Độ Xuân Sơn

Chương 12

Đại hội thí kiếm của mười hai phong Thương Khung Sơn, mỗi năm một lần, các phong chọn ra các đệ tử có thực lực để chia nhóm luận bàn, cuối cùng căn cứ vào các chiến thắng để tiến hành xếp hạng.

Nổi danh trên bảng vàng, chỉ cần Liễu Thanh Ca cho phép, người trẻ tuổi nếu mong muốn thì có thể tiến vào Bách Chiến Phong. Cho dù không muốn rời bổn phong, một khi đã chứng minh được thực lực, nổi danh toàn phái, cũng đã nhận được một con đường rực rỡ để đi.

Kỳ thật đây cũng chỉ là cách để khích lệ, cổ vũ cho người trẻ tuổi tích cực tu luyện, còn có thể giao lưu và thân thiết hơn với các phong khác, nên cuộc thi truyền thống này vẫn diễn ra mãi.

Lần này Thẩm Thanh Thu trở về, tới chỗ Nhạc Thanh Nguyên báo cáo lại tình hình, sau khi ứng phó xong đủ loại câu hỏi cẩn thận tỉ mỉ quan tâm của chưởng môn, cũng không định hàn huyên thêm với các đồng môn khác, đưa Lạc Băng Hà về thẳng Thanh Tĩnh Phong.

Trên đường trở về, Thẩm Thanh Thu hỏi Lạc Băng Hà, “Ít ngày nữa là đại hội thí kiếm, đã chuẩn bị tốt chưa?”

Lạc Băng Hà ngẩng đầu nói: “Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định khiến sư tôn vẻ vang mà.”

Thẩm Thanh Thu nói, “Cố gắng là được. Không cần quan tâm tới vi sư.”

Tuy nói là đại hội thí kiếm của mười hai phong, kỳ thật vẫn thiên về tính cá nhân. Lại nói, nếu nói về tuổi và tư lịch, nhìn quanh Thanh Tĩnh Phong, Lạc Băng Hà quả thật không đủ tư cách tham gia, nhưng Thẩm Thanh Thu cảm thấy, với thực lực của Lạc Băng Hà, cũng nên cho nó cơ hội thể hiện.

Trong nguyên tác Lạc Băng Hà gặp cảnh sống bi thảm, ngoại trừ mấy việc mà trong cốt truyện cần phải xuất hiện, thời thơ ấu và thiếu niên gần như đều sống trong bóng tối, chí hướng và tự tôn trời sinh của thiếu niên bị đánh cho vỡ nát, rồi đến cuối cùng thành—— tâm lý biến thái.

Nói thì cũng không phải sợ Băng Ca lại thành tâm lý biến thái, cho dù sau này Lạc Băng Hà biến thành kiểu người gì, Thẩm Thanh Thu cũng tin rằng, như mỗi thiếu niên, Lạc Băng Hà trong nguyên tác nhất định cũng khát khao có ngày được mọi người tán đồng, nổi danh thiên hạ.

Nên bây giờ, Thẩm Thanh Thu cũng mang tâm tư như vậy, muốn cho Lạc Băng Hà nổi danh quang minh chính đại một lần——

Hào quang nhân vật chính còn có buff, chính là tự tin thế đấy!

Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Thu nhịn không được liếc qua Lạc Băng Hà một cái.

Lạc Băng Hà đúng lúc cũng đang ngửa đầu nhìn y, thấy ánh mắt Thẩm Thanh Thu nhìn nó như suy tư gì, mặt đỏ lên, nói khẽ: “Vẫn nhớ năm đó khi sư tôn đưa đệ tử về Thanh Tĩnh Phong, là đi con đường này.”

Thẩm Thanh Thu hơi kinh ngạc, đang định hỏi vì sao nhắc tới chuyện này, Lạc Băng Hà lại chìm vào hồi ức, tiếp tục nói, “Lúc ấy, ta cứ như đang mơ, không biết mình ở đâu, không biết vì sao sư tôn nhất định phải chọn ta. Ta thật vui mừng, cũng thực sợ hãi nhỡ đâu ta thật sự đang mơ, tỉnh lại sẽ chẳng còn gì, cũng không có sư tôn.”

Thẩm Thanh Thu hỏi: “Vậy giờ ngươi, còn sợ không?”

Lạc Băng Hà lắc đầu, “Chỉ cần từng giây từng phút biết rõ trong lòng sư tôn đang nghĩ gì, sẽ không sợ hãi nữa.”

Thẩm Thanh Thu buồn bực.

Xem ra mình trong lòng Lạc Băng Hà, hình tượng cao thâm khó đoán cả hai đời cũng không thay đổi được.

Nhân vật chính tự mình chứng thực √  hệ thống có dám cho thêm điểm chiều sâu triết học không hả!

Lạc Băng Hà dừng lại thở dốc, vô cùng đáng thương nhìn y, “Sư tôn, đệ tử kiệt sức rồi.”

Mẹ nó. Lúc nãy còn nhảy nhót tung tăng, có quỷ mới tin ngươi!

Thẩm Thanh Thu mặt vô biểu tình, Lạc Băng Hà vươn tay về phía y, chớp chớp mắt, “Sư tôn…”

Nên mới nói chuyện nam chính làm, tất có mục đích cả.

Thẩm Thanh Thu mặc kệ ánh mắt chờ mong của Lạc Băng Hà, nhấc chân dời đi.

Lạc Băng Hà quấn lấy, giọng đầy ủy khuất, “Sư tôn, đệ tử thực sự hết sức rồi mà. Năm đó bậc thang lên núi dài, đệ tử mới tới sơn môn, sư tôn còn chịu dắt tay đệ tử, sao giờ lại không chịu nữa?”

Lì lợm la liếm thế này, Thẩm Thanh Thu cảm thấy cứ như quay về quá khứ đời trước hai người cũng lêu lổng (…) thế này, hoảng hốt một lát, thế mà không nhịn được muốn cười, vội nhịn lại, khô khốc giáo huấn: “Hồ nháo. Nếu để người khác thấy, còn ra thể thống gì.”

Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình thực sự có chút phóng túng quá độ với Lạc Băng Hà, đứa nhỏ này bây giờ dường như làm nũng giả vờ đáng thương là chuyện thường ngày rồi, sau này phải làm sao đây?

Lời tuy nói thế, kỳ thật y cũng biết, Lạc Băng Hà ngoại trừ dính người ra, vẫn khiến y bớt lo hẳn. Phần lớn thời gian, cũng mặc kệ nó thôi.

Ít nhất thì đứa nhỏ này còn nghe lời.

Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu chẳng nói lời nào, cho rằng mình đắc ý vênh váo, ánh mắt dần ảm đạm hẳn, chậm rãi cúi đầu xuống, đi theo sau Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu nhìn dáng vẻ của nó, thở dài trong lòng. Do dự một chút, vẫn thả chậm bước chân, dắt tay Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà lập tức sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sáng ngời.

Thẩm Thanh Thu hơi khô khan nói, “Nếu còn lần sau, không dắt nữa. Cũng chẳng phải trẻ con mấy tuổi đầu.”

Lạc Băng Hà vội gật đầu không ngừng, nắm ngược lại tay Thẩm Thanh Thu, cảm thấy mỹ mãn, ý cười trên mặt lan rộng.

Ngày tiếp theo, Thẩm Thanh Thu cũng không rảnh rỗi.

Thanh Tĩnh Phong tham gia đại hội thí kiếm, không chỉ có mình Lạc Băng Hà, y là phong chủ giám sát tăng mạnh bài huấn luyện cho các đệ tử khắp nơi, thời gian cầm trà dưỡng lão trong trúc xá còn chẳng có bao nhiêu.

Dù sao cũng là hoạt động lớn hiếm có của Thương Khung Sơn Phái, cũng phải quan tâm tới chút chứ.

Ngày đại hội thí kiếm, diễn võ trường ở Khung Đỉnh Phong kín người. Ngoại trừ người của bổn phái Thương Khung Sơn Phái ra, còn có rất nhiều tiên môn giáo phái khác cũng tham gia hoặc được mời tới xem, không khí náo nhiệt vô cùng.

Trên Diễn Võ Trường mấy vạn dặm không mây, đệ tử mười hai phong chỉnh tề xếp thành bốn hàng, mà nhóm Nhạc Thanh Nguyên và Thẩm Thanh Thu ngồi bên phía bắc của Diễn Võ Trường, vừa vặn quan sát được đài luận võ.

Kỳ thật đây cũng là đợt giao lưu của phong chủ mười hai phong, mười hai người ngồi chung một khu, uống trà cắn hạt dưa tám nhảm, nhân tiện tán gẫu về chuyện bồi dưỡng đệ tử tâm đắc, lâu lâu bình luận về tình hình trong sân.

Thẩm Thanh Thu ngồi chính giữa cạnh Nhạc Thanh Nguyên, cũng không tránh được bị hỏi một đống thứ ân cần, vừa cười nhạt, vừa làm như không chút để ý mà nhìn về phía Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà bên kia mặc giáo phục Thanh Tĩnh Phong, đứng ngay đầu hàng, đang cúi đầu nhìn thanh kiếm bên hông mà mấy hôm trước Thẩm Thanh Thu cố tình đến Vạn Kiếm Phong tìm cho nó, trong không khí sôi trào như đang suy tư gì, cũng chẳng biết là nghĩ về cái gì.

Thẩm Thanh Thu bỏ qua vấn đề này, vừa định cúi đầu uống trà, đúng lúc nhìn lướt qua Liễu Thanh Ca đang đi tới, chào hỏi theo phản xạ, “Liễu sư đệ.”

Dưới chân Liễu Thanh Ca cứng lại. Biểu tình trên mặt cứng đờ nửa ngày, rốt cuộc dời ánh mắt đi, đờ đẫn gật đầu một cái.

Nhạc Thanh Nguyên đánh giá hai người, vui mừng nói, “Hai vị sư đệ vừa hợp tác rèn luyện, đại hội thí kiếm trước mắt, còn nhiều chuyện chưa kịp hỏi, giờ thấy các đệ quan hệ hòa hợp, ta cũng an tâm rồi.”

Thẩm Thanh Thu mỉm cười.

Làm sao mà thấy quan hệ hòa hợp?

Chỉ vì không phải vừa thấy mặt đã đánh à!

Chưởng môn sư huynh yêu cầu của ngươi có cần thấp thế không hả!

… Nhưng cho dù nói thế nào, ít nhất cũng không đối chọi gay gắt như lúc trước.

Liễu Thanh Ca vừa ngồi xuống, lập tức có người trêu ghẹo, “Liễu sư đệ đã tính xong chưa. Đại hội thí kiếm năm nay, Bách Chiến Phong định lấy bao nhiêu vị trí? Giờ xuống tay lưu tình chút không.”

Nói lời này, đúng là Tề Thanh Thê. Ngụy Thanh Nguy bên cạnh cười nói, “Không lưu tình với ai cũng sẽ không phải không lưu tình với Tiên Xu Phong đâu, bình thường đệ tử của chúng ta cũng không dám bén mảng vào Tiên Xu Phong, các tiên tử đã rất vất vả rồi, đương nhiên cũng nhẹ tay hơn.”

Mọi người ồ lên cười, Tề Thanh Thê nhướng lông mày thon dài, cũng không đáp.

Trên đài nổi lên tiếng trống, vang vọng dội khắp Diễn Võ Trường. Đại hội thí kiếm đã bắt đầu, mọi người cũng không trêu đùa nói cười nữa, tất cả ánh mắt đều đổ lên Diễn Võ Trường.

Dựa theo quy tắc, tư lịch thấp, đệ tử tuổi nhỏ không thể đánh với đệ tử có tư lịch lâu năm ngay. Các đệ tử dựa theo tư lịch để chia nhóm, dùng cách rút thăm để chọn đối thủ thi đấu, kẻ xuất sắc mới có cơ hội nghênh chiến với kẻ có tư lịch cao hơn.

Cứ loại từng lượt như thế, cuối cùng tiến hành xếp hạng, ai có biểu hiện tốt sẽ có cơ hội đứng trên bảng vàng, nổi danh toàn phái.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu vẫn luôn đặt trên đài, thỉnh thoảng cúi đầu uống trà.

Lạc Băng Hà quả nhiên không phụ kỳ vọng, kiếm pháp thành thục, không ngừng gây kinh diễm, một đường tiến lên vô cùng thuận lợi, thu hút đông đảo ánh mắt.

Lạc Băng Hà ngừng đường kiếm, lưu loát thu kiếm lại, trong tiếng cổ vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu hơi mỉm cười với nó. Lạc Băng Hà lập tức rộ lên một nụ cười tươi rói, trên mặt cũng mang chút ngượng ngùng.

Bên cạnh Thẩm Thanh Thu có người bình luận:

“Tuổi còn nhỏ như thế, kiếm pháp đã tới cảnh giới này, hiếm có mà!”

“So sánh với nó mà xem, các đệ tử chúng ta dù chăm học khổ luyện, đúng là hổ thẹn không bằng.”

“Đó là Lạc Băng Hà dưới tòa Thẩm sư huynh. Đồ đệ tốt thế, chúng ta sao mà gặp được.”

“Không thể nói vậy chứ. Cũng không phải không gặp được, mà là dạy không ra thôi, ha ha ha ha ha.”

Thẩm Thanh Thu trên mặt gợn sóng bất kinh, nội tâm lại đắc ý dấy lên sóng to gió lớn.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——

À không, khiêm tốn chút. Rõ ràng Lạc Băng Hà nổi bật như thế, sao lại làm cho y còn nổi hơn cả Lạc Băng Hà thế này!

Đang nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng thiếu nữ nhẹ nhàng êm tai, “Sư tôn.”

Cũng không phải Ninh Anh Anh, một tiếng sư tôn này không phải gọi y.

Nữ chính đại đại rốt cuộc xuất hiện rồi!

Liễu Minh Yên giờ vẫn là một tiểu cô nương, chầm chậm đi tới với tư thái phiêu nhiên như tiên, lụa mỏng che mặt hơi gợn lên, chỉ lộ đôi mắt đẹp.

Có điều, đây cũng không phải trọng điểm.

Vì sao khăn che mặt của Liễu Minh Yên từ nhỏ đến lớn đều không tháo xuống chứ!

Hy vọng được nhìn mặt nữ chính lại thất bại lần nữa, Thẩm Thanh Thu yên lặng thu ánh mắt lại.

Liễu Minh Yên kia khom người thi lễ với y, “Thẩm sư bá.”

Thẩm Thanh Thu gật đầu với nàng.

Liễu Minh Yên đứng sau lưng Tề Thanh Thê, con ngươi trong veo lại rơi lên người Lạc Băng Hà, sau đó, bất động.

Đù má cốt truyện hại mắt chó lại tới nữa rồi!

Tuy biết rằng “Cuồng ngạo tiên ma đồ” sẽ bị y bẻ ngoặt nội dung đi hướng khác, nhưng mà giờ cốt truyện vẫn theo logic ngựa đực văn, Lạc Băng Hà là ngựa giống ở đây, dù có bất động thì vẫn khiến một đám em gái dính lấy, chuyện này đâu thay đổi được.

Thẩm Thanh Thu cũng không phải thấy không thoải mái, ngược lại còn có chút tâm trạng ăn dưa xem kịch.

Dù sao cũng theo dõi lâu như vậy, làm độc giả khó tránh khỏi muốn xem cốt truyện gốc mà, cũng là cảm xúc có thể thông cảm thôi.
Bình Luận (0)
Comment