Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 32

“Vậy… chúng ta phải sống ở môi trường như nào thì mới có thể tiếp tục?” “Trái đất” Trần phu nhân

nói “Đến giờ, chúng tôi cuối cùng cũng biết rằng trái đất không phải là giải pháp tối ưu, mà là

giải pháp duy nhất. Nếu cuối cùng chúng ta phải định cư trêи một hành tinh nào đó trong một thời

gian dài, thì hành tinh đó phải cực kỳ giống với Trái đất mới được.”

“Tôi không hiểu lắm” Lâm Tư nhẹ nhàng nói, “Hành tinh này thật sự rất cằn cỗi, nhưng Người du

hành rất có năng lực. Chúng ta có thể sử dụng TKM-IV làm trung tâm, rồi ra bên ngoài và

tìm đủ nguyên liệu sản xuất cung cấp cho hành tinh chúng ta, cử thường xuyên các đội tàu đi thu

thập tài nguyên rồi phát triển các cơ sở trêи mặt đất.”

“Đó cũng là phương pháp phát triển mà chúng tôi đã cân nhắc trước khi hạ cánh. Tuy nhiên, điều này

đòi hỏi chúng tôi phải quay lại câu hỏi ban đầu, Lâm Tư, cậu nghĩ nền văn minh là gì?”

“Nếu chúng ta cứ làm theo những giả thiết trước đó thì chúng ta không phải là người văn minh à?”

Lâm Tư khẽ cau mày.

“Cuộc sống như vậy quá máy móc” Bà nói “Tôi có cảm giác rằng chúng ta không có động lực để tiến lên

trong môi trường hiện tại. Xã hội trong lý tưởng của chúng ta rất đẹp, nào là nguồn tài nguyên vô

tận, các nhà nghiên cứu nhiệt tình có động lực cống hiến hết mình cho công việc, nghiên cứu mỗi

ngày để biến đổi môi trường này ngày càng phù hợp hơn cho sự tồn tại của con người. Nhưng mà, trong

mô phỏng máy móc có xuất hiện ba vấn đề nghiêm trọng.”

Lâm Tư kiên nhẫn lắng nghe những lời của Trần phu nhân.

“Đầu tiên là, chi phí xây dựng một thành phố trêи hành tinh này rất cao. “Kiến trúc mái vòm” tiêu

thụ phần lớn kho tài nguyên của tàu vũ trụ, nhưng nó chỉ có thể bảo vệ vùng đất có đường kính mười

km. Bây giờ nhân viên của chúng ta trêи mặt đất có tất cả 500 binh lính trong quân đội, theo ý định

của nguyên soái, nếu muốn thành phố thịnh vượng hơn thì phải đánh thức nhiều người đang ngủ đông,

ít nhất là vài nghìn người, thì mới có một trật tự xã hội mới tràn đầy sức sống được hình thành”

Trần phu nhân vuốt một bảng mô phỏng, đó là bảng tóm tắt về việc thu thập và tiêu thụ tài nguyên ở

khu vực 2, thu thập và tiêu thụ nhìn có vẻ gần như ngang bằng nhau:

“Người du hành liên tục thu thập dữ liệu, tài nguyên từ các hành tinh khác nhau trong chuyến hành

trình. Nhưng nó chỉ có thể duy trì cuộc sống và nhu cầu nghiên cứu của vài trăm người —— cậu cũng

biết chúng tôi kiểm soát số lượng người nghiêm ngặt như thế nào rồi đấy. Cho nên, chỉ dựa vào một

nhóm người đi thu thập tài nguyên thì còn lâu mới cung cấp đủ yếu phẩm cho cả một thành phố

lớn. Tàu du hành này cũng chỉ là một con tàu, nó không phải là toàn năng.”

Lâm Tư gật đầu.

Bà Trần tiếp tục nói: “Câu hỏi thứ hai, chúng ta có công nghệ phản ứng tổng hợp hạt

nhân có thể điều khiển được, có thể tạo ra các nguyên tố thông qua phản ứng tổng hợp, nhưng phản

ứng tổng hợp hạt nhân chỉ có thể tạo ra các nguyên tố đứng trước sắt trong bảng tuần hoàn, hành

tinh này hoạt động như một hành tinh của các hành tinh sơ khai cũng được tạo thành từ các nguyên tố

này, nhưng chúng ta đã đạt đến giới hạn của công nghệ mà các nguyên tố này có thể tạo ra. Ví dụ

như: chip silicon dễ sản xuất và nguyên liệu của nó cũng dễ thu thập, nhưng chip nơ-ron của cậu có

sử dụng silicon không?”

“Nó quá lạc hậu.” Lâm Tư nói.

“Các cậu đã sử dụng một số vật liệu kim loại kỳ lạ khác. Tôi không biết nhiều về lĩnh vực này,

nhưng tôi biết rằng sắt và các nguyên tố trước sắt chắc chắn sẽ không hoạt động” Bà Trần nhìn vào

mắt Lâm Tư, giọng điệu dần trở nên nặng nề: “Chuyện này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nếu chúng ta

chỉ dựa vào hành tinh này thì khoa học kỹ thuật của chúng ta sẽ bị khóa lại! Chúng ta sẽ không khám

phá ra các nguyên tố hóa học và tính chất vật lý mới mà sẽ chỉ dừng lại ở khoa học kỹ thuật hiện

có. Lâm, cậu có hiểu ý nghĩa của điều này không?”

Lâm Tư im lặng một lúc: “Tôi hiểu.”



Vẻ mặt của Trần phu nhân giãn ra một chút, giọng điệu của bà dịu đi: “Hai vấn đề này là về vật

chất, còn vấn đề thứ ba là vấn đề về tinh thần. Trong xã hội của chúng ta, các hoạt động chính hiện

nay là nghiên cứu khoa học và khám phá hành tinh này. Chúng ta dựa vào gì là tình yêu và đạo đức

trong trái tim chúng ta, với mong muốn tiếp tục nền văn minh nhân loại. Thế hệ này không có vấn đề

gì, nhưng thế hệ sau thì sao? Họ không có tình cảm với trái đất, mà mức sống của chúng ta chỉ như

thế này, bất kể họ làm việc chăm chỉ như thế nào, dù làm tốt đến đâu, cũng chỉ có một căn phòng

tiêu chuẩn đơn giản trêи tàu hoặc các thành phố dưới đất. Các chất dinh dưỡng được phân phối đúng

giờ mỗi ngày, ai cũng có mức sống như nhau, điều đó

khiến tương lai không có gì thay đổi, chúng ta nên dựa vào điều gì để thúc đẩy mọi người tiến về

phía trước? Đâu là động lực cho sự tiến bộ trong xã hội của chúng ta?”

Sau khi người bà nói xong câu này thì dừng lại rồi mới nói tiếp: “Đây không phải là

kết quả của máy móc tính toán ra mà là lo lắng của cá nhân tôi. Tôi không biết lo lắng như vậy có

chính đáng không, nhưng nó thật sự khủng khϊế͙p͙.”

Những quan điểm này của Trần phu nhân không phải là không có lý, cứ sống theo cách này, tương lai

của tàu vũ trụ quả thực rất bi quan.

Nhưng Lâm Tư không phải là người dễ bị kϊƈɦ động, anh rất bình tĩnh và khách quan, đây có thể là lý

do tại sao Trần phu nhân cùng anh thảo luận về vấn đề này. Suy cho cùng, điều Trần phu

nhân muốn không phải là một người góp ý mà là tìm một người có thể giúp bà đưa ra quyết định.

“Tôi không thể bác bỏ quan điểm này” Lâm Tư hơi nheo mắt “Nhưng để giải quyết vấn đề này, chúng ta

buộc phải rời hành tinh này và tiếp tục ra khơi. Tôi nói thẳng luôn, rủi ro khi đi tàu còn lớn hơn

ở lại đây.”

“Đúng vậy” phu nhân thở dài “Tôi là người bảo thủ, nghĩ rằng sinh tồn là trêи hết, nhưng tình hình

hiện tại rất tồi tệ, vì thế tôi mới phải lo lắng về những khủng hoảng có thể xảy ra trong tương

lai, thậm chí còn nghĩ rằng hạ cánh hoàn toàn là lựa chọn sai, vì vậy tôi muốn nghe ý kiến của

cậu.”

Lâm Tư hỏi: “Còn ý kiến của Nguyên soái thì sao?”

Trần phu nhân cười bất lực: “Ông ấy rất phản đối, thậm chí còn cho rằng tôi có vấn đề về tâm lý,

còn dùng thành ngữ Trung Quốc “buồn lo vô cớ” để tả tôi, Trần phu nhân bất đắc dĩ cười “Nguyên soái

đối với khoa học kỹ thuật phát triển không cùng với ý kiến như chúng ta, ông ấy nghĩ

rằng miễn chúng ta có thể tồn tại, sinh trưởng, thì dù môi trường có tồi tệ đến đâu thì cuối cùng

nó cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”

“Nếu bà kiên trì nói, chúng tôi có thể chấp nhận thực hiện một số kế hoạch để tiếp tục khám phá mọi

thứ ở bên ngoài” Lâm Tư nghĩ một lúc “Nhưng chúng tôi không thể từ bỏ căn cứ ở đây. Ít nhất chúng

tôi phải giữ hầu hết các thành viên ở đây và tiếp tục phát triển. Sao lưu cơ sở dữ liệu thông tin

của khu vực thứ tám về căn cứ, để dù gặp phải thảm họa kinh hoàng thì chúng ta sẽ không bị tuyệt

chủng ”

“Ừ… chúng ta sẽ làm như vậy.” Trần phu nhân gật đầu.

Đi tàu giống như một đánh một ván bài. Chỉ cần bạn rời khỏi vũ trụ con, môi trường vũ trụ có thể

thay đổi phá hủy con tàu bất cứ lúc nào. Nó kém an toàn hơn rất nhiều so với mặt đất.

“Còn thái độ của nguyên soái” Lâm Tư nói, “Nếu ông ta nhất định không đồng ý thì chúng ta chỉ có

thể duy trì nguyên trạng.”

“Vì vậy, tôi hy vọng cậu có thể đứng về phía tôi. Có rất ít người có thể thuyết

phục được Nguyên soái. Mặc dù ông ấy luôn nhắm vào cậu vì một số hiểu lầm, nhưng ông ấy cũng sẽ xem

xét ý kiến của cậu” bà nói.

“Tôi thực sự không đồng ý với việc chúng ta phải dành phần lớn sức lực cho những chuyến đi. Rõ ràng

chúng ta có thể làm hết sức mình để biến đổi môi trường sống trêи hành tinh này” Lâm Tư nghĩ và



nói: “Vì vậy tôi chỉ có thể chấp nhận ý tưởng dùng một hành tinh làm trung tâm sau đó gửi một số

lượng nhỏ lực lượng đi khám phá tài nguyên khắp nơi.”

“Như vậy cũng đủ rồi” Trần phu nhân mỉm cười “Sau đó tôi sẽ chuẩn bị kế hoạch chi tiết, rồi bàn bạc

cùng Nguyên soái.”

Lâm Tư gật đầu.

Những lo lắng của Trần phu nhân không phải là không có lý, nhưng sức lực của họ quá yếu để có thể

gánh chịu rủi ro cao hơn.

Kể từ khi hạ cánh, bầu không khí bi quan và chán nản đã lan rộng trong một thời gian dài, phải có

một số nỗ lực mới có thể mang lại sức sống.

**

Lăng Nhất bước đến phòng bên cạnh Lâm Tư, giơ tay gõ cửa. “Mời vào” Giọng Adelaide vang lên từ bên

trong.

Adelaide là bác sĩ tâm lý trẻ tuổi với mái tóc dài màu vàng bạch kim đang ngồi đối diện với Tô

Đinh, anh ta quay đầu lại khi thấy cậu đang đi vào, vui vẻ cười nói: “Bé con.”

“Lăng Lăng!” Trêи mặt Tô Đinh vẫn còn những giọt nước mắt, nhưng khi nhìn thấy Lăng Nhất, cô

vẫn mỉm cười chào cậu, nhưng sau nụ cười đó, nước mắt cô lại trào ra.

Đây là huyết thống duy nhất của Diệp Sắt Lâm còn lại trêи thế giới này. “Để chị xem em…” Giọng điệu

của cô nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng vẫn rất buồn.

Lăng Nhất đi tới trước mặt cô: “Chị Tô Đinh.”

Tô Đinh nhìn cậu, đưa tay lau nước mắt: “Không ngờ em lại ở trêи tàu. Cũng may là em

vẫn còn…”

“Em bị hệ thống chọn vào trong thí nghiệm của Lâm Tư” Lăng Nhất chớp mắt “Lúc em tỉnh lại thì không

nhớ quá khứ, Lâm Tư đã nuôi em lớn.”

Vẻ ngoài của cậu từ trước đến nay đều vô cùng thanh tú và xinh đẹp, lời nói dịu dàng dễ thương dễ

khiến người nghe động lòng.

“Em lớn lên khoẻ mạnh như này, Diệp Sắt Lâm sẽ rất vui vẻ.” Tô Đinh đưa tay ra, tỏ vẻ muốn chạm vào

mặt cậu, nhưng lại có chút ngượng ngùng rút tay về.

—— Dù sao cậu cũng sắp đến tuổi trưởng thành, không còn là một đứa trẻ nên không thích hợp với loại

hành động thân mật quá mức này.

Lăng Nhất chú ý tới động tác của cô, cư xử rất lịch sự nắm lấy tay cô đang sắp thả xuống, cúi đầu

hôn lên mu bàn tay cô.

Tô Đinh bật cười.

“Nếu là trêи trái đất, chắc hẳn sẽ có rất nhiều cô gái bị em thu hút.” Cô nói. “Thực ra, bây giờ

cũng gần giống như vậy,” Adelaide nhún vai “Em ấy là bảo bối của tất cả mọi người trêи con tàu vũ

trụ này.”

“Diệp Sắt Lâm cũng vậy … mọi người xung quanh sẽ bị bà ấy thu hút, chị…”

Lăng Nhất nhìn Tô Đinh.

Tình cảm của Tô Đinh dành cho Diệp Sắt Lâm thực sự rất sâu đậm, kể từ khi cậu vào đây, cô ấy đã

nhắc đến Diệp Sắt Lâm rất nhiều lần.

Trong mắt nhiều người thân thiết, Diệp Sắt Lâm quả là một người hoàn hảo. Trong mắt của người phụ

nữ ở khu chín cũng vậy—— nếu vi-rút Berlin bị lây nhiễm trêи tàu tàu vũ trụ vì Diệp Sắt

Lâm đến phòng thí nghiệm Wilkins, thì đó là lỗi của Diệp Sắt Lâm, nhưng bà ta không thể chấp

nhận được sự thật này. Đây là lý do tại sao bà ta chọn đẩy mọi thứ lỗi lầm cho Lâm Tư.

Ngay cả khi Lâm Tư không thèm quan tâm, nhưng cậu vẫn muốn cho người phụ nữ kia thấy rằng —— Lâm Tư

không cần lên tàu vũ trụ, rõ ràng là các người cần Lâm Tư!

Cậu rất ghét những người bắt nạt Lâm Tư, thậm chí cậu còn muốn có móng vuốt cào họ.
Bình Luận (0)
Comment