Đỗ Tiên giơ tay ra hiệu, tầng lầu lập tức yên lặng, hắn chậm rãi giải thích:
- Các huynh đệ, trước tiên chia làm Phàm cảnh cùng Tiên cảnh xuống hai bên, sau đó ta sẽ giải thích.
Đám người lập tức chia làm hai nhóm, Mã Quý Châu cùng Lục Đăng Minh coi như cũng chuẩn bị chu đáo, bàn ghế đều được chia làm hai hàng riêng biệt, lại đem bàn ghép nối vào thành một dãy bàn dài.
Đỗ Tiên lúc này mới từ tốn bước vào giữa hai dãy bàn, giơ cao túc cầu lên giải thích:
- Túc cầu là môn trò chơi do ta phát minh ra. Quy tắc rất đơn giản, người tham gia chia làm hai đội, mỗi đội 11 người...
Hắn đem quy tắc thi đấu giản lược đi giới thiệu, mấy người này cũng không biết Lục Đăng Minh kiếm được ở đâu, ánh mắt lanh lợi, thông tư đĩnh ngộ, chỉ nghe hắn nói một lần liền hiểu. Đỗ Tiên lại nói tiếp:
- Các huynh đệ, thứ cho Đỗ Tiên ta nói thẳng, thật sự trong nhất thời ta khó lòng mà nhớ hết được tên tuổi hình dáng từng người. Cũng để tiện cho sau này luyện tập, tạm thời mỗi bên cảnh giới ta sẽ chia làm 2 đội gọi là Xích đội và Bạch đội, sau đó cũng dựa theo màu áo cùng số thứ tự mà gọi tên. Các huynh đệ thấy thế nào?
- Xin lão đại cứ tuỳ ý phân phó - Bốn mươi tư người lập tức đứng dậy chắp tay đồng thanh nói.
- Hảo, vậy các ngươi mỗi bên cảnh giới cứ tuỳ ý ghép đội với nhau. Số thứ tự liền tính từ một đến mười. Danh tự đơn giản sẽ gọi là Xích Nhất, Xích Nhị hoặc Bạch Ngũ, Bạch Thập để phân biệt. Riêng người thứ 11 sẽ không gọi là thập nhất mà sẽ gọi là Xích Thủ hoặc Bạch Thủ. Các huynh đệ, mau hội ý trước đi.
Mấy người kia nhanh chóng tìm bằng hữu thân quen hoặc người mà bọn hắn từng giao tiếp, chỉ trong phút chốc liền chia thành bốn đội, ngay cả tên gọi cũng lần lượt đem báo lên với Đỗ đại phu.
Đỗ Tiên vẫy tay gọi Lục Đăng Minh:
- Tiểu Minh, ngươi dẫn đường đi. Chúng ta ra bãi đất trống thử tập luyện một chút rồi tính.
Hắn lại quay sang nói với Uyển Dư:
- Uyển Dư, muội báo cho mấy người Thiên Phàm, Kiến Minh chuẩn bị xuống lầu đi theo ta.
Nửa khắc sau, tất cả hơn năm chục người đều ngay ngắn đứng đợi ở trước Ẩm Thuỷ khách sạn, Mã Quý Châu thấy hắn bước xuống vội vã chạy lại:
- Công...đỗ đại ca, mã xa đã được chuẩn bị xong hết rồi. Xa đội này là do Tư Âm gia đặc biệt chuẩn bị cho đại ca.
Đỗ Tiên kỳ quái hỏi:
- Tư Âm gia, ta có quen biết họ sao?
- Đỗ đại ca, Tư Âm gia là một tiểu gia tộc chuyên huấn luyện Linh thú làm toạ kỵ cho Thành chủ đại nhân, cái này là do Thành chủ đại nhân phân phó.
Đúng lúc này, một lão giả mặc hoa phục tươi cười bước lại, cung kính khom lưng chào Đỗ đại phu, lão giả tự giới thiệu:
- Đỗ công tử, lão nhi là Tư Âm Khánh Tín, gia chủ Tư Âm gia. Lão nhi được Thành chủ đại nhân phân phó đến đây hầu hạ công tử, lúc này không biết công tử dẫn theo nhiều người như vậy, chỉ có thể kịp chuẩn bị 12 mã xa. Mong công tử không trách lão nhi chuẩn bị không chu đáo.
Lục Đăng Minh cùng với Mã Quý Châu âm thầm hít lấy một hơi lãnh khí, chuyện Đỗ Tiên có quan hệ mật thiết với Mã đại nhân hai người đều biết. Tư Âm gia vốn lo việc huấn luyện toạ kị, chiến mã cho binh lính của phủ thành chủ được phân phó đến đây cũng không có gì quá mức ngạc nhiên.
Nhưng để cho Tư Âm lão gia chủ phải đích thân đến bồi tiếp, lão rõ ràng còn nói là đến để hầu hạ Đỗ Tiên, thủ bút bậc này chỉ sợ là Thất đại gia tộc cũng không xuất ra nổi.
Bên cạnh đó, tuy Linh thú kéo xe chỉ là một loại dị chủng do nhân loại lai tạo tuấn mã cùng với báo chủng Linh thú sinh ra, nhưng mỗi xe 4 đầu cả thảy 48 đầu Linh thú này đều là Tam giai Linh thú toạ kỵ. Phải biết loại dị chủng Linh thú này trước giờ chỉ được sử dụng cho tướng lĩnh bảo vệ thành Phong Khởi mà thôi, dù là Thất đại gia tộc cũng không kiếm nổi một đầu mà sử dụng.
Đỗ Tiên cũng không biết cái thứ mã lai này so với lừa thì có gì đáng quý nhưng Tư Âm Khánh Tín là gia chủ Tư Âm gia lại cúi mình trước hắn như vậy thì cũng đủ để hắn coi trọng thêm vài phần rồi.
Đỗ đại phu vội vã đỡ lấy Tư Âm Khánh Tín, bối rối đáp:
- Tư Âm lão tiền bối, ngươi chớ nên làm vậy a. Lễ này đáng ra vãn bối phải kính tiền bối mới phải phép.
Tư Âm Khánh Tín mày kiếm sắc bén nhướn lên, trợn mắt xua tay:
- Công tử, lễ này lão nhi tuyệt đối nên làm. Người cũng không cần gọi ta là tiền bối, lão nhi không dám ỷ tuổi cao mà bày ra giá lớn như vậy.
Đỗ Tiên vui vẻ nói:
- Lão tiền bối, không bằng vãn bối gọi người là Tư Âm lão, người gọi ta là Đỗ Tiên là được. Nếu cứ như vậy ta tuyệt đối không dám nhận ân tình này của Tư Âm gia đâu. Phiền tiền bối đưa xa đội về đi thôi.
Tư Âm Khánh Tín tròn mắt nhìn hắn, thái độ của vị công tử lai lịch thần bí này quả nhiên là khác với người thường. Lão nghe theo phân phó của Thành chủ đại nhân cũng không có điểm gì bất mãn, chỉ là có chuẩn bị một chút tâm lý sẽ phải đối phó với hạng thế gia công tử mắt cao quá trán.
Nhưng nghe Đỗ Tiên nói ra mấy lời kia cũng không có nửa điểm hư tình giả ý, thái độ đối với lão cũng là tôn kính khiêm cung của tiểu bối trong nhà, lại càng pha thêm chút tự nhiên, gần gũi, không có chút nào giống với lão tưởng tượng.
Tư Âm Khánh Tín tuy là gia chủ Tư Âm gia, nhưng cũng có nửa phần được tính là người trong quân ngũ. Mấy cái xã giao, khách khí này quả là không hợp với tác phong võ tướng thế gia của lão, ngược lại cứ như Đỗ Tiên biểu hiện lại khiến lão sinh ra mấy phần hảo cảm.
Đỗ Tiên cũng không phải không muốn bày ra giá lớn, nhưng đột ngột để một người đáng tuổi ông nội hắn cúi người thi lễ như vậy, hắn phản ứng lại cũng chỉ là bản năng quen thuộc thời hậu thế mà thôi. Chính bản thân Đỗ đại phu cũng không rõ, tính cách của hắn như vậy mới là điểm khiến cho mấy người của đại, tiểu gia tộc kính trọng, yêu mến.
Tư Âm Khánh Tín thẳng lưng mà đứng, vuốt râu cười lớn:
- Hảo, cung kính không bằng tuân lệnh. Đỗ công tử, lão nhi gọi người là Đỗ tiểu huynh, thế nào?
- Hảo, Tư Âm lão - Đỗ Tiên cũng sảng khoái cười vang.
Trong mấy người thuộc các thế lực tại Phong Khởi thành, Tư Âm Khánh Tín chính là người khiến cho hắn nảy sinh hảo cảm nhiều nhất.
Đỗ đại phu thân thiết hỏi:
- Tư Âm lão, giống ngựa kia là Linh thú loại gì vậy?
Hắn chỉ chỉ mấy đầu tuấn mã dáng vẻ kỳ dị kia. Giống ngựa này hình dáng tổng quan không khác với Hãn Huyết Bảo Mã là bao. Chỉ có điều bộ lông nhìn qua giống như lông báo, toàn thân đỏ rực như hoa lựu lại có tử sắc hoa văn vằn vện nhìn như hàng hàng tia sét. Bốn vó chắc nịch, móng guốc cũng thay bằng một bộ vuốt ngắn. Ngoại trừ cái mặt dài ngoằng vẫn là điển hình mã diện không lẫn vào đâu được.
Tư Âm Khánh Tín vẫy tay để một cỗ mã xa tiến lại, lão vuốt vuốt lên chiếc bờm như lửa cháy kia, đắc ý giới thiệu:
- Đây là Lôi Vân Xích Viêm Câu, Linh thú độc môn của Tư Âm gia ta. Tuy đẳng giai bình thường khó vượt quá Ngũ giai nhưng rất thông linh, mẫn tiệp, không sợ lửa, không sợ sấm, có thể trong gió bão ngược chiều ngày đi ngàn dặm không thấy mệt.
- Linh thú Độc môn? - Đỗ Tiên thắc mắc
- Đúng, giống ngựa này là do Tư Âm gia lão tổ tông ta lai tạo từ ngàn năm trước truyền lại, tuyệt đối không thể tìm thấy ngoài tự nhiên. Hơn nữa, Linh thú biến dị này còn có một khả năng đặc biệt. Vượt ngoài Tứ giai, Lôi Vân Xích Viêm Câu có thể thuấn di một khoảng cách ngắn hơn nữa còn để lại lôi điện tàn ảnh và lôi âm lúc nó dừng lại.
- Thượng cổ dị thú? Tư Âm lão, có phải là Thanh Long, Bạch Hổ gì gì đó không? - Đỗ Tiên suy đoán
Tư Âm Khánh Tín vuốt râu lắc đầu giải thích
- Tiểu huynh đệ, Cửu đại thần thú cũng là một trong mấy loại Thượng cổ Linh thú, còn Thượng cổ dị thú thì không có mấy loài có lai lịch nguồn gốc rõ ràng như vậy, hơn nữa đa phần đều đã tuyệt chủng biến mất hết rồi. Thượng cổ dị thú vốn được các bậc tiền nhân suy đoán, có nguồn gốc bắt nguồn từ Thú tộc chủng loại bình thường, nhưng hoặc là do linh thú biến dị, hoặc là dị chủng của Thú tộc cùng với chủng tộc khác kết hợp mà thành. Nếu như dòng giống huyết mạch có thể lưu truyền thì có thể coi là Linh thú dị chủng, còn không thì sẽ được coi là dị thú. Cái phân biệt chỉ là hai chữ Thượng cổ mà thôi.
Đỗ đại phu có chút mờ mịt cười khổ:
- Tư Âm lão, người giải thích lại một chút được không, cái gì mà linh thú, dị thú rồi thượng cổ dị thú rắc rối quá, cái đầu nhỏ này của ta tiếp thu không kịp.
- Khách - Uyển Dư nãy giờ theo sát hắn như hình với bóng cười yêu một tiếng, giải thích - Thiếu gia, Linh thú dị chủng tỉ dụ như Ly Miêu tộc của Uyển nhi là do hai loài Linh thú lai tạp truyền thừa tạo nên.
Tư Âm Khánh Tính thoáng có chút kinh ngạc nhìn nàng, nãy giờ lão vốn quá mức chú ý vào Đỗ Tiên mà không để ý thấy Uyển Dư bên cạnh, không ngờ lại là một Lục giai Ly Miêu hoá hình. Lão gật đầu ứng thanh:
- Vị tiểu thư này nói rất đúng. Đấy là cách lý giải về Linh thú dị chủng. Còn Dị thú có một phần la do thiên địa linh khí ảnh hưởng sinh ra dị biến, Thượng cổ dị thú chính là loại này. Nguyên nhân là do từ lúc Thiên địa hình thành, Thú tộc xuất hiện đầu tiên. Sau đó ba chủng tộc trong đó có Nhân tộc chúng ta mới xuất hiện, dị chủng của Thú tộc và ba chủng tộc chỉ có thể coi là dị thú mà không phải là Thượng cổ dị thú chính vì lý do này. Cũng không biết bao nhiêu vạn vạn năm rồi, lão phu cũng chưa nghe thấy ai nhắc tới một loài dị thú nào do thiên địa biến dị mới xuất hiện.
Đỗ Tiên à lên một tiếng, mọi chuyện lập tức thông suốt. Thật khổ cho hắn, Hán ngữ vốn không phải là tiếng mẹ đẻ, nghe những chuyện rắc rối này nhất thời nghĩ không thông.
Đại khái mấy con dị thú từ thời Thượng cổ là đột biến tự nhiên, sau thời kỳ Thượng cổ xuất hiện thêm ba chủng tộc khác ngoài Thú tộc, việc di truyền đột biến là do tác nhân dị tộc ảnh hưởng. Thật ra, nếu nói như vậy thì chỉ cần một chủng loại Linh thú đột nhiên biến dị không phải do lai tạp thì cũng có thể coi là một loại hình thức Thượng cổ Dị thú khác.
Đỗ Tiên hỏi mượn Tư Âm Khánh Tín một đầu Lôi Vân Xích Viêm Câu, lần trước nhìn Hoa Dương Trấp Kỷ cưỡi Hoa Lân Trường Vĩ Báo chính là còn chưa có cơ hội cưỡi thử Linh thú a.
Tư Âm lão vẫy vẫy tay liền có mấy tên hộ vệ nhảy xuống ngựa, dắt theo mấy đầu Lôi Vân Xích Viêm Câu bước lại cung kính chào hắn:
- Công tử, người muốn cưỡi thử Xích Viêm Câu sao?
- Vị huynh đệ này, phiền ngươi hướng dẫn ta một chút.
- Công tử, người chỉ cần xuất ra nguyên thần tiếp xúc với Thú đan là được.
Đỗ Tiên hứng khởi làm theo, Xích Viêm Câu cũng truyền lại cho hắn một cỗ cảm xúc khó chịu, phải một lúc lâu sau mới nguôi dần.
Đỗ Tiên lúc này mới dám tiến lại gần vuốt ve bờm ngựa, Lôi Vân Xích Viêm câu này lúc lắc cái đầu có vê không thoải mái. Thấy thái độ tiểu mã không mấy thân thiện như vậy, chẳng riêng gì Đỗ Tiên mà ngay cả Tư Âm Khánh Tín cùng tên hộ vệ kia đều lấy làm kinh ngạc.
Tên hộ vệ vội ngăn lại nói:
- Công tử, để tiểu nhân kiểm tra lại một chút, mấy đầu Xích Viêm Câu này vốn đã được thuần hoá hoàn toàn. Bình thường chỉ cần để nguyên thần tiếp xúc với nội đan là được, không hiểu sao...
Đỗ Tiên hắc hắc gãi đầu, trộm nghĩ “không phải do lão tử nhân phẩm kém quá mà bài xích đấy chứ?”
Uyển Dư lúc này đứng cạnh đột nhiên lên tiếng:
- Thiếu gia, tiểu mã tử nói không thích người.
- Không thích ta? - Đỗ Tiên trợn mắt chỉ vào mặt mình.
- Ân - Uyển Dư che miệng cười trộm - nó bảo thiếu gia có mùi rất khó chịu.
Đỗ Tiên giơ tay áo ngửi ngửi, nhíu mày tay chỉ vào đầu Xích Viêm Cân mắng:
- Đầu Xích Viêm Câu này, ta có mùi gì khó chịu được chứ. Ngươi...
Uyển Dư lại ngâm nga lên một tràng kì dị chỉ thấy Lôi Vân Xích Viêm Câu ngửa cổ lên hí một tràng dài, đầu lắc lắc tỏ vẻ bất mãn. Đỗ Tiên kỳ quái hỏi:
- Uyển Dư, nó nói gì vậy?
- Thiếu gia, tiểu mã tử nói rằng thân thể người có điều quái dị, nó không muốn tiếp xúc với người.
Đỗ Tiên đần mặt ra không hiểu, đều là linh thú như nhau, nhưng sao Uyển Dư thập thần nhu thuận còn đầu Xích Viêm Câu này lại có thái độ bài xích với hắn như vậy. Còn thân thể hắn không lẽ có chỗ nào bất đồng với tiên nhân khác hay sao?
Tư Âm Khánh Tín trừng mắt nhìn Xích Viêm Câu, nguyên lực chầm chậm tuôn ra, dường như có ý muốn cưỡng ép Xích Viêm Câu tuân lệnh.
Xích Viêm Câu hí một tiếng nhỏ, ánh mắt hoảng hốt rồi hai chân trước khuỵ xuống phủ phục trước mặt Đỗ Tiên.
Tư Âm Khánh Tín hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt quắc thước kia một lúc mới giãn ra. Lão nhìn Đỗ Tiên khuôn mặt già nua thoáng một tia xấu hổ nói:
- Đỗ tiểu ca, lần này thật là bêu xấu trước mặt ngươi rồi. Trước giờ Lôi Vân Xích Viêm Câu của Tư Âm gia ta thập phần ngoan ngoãn, không biết hôm nay làm sao lại...
Lão ngừng lại chợt nhận ra có điều không ổn, càng giải thích như vậy không phải chính là đang ám chỉ Đỗ Tiên có vấn đề hay sao.
- Dù sao thì bây giờ có thể yên tâm cưỡi lên nó rồi. Tiểu huynh đệ, mời.
Tư Âm Khánh Tín khoát tay đưa ra một cái thủ thế mời.
Đỗ Tiên thấy đầu Xích Viêm Câu kia ánh mắt lấm lét nhìn Tư Âm lão, chín phần kinh sợ nhưng vẫn là có một phần bất phục. Hắn cười khổ nói:
- Tư Âm lão, chuyện ép buộc này hay là thôi đi, ta ngồi mã xa cùng mọi người là được rồi.
Nếu đổi lại là dã thú, có lẽ Đỗ Tiên hắn cũng sẽ do dự một chút rồi lại háo hức trèo lên. Nhưng linh thú đã thành tựu linh trí, có thể nói là không khác gì với con người cho nên đối với việc mạnh mẽ ép buộc như vậy hắn lại có chút cảm giác không nỡ.
Đầu Xích Viêm Câu kia nghe thấy hắn nói vậy liêng ngửa đầu hí lên một tràng ngắn, Tư Âm Khánh Tín đang định nói gì đó liền ngạc nhiên mà im bặt. Chỉ thấy Uyển Dư cũng đang ngâm lên một tràng âm thanh kì quái hơi giống với tiếng mèo con.
- Thiếu gia, tiểu mã tử nói nó để cho người cưỡi cũng được nhưng không muốn nguyên thần của người câu thông với nội đan của nó.
- Vậy cũng được sao - Đỗ Tiên cũng kinh ngạc không kém Tư Âm lão, tròn mắt nhìn đầu Xích Viêm Câu đứng thẳng lên gật gật đầu.
- Ân, thiếu gia. Tiểu mã tử nói rằng nguyên thần của người có mùi rất khó chịu, làm nó cảm giác sợ hãi nên không muốn câu thông cùng người.
Tư Âm Khánh Tín lúc này mày hổ càng là nhíu chặt khó hiểu, không biết vị công tử ca này nguyên thần có gì đặc biệt mà lão lại không nhận ra.
Đỗ Tiên vẻ mặt cũng là đồng dạng kì khôi nhìn tiểu mã tử, nguyên thần vốn hắn cũng không rõ là cái trạng thái vật chất gì nhưng không lẽ linh hồn cũng có mùi được hay sao?
- Uyển Dư,muội hỏi nó xem nguyên thần ta là có mùi gì? - Đỗ đại phu tò mò hỏi.
Uyển Dư khe khẽ gật đầu, lại quay ra trao đổi gì đó với Xích Viêm Câu một hồi mới quay ra nhìn Đỗ Tiên mà trả lời:
- Thiếu gia, là Uyển Nhi phiên dịch không đúng. Có lẽ không phải là mùi hương gì, chỉ là Uyển Nhi cũng không biết phải diễn giải theo ngôn ngữ nhân loại như thế nào mới đúng.
- Vậy ngươi dùng thú ngữ truyền đạt lại cho ta cũng được.
Nói đoạn, nguyên thần của Đỗ Tiên lại chậm rãi chạm tới nội đan của Uyển Dư, một luồng thông tin kì dị lập tức truyền tới.
Đỗ đại phu cũng nghĩ tới vỡ đầu cũng không tìm ra được từ ngữ thích hợp để miêu tả những thông tin kia. Chỉ là thuận theo lý giải của bản thân, có thể hiểu đơn giản rằng Nguyên thần của hắn đem lại cho Xích Viêm Câu một cảm giác cuồng bạo, nguy hiểm.
Tư Âm Khánh Tín tò mò hỏi hắn:
- Đỗ tiểu ca, ngươi biết thú ngữ?
Đỗ Tiên nghe lão hỏi vậy liền bừng tỉnh, tâm trí quét sạch những cảm giác kì lạ kia, tĩnh lặng vài giây mới méo mó cười khổ, đáp:
- Tư Âm lão, ta không biết thú ngữ, là Uyển Dư truyền đạt cho ta.
Tư Âm Khánh Tín mày hổ nhướn lên, trong đầu trộm nghĩ lão tiếp xúc với Linh thú cả trăm năm nay, nhưng mỗi lần truyền âm trao đổi với Linh thú chưa từng xuất hiện tình trạng linh thú dùng thú ngữ để truyền đạt suy nghĩ bao giờ. Mọi chuyện trao đổi đều là dùng ngôn ngữ của nhân tộc trao đổi. Lão lại càng chưa từng nghe chuyện Ly Miêu nữ tử lại chủ động dùng thú ngữ trao đổi với nhân loại bao giờ. Tư Âm Khánh Tín trong lòng trăm mối ngàn tơ liếc nhìn Uyển Dư, chỉ có điều bao nhiêu thắc mắc này đều giữ trong lòng không nói.
Đỗ Tiên cũng không biết chuyện Uyển Dư truyền thông tin cho hắn bằng thú ngữ có ý nghĩa gì đặc biệt, hắn đơn giản chỉ mỉm cười xoa đầu Xích Viêm Câu:
- Tiểu mã tử, nếu ngươi không muốn thì ta cũng không ép buộc ngươi. Hiểu không?
Xích Viêm Cậu gục gặc đầu hí lên một tiếng nhỏ, ánh mắt liền biến hoá rất nhiều từ một dạng chán ghét sợ hãi đổi thành một tia nhu thuận đáp ứng.
Uyển Dư vui vẻ nói:
- Thiếu gia, tiểu mã tử nói rằng thiếu gia rất tốt. Nó tình nguyện để cho người cưỡi, chỉ là không muốn để nội đan tiếp xúc với Nguyên thần của người mà thôi.
Đỗ Tiên vô sỉ cười lớn đắc ý nói:
- Hắc hắc, ta đương nhiên là người tốt. Nhưng tiểu mã tử, nguyên thần không câu thông với nội đan của ngươi, lúc muốn ngươi quay trái quay phải thì biết làm sao?
Tư Âm Khánh Tín cùng với tên hộ vệ nghe vậy nhịn không được, bất ngờ cười lớn, hộ vệ kia nhanh nhẹn giải đáp:
- Công tử, chúng ta tuy không hiểu được thú ngữ hay thú âm, nhưng linh thú đã thuần hoá hoặc nội đan đã từng tiếp xúc với nguyên thần nhân loại thì đều hiểu được chúng ta nói gì. Chỉ có điều muốn thuận tiện trao đổi cùng tâm linh tương thông ăn ý thì không thuận tiện mà thôi.
Đỗ Tiên nghe vậy liền ngẩn người ra, cũng đúng, không phải mỗi khi hắn nói cũng không cần Uyển Dư phiên dịch hay sao. Chỉ có Xích Viêm Câu nói gig là hắn không hiểu mà thôi.
Đỗ Tiên lắc đầu cười khan mấy tiếng, lại dụ dỗ Xích Viêm Câu một hồi, cuối cùng cũng thuận lợi trèo lên lưng ngựa. Lúc vững vàng ngồi trên yên, tay cầm dây cương rồi mới biết hoá ra điều khiển đầu Xích Viêm Câu này so với chiến mã cũng không khác biệt cho lắm.
Tư Âm Khánh Tín lại vẫy tay sai người đem đến bảy đầu Xích Viêm Câu khác, vừa đủ cho mấy người Uyển Dư, Thiên Phàm và cả Lục Đăng Minh mỗi người cưỡi một đầu. Tám hộ vệ lúc trước cưỡi ngựa đều là đổi vị trí trèo lên xe mà di chuyển.
Lục Đăng Minh là Bán Tiên thì không cần nói, mấy người Thiên Phàm tuy chỉ là Phàm cảnh còn chưa đến Xuất Khiếu kỳ cũng học theo Đỗ Tiên, đơn giản cầm cươi mà điều khiển. Lạ lùng ở chỗ cả năm người này khi tiếp xúc với Xích Viêm Câu đều không xuất hiện tình huống phản ứng dữ dội như Đỗ Tiên lúc nãy gặp phải.
Một hàng 12 cỗ mã xa nối đuôi nhau lục tục di chuyển, hai hộ vệ còn lại đi cuối đoàn xe còn mấy người Đỗ Tiên cưỡi Xích Viêm Câu chia làm ba hàng dẫn trước xa đội.
Thiên Vận đại nhai vốn dĩ rất lớn, Thiên Phàm, Chi Liên, Tường Vy cùng Kiến Minh công chúa bốn người cưỡi Lôi Vân Xích Viêm Câu sóng vai mà đi cũng không gây được bao nhiên cản trở.
Đỗ Tiên, Uyển Dư cùng với Tư Âm Khánh Tín đi ở giữa, còn Lục Đăng Minh oai phong dẫn đầu đi trước chỉ đường. So với mấy người kia, Lục Đăng Minh khuôn mặt còn hớn hở háo hức hơn nhiều.
Trừ đi mã xq đều là tam giai Linh thú cùng một đầu Ngũ giai Xích Viêm Câu của Tư Âm Khánh Tín, tám đầu linh thú còn lại đều là Tứ giai toạ kỵ. Phải biết rằng, binh lính Bán Tiên bình thường dù là Cửu Chuyển Bán Tiên cũng chỉ được cưỡi Nhị giai Xích Viêm Câu, còn tứ giai toạ kỵ như này mà nói, chỉ có thể là tướng lĩnh mới được cấp cho mà sử dụng. Hơn nữa, Lôi Cân Xích Viêm Câu trước giờ chỉ có quân đội hoặc gia tướng của phủ thành chủ mới có được.
Nay để cho một Tam Chuyển Bán Tiên nho nhỏ như Lục Đăng Minh cưỡi lên Tứ giai Lôi Vân Xích Viêm Câu ngang nhiên đi lại giữa Thiên Vận đại nhai tự nhiên là biết uy phong đến bậc nào, khó trách tại sao Lục Đăng Minh mặt mày lại hơn hở như vậy.
Thiên Vận đại nhai nhiều người như vậy, không thiếu các gia nhân, chấp sự của các gia tộc khác qua lại, trong đó cũng không ít người quen của Lục Đăng Minh, gã đương nhiên là cảm thấy may mắn hơn người khác rồi. Trong lòng còn tự nhủ:
- Đỗ công tử quả nhiên là phúc tinh của ta. Mấy tên kia mà biết được lão tử oai phong như vậy e rằng nghiến răng ghen tỵ đến mức rụng cả hàm mất thôi. Hắc hắc.
Lục Đăng Minh nghĩ vậy càng được thể, vừa dẫn đội vừa hò hét tránh đường huyên náo một vùng.