Đỗ Tiên Thuyết Thư Kỳ Lục

Chương 30 - Đỗ Tiên Thượng Đài

Đỗ Tiên mấy người theo chân Hoa Dương Trấp Kỷ đến một võ đài ở chính giữa.

Võ đài này so với một sàn đấu boxing hoặc MMA chuyên nghiệp phải lớn gấp 4 lần.

Trên đó đã có sẵn một đấu giả đang xếp bằng ngồi đợi, thân hình không có điểm gì đặc biệt, dung mạo bình thường, vũ khí tuỳ thân cũng chỉ có một thanh trường kiếm.

Đỗ Tiên đoán không biết đây là Quách Phương Quan hay Hoàng Tam. Hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ vào một cọc đá trận văn chằng chịt, hỏi:

- Hoa Dương tiểu thư, thứ này là vật gì vậy.

Hoa Dương Trấp Kỷ có chút ngạc nhiên nhìn hắn, ngay cả thứ này cũng không biết, vị công tử này là ở chỗ nào chui ra vậy. Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời:

- Công tử, đây là Hộ Đài Thạch Trận. Chuyên dùng để bảo vệ quan khách khỏi dư kình lạc tiễn từ võ đài, cũng là đề phòng có người đột nhiên xuất thủ phá hư đi kết quả trận đấu. Một khi trận pháp trên ngọc thạch được phát động, mỗi ngọc thạch trụ này có thể tiếp nhận một kích toàn lực của Tán Tiên kỳ cường giả.

Đỗ Tiên hít vào một hơi lãnh khí, có thể tiếp nhận một kích toàn lực của Tán Tiên cường giả sao, không phải vị cô nương này khoác lác chứ. Nếu đúng như vậy, mấy cọc đá này lúc cần dùng có thể đem cường giả Tán Tiên giam chết hay sao. Thấy nét hồ nghi hiện lên trên mặt hắn, Lục Đăng Minh nhanh nhẹn giải thích:

- Công tử, lõi của thạch trụ này được làm bằng Thượng phẩm Nguyên thạch, mỗi một ngọc thạch trụ cũng chỉ có thể chịu được một kích Nhất Thiên Vạn Chuyển mà thôi. Là do kết thành đại trận mà chia sẻ lực lượng công kích. Nếu thực sự do Tán Tiên cường giả đánh ra một kích Cửu Thiên Vạn Chuyển, ngọc thạch trận này tối đa sau 5 lần liền tự động tan vỡ.

Đỗ Tiên “ồ” lên một tiếng đã hiểu, hoá ra là như vậy. Một khối Thượng phẩm Nguyên thạch tiêu chuẩn liền có thể cung cấp một lượng Nguyên khí tương đương Bách Vạn Chuyển. Xem ra trong lõi ngọc thạch trụ này cũng chỉ chứa một lượng Nguyên thạch tương đương với 10 khối Thượng phẩm Nguyên thạch thôi a.

Mỗi võ đài liền có 49 cọc đá bao quanh, 5 võ đài liền chính là 245 cọc. Mỗi cọc chứa 10 khối Thượng phẩm Nguyên thạch, vi chi là 2450 khối Thượng phẩm Nguyên thạch.

Mà mỗi khối Thượng phẩm bằng một trăm khối Trung phẩm Nguyên thạch. Tính ra để xây dựng nguyên phòng hộ đại trận này, Hoa Dương gia liền tốn gần 25 vạn Trung phẩm Nguyên thạch rồi.

Đỗ đại phu nghĩ đến đây lại phải hít vào một ngụm lãnh khí, mặt ra vẻ lạnh tanh bất động thanh sắc nhưng trong lòng đang chửi toáng lên:

- Con mẹ nó, cái gì là phú gia môn hộ. Một cái đại trận khi bị hư hao liền phải bổ sung đã tốn 25 vạn Trung phẩm Nguyên thạch rồi. Con mẹ nó, Hoa Dương gia đúng là đại tài chủ a.

Hắn tự nhủ xem chừng bản thân mình quá mức võ đoán rồi. Một khuôn viên lãnh địa đắt đỏ trong Phong Khởi thành giá đã một vạn khối Trung phẩm Nguyên thạch liền khiến cho hắn tưởng nhiều. Cho nên Đỗ đại phu quyết định vay mượn năm vạn Trung phẩm Nguyên thạch đã tưởng đủ rồi.

À mà đúng là đủ số lẻ a.

Đỗ Tiên muốn xây dựng sân vận động cho tiên nhân thi đấu, không biết là phải tốn bao nhiêu mới đủ để xây một đại trận phòng hộ đây.

- Thất sách, quả nhiên là thất sách - Đỗ đại phu trong lòng cay đắng tự trách.

Một võ đài kia liền cần 490 khối Thượng phẩm Nguyên thạch, mà một sân bóng đá hắn dự tính thiết kế cho tiên nhân cũng phải rộng gấp bốn lần sân bóng bình thường. Diện tích tự nhiên là gấp gần 250 lần so với võ đài này.

Không biết thiết kế một đại trận phòng hộ có quy tắc nào khác hay không? Nếu thực sự cần dựng lên một đại trận quy mô gấp 250 lần, liền tốn hơn 12 vạn Thượng phẩm Nguyên thạch hay 1200 vạn Trung phẩm Nguyên thạch thì Đỗ đại phu số lẻ cũng không đủ.

Trong khi Đỗ Tiên đang đau đầu tính toán thì trên võ đài trận đấu đã diễn ra, tiếng chuông đồng vang khai cuộc lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Đấu giả mặc hôi sắc võ phục đơn giản ban đầu chính là Quách Phương Quan. Đối thủ Hoàng Tam của hắn thì ngược lại, bộ dạng nho nhã, một thân y phục hoa lệ, diêm dúa. Chỉ có điều vũ khí tuỳ thân lại là một cặp lưu tinh chuỳ.

Đối với đấu giả Thuỷ hệ mà nói, kiếm là một môn vũ khí tương đối thích hợp, công phòng kiêm bị. Cũng không rõ kiếm của Quách Phương Quan là loại cấp bậc gì, nhưng Đỗ Tiên dự đoán Ngũ Chuyển Bán Tiên lại phải đến đấu tràng báo danh kiếm giải thưởng. Đoán chừng vũ khí tuỳ thân cũng chẳng phải loại tốt, chỉ sợ ngay cả Huyền cấp còn chưa đến.

Hoàng Tam thì rõ ràng là một phương tài phú thế lực chống lưng cho hắn tham gia, tuy chỉ là Tứ Chuyển Bán Tiên nhưng lưu tinh chuỳ trên tay pháp lực ba động toả ra, hẳn phải là một món binh khí không tầm thường.

Hai bên ngay khi tiếng chuông vang lên liền lao vào nhau, Quách Phương Quan một thân kiếm pháp không tệ, toàn nhằm vào những vị trí hiểm yếu của Hoàng Tam mà công tới.

Hoàng Tam tu vi tuy thấp hơn Nhất Chuyển, nguyên lực cũng là đồng dạng kém đi một cái cấp bậc. Nhưng hắn lợi dụng sức nặng của lưu tinh chuỳ, lại thêm thứ đồ vật này đã có phẩm cấp nhất định, dễ dàng đánh cho trường kiếm chệch hướng.

Đánh một hồi Quách Phương Quan liền rơi vào thế hạ phong, trên lưỡi kiếm của hắn liền xuất hiện vô số vết sứt mẻ. Hắn một lần may mắn chém trúng Hoàng Tam nhưng chỉ lưu lại một vết xước nhỏ. Không nói Kim thuộc tính thân thể tự nhiên cứng rắn hơn bình thường, dù cho là loại thuộc tính có mức độ phòng ngự kém hơn, lưỡi trường kiếm tổn hại kia khó lòng mà có thể chém sâu được.

Hoàng Tam thấy trường kiếm tổn hại, lập tức không chú ý nhiều đến việc phòng thủ nữa. Mặc cho trường kiếm đánh lên thân thể, hắn cắn răng chịu trận lướt qua tầng tầng kiếm ảnh, lưu tinh chuỳ rời tay phóng đi.

Quách Phương Quan thầm hô “không tốt” nghiêng người sang một bên tránh đi nhưng không kịp. Lưu tinh chuỳ tuy không trực tiếp đánh lên ngực hắn, trượt sang bên trái nặng nề đánh lên bả vai.

“Rắccc”

Âm thanh xương gãy vang lên dù cho là khán giả cũng có thể nghe thấy được.

Hoàng Tam lập tức tranh thủ cơ hội lao tới, lưu tinh chuỳ còn lại đập lên cổ tay Quách Phương Quan. Trường kiếm thoát khỏi bàn tay hắn bay về phía khán đài lập tức bị một cỗ trường lực vô hình chặn lại, như bị đụng vào thiết bản rơi xuống chân một cọc đá. Quách Phương Quan mất đi binh kính đang định nhận thua không ngờ lúc này môn hộ hắn trống trải, Hoàng Tam kia liền thuận thế đạp lên một cước toàn lực vào giữa ngực hắn.

Quách Phương Quan phun ra một vòi máu ra, thân hình như chiếc la bay về một góc khán đài.

Hoàng Tam muốn truy kích hạ sát thủ nhưng ngại chút huyết dịch bắn ngược tới kia mà dừng lại né sang một bên. Thời gian vừa đủ để Quách Phương Quan yếu ớt kêu:

- Ta chịu thua.

Chuông đồng lại vang một tiếng báo hiệu trận đấu kết thúc, khách nhân bên dưới người thắng thì vội vã đi lĩnh tiền. Người thua hoặc là chán nản bỏ đi, hoặc là đứng lại gào miệng chửi Quách Phương Quan vô dụng làm bọn hắn thua cược.

Lục Đăng Minh cũng là đồng dạng chửi thầm trong bụng, ngoài miệng chỉ ảo não thở dài một tiếng.

Đỗ Tiên trừng mắt nhìn hắn, vui vẻ cười lớn:

- Thấy chưa? Ta đã nói rồi mà ngươi không tin.

Lục Đăng Minh đương nhiên không dám phản bác, mặt nhăn nhó cười đứng một bên, lúng túng nịnh nọt:

- Không phải do công tử vận khí không tốt. Là do tên Quách Phương Quan kia vô dụng mới để người tu vi thấp hơn đánh bại a.

Đỗ Tiên càng là cậy thế trêu chọc:

- Này tiểu Minh, không phải lúc trước ngươi nói bổn thiếu gia có nhãn quang sao. Giờ lại chửi Quách Phương Quan vô dụng, không phải là chửi xéo ta có mắt như mù đấy chứ?

Lục Đăng Minh nghe vậy hồn vía bay sạch, tự vả miệng mấy cái rối rít nói:

- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám. Là tiểu nhân có mắt như mù, có tai như điếc không nghe theo lời chỉ điểm của công tử.

Đỗ Tiên cũng chỉ là trêu chọc hắn một chút thôi, không phải là bực tức gì, vội vàng gõ đầu Lục Đăng Minh làm hắn ngưng lại động tác tự ngược đãi bản thân:

- Tiểu Minh, ta chỉ nói chơi thôi. Ngươi cuống quít như vậy làm gì. Còn không mau đi báo danh.

- Báo danh? - Lục Đăng Minh ngơ ngác nhìn hắn hỏi.

Hoa Dương Trấp Kỷ nãy giờ yểu điệu đứng bên quan sát, nàng là còn đang ngạc nhiên không hết. Thắng cược vui mừng không lạ, thua cược chửi bới cũng là thường thấy. Nhưng cái loại người thua cược mà vẫn có tâm tình trêu chọc hạ nhân, cười nói không chớp mắt như Đỗ đại phu hắn, Hoa Dương Trấp Kỷ mới gặp lần đầu.

Nàng tự nhiên là sinh lòng hiếu kỳ đối với người này, buột miệng hỏi:

- Đỗ công tử, ngươi muốn đánh cược tiếp sao?

- Tất nhiên, không lẽ lại để mất trắng 50 khối Hạ phẩm Nguyên thạch như vậy - Đỗ Tiên trợn mắt nhìn Hoa Dương Trấp Kỷ hung dữ nói.

Hắn từ lúc tính toán ra con số kia, tự nhiên là thua mất 50 Hạ phẩm Nguyên thạch liền không cam lòng rồi. Nhất định phải gỡ lại.

Lục Đăng Minh đứng cạnh cười cầu tài:

- Công tử, là đặt cược cho ai? Đặt bao nhiêu vậy công tử?

Đỗ Tiên vừa xoay xoay cổ tay khởi động vừa quắc mắt nhìn Lục Đăng Minh, nói:

- Tiểu Minh, là ta bảo ngươi thay ta báo danh. Ta muốn khiêu chiến Hoàng Tam a.

- CÁI GÌ?

Tất cả mấy người xung quanh đều giật mình kêu lên. Ngay cả Hoa Dương Trấp Kỷ trước giờ đều là bình tĩnh yểu điệu nói chuyện, cũng không nhịn được mà thất thố.

Lưu Tường Vy là người đầu tiên phản đối:

- Đại ca, hắn là Tứ Chuyển Bán Tiên. Đại ca không nên mạo hiểm như vậy.

Tuyệt Thiên Phàm cũng không đồng ý nói:

- Đúng vậy, Đỗ đại ca, chúng ta không có thiếu Nguyên thạch như vậy a.

Kiến Minh công chúa cũng châm chọc:

- Thôi đi, Đỗ thúc thúc, ngươi đánh không lại hắn không phải là vừa mất tiền cược vừa thua tiền thuốc sao?

Diệp Chi Liên cũng nhíu mày hỏi:

- Đỗ huynh, ý ngươi là muốn làm gì?

Trong mắt nàng, Đỗ Tiên không phải là loại người thiếu suy nghĩ, hay hành động theo cảm tính. Hắn nói ra như vậy tất có dụng ý, Diệp Chi Liên chỉ sợ hắn tính toán không kỹ mà thôi. Võ đài kiểu này là sinh tử chiến đấu, không phải tỷ thí bàn luận bình thường.

Chỉ có duy nhất Dương Vô Lệ từng quá chiêu với Đỗ Tiên, tự nhiên hiểu rõ tên này cũng không phải mạnh miệng nói bừa. Nhưng Vô Lệ cũng không dám cam đoan là Đỗ đại phu tất thắng, chỉ nhàn nhạt ý tứ nhắc nhở:

- Đỗ huynh, ngươi phải cẩn trọng a.

Lục Đăng Minh và Hoa Dương Trấp Kỷ không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, nhưng hai người tuyệt đối không muốn để hắn mạo hiểm.

Nơi này chính là địa bàn của Hoa Dương gia các nàng, nếu Đỗ Tiên xảy ra chuyện sẽ không biết đem tới cho gia tộc những rắc rối như thế nào.

Hoa Dương Trấp Kỷ khẽ giọng nói:

- Đỗ công tử, công tử thân phận cao quý hà tất phải tự thân vận động làm gì? Nếu như công tử nhìn tên Hoàng Tam kia không thuận mắt. Vậy để Trấp Kỷ sai một tên gia nhân cùng cấp bậc lên dạy dỗ hắn là được rồi.

Loại chuyện chủ lấn át khách như thế này quả thật Hoa Dương Trấp Kỷ không muốn làm, lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Phúc Dương đổ tràng. Nếu như khách nhân biết Hoa Dương gia cho người thao túng kết quả như vậy, ai dám đến Phúc Dương đổ tràng đánh bạc nữa.

Tuy nhiên, phân tích lợi hại mà nói, để Đỗ Tiên tự thân chiến đấu thì rủi ro hơn nhiều. Trong mắt Hoa Dương Trấp Kỷ, loại công tử mặt trắng Nhất Chuyển Bán Tiên như Đỗ đại phu, tuyệt đối đánh không lại Hoàng Tam.

Lục Đăng Minh cũng thấp thỏm lo sợ, hạ giọng nói:

- Đúng vậy công tử, loại mặt hàng này không đáng để công tử ra tay.

Hắn suy nghĩ một lúc cắn răng hạ quyết tâm, nói:

- Nếu không, chi bằng để tiêu nhân thay công tử đánh trận này đi.

Hoa Dương Trấp Kỷ đối với biểu hiện của Lục Đăng Minh vô cùng hài lòng, gật đầu ủng hộ:

- Tiểu Minh nói không sai. Đỗ công tử, ngươi để tiểu Minh thay ngươi dạy dỗ Hoàng Tam cũng không ai dám có ý kiến.

Đỗ Tiên nghe mấy người nói vậy dở khóc dở cười hỏi:

- Tại sao các ngươi lại thiếu lòng tin ở bổn thiếu gia như vậy chứ?

Lục Đăng Minh thầm nghĩ trong bụng: “thiếu tin tưởng cái rắm. Bằng vào tu vi Nhất Chuyển thua kém cả ta, ngươi lấy cái gì đánh thắng Hoàng Tam đây” nhưng ngoài miệng lại nói:

- Công tử, quả thật là loại mặt hàng này không xứng để công tử chỉ điểm a. Để ta đi báo danh.

Nói đoạn Lục Đăng Minh vội vã quay người về phía tiểu quán, không ngờ Đỗ Tiên giữ hắn lại, trầm giọng quát:

- Tiểu Minh, ngươi đứng đó. Ta tự đi báo danh.

Đỗ đại phu dứt lời liền hùng hổ bước về phía tiểu quán, bộ dáng không để cho ai được phép ý kiến thêm.

Lục Đăng Minh mếu máo nhìn Hoa Dương Trấp Kỷ không biết phải xử lý thế nào. Hoa Dương Trấp Kỷ chỉ có thể thở dài lắc đầu, nói khẽ:

- Tiểu Minh, ngươi gọi chấp sự trông coi võ đài lại đây bảo rằng ta có phân phó.

Lục Đăng Minh “vâng” một tiếng lập tức đi gọi chấp sự phụ trách võ đài của Hoàng Tam đến.

Hoa Dương Trấp Kỷ nhỏ giọng dặn dò điều gì đó không ai nghe rõ, chỉ biết tên chấp sự kia thoáng kinh ngạc một chút rồi vâng vâng dạ dạ rời đi.

Đỗ Tiên báo danh xong liền quay lại đứng cạnh võ đài chờ đợi. Thực tình, hắn cũng không phải là hứng lên khiêu chiến.

Đúng là Đỗ đại phu không ưa Hoàng Tam cậy vào vũ khí tốt ức hiếp đối thủ. Hắn lại muốn tranh thủ một trận chiến này kiếm thêm chút ngân lượng, mới nãy liền đem 4 vạn Trung phẩm Nguyên thạch ra mua cho chính bản thân mình.

Nguyên nhân chủ yếu là muốn thể hiện một chút thực lực với Hoa Dương gia, lại có thể thông qua chiến đấu mà lĩnh ngộ Luyện Cân cảnh giới của Hoạt Huyễn Kim Thân.

Trong lúc Đỗ Tiên đang vặn vẹo khởi động thân thể, thì một tên chấp sự khác chạy lại thì thầm gì đó với Hoa Dương Trấp Kỷ. Chỉ thấy nàng hai mắt loé lên một tia kì dị nhìn Đỗ đại phu đang ưỡn ẹo làm mấy động tác kỳ dị kia mà nói:

- Không ngờ công tử lại xuất ra đại thủ bút như vậy?

Đỗ Tiên dừng lại động tác, đắc ý cười:

- Hắc hắc, Hoa Dương tiểu thư. Ngươi đã thấy ai tự thân báo danh mà đặt mình thua chưa.

Hoa Dương Trấp Kỷ lắc lắc đầu, cắn môi nói:

- Công tử thật sự có đảm lượng a. Vừa đấu với Tứ Chuyển Bán Tiên có Huyền cấp binh khí vừa đặt cược bản thân mình thắng. Lại là mua tới bốn vạn khối Trung phẩm Nguyên thạch.

- Bốn vạn Trung phẩm Nguyên thạch?

Lục Đăng Minh cùng đám người Thiên Phàm kinh hãi hô lên. Đỗ Tiên trợn mắt nhìn bọn hắn nói:

- Không lẽ ta lại mua Hoàng Tam kia thắng?

Thiên Phàm mấy người cười khổ không biết phải nói gì. Hắn vay 5 vạn Trung phẩm Nguyên thạch, trong phút chốc liền bay hơi mất tám thành.

Lục Đăng Minh vội vã chạy đi, trước khi khuất dạng chỉ kịp hô lên:

- Công tử, ta nhất định ủng hộ ngươi.

Lúc sau hắn quay trở lại, trên tay đã nhiều thêm một tấm ngọc lệnh. Đỗ Tiên híp híp mắt nhìn trộm không được liền hỏi thẳng:

- Tiểu Minh, ngươi mua bao nhiêu vậy? Là mua ta hay mua Hoàng Tam?

Lục Đăng Minh hớn hở nói:

- Tất nhiên là mua công tử, 100 khối Hạ phẩm Nguyên thạch a.

Đỗ đại phu trợn mắt nhìn hắn:

- Chỉ có 100 khối Hạ phẩm Nguyên thạch. Tiểu Minh, không phải ngươi sợ ta thua mất tiền của ngươi đấy chứ.

Lục Đăng Minh cười khổ, đáp:

- Công tử, tiểu nhân nào dám nghĩ vậy. Đây là nguyên một tháng lương của ta rồi.

Đỗ Tiên hài lòng gật đầu vỗ vai hắn:

- Tốt lắm Tiểu Minh, ta tuyệt đối không để ngươi chịu thiệt a. Tỉ lệ đặt cược thế nào rồi.

Lục Đăng Minh đắc ý nói:

- Tiểu nhân đương nhiên là tin tưởng công tử, tỉ lệ đặt cược hiện giờ rất tốt. Là 1 ăn 3.

Đỗ đại phu thiếu chút nữa là méo mặt, hỏi lại:

- Cái gì mà 1 ăn 3. Là tỷ lệ thắng cược của Hoàng Tam sao?

Lục Đăng Minh xua tay nói:

- Không phải, là tỉ lệ của công tử. Nếu công tử thắng, ai đặt cho ngươi liền nhận gấp ba. Rất tốt a.

- Tốt cái rắm, tỉ lệ đặt cược của Hoàng Tam thì sao - Đỗ Tiên thô lỗ nói.

- Hoàng Tam tỉ lệ là 1 ăn 26 - Lục Đăng Minh hồn nhiên nói.

Đỗ Tiên mặt có chút cứng ngắc không thốt thành lời. Hắn thiết tưởng trước lúc báo danh đã dặn dò chưởng quầy, nhiết thiết phải đem chuyện Nhất Chuyển Bán Tiên khiêu chiến Tứ Chuyển Bán Tiên ra loan truyền rộng rãi.

Đỗ đại phu nghĩ tự nhiên sẽ không có người nào muốn mua hắn thắng, tự nhiên là tỉ lệ thắng cược sẽ tăng cao lên 1 ăn 15 thậm chí 1 ăn 20. Bởi lẽ tỉ lệ hắn thắng rất thấp, tự nhiên nhà cái sẽ phải điều chỉnh lại tỉ lệ một chút cho hợp lý, nếu không mọi người đổ dồn vào đặt Hoàng Tam không phải nhà cái lỗ vốn sao?

Không ngờ mọi chuyện lại đi ngược với dự tính của hắn. Nhà cái tự nhiên thấy hắn đem 4 vạn Trung phẩm Huyền tinh đi đặt cược, không cần biết hắn giả trư ăn hổ hay là ngu ngốc thật sự. Chỉ cần hắn cược thắng mà tỉ lệ lại như bình thường là một đền mười mấy lần, không phải là nhà cái bán nhà mà trả hắn hay sao.

Đối với những chuyện bất thường này tự nhiên nhà cái sẽ đề phòng, đem tỉ lệ cược của hắn hạ xuống thấp. Tỉ lệ cược của Hoàng Tam lại tăng cao để kích thích người mua như vậy mới chắc ăn.

Dù cho là Hoàng Tam thắng đi chăng nữa, số lượng 4 vạn Trung phẩm Nguyên thạch kia liền đủ để bù lại rồi. Quy tắc của Phúc Dương đổ trường chính là ai thắng không quan trọng, quan trọng nhất là nhà cái không thua.

Đỗ Tiên tự nhiên không hiểu điều cơ bản này, hắn còn là đang hy vọng một chốc liền thu về tám chục, một trăm vạn khối Trung phẩm Nguyên thạch rồi cơ.

Khi Đỗ đại phu vừa mới hiểu thông vấn đề thì chấp sự đã gọi tên hắn thượng đài.

Trước khi bước lên đài, Đỗ Tiên không quên quay lại nhìn Hoa Dương Trấp Kỷ tinh nghịch nháy mắt một cái, trêu chọc:

- Hoa Dương tiểu thư, ngươi không chúc ta chiến thắng hay sao.

Hoa Dương Trấp Kỷ ngẩn người ra còn chưa kịp đáp thì Đỗ đại phu đã chạy lên võ đài, chỉ còn một tràng cười vô lại vọng tới tai nàng.

Hoa Dương Trấp Kỷ cắn môi, dậm chân quát khẽ:

- Vô lại càn rỡ. Ngươi mà thắng tiểu thư ta bán mình cho ngươi cũng được.

Bình Luận (0)
Comment