Độ Xuân Sơn

Chương 34

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe bốn chữ “Tiên Minh Đại Hội” từ miệng Nhạc Thanh Nguyên, lòng Thẩm Thanh Thu cũng nặng nề hơn một chút.

Chung quy tránh cũng không tránh được, nên tới nhất định phải tới, mấy năm nay Thẩm Thanh Thu cũng tự nhắc nhở bản thân mình biết bao lần, nhưng mà mỗi lần tưởng tượng tới gương mặt tiểu bạch hoa dương quang của Lạc Băng Hà kia, vẫn không tự chủ được mà lòng thắt lại.

Nhạc Thanh Nguyên nói: “Tiên Minh Đại Hội xưa nay là thịnh hội của các phái tiên môn Tu Chân giới, thời gian còn mấy tháng nữa, các phong chủ gia tăng giám sát các đệ tử tu luyện là ổn rồi. Còn nữa, Tiên Minh Đại Hội sẽ sàng lọc chọn Ma vật vào tuyệt địa, còn cần các phái cùng xét duyệt canh giữ cửa ải, đảm bảo an toàn cho các đệ tử tham dự lần này.”

Nhạc Thanh Nguyên liếc qua mọi người: “Trước đó Thượng sư đệ đã nhắc qua với ta, chuẩn bị để đại biểu Thương Khung Sơn Phái tới tham dự xét duyệt. Theo ước định của các phái, hai ngày nữa sẽ xuất phát, vị nào muốn cùng đi?”

Tính toán của Đâm Lên Trời, Thẩm Thanh Thu biết rõ trong lòng, lập tức giơ tay: “Ta đi.”

Nhạc Thanh Nguyên liếc qua y một cái, hơi gật đầu: “Được.”

Sau khi tan họp, Thẩm Thanh Thu cũng không vội rời đi. Nghĩ tới tình trạng khi về Thanh Tĩnh Phong phải đối mặt, nôn nóng trong lòng càng không thể tiêu tan.

Nhạc Thanh Nguyên vẫn luôn chú ý tới sắc mặt của y, lúc này hiền hậu nói: “Thanh Thu sư đệ, mấy hôm trước Chiêu Hoa Tự có tặng ta ít lá trà, ta còn chưa kịp uống, hôm nay ở lại thêm chút đi, đệ và ta cùng thưởng thức.”

Đệ tử Khung Đỉnh Phong dâng trà mới lên, Thẩm Thanh Thu nhận lấy, uống một ngụm, hương thanh lập tức thấm đẫm, bật thốt lên: “Trà ngon.”

Nhạc Thanh Nguyên cười nói: “Đây là trà Vô Trần đại sư của Chiêu Hoa Tự tự mình phơi, nếu đệ thích, ta sẽ bảo đệ tử mang một chút tới Thanh Tĩnh Phong.”

Nhắc tới vị Vô Trần đại sư này, lòng Thẩm Thanh Thu lập tức sinh ra mấy phần thân thiết và kính trọng, cũng không chối từ: “Đa tạ sư huynh.”

Nhạc Thanh Nguyên nhìn y, trầm ngâm một lát, mới hỏi: “Thanh Thu, khi nãy chư vị sư đệ sư muội nhắc tới Lạc Băng Hà, ta thấy thần sắc đệ khác thường, hôm nay cũng không thấy đệ dẫn hắn tới, xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Thanh Thu lòng hơi nghẹn, ngoài miệng lại nói: “Sư huynh bận tâm rồi, Tiên Minh Đại Hội tới gần, ta để hắn ở Thanh Tĩnh Phong tu luyện thêm, lần này không dẫn hắn đến nữa.”

Nhạc Thanh Nguyên gật đầu nói: “Tiên Minh Đại Hội lần này, ta cũng có kỳ vọng với hắn rất lớn. Chỉ là vạn sự không thể cưỡng cầu, tu luyện vẫn phải làm đâu chắc đấy, ta trước đó có hỏi thử Mộc sư đệ, hai năm trước Lạc Băng Hà bị thánh nữ Ma tộc làm bị thương, lại gần tẩu hỏa nhập ma, tinh thần còn đại loạn.”

Thẩm Thanh Thu phiền lòng day day ấn đường: “Ta cũng nói với hắn như thế.”

Nhạc Thanh Nguyên đột nhiên nói: “Hắn… Có thứ khát khao trong lòng?”

Thẩm Thanh Thu lòng nghẹn lại, nói: “Ờm, sư huynh chỉ chuyện gì?”

Nhạc Thanh Nguyên nhìn y, cười nhàn nhạt: “Trong lòng nếu không có chấp niệm, thì sẽ không như thế. Chỉ là—— nếu không phải chuyện gì lớn liên quan tới sống chết, việc tu luyện, vẫn nên làm tuần tự thì tốt hơn.”

Thẩm Thanh Thu hơi siết lấy chung trà trong tay, nhịn không được nói: “Chưởng môn sư huynh…”

Nhạc Thanh Nguyên muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi gần như không thể nghe thấy: “Dù sao thứ như tu vi, khắp thiên hạ đáng giá để đổi lại, cũng chỉ có mấy thứ như thế.”

Tỷ như, nghĩa khí cả đời chỉ có một lần.

Thẩm Thanh Thu trầm mặc hồi lâu, lòng than thở, lại làm bộ hoàn toàn không hiểu được chân tướng bên trong, dường như không có việc gì gật đầu đáp: “Vâng.”

Ngồi suốt ở chỗ Nhạc Thanh Nguyên tới gần chiều, Thẩm Thanh Thu mới chậm rì rì nhích người, ngự kiếm về Thanh Tĩnh Phong.

Từ ngoài trúc xá trong rừng trúc vòng ra, Thẩm Thanh Thu lập tức trượt chân.

Lạc Băng Hà ôm kiếm, đang lẳng lặng ngồi trước cửa trúc xá chờ y.

Thiếu niên bạch y rũ mi, nhìn chằm chằm tuyết trắng dưới mái hiên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đạp tuyết vang lên nho nhỏ, đột nhiên ngẩng đầu.

Chạm phải ánh mắt cực nóng của Lạc Băng Hà, tim Thẩm Thanh Thu run lên.

Y nhớ tới thời điểm khi Lạc Băng Hà mới vào Thanh Tĩnh Phong, thường xuyên chạy tới trúc xá tìm y thỉnh giáo, có đôi khi y không ở, Lạc Băng Hà liền ngồi ngoài cửa trúc xá, ôm tâm pháp ngoan ngoãn chờ y.

Cho nên rất nhiều lần y về trúc xá, đến cửa đã có một cục dính dính mềm mềm nhào vào mình, dần dà, cũng thành thói quen.

Y chợt bừng tỉnh, Lạc Băng Hà đã đứng lên, ánh mắt gắt gao khóa chặt trên người y, lại do dự không dám tiến lên, hai người giữ một khoảng cách, trầm mặc nhìn nhau.

… Không khí này, quá quỷ dị mà.

Cái cảm giác quen thuộc trong các đoạn cẩu huyết của thể loại phim tình cảm hai người yêu nhau lại cầu mà không được, chỉ có thể yên lặng nhìn nhau, làm cả người Thẩm Thanh Thu nổi một tầng lông tơ, miệng khô khốc đắng ngòm.

Nói thật, cho dù y từng nói với Lạc Băng Hà “Hoàn toàn coi như chưa có gì xảy ra”, nhưng mà ai cũng biết, dường như không có gì xảy ra là không có khả năng.

Một lớp chắn bị đâm thủng, rốt cuộc không thể cứu vãn.

Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu đi tới, hô hấp lập tức cứng lại, trên tay đã bị nhét một thứ hơi mỏng vào trong.

Thẩm Thanh Thu lướt ngang qua vai hắn, bước vào trúc xá, nói: “Thiệp mời Tiên Minh Đại Hội. Chọn danh sách các đệ tử Thanh Tĩnh Phong tham dự đi, mấy hôm nữa gọi từng người bọn chúng chuẩn bị.”

Lạc Băng Hà cầm thiếp mời vàng trong tay, đang ngây người, Thẩm Thanh Thu đột nhiên quay đầu lại nói: “Băng Hà, ngươi cũng phải chuẩn bị cho thật kỹ.”

Lạc Băng Hà im lặng hồi lâu, giọng có chút nghẹn: “Vâng. Đệ tử sẽ không làm cho sư tôn thất vọng.”

Thẩm Thanh Thu gật đầu, Lạc Băng Hà hỏi: “Sư tôn đã dùng cơm chiều chưa?”

Thẩm Thanh Thu ngẩn người, đúng là chưa ăn. Nhạc Thanh Nguyên vốn muốn giữ y lại ăn cơm, không ngờ đột nhiên có đệ tử thông báo chuyện quan trọng, Nhạc Thanh Nguyên không thể phân thân, y liền cáo từ trước.

Lạc Băng Hà xoay người chạy vào phòng bếp, mang cơm chiều đã chuẩn bị cẩn thận tới trước mặt Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu vừa thấy, đều là món y thích ngày thường, hương vị trước sau như một, còn đang tỏa hơi nóng.

… Ầy. Ăn ngần ấy năm rồi, cũng không biết còn có thể ăn được bao lâu nữa.

Thẩm Thanh Thu vội gạt suy nghĩ vớ vẩn hỗn loạn đi, cầm đũa, thuận miệng nói: “Ngày mai vi sư phải rời khỏi Thương Khung Sơn một chuyến, tìm Thượng sư thúc của ngươi, tới xét duyệt ma vật ở tuyệt cốc Tiên Minh Đại Hội.”

Lạc Băng Hà nói theo bản năng: “Ta đi cùng sư tôn…”

Thẩm Thanh Thu nói: “Nếu ngươi đã là đệ tử tham dự, tránh đi vẫn tốt nhất. Tuyệt địa cốc có hai người ta và Thượng sư thúc của ngươi là đủ rồi.”

Nhìn biểu tình Lạc Băng Hà trầm xuống, Thẩm Thanh Thu có chút không đành lòng, chậm rãi hơn, bảo: “Mấy ngày này, sự vụ Thanh Tĩnh Phong cứ giao cho đệ tử khác làm đi, ngươi chỉ cần dốc lòng chuẩn bị cho Tiên Minh Đại Hội, nhưng cũng không phải sợ làm không tốt khiến vi sư thất vọng đâu.”

Ý của y là muốn Lạc Băng Hà thả lỏng tâm trạng, đừng quá khẩn trương, không ngờ Lạc Băng Hà nghe vậy, còn tựa như bị đánh cho một phát.

Sắc mặt Lạc Băng Hà trắng bệch, giọng hơi hơi phát run: “Sư tôn… Còn kỳ vọng vào đệ tử?”

Thẩm Thanh Thu sửng sốt: “Gì cơ?”

Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn bảo đệ tử không cần sợ làm không tốt khiến người thất vọng, có phải bởi vì”, Cắn chặt răng, lại nói tiếp: “… Sư tôn đã sớm thất vọng tột đỉnh vì ta. Đã sớm không còn kỳ vọng.”

Thẩm Thanh Thu nhíu nhíu mày, quở mắng: “Ngươi lại nghĩ lung tung gì thế?”

Hốc mắt Lạc Băng Hà đã đỏ bừng, bị Thẩm Thanh Thu dạy dỗ, tinh thần ngược lại thoáng ổn định hơn, cắn chặt môi.

Cầm đũa, Thẩm Thanh Thu đột nhiên khó mà nuốt xuống.

Lạc Băng Hà như bây giờ, thật giống như một cây cung lúc nào cũng kéo căng, lúc nào cũng có thể đứt đoạn, tâm tư tỉ mỉ tới mức gió thổi cỏ lay cũng làm gợn sóng dấy lên, vạn phần nhạy cảm.

Tưởng tượng tới đây, lòng Thẩm Thanh Thu như có tảng đá đè nặng, khó mà dời đi.

Tuy y tự xưng là hiểu rõ Lạc Băng Hà, nhưng mà tình trạng trước mắt, Thẩm Thanh Thu chưa từng trải qua, thậm chí có chút không biết làm sao.

Cốt truyện một đời này không như dự đoán và khống chế của y, vẫn bị hoảng loạn lần nữa, ngay cả Thẩm Thanh Thu y tâm lý vững vàng cũng thế, vỡ kế hoạch, nhất thời đầu óc trống rỗng.

Y cảm thấy mình hiện tại, như bị ném lên một vị trí nửa vời—– lùi lại một bước sợ gặp địch, tiến thêm một bước sợ ngã chết.

Ầy, quên đi.

Nhưng lòng y khó chịu, nhất định muốn khiến người khác không thoải mái. Tới mức ngược nữa ngược mãi đến sung sướng, nhất định chỉ có cốt truyện Vực Thẳm Vô Gian mà Đâm Lên Trời viết ra kia, khí chất cha đẻ có thể so với cha ghẻ luôn rồi.
Bình Luận (0)
Comment