Đỗ Tiên lúc này cũng không biết có nhiều người chú ý mình đến vậy, hắn còn là đang tính xem sau khi về sẽ sắp xếp cho Ly Miêu nữ nhân kia như thế nào cho tốt.
Nếu là khi khác có lẽ hắn sẽ trả tự do cho nữ nhân kia nhưng theo như Hậu Hạo Hiên giải thích. Nhưng Linh thú nữ tử bị đem bán hoặc tự nguyện bán thân đa phần đều là không người thân thích. Ly Miêu nữ tử này tu vi có thể tính là ngang với Chân Tiên kỳ nhưng lại bị bán tới đây, chắc hẳn là có điều gì uẩn khúc.
Lại nói, một lục giai Linh thú hàng thật giá thật cũng không có chuyện dùng một vạn khối Trung phẩm Linh thạch là mua được.
Chỉ tiếc là Ly Miêu tộc bản thể so với các loại Linh thú có chút yếu ớt, huyết mạch tộc nhân truyền thừa cũng không có công pháp gì đặc biệt. Sức chiến đấu có thể nói là yếu ớt thê thảm.
Nếu đổi lại là một chủng tộc Linh thú khác, lại đạt đến lục giai, tỉ dụ như Hoa Lân Trường Vĩ Báo, giá cả có thể lên tới vài chục vạn Trung phẩm Nguyên thạch.
Coi như là Chân Tiên bình thường trong điều kiện không có pháp bảo hay tiên binh, vũ kỹ lợi hại, đừng mơ tưởng đến chuyện khuất phục được một Lục giai Hoa Lân Trường Vĩ Báo.
Phải biết đầu toạ kỵ của Hoa Dương Trấp Kỷ mới chỉ là Tứ giai cấp bậc mà thôi.
Còn Ly Miêu nữ tử kia, người khác mua về cũng chỉ với mục đích sử dụng giống như nô lệ mà thôi. Cũng không ai lựa chọn mấy loại Linh thú như vậy làm toạ kỵ hay dị tộc hộ vệ cả.
Lúc này phách mại hội đã đem ra được 6,7 món đồ vật khác. Cấp bậc cùng mức độ giá cả lúc sau đều tăng. Trong mấy món đồ giá trị nhất là một kiện tiên kiếm Hồng cấp cùng với một bình Tứ phẩm Đan dược. Ngoài ra, một số loại linh thảo cùng khoáng thạch quý hiếm cũng có. Giá cả thấp nhất cũng đạt tới 30 vạn Hạ phẩm Nguyên thạch.
Sau khi món đồ vật cuối cùng được bán ra, Cố Tịnh khẽ phất tay phân phó vị nữ chấp sự đứng bên cạnh. Nữ nhân kia liền trở vào phía sau sân khấu, lúc quay lại liền có ba vị Kim Tiên trung giai đi ra cùng. Khả năng lúc này món đồ vật đấu giá tiếp theo chính là Thất Tú Tam Bảo.
Đỗ Tiên đối với môn vũ kỹ kia có chút hứng thú, liền tập trung theo dõi không nghĩ đến Ly Miêu nữ tử kia nữa.
Cố Tịnh trịnh trọng nói:
- Kính thưa các vị quý nhân, món đồ vật cuối cùng của phách mại hội hôm nay chính là một tổ ba kiện bảo vật gọi là Thất Tú tam bảo. Hình thức đấu giá lần này có chút khác biệt. Dùng Nguyên thạch đấu giá hoặc dùng đồ vật có giá trị tương đương trao đổi đều được. Hơn nữa, sẽ không có giá khởi điểm.
Nói đoạn, Cố Tịnh vỗ tay hai tiếng, từ sau sân khấu ba nha hoàn trên tay mỗi người đều là một khay ngọc lớn phủ lụa đỏ che kín bước ra.
Cố Tịnh bước lại lần lượt giới thiệu:
- Các vị quý nhân, Thất Tú tam bảo chính là bảo vật truyền lại của một vị ngoại tông Trưởng lão Thất Tú tông sau khi viên tịch giao ra. Món đồ vật đầu tiên là một cây ngọc cầm, Hồng cấp Pháp bảo đỉnh phong, Ngũ Cung Tịnh Huyền cầm. Đi kèm với món pháp bảo này đương nhiên là một loại Vũ kỹ âm ba công pháp, tuy đây chỉ là tàn quyển nhưng đã đạt tới cấp bậc tương đương với Hồng cấp đỉnh phong vũ kỹ, Ngũ Hành Tịnh Thế Công. Cuối cùng là một viên Ngũ phẩm đan dược, là đan dược chuyên chữa trị kinh mạch nội thương, dù cho là phủ tạng kinh mạch bị đánh nát đều có thể phục dụng mà chữa lành. Phục Linh Hoàn Minh Đan này còn có một diệu dụng khác, nếu người phục dụng đan dược là Ngũ hành thân thể, liền có một tỉ lệ nhỏ sau khi phục nguyên, tu vi sẽ tăng tiến thêm một cái tiểu giai bậc. Ba kiện đồ vật này sẽ không tách rời rao bán. Các vị quý nhân, xin mời!
Tiếng phách mại vang lên cũng không có xuất hiện tình trạng náo nhiệt như lúc nãy. Những khách nhân ngồi ở Nhân vị tự nhiên biết thân biết phận không tham gia đấu giá. Mà ngay cả khách nhân ở Địa lô cũng không có nhiều người muốn tranh đua.
Tuy nói là không có giá khởi điểm nhưng chỉ tính riêng Ngũ phẩm đan dược, dù chỉ một viên kia, giá trị cũng có thể tính ngang với một toà Thanh Dương biệt viện rồi. Huống chi là cả ba món bảo vật đều phải đồng thời mua vào.
Ngoài ra, Hồng cấp Vũ kỹ cùng Hồng cấp pháp bảo kia quả thật rất có sức hút. Nhất là âm ba vũ kỹ công pháp lại càng là hiếm thấy. Cầm kỹ cùng âm ba công kết hợp chiến đấu tuy vô hình vô ảnh rất lợi cho tấn công nhưng đều là những môn công pháp vũ kỹ siêu cấp khó luyện. Nếu không Thất Tú tông đã không đơn giản đem ra rao bán như vậy.
Các đại gia tộc tại Phong Khởi thành đối với ba kiện đồ vật này đều là có chút tính toán lợi ích. Giá trị thực dụng nhất đối với bọn họ chỉ có viên Phục Linh Hoàn Minh đan.
Ngũ phẩm đan dược chính là có tác dụng mãnh liệt dành cho cường giả Huyền Tiên, dù là Tán Tiên sử dụng cũng có tác dụng rất lớn.
Thêm nữa, có thể đem phủ tạng cùng kinh mạch nát bấy phục nguyên, không khác gì giúp cho người sở hữu có thêm nửa cái mạng.
Nếu có thể tách riêng ra từng món đấu giá, ắt hẳn ngay cả Nhân vị khách nhân cũng sẽ nhiệt tình tranh đoạt.
Đỗ Tiên đối với Phục Linh Hoàn Minh Đan không có chút hứng thú, đan dược chữa thương Tứ, Ngũ phẩm hắn được Lạc lão cho không ít. Đỗ đại phu tuy chưa tìm hiểu kỹ có những đan dược loại nào, nhưng đồ của Lạc thần lẽ nào lại không tốt hơn đồ của Thất Tú tông.
Âm ba vũ kỹ cùng với Ngũ Cung Tịnh Huyền cầm kia cũng là đồng dạng không khiến hắn nảy sinh ham muốn tranh đoạt.
Tuy trong thập nhị vũ kỹ không có loại nào là Âm ba công nhưng hiện tại hắn còn chưa luyện đến loại vũ kỹ thứ hai. Đỗ Tiên cũng không dại gì mà ôm rơm dặm bụng, đạo lý “quý hồ tinh bất quý hồ đa” hắn hiểu rất rõ.
Đỗ đại phu cũng cho rằng nam tử dùng cầm kỹ làm phương thức giao chiến có vẻ không thích hợp. Tự tưởng tượng bản thân mình ngồi yểu điệu gảy đàn, Đỗ Tiên cảm thấy có chút buồn nôn.
Hắn cũng không rõ Ngũ Hành Tịnh Thế Công kia Linh thú dị tộc có thể học được hay không, nếu không thì mua về đem tặng cho Mị Ly cũng tốt. Trong mấy người một nhà Ngộ Không, chỉ có duy nhất Mị Ly là chưa có nhận được gì từ hắn.
Chỉ là trong lúc Đỗ đại phu còn đang suy tính thiệt hơn, tuy không có quá nhiều người tham gia nhưng giá trị ba món đồ vật cũng đã đạt đến 6 vạn Trung phẩm Nguyên thạch. Số tiền này đã vượt quá khả năng của Đỗ Tiên có thể chi trả.
Đỗ Tiên có chút nhàm chán muốn quay về, thứ hắn cần là thân pháp hoặc cước pháp vũ kỹ đều là không tìm được.
Hậu Hạo Hiên thấy hắn rục rịch đứng dậy liền giữ tay hắn hỏi:
- Đỗ Tiên huynh, ngươi không định ở lại xem tiếp hay sao?
Đỗ Tiên lắc đầu đáp:
- Mấy món đồ này ta không có hứng thú, hơn nữa cũng không có khả năng tranh đoạt, ở lại chỉ tốn thời gian.
Hậu Hạo Hiên không ngờ nghe hắn nói lại đứng dậy đi theo:
- Vậy ta cũng không xem nữa.
Đỗ Tiên ngạc nhiên hỏi:
- Hạo Hiên huynh không phải đến xem náo nhiệt sao?
- Hắc, nếu là loại đồ vật khác có lẽ sẽ khiến cho cả mấy đại tiểu gia tộc cùng tranh phong vậy mới thú vị. Còn hiện tại ngươi xem, cũng chỉ có 3 người ở Thiên phòng tranh đấu, những người này có lẽ đều là một trong Thất đại gia tộc trong thành. Thật là nhàm chán, không bằng chúng ta đến Dạ Nguyệt phường uống rượu còn hơn.
Đỗ Tiên ngẩn ra nhìn hắn, hoá ra là Hậu Hạo Hiên muốn dụ dỗ Đỗ Tiên đến Dạ Nguyệt phường ăn chực a. Tên này quả nhiên là da mặt đủ dày, cũng không biết là thiếu gia công tử nhà nào.
Đỗ Tiên lắc đầu cười không thèm đáp, bỏ ra ngoài tiền sảnh.
Hắn vừa bước ra khỏi cửa khán phòng liền có một vị chấp sự chặn lại, giọng đon đả:
- Đại nhân, người muốn đi về sao?
Đỗ Tiên đương nhiên là nhận ra là người của Vạn Bảo phường đứng chờ khách nhân tham gia đấu giá thành công. Chuyện vui miệng tranh đoạt rồi bỏ đi có lẽ Tiên giới cũng có a.
Đỗ Tiên thuận miệng đáp:
- Ta còn việc khác phải làm, vị huynh đệ, Ly Miêu nữ tử kia...
Chấp sự nhanh nhẹn trả lời:
- Đại nhân, Ly Miêu nữ nhân kia đã đợi sẵn ở ngoài, để ta dẫn đường cho đại nhân.
Đỗ Tiên đi theo tên chấp sự đến một gian phòng nhỏ ở dãy hành lang vòng cung, bên trong phòng có một vị lão giả cùng với Ly Miêu nữ tử kia đang đứng chờ hắn.
Đỗ đại phu cũng không để lão giả mở lời, khoát tay một cái, chiếc bàn ở giữa gian phòng liền nhiều thêm một vạn khối Trung phẩm Nguyên thạch.
Lão giả thấy hắn như vậy cũng cung kính đưa cho hắn một hắc sắc ngọc hộp cùng với một tấm ngọc lệnh lam sắc nói:
- Công tử, khách nhân tại Vạn Bảo phường chúng ta sau giao dịch trên một vạn Trung phẩm Nguyên thạch tự nhiên là khách quý. Lam Ngọc thẻ bài này xin giao cho công tử, lần sau công tử lại tới, nếu là có đồ vật gì cần đem bán, tự nhiên phí giao dịch liền giảm bớt năm thành.
Cái này cũng không có gì mới mẻ, Đỗ Tiên tự nhiên nhận lấy, chỉ là nhìn hộp ngọc trong tay lão giả thì có chút nghi hoặc:
- Thứ này là...?
Lão giả thoán chút ngạc nhiên khi thấy hắn thắc mắc không nhận ra bình sứ lưu ly này, lập tức giải thích:
- Công tử, đây là Linh thú nội đan. Giữ lấy nội đan này trong tay, Linh thú tuyệt đối không dám làm phản. Mọi ý nghĩ phản bội hoặc sát ý cũng có thể thông qua vật này để giám sát.
Đỗ Tiên “à” lên một tiếng, lại quay ra nhìn nữ tử Ly Miêu tộc kia hỏi:
- Vị tiểu thư này, ngươi tên là gì?
Ly Miêu nữ tử kia cúi mặt khẽ đáp:
- Chủ nhân, người ban cho tên gì thì đó chính là tên của nô tỳ.
Đỗ Tiên hơi chút khó xử, cái biểu hiện nô lệ đối đãi với chủ nhân như thế này khiến cho hắn khó lòng mà thích ứng ngay được. Đỗ đại phu chỉ gật đầu không cho ý kiến, quay ra lão giả kia hỏi:
- Còn việc gì nữa không?
- Công tử, không còn vấn đề gì nữa.
Đỗ Tiên gật đầu coi như chào hỏi xong quay ra nhìn Ly Miêu nữ tử, thoáng sững lại một chút vì chưa biết gọi nàng ta là gì, phất tay nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Ân - Ly Miêu nữ tử liền theo hắn rời khỏi phòng.
Ra đến tiền sảnh, Hậu Hạo Hiên đã đứng ở trước đại môn mắt dáo dác tìm kiếm, thấy Đỗ Tiên liền chạy lại gần hớn hở nói:
- Đỗ Tiên huynh, ngươi đi đâu vậy, làm ta tìm ngươi thật khổ.
Đỗ Tiên có chút không biết phải trả lời tên bại hoại công tử này như thế nào, chỉ Ly Miêu nữ tử nói:
- Hạo Hiên huynh, ta đi đón vị tiểu thư này a. Ngươi đứng ở đây chờ ta sao?
Hậu Hạo Hiên trợn mắt nhìn hắn:
- Tiểu thư?
Kinh ngạc một thoáng, Hậu Hạo Hiên liền cười dâm nhìn hắn:
- Đỗ Tiên huynh cũng thật ngưu a. Mới đó liền có thêm một vị tiểu thiếp rồi.
Đỗ đại phu dở khóc dở cười, cũng không hiểu tên bại hoại này đầu óc tư duy như thế nào. Hắn cũng lười giải thích mà hỏi lại:
- Hạo Hiên huynh, ngươi chờ ta là có việc gì sao?
Hậu Hạo Hiên nhìn Ly Miêu nữ tử, lại quay sang nhìn Đỗ Tiên có chút hâm mộ nhưng giọng chán nản ca thán:
- Ây, ta vốn là đang muốn đợi huynh đài ngươi mời đi Dạ Nguyệt phường uống rượu ngâm thơ. Nhưng xem ra lúc này có chút không tiện rồi. Ngươi hẳn là phải cùng tiểu thiếp nghiên cứu nhân sinh a.
Ly Miêu nữ tử nghe hắn nói vậy mặt thoáng đỏ lên, bẽn lẽn đứng phía sau Đỗ Tiên cúi mặt không dám ngẩng lên.
Đỗ Tiên thầm mắng Hậu Hạo Hiên một phen, ngoài miệng lại cười ngoác lên nói:
- Cái đó là lẽ đương nhiên, Dạ Nguyệt phường kia hẹn lần tới ta sẽ bồi tiếp huynh đài sau vậy.
Hậu Hạo Hiên nghe hắn hứa hẹn, cũng không biết Đỗ đại phu chỉ là tiện miệng nói suông để cắt đuôi hắn, hào hứng đáp:
- Hảo, vậy để lần tới chúng ta đi. Đỗ Tiên huynh, khi nào rảnh rỗi đến Đông Thành Hậu gia tìm ta, cứ báo tên Hậu Hạo Hiên ta ra liền có người đón ngươi.
Nói đoạn Hậu Hạo Hiên tiêu sái bước đi, bỏ mặc Đỗ Tiên đứng đó lẩm bẩm:
- Đông Thành Hậu gia, Hậu gia trưởng tử?
Đỗ Tiên nghĩ lại một lúc mới nhớ ra Hậu gia trong miệng Hậu Hạo Hiên là thứ gì.
Lúc sáng, khi ăn điểm tâm Lục Đăng Minh có nhắc qua Thất đại gia tộc trong thành Phong Khởi.
Ngoài Hoa Dương gia quen thuộc cùng Phương gia rao bán Thanh Dương biệt viện mà hắn đã biết, còn có năm đại gia tộc khác. Một trong số đó chính là Hậu gia, gia tộc chuyên luyện khí mà thành danh. Hậu gia lão tộc trưởng cũng chính là một vị Hồng cấp Luyện khí sư có tu vi Kim Tiên đỉnh phong. Không lẽ Hậu Hạo Hiên kia chính là thiếu gia công tử của Hậu gia kia.
Đỗ Tiên có chút nghi hoặc, hắn lại nhớ đến Mạc Hùng Phong ở Phúc Dương đổ tràng. Trong Phong Khởi thành Thất đại gia tộc cũng có một nhà là Mạc gia.
Tên Mạc Hùng Phong kia khẩu khí cũng không nhỏ, lúc đối đáp với Hoa Dương Trấp Kỷ cũng không hề khách khí. Có lẽ nào trong một ngày Đỗ đại phu liền gặp hai vị công tử của hai đại gia tộc nổi tiếng trong thành.
Hơn nữa, Hậu gia kia cũng là một nhân tố quan trọng không kém Hoa Dương gia trong sinh ý đại kế của Đỗ Tiên. Trận pháp phòng hộ kia tuyệt nhiên phải có Hậu gia chế tạo, cung cấp mới được.
Nếu Hậu Hạo Nhiên đúng là thiếu gia của Hậu gia, vậy có lẽ mời hắn đi Dạ Nguyệt phường một bữa cũng không phải là thiệt thòi gì.
Đỗ Tiên trong đầu vô sỉ tính toán một lượt.
Mà khi nghĩ tới Dạ Nguyệt phường, Đỗ đại phu lại cảm thấy đau đầu mà nhìn Ly Miêu nữ tử đang khép nép đứng bên cạnh kia.
- Vị tiểu thư này, ngươi trước đây ở đâu? Có cha mẹ hay thân gia quyến thuộc gì không?
Ly Miêu nữ nhân e dè trả lời:
- Bẩm chủ nhân, gia đình nô tỳ đều bị Hoa Phong Lang gia tộc liệp sát, chỉ có mình nô tỳ thoát được.
Đỗ Tiên nghe vậy nhíu mày, hỏi:
- Hoa Phong Lang? Là Linh thú gia tộc?
- Bẩm chủ nhân, Hoa Phong Lang là một tiểu gia tộc Linh thú ở rìa ngoài Hoả Long Sơn Mạch. Gia đình nô tỳ cũng là sinh sống ở một thôn nhỏ gần đó.
- Vậy vì duyên cớ gì mà ngươi lại bị bán đến đây?
- Bẩm chủ nhân, nô tỳ bị Hoa Phong Lang tộc nhân đuổi giết phải trốn vào sâm lâm, nhưng do mất máu quá nhiều mà bất tỉnh. Lúc tỉnh dậy liền bị một nhóm Nhân tộc cường giả của Hoắc gia vào núi hái thuốc bắt lại đem bán.
- Hoắc gia? Là một trong Thất đại gia tộc tại thành Phong Khởi?
- Bẩm chủ nhân, nô tỳ nghe bọn họ nói như vậy.
Đỗ Tiên suy nghĩ một lát lại nhìn nữ tử đáng thương đứng cạnh, cuối cùng không đành lòng hỏi:
- Vị tiểu thư này, ta thực ra cũng không có ý định mua ngươi về. Không bằng ta đem nội đan trả lại cho ngươi, sau đó cũng thả tự do cho ngươi, ngươi tính thế nào?
Ly Miêu nữ tử ánh mắt mờ mịt, một tầng sương trắng bao phủ lấy con ngươi màu nước biển kia chốc lát đã đọng thành một tầng nước mỏng. Nàng thổn thức nói:
- Chủ nhân, nô tỳ hiện giờ không người thân thích, Ly Miêu tộc thân phận thấp hèn cũng không đáng để chủ nhân gọi là cái gì tiểu thư. Nếu như chủ nhân không chê, xin giữ nô tỳ lại hầu hạ cho ngươi. Bằng không, dù cho chủ nhân đại lượng thả ta đi, nô tỳ sớm muộn gì cũng bị người khác bắt được đem bán vào kỹ viện, thanh lâu. Chủ nhân...
Nói đoạn nàng liền phủ phục mà quỳ xuống trước mặt Đỗ Tiên. Ly Miêu nữ tử này vốn dĩ lúc bị đem bán đi cũng không được cho một bộ trang phục tử tế. Chỉ khoác một bộ váy màu xanh phỉ thuý cổ rộng, được may bằng một loại vải thô khô cứng rẻ tiền. Khi nàng quỳ xuống dưới đất, cổ váy rộng thùng thình kia lập tức để lộ da đôi gò tuyết lê trắng mịn bức nhân.
Hai điểm hồng đậu theo cơ thể nàng mà khẽ run lên từng hồi, tựa hai đoá đào hoa phấn hồng phất phơ trên đỉnh núi tuyết.
Đỗ đại phu thấy một mảnh mỹ lệ, tuyệt sắc như vậy liền ngại ngùng mà vội vã đỡ Ly Miêu nữ tử đứng dậy, dối nói:
- Vị tiểu thư này, ngươi không nên làm vậy a.
Ly Miêu nữ tử kia cắn môi, lắc đầu, hai dòng nhiệt lệ không kìm được trào ra. Đỗ Tiên thở dài nói:
- Thôi được, dù sao sắp tới cũng cần không ít người giúp việc. Không bằng để tiểu thư ngươi đỡ đần một chút cũng tiện.
Ly Miêu nữ tử nhoẻn miệng cười, cúi đầu cung kính reo lên:
- Đa tạ chủ nhân ban ân.
Đỗ Tiên lắc đầu cười khổ:
- Ngươi cũng không cần gọi ta là chủ nhân, ta tên là Đỗ Tiên, ngươi hoá hình nhân loại dáng vẻ nhìn trẻ hơn ta một chút, vậy gọi ta là Đỗ đại ca được rồi.
Ly Miêu nữ tử thẹn thùng đáp:
- Nô tỳ không dám. Thân phận của nô tỳ thấp kém, không xứng xưng huynh gọi muội với chủ nhân.
- Ắc, nếu vậy gọi là công tử hay thiếu gia đều được, không được gọi là chủ nhân. Ta nghe không quen.
- Thiếu gia~
Giọng nàng trong trẻo dễ nghe, ngữ điệu lại luôn là một vẻ sùng kính, ôn thuận, Đỗ Tiên dù không có ưa thích việc người khác coi mình như chủ nhân nhưng khi nghe hai tiếng “thiếu gia” kia liền cảm thấy dễ chịu.
- Vị tiểu thư... à, cô nương, trước đây người nhà ngươi gọi tên là gì?
- Thiếu gia, nô tỳ là Ly Miêu tộc nhân, Linh thú tộc không có dùng tên gọi giống như ngôn ngữ của Nhân tộc. Nô tỳ cũng không biết tên mình trong ngôn ngữ của thiếu gia sẽ gọi là gì?
Đỗ Tiên ngạc nhiên nhìn nàng, đây cũng là một điểm hắn vô cùng thắc mắc. Thậm chí là một điểm hắn cảm thấy cực kỳ phi lý trong truyện huyền huyễn, tiên hiệp hay phim ảnh của Trung Quốc.
Nhân tộc cũng không phải chỉ có một mình Hán tộc độc tôn, cớ sao trong tác phẩm nào hắn cũng thấy Linh thú, Yêu thú dị tộc cũng lấy tên Hán ngữ. Điểm này có hơi giống với người ngoài hành tinh đến trái đất liền biết tiếng Anh vậy.
Nhưng lúc trước gặp gỡ, không phải Dĩnh Ly tỷ tỷ cùng Mị Ly đều có danh tự trong ngôn ngữ nhân loại hay sao.
Ly Miêu nữ tử kia lại nói:
- Thiếu gia, nếu người cho phép, nô tỳ sẽ dùng thú ngữ truyền đạt cho thiếu gia tên của mình.
- Như vậy cũng được sao - Đỗ Tiên trợn mắt kinh ngạc - ta làm sao có thể hiểu được ngôn ngữ của ngươi.
- Ân, thiếu gia, người đang giữ nội đan của nô tỳ, chỉ cần nguyên thần của người tiếp nhập liền có thể hiểu được ngôn ngữ của tộc ta.
Đỗ Tiên lập tức hiếu kỳ làm theo lời nàng, từ trong Không gian giới chỉ lấy ra hắc sắc ngọc hạp, lại đem Nguyên thần cẩn thận tiếp xúc với Ly Miêu nội đan.
Một luồng thông tin kỳ dị truyền vào đại não của hắn, thứ thông tin này hắn chỉ có thể cảm nhận được chứ không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung.
Đỗ Tiên cất ngọc hạp đi nhìn Ly Miêu nữ tử than thở:
- Ta hiểu rồi, chỉ có điều muốn dùng ngôn ngữ của ta để gọi tên cô nương lại là vô pháp diễn đạt a.
- Ân, không bằng chủ nhân ban tên cho nô tỳ là tốt nhất.
Đỗ Tiên suy nghĩ một lúc, đem cảm giác lúc nãy nhớ lại, luồng thông tin kia đem lại một cảm giác nhu thuận, ấm áp, lại có chút hàm ý rạng rỡ xinh đẹp. Đỗ đại phu đem hết toàn bộ vốn liếng Hán ngữ mà hắn biết ra kiểm lại một lượt, cuối cùng vui vẻ thốt lên:
- Uyển Dư. Cô nương xinh đẹp lại ôn hoà, nhu thuận như vậy, gọi là Uyển Dư quả không sai. Cô nương, ngươi thấy tên này thế nào?
- Đa tạ thiếu gia ban tên - Ly Miêu nữ tử hân hoan, vui sướng cúi đầu khẽ đáp.
Đỗ Tiên liền nhíu mày bảo nàng:
- Từ giờ ta gọi ngươi là Uyển Dư, ngươi gọi ta là thiếu gia. Không cần xưng là nô tỳ, ta cũng không thích người khác xưng hô với mình như vậy.
Ly Miêu nữ tử ngơ ngác nhìn hắn, hỏi:
- Vậy xin công tử dạy bảo, nô tỳ nên xưng hô như thế nào mới phải?
Đỗ Tiên phì cười đáp:
- Ta gọi ngươi là Uyển Dư, ngươi tự xưng là Uyển Dư, Uyển nhi, Dư nhi, tiểu Uyển, tiểu Dư,...gì đó đều được. Cái này tuỳ theo ý ngươi, miễn là không nhắc tới cái gì chủ nhân nô tỳ là tốt rồi.
- Ân - Ly Miêu nữ tử nhoẻn miệng cười - Uyển nhi đa tạ thiếu gia ban tên.
Nói đoạn nàng liền cúi thấp người hành lễ, thiên địa phong tình kia lại vô ý lộ ra, Đỗ Tiên lập tức lấy tay bịt mũi, thầm than:
- Ắc, lại xuất huyết rồi~