Đỗ Tiên Thuyết Thư Kỳ Lục

Chương 7 - Hồ Nữ Mị Hoặc

- Mấy người này thật là... - Đỗ Tiên lắc đầu cười khổ, ra cái vẻ trưởng bối trong nhà nói.

- Khách, Tiên đệ, mấy người này rất hợp ý tỷ tỷ. Cha ta thường nói nhân loại gian xảo, ma thần hung ác, yêu tộc khó lường. Xem ra là thành kiến không đúng a - Dĩnh Ly chân thành nói.

Đỗ Tiên cười cười không nói gì, chợt thấy Mị Ly vẫn im lặng ngồi đó liền ngạc nhiên hỏi:

- A Ly, muội không ra ngoài chơi a.

- Ca ca không đi, muội không đi - Mị Ly hai mắt trong veo cất tiếng trả lời.

- Ắc - Đỗ đại phu gãi gãi mũi xấu hổ nói - vậy a.

Dĩnh Ly ý tứ lườm muội muội một cái rồi nói:

- Tiên đệ, ngươi không thích ngắm cảnh thì ra phía sau sơn cốc đi a. Ở đó cũng là một địa phương rất tốt cho tu luyện, ta thấy ngươi bước thêm nửa bước là có thể đột phá Bán Tiên kỳ rồi.

- Ah, tỷ tỷ, đúng rồi. Ta đang cần một địa phương có Hoả thuộc tính hoặc Băng thuộc tính Nguyên khí nồng đậm, không biết trong sơn cốc này có không - Đỗ Tiên chợt nhớ ra hỏi.

Trong sơn cốc này, Thuỷ-Mộc-Sinh-Thạch-Kim-Thổ 6 loại thuộc tính nguyên khí tương đối đầy đủ. Hắn chính là đang cần Băng-Hoả lưỡng trọng thuộc tính Nguyên khí bổ sung.

- A, lão đệ tu luyện Băng-Hoả song hệ sao - Dĩnh Ly nói.

- Ân, ta là Hỗn độn thể - Đỗ đại phu cũng không ngại tiết lộ.

- Không ngờ thân thể của ngươi so với phu quân còn lợi hại hơn, quả nhiên không hổ danh là con cháu Lạc Thần - Dĩnh Ly vô cùng tán thưởng.

- Ắc, lão Tôn là bổn mệnh thân thể loại gì - Đỗ Tiên gãi gãi đầu nói lảng đi.

- Phu quân ta là Yêu tộc - Dĩnh Ly chậm rãi nói - Yêu tộc tộc nhân sinh ra chỉ có thể có thân thể nhất trọng thuộc tính. Nhưng phu quân ta lại thai nghén trong Ngũ sắc thần thạch của Nữ Oa nương nương, nên vô tình có được Ngũ đức chi thân. Là độc nhất trong Yêu tộc.

Đỗ Tiên sửng sốt nghĩ, không ngờ Đại Thánh là Ngũ hành thân thể. Yêu tộc tuy pháp thuật truyền thừa lâu đời tương đối cường đại, nhưng mỗi tộc nhân sinh ra chỉ có thể mang một loại thuộc tính thân thể. Chuyên nhất là tốt nhưng nếu có thể kiêm hệ đồng tu, khi giao chiến sẽ có thể tương sinh tương khắc thuận theo khắc chế đối phương cũng là lợi bất câp hại. Lão Tôn không ngờ là dị chủng siêu cấp của Yêu tộc, bảo sao võ lực cường hãn đến vậy. Lại nói, Dĩnh Ly dù sao cũng là con gái tộc trưởng, Thanh Khâu Hồ là tộc đàn mẫu hệ, nàng cũng chính là có khả năng kế thừa chức vị tộc trưởng. Thần thú tộc đàn lại mắt cao hơn đầu, nếu không phải lão Tôn cường hãn cũng chưa chắc đã khiến cho Dĩnh Ly can tâm đến ở cùng như vậy.

Dĩnh Ly vui vẻ nói:

- Như vậy cũng vừa khéo là may mắn, sâm lâm phía sau cốc kia chính là có tồn tại một khe suối nước nóng. Nhiệt khí sung túc rất thích hợp tu luyện. Lão ca ngươi chính là vì Ngũ đức chi thân mới lựa chọn nơi này. Còn về phần Băng hệ chi địa, nơi này nóng ấm quanh năm, không thích hợp để Băng hệ chi địa tồn tại.

- Thật tốt quá - Đỗ Tiên hồ hởi đáp - Dĩnh tỷ, đường đi nơi đó thế nào. Băng nguyên khí kia ta có thể dần dần hấp thu cũng không vội. Có một địa phương nhiệt khí sung túc thế kia cũng là mỹ mãn rồi.

Dĩnh Ly suy nghĩ một thoáng lại nhìn qua Mị Ly rồi mới quay lại hắn nói:

- Sâm lâm thạch tuyền này rất gần với sơn cốc. Hay là để tiểu Mị dẫn ngươi đi.

- Ân, ân - Mị Ly gật gật đầu vui vẻ hưởng ứng - để ta dẫn ca ca đi.

- Ắc, như vậy không phiền sao. Hai người chỉ đường cho ta là được rồi - Đỗ Tiên thầm tính toán.

- Không được, quanh đây rừng núi hoang vu. Để muội dẫn ca ca đi, không lo Linh Thú đến quấy rầy - Mị Ly ranh mãnh đáp.

Thấy Dĩnh Ly trừng mắt định nói gì đó, Mị Ly nhanh tay cấu cấu vào lưng nàng. Dĩnh Ly đành cười khổ, đáp ứng:

- Được rồi, Tiểu Mị rất quen thuộc với nơi đó. Để nàng dẫn ngươi đi tiện hơn.

- Chúng ta đi thôi ca ca - Mị Ly nhanh nhảu kéo tay áo Đỗ Tiên không để cho hắn kịp từ chối.

- Ắc, vậy chúng ta cáo từ - Đỗ đại phu mặt méo mó quay ra chào Dĩnh Ly.

- Ân - Dĩnh Ly mỹ lệ gật đầu cười một tiếng nhìn hai người bước ra khỏi thạch động. Nàng lắc đầu tự nhủ “tiểu Mị ngươi đừng có giống tỷ tỷ ngươi a”.

Phía bên ngoài không biết mấy người Thiên Phàm đã đi đâu, Đỗ Tiên cũng cảm nhận thấy có điều gì đó bất thường ở Mị Ly. Hắn chính là còn muốn rủ mấy người kia đi cùng. Chứ cô nam quả nữ vào rừng sâu một mình như vậy cũng là khó giải thích a.

Nếu nói Đỗ đại phu tượng đất không có cảm giác gì chính là nói dối. Thật tâm, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười, hay cái nhấc tay che miệng hoặc ánh mắt lúng liếng huyền ảo của Mị Ly đều chính là làm hắn rung động không thôi.

Sau khi nàng mất đi, Đỗ Tiên đối với tất thảy mỹ nữ đều là lấy tâm bất động mà nhìn.

Diệp Chi Liên sắc xảo, khéo léo. Tường Vi ôn nhu, dịu dàng hay như Kiến Minh công chúa vô tư, hoạt bát. Ba người này đều tính là siêu cấp mỹ nữ thời hậu thế. Nếu đi thi hoa hậu ít nhất cũng đoạt giải nhì. Nhưng Đỗ Tiên cảm xúc đối với mấy nữ nhân kia đều là thập phần bình lặng.

Nếu là nói yêu thích, quan tâm thì cũng chính là tình cảm như với bằng hữu hay tỷ muội trong nhà, không phải là một loại xúc động tư tình nam nữ. Mà đối với Mị Ly, dù cho nàng không có biểu hiện gì với hắn đi nữa chính là vẫn thúc dục một cỗ nhiệt hoả từ sâu trong nội tâm thống khổ, bi ai của hắn.

Đỗ Tiên cảm giác được đối với thê tử của mình, tình cảm chính là xuất phát từ tấm chân tình nơi hoạn nạn, lại là sự thấu hiểu của hai con người lưu lạc đến từ cùng một thế giới. Không phân hơn kém. Còn Mị Ly, đem lại cho hắn một cảm giác yêu thương rất tự nhiên, giống như là thời trung học nhìn thấy mối tình đầu, là cảm giác nhất kiến chung tình.

Hơn nữa, Mị Ly thân thể toát lên một vẻ hấp dẫn bản năng của hắn nhưng thần thái cử chỉ đều là một sắc màu tinh khiết, đơn thuần làm hắn say mê đến điên đảo.

Nếu là ở một hoàn cảnh khác, Đỗ đại phu hẳn là sẽ tiếp nhận Mị Ly, cùng nàng câu dẫn lẫn nhau hưởng thú vui của hoan ái luyến tình.

Nhưng, trong nội tâm hắn dường như vẫn còn một nút thắt chưa thể cởi bỏ, đối với cỗ nhiệt huyết này đành cố gắng kiềm chế lại.

Hơn thế nữa, thân phận hai người lại tồn tại quá nhiều cách trở. Nàng là Thanh Khâu Hồ tộc trải qua tuế nguyệt đã 500 năm, phía sau là cả một Thanh Khâu Hồ thần thú tộc đàn cường đại với những luật lệ rắc rối, rườm rà. Đỗ Tiên hắn chỉ là một nhân loại nhỏ nhoi, ở một địa phương xa xôi, dù cho ở thế giới kia hắn cũng mới gần 40 tuổi. So sánh chênh lệch đến vậy cũng là khiến cho tâm tình Đỗ đại phu treo thêm một gánh nặng vô hình, khó có thể giải thoát.

- A Ly, muội đi theo ta tu luyện không sợ nhàm chán sao - Đỗ Tiên phá vỡ bầu không khí im lặng.

Một đường từ thạch động đi ra, hắn chính là tự chìm trong suy nghĩ của mình không nói câu nào. Mị Ly cũng lẳng lặng dẫn đường, chỉ là lâu lâu liếc mắt nhìn hắn, lại tung tăng như cô hươu sao thoát ra khỏi lồng giam trở về với rừng núi.

- Ở cạnh ca ca, A Ly rất vui - nàng cười toe vừa đi vừa nhún nhún thân hình thon gọn điệu đà. 7 chiếc đuôi cứ như sương khói bồng bềnh tràn trên mặt đất.

- Ắc, thật sao - Đỗ Tiên vốn lắm miệng mà nghe câu này thì không biết nên nói gì tiếp.

Mị Ly kỳ quái nhìn lại hắn, khuôn mặt tinh xảo kia cũng xịu xuống, hàng lông mi bạch sắc chớp chớp:

- Ca ca đi với ta không vui sao?

- Ắc, không phải, là ta lo muội theo ta như vậy, tu luyện cần nhập tâm tĩnh toạ không thể nói chuyện, muội sẽ rất buồn chán a - Đỗ Tiên xoa xoa đầu, xấu hổ nói.

- Ca ca thật tốt - Mị Ly hai mắt long lanh nhìn hắn, như thể mới được hắn ân cần chiều chuộng một việc nào đó - ca ca tu luyện, muội cũng sẽ tu luyện cùng ngươi.

- Ủa, ta tưởng Linh thú bọn muội không thể tu luyện - Đỗ Tiên ngạc nhìn nhìn nàng hỏi.

Mị Ly cười khúc khích:

- Ca ca, A Ly thấy người nhiều khi thật thông minh nhưng nhiều khi thật ngốc nghếch a. Thú tộc bọn muội không thể tu luyện thì sao có thể tiến giai được.

- Ắc, lão Lạc nói Linh thú chính là không biết tu luyện, cũng không cần tu luyện. Chỉ cần hấp thu thật nhiều linh thảo, linh vật liền có thể tiến giai.

- Ân - Mị Ly gật gật đầu - bình thường chính là như vậy. Nhưng còn một cách khác.

- Cách khác?

- Ca ca, ngươi không được hoảng sợ đấy nhé - Mị Ly tinh nghịch nhìn hắn, hai má ửng hồng nghĩ đến chuyện gì đó.

Nàng bỗng nhiên xoay người một cái, không khí xung quanh dao động kịch liệt như có cuồng phong thôi qua. Bảy chiếc đuôi quấn quanh thân hình nhỏ nhắn ấy như phát ra một vầng sáng chói mắt. Đỗ Tiên nheo mắt nhìn, chớp một cái Mị Ly đã biến mất. Trước mắt Đỗ đại phu chính là một con thất vĩ bạch hồ, lông trắng như tuyết, thần hình so với một con cáo trưởng thành còn muốn lớn hơn một chút.

- Ca ca đừng sợ, đây là bản thể của Al Ly - bạch hồ chớp chớp mắt nhìn hắn, trong đầu hắn liền có một luồng âm thanh như thể do chính nàng đứng sát cạnh nói vào tai.

- A Ly, bộ dạng này thật đáng yêu - Đỗ đại phu yêu thích bế nàng lên, tay vuốt ve trên lưng. Chỉ cảm thấy truyền lại một cảm giác mát lạnh, mịn màng như thể đó không phải là lông mao mà là làn da của thiếu nữ.

Bạch Hồ hai tai ẩn ẩn hiện lên từng tia huyết sắc giống như đang xấu hổ.

“ ca ca thật xấu, sao lại có thể chạm vào chỗ nhạy cảm như vậy, ngại chết ta rồi”. Bạch hồ cong lưng cựa quậy như muốn thoát ra. Đỗ Tiên cười cười xấu hổ nói:

- Xin lỗi, nhưng bộ dạng này thật dễ thương.

Đỗ đại phu âm thầm hồi tưởng lại cảm giác lúc nãy còn lưu trong trí óc.

Bạch hồ ánh mắt hờn dỗi nhìn hắn, phì phì kêu mấy tiếng không nói gì. Trong lúc Đỗ đại phu đang ngẩn ngơ nhìn mình, bạch hồ liền há miệng thật to, một điểm sáng trước miệng loé lên rồi lớn dần. Đến khi kích thước to bằng một quả trứng gà mới ngừng lại. Linh khí một mảnh quanh đây cuồn cuộn như nước trút cuốn vào trong quang cầu.

- A, đây là cách Linh thú bọn muội tu luyện - Đỗ Tiên chợt hiểu ra reo lên.

- Ân, đúng vậy.

Bạch hồ truyền âm rồi thu lại quang cầu, một trận gió bão mù mịt lần nữa thổi quanh, Mị Ly nửa ngồi nửa quỳ dưới đất nhổm dậy.

Nàng duyên dáng phủi phủi hai tay, đôi mắt màu xanh tím hờn dỗi liếc hắn:

- Ca ca, linh thú bọn muội trừ phi lưu lạc bên ngoài sợ gặp nguy hiểm sẽ không tu luyện. Nếu ở lại tộc địa hoặc lãnh địa an toàn, đều có thể thổ ra nội đan trực tiếp hấp thu thiên địa linh khí.

- A, xem ra tốc độ tu luyện của bọn muội nhanh hơn nhân loại gấp mấy lần.

- Không đâu ca ca - Mị Ly thần sắc tự nhiên lắc lắc đầu - tốc độ hấp thụ linh khí chính là nhanh hơn so với nhân tộc, nhưng chính là Linh thú bọn ta muốn tiến một giai cảnh đều là cần đại lượng linh khí so với nhân loại.

- Ra là vậy, nhưng thiên địa linh khí cứ vậy mà hấp thu, không quan trọng thuộc tính sao - Đỗ Tiên vừa đi vừa hỏi.

- Ân, Linh thú bọn ta chính là thân thể lực lượng đều có thể hấp thu, không phân chia thuộc tính.

- Như vậy khi chiến đấu không lẽ chỉ đơn thuần là bọn muội dựa vào nhục thể sao - Đỗ đại phu kinh ngạc nhìn.

- Ân, đa phần là vậy, nhưng mỗi linh thú nhất tộc đều có công pháp đặc thù. Ví dụ như Phượng tộc chính là rất giỏi công kích Hoả thuộc tính, Hoàng Thiên Hùng tộc chính là có thể điều động Thạch thuộc tính công kích. Với chúng ta đó là một loại bản năng truyền thừa, muốn học công pháp hay vũ kỹ đều là không thể.

- Ta hiểu - Đỗ Tiên hưởng ứng lại hỏi tiếp - vậy Thanh Khâu Hồ tộc bọn muội thì sao.

Mị Lỵ chớp chớp mắt nhìn hắn, vui vẻ nói:

- Thanh Khâu Hồ tộc chúng ta chia làm 5 chi mà Bạch Hồ nhất tộc là chi đứng đầu. Ngoài ra còn có Hắc Hồ, Hoàng Hồ, Xích Hồ, Tử Hồ. Trong đó yếu kém nhất là Hắc Hồ, bọn họ chỉ có thể tu luyện tới lục giai Linh Thú. Hoàng Hồ huyết mạch khá bơn một chút có thể xuất hiện được cửu vĩ hoàng hồ. Xích hồ chính là có thể đột phá Linh Thú đạt đến Tam giai Thánh Thú, so với Tử Hồ kém hơn một chút. Mẹ muội chính là Cửu giai Thánh hồ đứng đầu Tử hồ tộc, cho nên mắt muội mới có màu tím. Chỉ có Bạch Hồ huyết mạch mới có thể đột phá thần thú cấp bậc. Mà hồ tộc chúng ta chính là có hình thể nhỏ nhất trong Cửu đại thần thú tộc đàn, lực lượng cơ thể cũng không quá xuất chúng. Nhưng chính vì vậy Thanh Khâu Hồ tộc lại rất giỏi huyễn cảnh mị thuật, thêm nữa chúng ta biết rất nhiều công pháp công kích thuộc tính.

Nói đoạn, nàng quay lưng lại, bảy chiếc đuôi phe phẩy giơ lên. Kiều đồn phong mãn cũng theo đó ưỡn cao. Eo thon trải xuống một đường cong hoàn mỹ, Mị Ly đắc ý nói:

- Ca ca, hồ vĩ của tộc nhân muội không chỉ đại biểu cho tu vi thực lực mà còn đại biểu cho số lượng công pháp truyền thừa. Mỗi một chiếc đuôi có thể tạo ra một công kích thuộc tính khác nhau.

- Thật lợi hại - Đỗ Tiên giơ ngón cái khen ngợi, nhưng mắt hắn dường như đnag không chú ý vào đuôi a. Là đang trân trân nhìn bộ phận khác.

- Ca ca...- Mị Ly khẽ trách một tiếng, nhưng giọng nói lại ẩn ẩn một tia mời gọi.

- Ắc, A Ly, muội bây giờ có thể công kích những thuộc tính nào - Đỗ đại phu ho khan một tiếng nói lảng sang chuyện khác.

- Phong, Lôi, Băng, Thuỷ, Mộc, Quang, Kim bảy loại thuộc tính - Mị Ly nhướn mày, bĩu bĩu môi xinh đáp. Trong lòng còn là đang cảm thấy mất mát “ta chính là muốn huynh ngắm nhìn ta như vậy”.

- Ắc, nhiều như vậy sao - Đỗ Tiên kinh ngạc - nếu có 12 đuôi không phải là có thể Thập nhị bản nguyên đồng thời công kích hay sao.

- Phì, ai có 12 đuôi chứ - Mị Ly bật cười

- Không phải sao - Đỗ đại phu ngớ ngẩn hỏi lại.

- Ca ca, huynh lại ngốc rồi. Người ta chỉ nói Cửu vĩ hồ chứ nào đã có ai gọi Thập vĩ hồ hay Thập nhị vĩ hồ đâu.

- Ắc, đúng a - Đỗ Tiên ngẩn ra - vậy đạt tới Thánh Thú sẽ không mọc ra chiếc đuôi nữa sao.

- Ân - Mị Ly thánh thót kêu lênh một tiếng, trả lời - nếu cửu vĩ linh hồ đột phá tới Thánh thú, sẽ là bản thể biến lớn một chút, số đuôi cũng theo đó rụng bớt chỉ còn 1 chiếc. Phải đạt tới Cửu giai mới có thể tu luyện lại chín cái đuôi.

- Thật là kỳ diệu - Đỗ Tiên ngẩn ra tưởng tượng, hắn không ngờ hồ tộc lại có biến hoá như vậy.

- Công pháp luyện được cũng bị giảm đi, phải có truyền thừa Thánh hồ mới có thể tu luyện lại, bởi vậy Dĩnh tỷ tỷ mới vẫn chưa muốn đột phá Thánh cảnh - Mị Ly buồn rầu nói.

- Sao lại như vậy - Đỗ Tiên kinh ngạc hỏi. Không ngờ phu nhân của lão Tôn lại lợi hại như vậy. Nghe Mị Ly nói dường như Dĩnh Ly chỉ cần muốn là có thể đột phá Thánh cảnh.

- Tỷ tỷ rời bỏ tộc đàn, đến sống chung với tỷ phu. Các trưởng lão rất tức giận, liền không cho phép tỷ tỷ quay lại tộc đàn nhận công pháp truyền thừa Thánh hồ - Mị Ly bất mãn nói - tỷ tỷ sợ rằng đột phá Thánh cảnh, tu vi tuy tăng cao nhưng thực lực đại giảm. Nếu có chuyện sẽ là không chống đỡ nổi. Cũng bởi chuyện này, tỷ phu mới mau chóng tu luyện, trong hai trăm năm liền từ Huyền tiên đỉnh tiến thẳng lên Yêu Tiên đỉnh phong, hy vọng có thể nhanh chóng đạt tới Thánh cảnh, bảo vệ tỷ tỷ và Lục tiểu Linh Đồng.

- Lão Tôn thật là bậc đại trượng phu a - Đỗ Tiên cảm thán một tiếng, lại thấy Dĩnh Ly quả thật hy sinh rất nhiều.

- Hừ, mấy trưởng lão cũng rất cổ hủ. Tỷ phu dù sao cũng là Tứ đại Linh hầu của Thiên địa, uy phong lẫy lừng. Chỉ vì không có tộc đàn gia thế, liền không thừa nhận hắn. Nếu hắn đưa tỷ tỷ trở lại Tộc địa, chỉ có thể an phận làm nam bộc, tiến vào rồi cả đời sẽ không được phép ra ngoài.

- Ắc, lão Tôn thật khó có thể chấp nhận a - Đỗ Tiên lắc lắc đầu đồng cảm.

- Ân, tỷ tỷ cũng vì vậy mà rời đi tộc địa đến đây sinh sống - Mị Ly hai mắt có chút ươn ướt, sụt sùi nói.

Đỗ Tiên nhìn nàng như vậy hận không thể đem khuôn mặt kiều diễm kia vùi vào lòng an ủi một phen. Đành mua vui tự giễu, chuyển đi chủ đề:

- Dù sao lão Tôn cũng là oai phong lẫm lẫm, không như Đỗ Tiên ta, tứ cố vô thân, tu vi yếu kém. Lỡ như muốn lấy nữ nhân hồ tộc cũng là không ai thèm để ý.

- Ca ca, ngươi còn có Lạc Thần a - Mị Ly giọng ráo hoảnh phản bác.

- Hắc hắc, ta suýt chút nữa quên mình là còn có một ngọn núi lớn dựa lưng a - Đỗ Tiên sang sảng cười.

Mị Ly cũng che miệng, hai mắt cũng là long lanh như ánh nắng lúc tinh mơ. Nàng trộm nhìn hắn, vẫn đi thẳng về phía trước, lí nhí hỏi, tiếng cơ hồ như muỗi kêu. May là Đỗ đại phu dù sao cũng là Xuất khiếu kỳ, nếu không hẳn không nghe thấy.

- Ca ca, ngươi thật không thấy hồ tộc ta quái dị sao?

- Ắc, ta không biết cách linh thú khác như nào nhưng hồ tộc bọn muội chính là thiên sinh mỹ lệ a - Đỗ Tiên thẳng thắn nói - hơn nữa, nếu là có chút quái dị không bằng chính nhân loại bọn ta cũng là xú quái nhân trong mắt linh thú.

- Ca ca rất soái - Mị Ly thích thú cười. Hai tay lại vò vò vành tay phủ đầy bạch mao nhọn hoắt không giống người thường.

- A Ly, muội trong tộc hẳn cũng là đệ nhất mỹ nữ a - Đỗ đại phu thấy bộ dáng nàng như vậy, dí dỏm trêu đùa.

- A, tỷ tỷ mới là đệ nhất - Mị Ly xấu hổ nói, trong mắt nàng tràn ngập sự sùng bái hâm mộ khi nhắc đến Dĩnh Ly.

- Vậy muội là đệ nhị sao - Đỗ Tiên vẫn cười, hỏi đùa

- Ca ca, ngươi lại trêu ta. Trong tộc ta, moii người đều coi ta là nữ hài tử, nữ nha đầu còn không coi là mỹ nữ a - Mị Ly hoa dung thẹn thùng nói - bất quá tỷ tỷ bảo...

- Dĩnh tỷ nói gì?

- Tỷ tỷ bảo ta, chính là có thể chất tiên thiên mị cốt đệ nhất trong tộc, lớn lên sẽ khiến cho nam nhân điên đảo - Mị Ly mị mị nói ra, ánh mắt chớp chớp sợ hắn chê cười.

- Hắc hắc - Đỗ đại phu vô lễ quét mắt một lượt từ trên xuống dưới - A Ly, ta nghĩ tại sao mọi người không cho ngươi ra ngoài rồi. Sợ chính là ngươi vô tình đem nam nhân mê hoặc tới chết a.

- Ca ca, ta không phải người tuỳ tiện - Mị Ly hờn đôi dừng lại, giậm giậm chân trách hắn.

- Ắc, là ca ca nói sai, A Ly muội muội thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Nếu xuất thế hẳn sẽ khiến tam tộc thất điên bát đảo, vì ngươi mà theo đuổi đến tận Thanh Khâu Hồ tộc a.

- Ca ca, ngươi thật sự thấy ta có thể trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nữ sao - Mị Ly rất đơn thuần bỏ qua cho hắn.

- A, là thiên hạ đệ nhị thôi - Đỗ đại phu chưng hửng bỏ lại một câu, sải rộng hai bước liền bước quá trước mặt nàng.

Mị Ly ngẩn người ra, đứng thẫn thờ tại chỗ nhìn theo bóng lứng người kia chợt nghe thấy hắn nói tiếp:

- Mẫu thân ta mới là thiên hạ đệ nhất.

Mị Ly bật cười, bộ dáng sụt sùi ấm ức tan biến, tung tăng như chim sẻ đuổi theo sau hắn

- Ca ca, ngươi trêu chọc ta.

- A Ly, ta không có trêu ngươi a...

Hai người vừa đi vừa trêu đùa huyên náo cả một mảnh núi rừng.

Đường đi bắt đầu trở nên gập gềnh khó đi, vốn dĩ, Mị Ly hoàng toàn có thể phi hành hoặc cùng đưa hắn phi hành vượt qua đoạn đường này. Đối với Thất Vĩ Hồ đỉnh phong thực lực của nàng, đừng nói là mang theo Đỗ Tiên phi hành, cho dù là cả đám Thiên Phàm đi theo cũng không phải là vấn đề gì. Chỉ là, hồ tộc thiếu nữ nàng đơn thuần nhưng cũng không phải là ngu ngốc thiếu tinh tế. Mị Ly lại ngại Đỗ đại phu tự ái tu vi thấp kém hơn nàng nên cắn răng chịu đựng đi bộ. Tại Tiên giới, giàu có hay quyền thế đề do tu vi thực lực quyết định, cường giả nhất là nam nhân đối với việc này thập phần coi trọng. Chỉ tiếc là, Đỗ đại phu ta là người hiện đại a, nếu biết Mị Ly nghĩ vậy đã sớm nhờ nàng vác hắn bay thẳng đến thạch tuyền rồi.

Không khí ở mảnh rừng núi phía sau này cũng dần dần trở nên ấm áp hơn nhiều so với sơn cốc, trên đường đi hai người cũng bắt đầu gặp một số khe suối nhỏ. Nước suối cũng là ấm hơn nước rửa mặt một xíu nhưng Đỗ Tiên đã cảm nhận được Hoả thuộc tính Nguyên khí nồng đậm ẩn trong thuỷ tuyền.

- A Ly, còn bao lâu nữa mới tới a - Đỗ đại phu vừa vạch đám lá cây chắn ngang, quay đầu hỏi.

- Ca ca, đi thêm một đoạn nữa là đến thượng nguồn rồi - Mị Ly cắn cắn môi cẩn thận bước lên phía đất sạch. Nữ tử tộc nào cũng là đều ưa thích sạch sẽ a.

Đỗ Tiên nhìn lên phía trên sườn núi dốc phía trước, thấy có chút sương khói mờ mịt. Hắn hồ hởi bước tới, lại theo bản năng đưa tay chi Mị Ly:

- A Ly, phía trước khá dốc, ngươi bám lấy kẻo ngã.

- Ân - Mị Ly oanh yến thốt lên. Trong bụng thầm nghĩ “ca ca thật là quan tâm ta”.

Nếu người khác nghe thấy thật sự nghĩ hai tên này đều là váng đầu cả rồi. Đời thuở nào một Xuất Khiếu kỳ lại đi nâng đỡ Kim Tiên kỳ đỉnh phong.

Đỗ đại phu cũng không nghĩ qua điều này, chỉ là theo bản năng phái mạnh, tự nhiên là muốn giúp đỡ phái yếu. Chỉ có điều, lần này ai mạnh ai yếu cũng phải cân nhắc kỹ một phen a.

Xuất Khiếu kỳ có thể điều động thiên địa linh lực một chút, nhưng chủ yếu là để hấp thu linh khí tinh luyện. Thể chất ở Xuất Khiếu kỳ đại viên mãn như Đỗ Tiên, tại Địa cầu Nhân giới có thể coi là vô địch, chút dốc núi nhỏ này đáng lẽ không làm hắn phí sức.

Tuy nhiên, Tiên giới tinh cầu này trọng lực tương đối lớn, cơ bắp hắn vẫn là cần thêm thời gian để thích nghi. Hiện tại, coi như hắn chỉ tương đương với một Kết đan kỳ tại Nhân giới mà thôi.

Càng đi lên cao, địa thế càng thêm trắc trở. Những cây thân gỗ cao lớn nhường chỗ cho những giống cỏ thân mềm hoặc thân leo. Một mặt đất nền bằng phẳng cũng là được thay thế bằng những vách đá, tảng đá lớn. Những mạch nước suối chằng chịt chảy qua.

Đỗ Tiên cũng chính là dựa theo kinh nghiệm, lựa chọn trực tiếp lội xuống suối. Bởi nơi đây, tán cây phía trên um tùm che phủ, ánh nắng mặt trời xuyên qua tương đối ít ỏi. Bên cạnh đó, hơi nước nóng tụ lại khiến cho một mảnh không gian quanh đây đều trở nên ẩm thấp. Nhiệt độ, cùng với hơi ẩm phong phú như vậy rất thích hợp cho các loài địa y.

Đỗ đại phu không chọn bước lên những tảng đá màu sẫm bởi lẽ những nơi đó thường có rong rêu bao phủ, đặt chân lên rất dễ trượt ngã. Tốt hơn hết, là bước trực tiếp xuống lòng suối. Địa thế nơi này rất dốc, lực nước chảy là tương đối mạnh. Những nơi nước xiết như này không có rong rêu, chỉ cần cẩn thận đặt chân là có thể dễ dàng trèo lên thượng nguồn. Lực cản của dòng nước cũng là vấn đề, nhưng địa thế dốc lại thêm nguồn nước cũng không phải quá mạnh nên mỗi nhánh khe suối này đều khá nông. Nơi sâu nhất cũng chỉ đến đầu gối hai người.

Đỗ Tiên cao hơn m8, so với hình thể người thời này là rất cao lớn. Mị Ly là Hồ tộc hoá thân, cũng chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu. Nói vậy, trèo đèo lội suối cũng tương đối chật vật. Nước chảy bắt toé tung lên khắp hai người. Đỗ đại phu thì cũng không sao nhưng Mị Ly chỉ thoáng chốc đã là nửa thân ướt sũng.

Nàng mặc một bộ quần áo lụa màu bạch ngọc, thân áo bên trên cũng không như thiết hiện đại. Có chiết ly hai đường dọc thân áo nhưng không phải là bó sát vào thân hình. Quần cũng đồng dạng là một mảnh ống loe. Y phục như vậy thấm nước lập tức dính sát vào cơ thể. Đường cong hoàn mỹ nơi vùng eo nhỏ nhắn lập tức lộ ra càng rõ rệt. Hai đùi ngọc co dãn căng tròn nhưng cũng rất thon gọn cũng là nơi mà vải lụa vốn mỏng manh không thể che dấu. Ở giữa đùi ngọc, hai đường miết dính sát vào cơ thể lộ ra một hình tam giác xinh đẹp, hấp dẫn.

Hai ngươi leo lên chừng 10 phút thì nước bắt đầu chảy chậm lại. Địa thế đốc đứng bắt đầu trở về thành địa hình bằng phẳng, những vũng nước lớn cũng là nhiều hơn và sâu hơn. Đỗ đại phu chủ động trèo lên một mỏm đá sáng màu không có rong rêu bao phu, quay lại đưa tay định kéo Mị Ly cùng trèo lên.

Lúc này hắn mới thấy một mảnh sắc nước hương trời trước mắt. Đùi ngọc thấp thoáng đàn hồi, eo nhỏ hồng nhuận cũng ló ra một hình dạng hoàn mỹ.

- A Ly, xem chừng là sắp đến a - Đỗ đại phu thất thần giây lát liền giả bộ lảng sang chuyện khác, che giấu đi bộ dáng thất thố vừa rồi.

- Ân, phía sau tán cây kia cũng là một hồ nước nóng, nước trong mạch ngầm phía sâu trong lòng núi cũng đều tụ tập ở đó.

- A, vậy đi tiếp thôi - Đỗ đại phu hào hứng kêu gọi.

- Ca ca, hay là để muội đưa ca ca nhảy qua phía bên đó - Mị Ly ngập ngừng đề nghị. Phía trước do gần hồ nước nóng, lá cây rụng cùng bùn đất tạo thành một đường ẩm ướt. Mị Ly chính là không muốn đặt chân lên đất bùn như vậy.

- Ắc - Đỗ Tiên kinh ngạc nhìn nàng lại gãi đầu xấu hổ - A Ly, ca ca quên ngươi là Kim Tiên a.

- Ca ca...- Mị Ly líu díu - ngươi đừng giận A Ly. Muội chỉ...

- Hắc hắc - Đỗ Tiên cười quái dị - tiểu cô nương này, ngươi nhắc sớm một chút có phải ta để ngươi cõng ta phi hành rồi sao. Hại lão ca ngươi leo muốn rụng chân a.

Nhìn bộ dáng ca cẩm của Đỗ Tiên lại nghĩ tới một vẻ hùng dũng dìu tay nàng đưa đi lúc nãy, Mị Ly phì cười:

- Ca ca, muội sợ huynh không thích nên...

- Ắc, nằm trên lưng mỹ nhân có gì mà không thích. Lại còn không phải trèo đèo lội suối. Ngươi xem, bộ dáng chúng ta bây giờ thành thứ gì rồi - Đỗ đại phu vẩy vẩy hai tay áo thùng thình sũng nước.

- Phì, gì mà nằm trên mỹ nhân - Mị Ly kiều diễm đỏ mặt nói.

- Ắc phi phi, ta nói là nằm trên lưng, không phải nằm trên - Đỗ đại phu thô lỗ phun phì phì mấy tiếng phản bác.

- Ca ca, là muội nghe nhầm - Mị Ly che mặt cười duyên.

- Hừ, muội thật là, A Ly - Đỗ Tiên như nhận ra điều gì - nói vậy dù sao để tiểu cô nương như muội cõng ta cũng là mất mặt quá đi.

- Khách, ca ca - Mị Ly yêu kiều kêu lên một tiếng - cũng không cần phải cõng.

Nói đoạn, nàng bước đến bên cạnh hắn, tay trái choàng qua vai túm lấy áo hắn, tay phải túm lấy cổ tay hắn:

- Ca ca bám chắc vào muội.

- Uhm - Đỗ Tiên có chút hoảng hốt níu lấy cổ tay phải của nàng.

Lập tức thân thể hắn như một đứa trẻ con bị nhấc bổng lên, hai người cứ vậy lơ lửng giữa không trung phi hành xuyên qua một mảnh bùn đất phía bên dưới.

Đỗ đại phu chợt nhận ra mùi nước hoa Lan Tử Đàn phảng phất, ẩn ẩn trong đó một mùi thơm cơ thể thiếu nữ. Hai mắt láo liên nhìn lên gò má Mị Ly. Ở gần như vậy mọi mỹ quan tuyệt diệu trên khuôn mặt nàng liền hiện rõ trước mắt hắn. Đôi mắt tím huyền ảo, mí mắt rõ ràng ẩn sau hàng lông my bạch sắc cong vút. Hai bọng mắt lớn mịn màng kiều diễm. Gò má nhẵn bóng như bạch ngọc cùng đôi môi nhỏ nhỏ màu tường vi phấn hồng căng mọng quyến rũ. Đỗ đại phu nuốt lấy một ngụm nước miếng trong vô thức “đúng là hồng nhan hoạ thuỷ”.

Kim Tiên kỳ phi hành vốn rất nhanh nhưng Mị Ly sợ “Tiên ca ca” của nàng hoảng sợ. Liền chậm rãi bay qua phía hồ nước, phải hơn một phút sau mới hạ xuống một phiến đá rộng bên hồ. Đỗ đại phu còn đang mải mê đem dung nhan mỹ lệ kia ghi nhớ trong lòng liền chới với đứng xuống không vững.

- Ca ca, cẩn thận - Mị Ly hoảng hốt dụng lực kéo lấy tay hắn.

Đỗ Tiên mất đi điểm tựa, hai chân trơn trượt theo quán tính đâm sầm vào người Mị Ly, cả thân hình to lớn đổ sập lên người thiếu nữ. Đôi môi huyết sắc hồng ngọc kia điểm phớt qua gò má hắn, để lại một cảm giác nhu thuận ấm áp khó quên.

- A Ly, ta xin lỗi - Đỗ Tiên sững ra vài giây liền cuống quýt lổm ngổm bò dậy. Một cỗ hương vị đàn hồi co dãn lúc nãy khiến dục hoả bốc lên ngàn trượng.

- Ca ca, là tại ta, ngươi không sao chứ - Mị Ly vô tư không nghĩ đến tình trạng lúc này, vồn vã hỏi thăm hắn.

- Ắc, ta không sao - Đỗ đại phu hai tay che che lấy phía bụng dưới, xấu hổ nói. Trong lòng chửi mắng tiểu đệ đệ không biết an phận.

- Ca ca, ngươi bị thương sao - Mị Ly lo lắng gỡ tay hắn ra.

- Ắc, không sao không sao - Đỗ đại phu hoảng hốt quay lưng, giả bộ biểu diễn quay mấy vòng, hai tay vùng vẫy tứ tung ra vẻ khoẻ mạnh.

- A Ly, nước hồ này rất thích hợp tu luyện. Ca ca ngươi đi tu luyện đây.

Đỗ Tiên vì che giấu dị tượng dưới quần liền nhanh chóng nhảy xuống hồ nước bốc khói nghi ngút. Quần áo cũng để nguyên cả bộ.

- Ca ca...- Mị Ly thất thanh la lên.

Bình Luận (0)
Comment