một phen cường bá. Hai thế giới này tu luyện giả luận thực lực vi tôn, không có bối cảnh gì đặc biệt lại xuất thân từ Nhân giới rất dễ bị coi thường, bắt nạt. Đỗ Tiên thoáng chuyển qua một ý nghĩ cũng không giấu diếm:
- Lạc lão là lão tổ tông của ta. Trước đây tại Nhân giới tu luyện được người ban cho 3 tấm lệnh bài này.
- Ra là vậy - Tôn Ngộ Không gật gù, ngữ khí trở nên thân thiết hơn nhiều - chả trách ta cảm thấy khí tức trong người lão đệ có một tia giống với Huyền Thanh Lệnh.
Đỗ Tiên cũng miễn cho ý kiến chỉ đứng cạnh cười cầu tài. Tôn Ngộ Không trầm ngâm một chút rồi cười phá lên, vỗ mạnh vai hắn một phát:
- Lão đệ, sư tôn ta cùng Lạc thần quan hệ không tệ, lão Tôn ta nhận thức ngươi, sau này đi lại tại Tiên giới, ai dám đụng tới ngươi thì kêu lão Tôn ta tới thu thập hắn.
- Khụ, khụ - Đỗ Tiên ho khan một hồi, lực tay con khỉ này không biết nặng nhẹ, vỗ rớt phổi lão tử rồi - lão ca, ngươi nhẹ tay một chút, ta mới là Xuất Khiếu kỳ a.
- Ca - Tôn Ngộ Không nhìn lại hắn một chút, kinh ngạc - ngươi từ Nhân giới đến được Tiên giới ít nhất cảnh giới phải là Bán Tiên kỳ, sao tu vi hiện tại vẫn là Xuất Khiếu kỳ đại viên mãn.
- Lão ca, ta còn chưa độ kiếp, cái này là do lão tổ tông nhà ta giúp một phen - Đỗ Tiên cười khổ, cũng nửa thật nửa giả nói ra, chuyện tình thông qua Thiên giới không có nói ra.
Tôn Ngô Không quét mắt qua đánh giá đám người Tuyệt Thiên Phàm một lượt, quang mang loé lên một tia kinh ngạc rồi chợt tắt. Mấy người này đều là Kết đan kỳ sơ-trung giai, lẽ ra không thể nào tới được Tiên giới, hẳn là Lạc thần tác động. Nghĩ vậy cũng không có gì bất hợp lý, Tôn Ngộ Không cũng không truy hỏi thêm mà nghiễm nhiên cho rằng sự tình phải là như vậy. Thêm nữa, Đỗ Tiên mệnh cách kỳ quái, thân thể Hỗn độn Ám tàng độc nhất vô nhị. Nhận được đặc cách cũng là hợp tình hợp lý. Tôn Ngộ Không bứt một nhúm lông, huyền phù thổi tới tay mấy người, kiêu hãnh bảo:
- Đỗ lão đệ, ngươi thân là tông tộc Lạc thần, tu vi lại kém như vậy, mấy vị huynh đệ của ngươi còn yếu hơn mấy tôn tử của lão Tôn a.
Đỗ Tiên gãi gãi mũi cười xấu hổ, hắn tu luyện quả là chậm chạm a. Tuyệt Thiên Phàm mấy người nghe vậy thì cảm thấy bị khinh thường, không chút thoải mái, nhưng chứng kiến một loạt tiên nhân phiên giang đảo hải năng lực nên đành thu liễm tự biết chỗ xấu của mình. Chỉ là cầm lấy sợ lông mao kim sắc nghi hoặc “thứ này thì có gì tốt”.
- Lão Tôn, thứ này không phải là phân thân của lão ca ngươi chứ - Đỗ Tiên xấu hổ xong một hồi cũng mừng rỡ hỏi. Ai không biết nhưng hắn tuyệt nhiên hiểu rõ một sợi kim sắc mao này tượng trưng cho điều gì.
Mấy người Thiên Phàm mờ mịt không hiểu tại sao Đỗ đại phu nhà ta lại mừng quýnh lên như lấy được bảo vật.
- Ca, lão đệ nhân thức thứ này - Tôn Ngộ Không kinh ngạc cũng thành quen mất rồi - kim sắc mao này có thể biến hoá thành phân thân của lão Tôn ta, chống đỡ một hồi Kim Tiên kỳ cũng không thành vấn đề.
- Đa tạ lão ca ban tặng - Đỗ Tiên cẩn thận cất vào trong không gian giới chỉ.
Thấy đám Thiên Phàm vẫn đang mờ mịt chưa hiểu chỗ tốt, Tôn Ngộ Không cũng không ngại giải thích:
- Các ngươi nếu gặp ai bắt nạt, lấy kim sắc mao này thổi tới trước mặt hắn kêu to “Lão Tôn, cứu ta”. kim sắc mao sẽ biến hoá thành phân thân lão Tôn ta chống đỡ cho một hồi hữu kinh bất hiểm.
- Đa tạ, huynh đệ - Thiên Phàm mấy người lục tục cảm ơn, lại cẩn thận cất đi. Ngữ khí lạnh nhạt ban đầu cũng trở nên thân thiết hơn một chút.
Tôn Ngộ Không cũng miễn bày ra ý vị gì, quay lại thấy Đỗ Tiên trưng ra không gian giới chỉ trong tay, hai tròng mắt muốn rớt ra:
- Ca, lão đệ, không gian giới chỉ này là Lạc thần cho ngươi.
- Ắc - Đỗ Tiên kỳ quái - lão Tôn ngươi biết vật này.
- Hắc hắc - Tôn Ngộ Không gãi gãi mũi - biết, đương nhiên biết, ngươi cho lão Tôn mượn coi chút được không?
- Lão ca cứ tuỳ tiện - Đỗ Tiên cười hào phóng rút giới chỉ đặt vào bàn tay lông lá của Tôn Ngộ Không.
Thấy thần sắc kỳ quái của Tôn Ngộ Không như thể thấy được Tiên Thiên pháp bảo, Đỗ Tiên sững sờ hỏi:
- Lão ca, thứ này có gì đặc biệt sao.
- Ca - Tôn Ngộ Không tưởng hắn có ý đòi lại liền đem không gian giới chỉ trả lại, xấu hổ nói - thứ này thập phần quý giá, ta cũng chỉ thấy qua vài lần. Lão đệ ngươi cất giữ cẩn thận.
- Ắc - Đỗ Tiên kỳ quái nhận lại - thứ này tốt vậy sao.
Tôn Ngộ Không nghiêm túc gật đầu. Ánh mắt vẫn có chút lưu luyến không rời.
- Lão đệ ngươi không rõ, thứ đồ vật này mới lưu hành được gần ngàn năm trước. Lão tôn ta sinh ra cùng nhật nguyệt biết bao năm, còn chưa có một chiếc.
Đỗ đại phu có chút hơi bất ngờ, thấy Lạc lão tuỳ tuỳ tiện tiện xuất ra một lần cả chục món, hắn lại tưởng đây là đồ vật phổ thông tại Tiên giới. Bây giờ ngẫm lại, phú quý trong Vĩnh Dạ gia thành cũng chưa hề thấy qua người nào đeo không gian giới chỉ, hoàn toàn là các pháp nang không gian.
Ngẫm ngẫm một chút Đỗ đại phu dứt khoát, hắn cởi ra giới chỉ cầm tay Tôn Ngộ Không đặt vào:
- Lão Tôn, nếu ngươi cảm thấy hứng thú. Lão đệ ta sơn dã quê mùa không có đồ gì tốt coi như đây là quà nhận thức lão ca ngươi đi.
- Ca, không được - Tôn Ngộ Không phất phất tay từ chối - đây là Lạc Thần cho ngươi, lão Tôn ta nhận không nổi vật quý giá bậc này.
- Lão ca - Đỗ Tiên níu tay lại nhét vào - mạng ta và mấy vị huynh đệ là ngươi cứu. Đồ vật này cũng chỉ là ngoại thân, ngươi nói xem mạng chúng ta quý hay đồ vật ngoại thân quý giá.
- Ca, Nhưng thứ này... - Tôn Ngộ Không lưỡng lự.
- Hừ, nếu lão ca ngươi không nhận chính là từ chối nhận thức lão đệ ta - Đỗ Tiên vờ vịt hừ lạnh.
Tôn Ngộ Không sửng sốt nhìn hắn một hồi, cuối cùng thu vào không gian giới chỉ.
- Lão Tôn ta nhận thức lão đệ ngươi. Từ nay ai đụng tới lão đệ cũng chính là đụng tới lão Tôn ta - Tôn Ngộ Không cảm khái vỗ vỗ vai hắn, chỉ là lực đạo khống chế nhẹ đi nhiều.
Đỗ Tiên hài lòng cười chung, kết giao với vị Tề Thiên Đại Thánh này mới chính là báu vật a. Không gian giới chỉ ngoài chiếc Lạc lão ban tặng lúc hắn mới ở Luyện khí kỳ, đến Xuất khiếu kỳ trong đống đồ vật bị cấm chế mở ra còn hai chiếc nữa. Hắn tính ra cũng thiếu đi một chiếc cũng không thành vấn đề.
Tôn Ngộ Không lại huyền phù ra một chiếc Như Ý phiên bản cây tăm, đưa cho Đỗ Tiên:
- Lão đệ, kim sắc mao pháp lực tồn tại được ba lần sử dụng sẽ biến mất. Hơn nữa phân thân cũng chỉ là Kim Tiên đỉnh phong. Ngươi mới đến Tiên giới lịch lãm, sợ là gặp nhiều hung hiểm, lão Tôn ta tặng ngươi vật này phòng thân.
- Ắc, lão Tôn - Đỗ Tiên sững sờ nhìn gậy Như ý phiên bản que tăm - đây không phải là gậy Như ý của lão ca ngươi chứ.
- Ca, hắc hắc không phải - Tôn Ngộ Không gãi gãi tay ngại ngùng - Định Hải Thần Châm chỉ có một khối, ta mang theo lâu năm không nỡ rời được.
- Vậy không lẽ là phân thân của Định Hải Thần Châm - Đỗ Tiên quái dị liếc liếc “que tăm”. Dù là gì thì hắn cũng muốn rồi. Đồ của Tề Thiên Đại Thánh chắc chắn là thứ tốt.
- Ca, không phải - Tôn Ngộ Không xua xua tay - ngươi gặp nguy hiểm mà phân thân chống đỡ không nổi, chỉ cần bẻ gãy vật này lão ca ngươi sẽ đến giúp ngươi. Kể cả ta có việc không phân thân được, Như Ý cũng sẽ xuất hiện giúp ngươi. Dù ngươi đụng vào Huyền Tiên kỳ hay Bát giai Linh thú cũng có thể yên tâm.
- Đa tạ, đại ca - Đỗ đại phu cười ngoắc miệng thu lấy Tiểu Như Ý vào không gian giới chỉ.
- Ca? - Tôn Ngộ Không thấy hắn xuất ra miếng không gian giới thứ hai thì hai mắt muốn lồi ra. Lão Tôn còn đang ngại không có đồ gì quý giá tặng hắn, sợ hắn còn chê ít không quý giá bằng không gian giới chỉ. Không ngờ tên này lại có tới hai miếng giới chỉ.
Thấy vẻ mặt Tôn Ngộ Không, Đỗ Tiên âm thầm đắc ý. Nếu biết hắn có hẳn 3 miếng không gian giới, lão Tôn không biết sẽ phản ứng như thế nào.
Thu cất xong Đỗ Tiên mới hỏi:
- Lão Tôn, tu vi của ngươi hiện tại là cảnh giới gì?
- Đệ nhất nhân dưới Thánh nhân, Yêu Tiên đỉnh phong - Tôn Ngộ Không kiêu ngạo nói.
- Yêu Tiên? - Đỗ đại phu một tầng sương mù giăng đầy mặt, không hiểu là cảnh giới gì. Lợi hại vậy sao.
- Ca, Nhân loại các ngươi gọi là Địa Tiên, chính là Tán Tiên kỳ - Tôn Ngộ Không đắc ý khoe khoang.
- Lão Tôn, đệ nhất nhân dưới Thánh nhân, hẳn là Huyền Tiên kỳ chứ. Tán Tiên kỳ gì đó so với Huyền Tiên lợi hại hơn sao - Đỗ đại phu vẫn mờ mịt không thông. Mấy cảnh giới này Lạc lão ngại hắn tu vi quá thấp còn chưa nhắc tới. Hắn đọc Phong Thần truyện tự luận ra mà thôi. Về cái cấp bậc Tán Tiên kỳ rồi Địa Tiên, Yêu Tiên gì đó một khiếu cũng không hiểu.
- Lão đệ, ngươi ở Nhân giới chắc không có ai hướng dẫn - Tôn Ngộ Không trịnh trọng giảng giải - Tán Tiên kỳ tất nhiên lợi hại hơn Huyền Tiên rồi.
- Lão ca, mấy thứ này phiền ngươi giải thích một chút - Đỗ đại phu nhanh miệng hỏi thăm. Có rất nhiều điều hắn còn chưa thông.
- Ca, tiên nhân tu luyện chia làm Bán Tiên-Chân Tiên-Kim Tiên-Huyền Tiên-Tán Tiên 5 đại cảnh giới. Nhân tộc gọi Tán Tiên kỳ là Địa Tiên, Ma thần tộc gọi là Quỷ Tiên còn Yêu Tộc bọn ta gọi là Yêu Tiên. Ngoài ra Nhân tộc tại Thiên giới gọi là Thiên Tiên. Thú tộc không biết tu luyện thì chia làm Cửu giai, Linh Thú Cửu giai cũng tính tương đương với Tán Tiên kỳ.
- Địa Tiên, Thiên Tiên, Quỷ Tiên, Yêu Tiên - Đỗ đại phu lẩm nhẩm, mấy người Tuyệt Thiên Phàm cũng lẩm nhẩm theo ghi nhớ lại những kiến thức này.
- Ắc - Đỗ Tiên nghĩ nghĩ một hồi chợt thấy có điểm không đúng, kinh hãi la lớn - lão ca ngươi không phải Minh Linh Thạch Hầu trong tứ đại Linh hầu sao?
- Ca, lão Tôn ta đúng là Linh Minh Thạch Hầu - Tôn Ngộ Không cũng kinh ngạc không kém phần - không ngờ lão đệ ngươi cũng nhận thức Tứ đại Linh hầu.
- Lão ca, Tứ đại Linh hầu ngươi không phải thuộc Thông Thiên Viên Hầu thần thú tộc đàn hay sao? Sao ngươi lại là Yêu Tiên được? - Đỗ Tiên không hiểu hỏi.
- Ca, lão đệ ngươi nghe điều này ở đâu - Tôn Ngộ Không sửng sốt lắc đầu - Tứ Đại Linh Hầu đều là Yêu tộc lấy hình trạng Thông Thiên tộc đàn hoá thân. Ta là Yêu tộc, không phải Thú tộc.
- Linh Minh Thạch Hầu, biết cơ trời đất. Xích Khao Mã Hầu, thông phép cao xa. Thông Tí Viên Hầu, tài năng mạnh bạo. Lục Nhĩ Mi Hầu, biến hoá vô song. Hoá ra cả Tứ đại Linh hầu đều không phải Thú tộc - Đỗ Tiên lẩm bẩm như nói với chính mình. Đám Tuyệt Thiên Phàm thì mờ mịt không hiểu lấy một câu.
- Ca, đương nhiên không phải thú tộc - Tôn Ngộ Không kỳ quái liếc mắt nhìn hắn - lão đệ, ngươi nhận thức ba tên kia sao.
- Nhân thức, ha ha, ta mới gặp lão ca ngươi là người đầu tiên - Đỗ Tiên sảng khoái cười - đều là nghe truyền thuyết kể lại thôi.
Tôn Ngộ Không gật gật đầu cho là đúng. Tên này ở Nhân giới, xấp xỉ mới hơn hai mươi mấy tuổi đầu. Tứ Đại Linh hầu đều là có hơn ngàn năm xuất thế rồi, không nhận thức là lẽ đương nhiên.
Thấy vẻ mặt Tôn Ngộ Không như vậy, Đỗ Tiên tinh quái trêu chọc:
- Lão ca, ta nghe truyền thuyết kể rằng lại kiếp nạn của ngươi, trong đó có một cái là Đại thánh thật-giả chính là nhắc tới vị Lục Nhĩ Mi Hầu. Ngoài ra, còn có một truyền thuyết khác về Thông Tí Viên Hầu, riêng phần Xích Khao Mã Hầu thì mới là biết đến danh tự chưa nghe nói gì.
- Ca - Tôn Ngộ Không kinh ngạc nhìn hắn, nhưng lại thập phần bất mãn - tên giả mạo kia lão Tôn một gậy đập chết tươi rồi. Hừ hừ.
- Thật sao - Đỗ đại phu nhăm nhở trêu - ta tưởng Lục Nhĩ Mi Hầu là do Phật Tổ Như Lai trấn áp chứ.
- Ca, ngươi còn nhận thức cả Như Lai - Tôn Ngộ Không sửng sốt.
- Là truyền thuyết, ta còn chưa gặp qua - Đỗ Tiên cũng kinh ngạc không kém. Xem ra thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra rồi - mà nhắc đến Phật Tổ, lão ca ngươi còn chưa trả lời lão đệ lúc nãy.
- Trả lời chuyện gì?
- Lão ca ngươi là Đấu Chiến Thắng Phật, đáng lẽ phải theo Phật Tổ Như Lai tu hành chứ, sao lại còn về Thuỷ Liêm Động.
- Chuyện này... - Tôn Ngộ Không vừa có vẻ chua chát vừa thoáng có phần xấu hổ.
- Ắc - Đỗ Tiên thấy lão khó xử cũng thôi không truy tới - nếu không tiện lão Tôn ngươi coi như lão đệ lắm mồm đi.
- Ca, chuyện này ngươi đến Thuỷ Liêm động lại nói - Tôn Ngộ Không cũng không giải thích thêm, lảng sang chuyện khác - nói đến Thông Tí Viên Hầu, người này cũng chính là người đưa ngươi đến gặp Tiêu Dao Tử.
Đỗ Tiên kinh hỉ, không ngờ hắn còn có thể gặp gỡ thêm một vị Linh hầu trong truyền thuyết, mà người này lại còn liên quan đến Tiêu Dao Tử. Tôn Ngộ Không nhắc đến Tiêu Dao Tử cũng là ngữ điệu vô cùng kính trọng sùng bái.
- Lão đệ, lão Tôn cũng không giấu ngươi chuyện này.
- Lão ca cứ nói.
- Vị Tiêu Dao Tử ngươi muốn gặp kia chính là sư tôn của ta?
- Ắc - Đỗ Tiên kinh hãi trợn mắt. Không ngờ Tiêu Dao Tử này lại có bối cảnh như vậy.
- Sư phụ ta Chân Võ Thiên Hoàng là đệ tử thứ tư của sư tôn, Thông Tí Viên Hầu kia bái kiến một vị huynh đệ của sư tôn ta làm thầy, theo bối phận ta còn phải gọi hắn một tiếng sư bá. Mà Bát Cửu Huyền Công của sư phụ ta cũng là bắt nguồn từ vị sư bá này. Tiêu Dao Tiên phủ cũng không thuộc tiên giới, lại có cấm chế đặc thù. Ngươi muốn đến Tiêu Dao Tiên phủ phải có người tiếp dẫn. Lát nữa, ngươi cùng bằng hữu nghỉ chơi tại Thuỷ Liêm động một thời gian. Ta đi tìm sư bá nhờ hắn đưa ngươi đi Tiêu Dao tiên phủ.
- Đa tạ lão ca thành toàn - Đỗ Tiên chân thành cảm tạ.
Vị Tôn Ngộ Không này nói chuyện có chút cổ quái nhưng lại là người thập phần nhiệt tình, đáng kết giao. Hai người nói chuyện cũng vô cùng ăn ý, Đỗ Tiên chốc chốc lại lôi mấy món đồ tân kỳ ra khoe, tiện tay đem làm quà tặng. Tôn Ngộ Không cũng vô cùng yêu thích lão đệ tiện nghi này, trong lòng lão Tôn cũng sớm đặt ra một chỗ, Đỗ Tiên xem chừng địa vị sau này không thua kém 3 vị sư đệ kia là mấy.
Thuỷ Liêm động, Hoa quả sơn vốn là một sơn cốc nằm về phía nam Vĩnh Dạ thành, chính là nằm trên vùng xích đạo của tinh cầu Tiên giới này. Trong truyện Tây Du Ký viết Tôn Ngộ Không cưỡi mây một ngày đi mười vạn tám ngàn dặm, Đỗ Tiên cho là không chính xác. Dù gì phép tính cổ nhân cũng không hoàn toàn chính xác, có một phần là phóng đại, một phần là hư cấu. Hắn lại thấy đơn vị dặm tại thế giới này tính ra cũng chỉ xấp xỉ hơn nửa cây số, 10 vạn 8 ngàn dặm tương đương khoảng 54000km. Như vậy chẳng hoá ra, Tôn Ngộ Không dùng phép cân đẩu vân này tốc độ hơn 2000km/h xấp xỉ với tốc độ một chiếc máy bay siêu thanh rồi. Hắn cùng đám Thiên Phàm ngồi trên Cân đẩu vân thì lại không cảm thấy nhanh như vậy, tiếng nổ lúc vượt qua rào cản âm thanh cũng không xuất hiện. Đỗ đại phu nhẩm tính ước lượng tốc độ này cũng chỉ như một chiếc máy bay thương mại tầm trung, cỡ đâu đó 6,700km/h. Cả đám người phi hành phải mất gần nửa ngày mới tới Thuỷ Liêm động. Xem ra lúc này cũng đã cách Vĩnh Dạ thành 5,6000km rồi.
Trên đường đi, Tôn Ngộ Không cũng lấy ra một ít tiên quả kỳ lạ mời bọn hắn thưởng thức. Chủ yếu là vì phi hành tốc độ tương đối lớn, lão Tôn sợ đám “phàm nhân” này chịu lạnh không nổi. Lại lôi ra cả tiên tửu để mọi người giữ ấm thân thể, xem ra là rất chu đáo. Mấy người Thiên Phàm, Vô Lệ thưởng thức quỳnh tiên ngọc tử lại có tiên quả khen không dứt miệng. Tiện đó đổi chủ đề hỏi đông hỏi tây về cảnh vật các nơi. Không khí lạnh nhạt xa cách ban đầu thoáng chốc theo hơi rượu tan biến.
Tôn Ngộ Không cũng là người rất dễ gần, lại thẳng thắn hào sảng. Hỏi gì cũng không ngại nói nhiều vài câu giải đáp. Mọi người xưng huynh gọi đệ tương đối là thân thiết.
Thiên Phàm, Vô Lệ mấy người càng thêm đánh giá cao Đỗ Tiên, tên này hi hi ha ha lúc nào cũng đùa giỡn. Nhưng có chuyện khó khăn hung hiểm, luôn là đầu tầu gương mẫu đứng ra giải quyết. Từ Thiên giới đến tiên giới mấy người đều chịu cảnh khinh thường, ức hiếp. Mãi đến lúc này đây mới được một vị “quái nhân” cường giả tiếp đón thịnh hậu. Ai cũng thấy tâm tình thoáng cái dễ chịu hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Tôn Ngộ Không nói cái gì mà đệ nhất nhân dưới Thánh nhân mấy người bọn hắn còn chưa nhận thức được, những cũng đã cảm thấy vị hầu nhân này thập phần lợi hại, kiến thức lại quảng đại phong phú. Kiến Minh công chúa, Lưu Tường Vi, Diệp Chi Liên ríu rít hỏi chuyện không ngừng. Thời gian cũng thế trôi qua rất nhanh.
Càng về phía nam cảnh sắc càng thêm màu xanh mỹ lệ, sông ngòi cũng chằng chịt hơn nhiều. Tiên giới Tinh cầu này vốn dân cư cũng rất thưa thớt, đa phần đều là rừng núi mênh mông trùng điệp. Từ Vĩnh Dạ gia thành đi xuống, Đỗ Tiên cũng đếm qua thấy không dưới 10 toà gia thành khác cùng một số ít hương trấn nho nhỏ, còn đâu đại bộ phận đều là sơn cốc ngát một màu. Nằm trong một hệ sao đôi, ban ngày phía xích đạo tự nhiên là hưởng lấy phần lớn ánh sáng, cường độ quang thuộc tính nguyên khí tại đây cũng mạnh gấp mấy lần so với Nhân giới. Thêm nữa, trọng lực tại tinh cầu này gấp đôi so với trái đất, tự nhiên công pháp cũng theo bản năng vận chuyển để chống đỡ lại áp lực lên cơ thể.
Phong - Quang thuộc tính nguyên khí theo đó ào ạt tiến vào thể nội, Đỗ đại phu nhanh chóng cảm thấy như hai tinh thể đại biểu cho quang-phong thuộc tính nhanh chóng được lấp đầy. Tốc độ tu luyện so với Nhân giới được đề thăng lên tới cả trăm lần.
Xét theo tiến độ này, chỉ cần thêm một tháng, 12 tinh thể thuộc tính của hắn sẽ hoàn toàn tiến vào Đại Viên mãn. Ám thuộc tính không hiểu vì lý do gì đã sớm đạt đến Đại viên mãn trước tiên. Lôi thuộc tính thông qua chiến đấu tại Thiên giới cũng theo đó đạt đến đỉnh phong. Hiện tại chỉ còn lại Băng-Thuỷ, Thạch-Thổ, Kim Hoả, Sinh Mộc tám loại thuộc tính cần tu luyện đến đại viên mãn là hắn có thể thử trùng kích Bán Tiên kỳ.
Tại Tiên giới, Độ Kiếp chi môn trước cảnh giới Bán Tiên cũng phân chia thành Độ Kiếp kỳ, không còn quá hung hiểm phải trải qua nếu như đột phá tại Nhân giới. Thêm nữa, nếu cần thiết Đỗ Tiên có thể nhờ Tôn Ngộ Không hộ pháp, vượt qua độ kiếp tiến nhập Bán Tiên không cần phải để tâm lo lăng quá nhiều.
- Đỗ đại ca, Tôn huynh nhắc ngươi kìa - Tường Vi lắc lắc vai hắn nhắc.
- Lão đệ, sắp đến Thuỷ Liêm động rồi. Ngươi trước hết đừng có đột phá trên Cân Đẩu Vân a - Tôn Ngộ Không cười quái dị trêu hắn.
Đỗ Tiên bừng tỉnh lại từ cảnh giới vỗ ngã, nãy chỉ đơn thuần là tận hưởng cảm giác linh khí nồng đậm không ngờ hắn lại chìm vào tu luyện trong vô thức.
- Hắc, hắc, lão Tôn, Tiên giới này linh khí thật quá nồng đậm rồi. Ta cảm giác sẽ nhanh đạt tới bình chướng đột phá. Lúc đó có gì phiền lão ca ngươi hộ pháp.
- Ca, không thành vấn đề, một cái thiên kiếp Bán Tiên kỳ lão Tôn nhấc tay là được - Tôn Ngộ Không sảng khoái đám ứng.
Cẩn đẩu vân theo thế hạ xuống một sơn cốc, chung quanh được bao bọc bởi 7 ngọn núi lớn cao tới vài trăm mét.
Trên mỗi đỉnh núi đều là một thác nước lớn nhỏ bất đồng đổ xuống, tạo thành một hồ nước xanh biếc toạ lạc giữa sơn cốc.
Trên vách núi kỳ hoa dị thảo chằng chịt, một mùi hương thanh khiết như lan tràn phảng phất khắp cả sơn cốc.
Mấy người nhìn quanh sơn cốc, trên mỗi tán cây cổ thụ 6,7 người ôm đều có những căn nhà gỗ nhỏ. Từng đám viên hầu lông lá huyên náo một vùng, đứng ngó nhìn chỉ trỏ mấy người. Một vài tiểu hầu tò mò lại gần vậy lấy đám người lạ quan sát.
- Đây đều là tôn tử lão Tôn ta - Tôn Ngộ Không bế lên một tiểu đang bám dưới chân giới thiệu.
- Lão ca, ngươi thật biết chọn nơi chiếm núi xưng vương. Thuỷ Liêm Động này thật quá kỳ diệu rồi - Đỗ Tiên thật lòng tán thưởng.
- Ca, lão đệ, đây là ngoại cốc ở Hoa quả sơn, còn không phải Thuỷ Liêm động.
- Ắc, không phải sao.
- Mấy vị huynh đệ, lão đệ theo ta - Tôn Ngộ Không phất phất tay cho đám viên hầu tản ra rồi dẫn mọi người theo một sơn đạo ven hồ, tiến vào dưới chân thác. Đi xuyên qua làn hơi nước mờ mịt là một cửa động ăn sâu vào trong núi. Bên ngoài thạch khẩu khắc ba chữ lớn bằng đá.
Đỗ Tiên, Đỗ đại phu mù tịt hán tự quay đầu khẽ hỏi Kiến Minh công chúa:
- Công chúa, ba chữ kia có phải viết Thuỷ Liêm Động không?
- Hừ, Đỗ đại phu ngươi ba chữ này cũng không biết sao - Kiến Minh đanh đá liếc hắn - là Dĩnh Ly cung.
- Ắc, ta là người Việt, đây là chữ Hán cổ, nó có thể nhận ra ta chứ ta không nhận nó a - Đỗ Tiên gãi gãi mũi.
- Quỷ mới tin ngươi - Kiến Minh tranh bước đi trước hắn, ngang dọc nhìn quanh.
- Dĩnh Ly Cung? Không phải Thuỷ Liêm động sao - Đỗ đại phu trừng mắt nhìn thạch khẩu, lẩm bẩm.
- Đỗ huynh, xem ra ngươi phải trả thêm học phí để ta dạy ngươi nhận biết Hán văn đi - Tuyệt Thiên Phàm hích vai hắn trêu chọc.
- Ắc, Thiên Phàm ngươi đúng là gian thương - Đỗ đại phu lườn nguýt không nhận thức, trong đầu vẫn kỳ quái suy nghĩ.
- Đỗ huynh, đi mau a - Vô Lệ kéo hắn đi theo.
Bên trong thạch động có rất nhiều giếng trời thông hẳn lên tẩn đỉnh núi, lại có rất nhiều tiên đăng trên vách nên so ra còn sáng sủa hơn cả phía ngoài sơn cốc.
Ở giữa thạch động là một bàn đá lớn, hai vị bạch y thiếu nữ đang ngồi quay quần nói chuyện với 6 tên kim mao hầu tử. Thấy Tôn Ngộ Không dẫn mọi người tiến vào liền nhao nhao xông ra
- Cha người đã về?
- Cha, lần này là bắt được yêu quái gì vậy?
- Ca, mấy vị này là ai vậy cha?
- ....
Một đám hầu tử xúm lấy Tôn Ngộ Không hỏi han ầm ĩ. Đám Thiên Phàm nhìn thấy sáu tên hầu tử tương đồng với Tôn Ngộ Không cũng không thấy làm lạ mắt nữa. Chăm chú quan sát hai vị tiên nữ đang lặng lẽ đứng mỉm cười còn chưa lên tiếng. Hai người này thần hình tương tự với nhân loại, khuôn mặt đặc biệt thanh tú mỹ lệ, so với Kiến Minh còn có vài phần thanh nhã, thoát tục. Chỉ có điều, đôi tai lại là một nhúm lông trắng nhọn lên như tai cáo, phía sau hông loà xoà mấy chiếc đuôi trắng như bông làm cho đám Kiến Minh Công chúa không thể rời mắt vì lạ lẫm.
- Cha? - Đỗ đại phu thì trố mắt ra nhìn sáu tên tiểu hầu, mặt đầy lông lá, giữa trán còn có một nhúm bạch sắc lông mao đang vây quay Tôn Ngộ Không.
- Lão đệ, đây là nhi tử của lão Tôn ta - Tôn Ngộ Không thần sắc có chút kỳ quái vỗ vỗ đầu một hầu tử giới thiệu.
- Hài tử, mau chào mấy vị thúc thúc, cô cô đi.
Sáu tên tiểu hầu nhao nhao lên chào hỏi:
- Tôn đại ( tôn nhị, tôn tam...tôn lục) bái kiến thúc thúc, cô cô.
Đám Kiến Minh công chúa thuận tay xoa đầu mấy tiểu hầu khen ngợi, tự giới thiệu lấy mình. Đỗ đại phu thì vẫn đứng đơ ra như cột gỗ, hai mắt muốn nổ tung, miệng há như muốn rớt xuống đất.
“Quỷ thần thiên địa ơi, lão Tôn có nhi tử”
- Lão đệ, ngươi sao vậy - Tôn Ngộ Không khua khua tay trước mặt hắn.
- Ắc, ta không sao - Đỗ Tiên lắc lắc đầu trấn tĩnh lại, chỉ vào mấy hầu tử hỏi - lão Tôn, chúng là nhi tử thân sinh của ngươi.
- Đúng vậy - Tôn Ngộ Không kỳ dị trả lời.
- Hừ, Đỗ đại phu, ngươi thật vô duyên hết sức - Kiến Minh bất mãn nhéo hắn.
Đỗ đại phụ giãy nảy lên, tỉnh táo thêm vài phần, gãi gãi mũi ngượng ngùng nói:
- Lão Tôn, ý ta là ngươi đã xuất gia là Đấu Chiến Thắng Phật sao lại có thể lấy vợ, sinh nhi tử? Không lẽ là trước khi xuất gia ngươi đã có nhi tử rồi sao, cái này truyền thuyết không có nhắc tới a.
- Ca, lão đệ, chuyện này...- Tôn Ngộ Không chợt trở nên ấp úng nhăn nhó nói
Kiến Minh công chúa mấy người nghe qua cũng thập phần mờ mịt, dù sao vị hầu nhân này lông lá khắp người, một điểm cũng không giống người xuất gia a. Mà tên Đỗ đại phu này dường như rất thân quen với lão Tôn.
Đương lúc Tôn Ngộ Không còn chưa biết trả lời sao, hai vị bạch y nữ tử cũng đã tiến lại gần, bạch y nữ tử có 9 đuôi cất tiếng hỏi:
- Phu quân, người còn chưa giới thiệu mấy vị này cho ta.
Giọng nói thánh thót lại pha thêm chút kiều diễm mị hoặc, đến ngay cả mấy nữ nhân như Kiến Minh công chúa cũng phải cảm thấy rung động. Đỗ đại phu thì chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, thiên địa đảo lộn.
- Phu quân? - Đỗ Tiên sững sờ nhìn lại vị bạch y nữ tử này - không lẽ vị tỷ tỷ này là...
- Ta là thê tử của Đại Thánh, vị nhân huynh này cứ gọi ta là Dĩnh Ly được rồi.
- Ắc, vô phép rồi, tẩu tẩu, ta là Đỗ Tiên - Đỗ đại phu đỏ mặt. Gặp vợ của lão ca, lại còn kêu lão ca không được lập gia thất, lần này hắn váng đầu rồi - đại tẩu đừng trách, là tiểu đệ không hiểu chuyện lắm mồm.
- Đỗ huynh đệ - Dĩnh Ly cười nhạt - nếu đệ đã biết phu quân ta là Đấu Chiến Thắng Phật vị, hẳn là quan hệ cũng không tầm thường, tỷ tỷ cũng không trách đệ.
- Đại tẩu, hai người là làm sao lại có thể - Đỗ Tiên ngó ngó sang Tôn Ngộ Không rồi đánh bạo hỏi. Chuyện này không biết rõ hắn chắc trằn trọc suy nghĩ mà chết mất.
Dĩnh Ly mỉm cười, liếc mắt nhìn Tôn Ngộ Không đầy ý tứ rồi quay sang tinh nghịch trả lời:
- Đỗ tiểu đệ, ta là hoành đao đoạt ái, đem đại ca ngươi từ Phật giới bắt về đây làm áp trại phu quân.
Không để mọi người hiểu rõ ý, Dĩnh Ly đã tiến tới trước Kiến Ninh, cầm tay mấy nàng kéo lại:
- Mấy vị muội muội này thật đẹp
- Tỷ tỷ chê cười rồi - Kiến Minh lí nhí đáp, có chút e ngại không giống bản tính bình thường.
- Muội muội đừng sợ, các ngươi tên là gì? - Dĩnh Ly không để ý, mỉm cười hỏi. Chín cái đuôi trắng phe phẩy giữa không khí.
- Ta là Kiến Minh (Tường Vi, Chi Liên) - mấy người lần lượt đáp, ánh mắt có chút vô lễ dán lên chín chiếc đuôi phía sau lưng Dĩnh Ly.
Dĩnh Ly ý tứ liếc nhìn lại, mỉm cười nói:
- Mấy vị muội muội chắc là tộc nhân nhân tộc, hẳn là thấy kỳ lạ lắm. Ta là tộc nhân Thanh Khâu Hồ tộc.
- Thanh Khâu Hồ? - Đỗ Tiên lại thất thố la lên.
- Đỗ tiểu đệ nhận thức tộc ta sao - Dĩnh Ly tủm tỉm hỏi
- Là thần thú tộc đàn Thanh Khâu Bạch Hồ - Đỗ Tiên ngó trân trân Dĩnh Ly, lại quay sang nhìn Tôn Ngộ Không - lão Tôn, tẩu tẩu là Thần thú tộc đàn.
- Ca, nàng là con gái tộc trưởng Thanh Khâu Bạch Hồ - Tôn Ngộ Không gật đầu xác nhận.
Đỗ Tiên hai mắt sáng lên vui vẻ đáp:
- Tẩu tẩu, vậy ngươi chính là quý tộc trong Thanh Khâu Hồ tộc rồi.
Hắn lại quay sang Kiến Minh công chúa mấy người giải thích:
- Kiến Minh, Dĩnh Ly tỷ tỷ có thể nói chính là công chúa của Thanh Khâu Bạch Hồ tộc đàn, là vương tộc Thanh Khâu Hồ trong Cửu đại Thần Thú a.
- Khách khách - Dĩnh Ly cười vang - tiểu đệ ngươi thật biết nói chuyện a.
Nàng lại quay sang nháy mắt tinh nghịch với Kiến Minh mấy người.
- Mấy vị muội muội, nhân loại các muội hay gọi ta là hồ ly tinh đó a.
- A - Tường Vi khẽ kêu lên hoảng sợ, lại có chút ngại ngùng giải thích - tỷ tỷ, là ta ngạc nhiên quá thôi.
- Thật sao - Dĩnh Ly liếc Tường Vi mấy người đầy ý vị - các vị muội muội đừng ngại. Tỷ tỷ ta dù sao cũng không phải nhân loại.
Nói đoạn, chín cái đuôi vung vẩy trên không, hai mắt Dĩnh Ly cũng chuyển dàn sang màu xanh lục ma mị, trêu chọc Kiến Minh mấy nàng.
Tôn Ngộ Không bày tỏ không biết phải nói gì, trân trân đứng nhìn Đỗ Tiên.
- Lão Tôn, lão ca ngươi thế nào lại kết duyên cùng phu nhân tỷ tỷ vậy - Đỗ đại phu ghé tai Tôn Ngộ Không cố tình nói nhỏ.
Nào ngờ, Dĩnh Ly đều nghe thấy hết. Thanh khâu hồ tộc mỗi chiếc đuôi đều đại biểu cho tu vi thực lực, hồ ly chín đuôi chính là cửu giai thần thú. Tu vi cảnh giới tương đương với Tán Tiên kỳ, thực lực thậm chí còn có phần cao thâm hơn rất nhiều. Đỗ đại phu có nói nhỏ nữa cũng không thoát khỏi tai nàng. Dĩnh Ly khanh khách cười, nói:
- Tiên đệ, lão ca ngươi không dám nói cho ngươi biết đâu. Hãy để lát nữa tỷ tỷ kể cho ngươi nghe.
Tôn Ngộ Không nhăn nhó cười khổ không biết trả lời thế nào, chỉ nghe thấy Đỗ Tiên đáp:
- hắc hắc, tẩu tẩu nhất định phải kể cho đệ nghe. Lão ca thật không thật thà chút nào.
- Các vị phương xa tới đây, trước tiên mời nghỉ ngơi để tỷ tỷ ta chuẩn bị đãi khách a - Dĩnh Ly trò chuyện một lúc cũng biết đám người này đến từ Nhân giới, liền mời mọi người vào bàn.
Dĩnh Ly giới thiệu bạch y nữ tử còn lại với mấy người kia, còn Đỗ Tiên thì theo sát Tôn Ngộ Không hỏi đông hỏi tây nhưng đều chỉ nhận được những cái lắc đầu. Hắn biết không moi được thông tin gì nên đành hỏi lảng sang chuyện khác. Hoá ra, thạch động này đặt theo tên của Dĩnh Ly, còn Thuỷ Liêm động lại nằm cách xa nơi đây 1 cái sơn đạo.
Dưới chân thác nước của 7 ngọn núi này đều có ẩn một thạch động, phân cho Dĩnh Ly cùng sáu hầu tử kia làm nơi ở. Bản thân Tôn ngộ Không ở tại Thuỷ Liêm động.
Nguyên lai dãy núi này cũng không phải là Hoa Quả Sơn, chỉ là lão Tôn tưởng niệm cố hương đặt tên cho như vậy. Trong sơn cốc này cũng phân chia làm hai phần nội-ngoại cốc.
Ngoại cốc là tộc đàn hầu tử đi theo Ngộ Không từ Nhân giới, đám hầu tử này đa phần đều là dị chủng của Yêu tộc và Thú tộc. Tu vi cao nhất cũng chỉ là thất giai linh thú, yêu thú.
Còn nội cốc ẩn sâu trong lòng núi phía sau hồ nước, là nơi sinh hoạt của gia đình Ngộ Không.
Dĩnh Ly thân là chủ Dĩnh Ly cung nên liền nhanh chóng phân phó mọi người chuẩn bị yến tiệc tẩy trần cho mấy vị khách.
- Lục tiểu Linh Đồng, mấy đứa ra ngoại cốc phân phó mọi người chuẩn bị đi - nàng căn dặn mấy hầu tử. Về phần bạch y nữ tử thì vẫn ngồi lại bên cạnh Dĩnh Ly.
- Phụtttttt - Đỗ Tiên phun ra cả miếng tiên quả trong miệng.
Mọi người cổ quái nhìn hắn bất mãn, chỉ có Dĩnh Ly và bạch y nữ tử kia che miệng cười khúc khích.
- Tẩu tẩu, ngươi gọi mấy đứa nhóc này là gì?
- Khách, mấy đứa nhỏ này có thừa hưởng Thanh Huyễn Linh Đồng của tộc ta - Dĩnh Ly giải thích - lão ca ngươi lại lười biếng suy nghĩ nên gọi cả là Linh Đồng, cứ theo lớn nhỏ mà lấy làm tên đêm a. Rất dễ nhớ.
- Đúng, đúng - Ngộ Không gật gật đầu tán thành, đây là lần đầu hai người này trực tiếp nói chuyện cùng nhau - đứa lớn nhất gọi là Tôn Đại Linh Đồng, đứa nhỏ nhất lại gọi là Tôn Lục Linh Đồng. Lão Tôn sợ nhất là những thứ rắc rồi a. Lão đệ có ý kiến gì chăng.
- Ắc, không, không - Đỗ Tiên lau lau tay cười - chỉ là ta nghe thấy tẩu tẩu gọi Lục Tiểu Linh Đồng thấy rất là thú vị thôi. Haha
Cái này đúng là thiên ý a, Đỗ đại phu thầm nghĩ, lão Tôn tên nào không chọn lại chọn tên là Linh Đồng. Đã vậy hẳn là sáu tên hầu tử, gọi Lục tiểu Linh Đồng cũng không sai, coi như lão Tôn ngươi lợi hại. Đỗ Tiên len lén giơ ngón cái cười nhăn nhở làm Ngộ Không mờ mịt không hiểu cái thủ thế này có ý gì.
- Tiên đệ, ngươi hẳn là rất thân quen với phu quân ta nha. Vậy đừng gọi tỷ tỷ ngươi tẩu tầu này nọ, không chê ta thì cứ gọi là Dĩnh tỷ được rồi.
- Tốt, Dĩnh tỷ - Đỗ Tiên hào sảng đáp ứng - ta từ nhỏ đã nghe kể rất nhiều chuyện về lão ca.
- Dĩnh Ly, lão đệ là tông tộc Lạc Thần, hắn còn tặng ta thứ này