Đóa Hướng Dương Của Anh

Chương 46



Phiên ngoại cuối: Thất tịch
Tiếng chuông dồn dập vang lên, Bạch Tĩnh An nhắm mắt, sờ sờ di động trên đầu giường: "A lô, có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia ngừng vài dây mới nghiêm túc nói: "Hôm nay là ngày kí tặng, cậu không quên đó chứ, còn một giờ nữa sẽ bắt đầu, tôi tới đưa cậu đi."
Bạch Tĩnh An lăn hai vòng trên giường trước khi rời giường, căn phòng tối đến mức khiến cậu không biết bây giờ là thời điểm nào, vì thế cậu kéo rèm cửa ra.

Ánh mặt trời bên ngoài từ từ chiếu vào căn phòng, tạo thành đốm sáng trên sàn nhà.

Bên ngoài khóm hoa hồng đón nhận ánh mặt trời càng khiến chúng trở nên rục rỡ hơn.

Rửa mặt xong, theo thói quen cậu bước đến bàn ăn và nhìn thấy dòng chữ quen thuộc: "Cục cưng, hâm nóng bữa sáng trong lò vi sóng, ngoan."
Cậu lấy cây bút trên bàn, vẽ lên tờ giấy hình ảnh nhỏ với động tác bắn tim!
Sau đó, cậu chụp lại và gửi ảnh đó cho anh, lúc Nhiễm Mộ Húc đọc được tin nhắn, trong mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.

Bên ngoài có tiếng còi vang lên, Bạch Tĩnh An nhanh chóng thu dọn, sau đó bước ra khỏi cửa.


Người phụ nữ bên ngoài mặc trang phục màu đen, ánh mắt sắc bén, sau khi nhìn thấy ai kia, ánh trở nên mềm mại hơn, nhưng giọng điệu lại rất sắc bén nhắc nhở: "Lần sau dậy sớm một chút, cũng tại vị kia nhà cậu, bình thường cưng chiều cậu quá mức, đến sự kiện quan trọng cũng không nhắc nhở cậu."
Bạch Tĩnh An sờ sờ mũi, ánh mắt vô tội không phản bác, nhanh chóng xoay người lên xe ngồi đàng hoàng, bởi vì tối qua kịch liệt quá mức nên cậu mới không dậy nổi.

Cậu khẽ nói: "Chị Lan, em sai rồi." Nhìn khuôn mặt này không ai có thể nổi giận được, cô định hạ giọng thì nhìn thấy trên cổ cậu có vài dấu vết mờ ám.

Vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng căm hận nghĩ: "Chủ tịch Nhiễm kia, nếu không phải vì tiền của hắn thì cô đã đến văn phòng chỉa tay vào mặt mà mắng cho một trận."
Cô trấn tĩnh lại tâm trạng, lấy ra từ trong túi một chiếc lọ, ném cho người phía sau.
Bạch Tĩnh An nhìn thấy cái kia, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy trên cổ có vài dấu đỏ, lỗ tai bỗng đỏ bừng.

Cậu có gắng nép sâu vào, cố gắng giả vờ không hề tồn tại.

Nửa giờ sau đến hiện trường, Bạch Tĩnh An lặng lẽ đi vào từ cửa sau, đã có rất nhiều người xếp hàng chờ.

Cậu nhanh chóng bước vào phòng thay đồ, chuyên viên trang điểm là một cô gái và cũng là fan của Bạch Tĩnh An, đây là lần đầu tiên cô tiếp cận gần cậu đến vậy.

Cô không khỏi kích động run tay nói, "Sao người thật lại đẹp như thế, da dẻ cũng đẹp nữa, muốn hỏi bí quyết chăm sóc quá đi." Nhưng cô không dám.

Chị Lan đứng bên cạnh rất nghiêm khắc, nếu không hoàn thành tốt công việc thì sẽ bị mắng.

Người hâm mộ đã chờ đợi bên ngoài và xếp thành hàng dài, họ đều mặc đồng phục bộ truyện tranh do cậu sáng tác, có trời mới biết họ đã chờ buổi kí tặng này suốt hai năm nên họ rất trật tự xếp hàng.

Mười phút sau, sự kiện ký tặng chính thức bắt đầu, Bạch Tĩnh An xúc động khi nhìn người hâm mộ xếp hàng, mặc đồng phục và cầm quyển truyện tranh của cậu trên tay.

Mới đầu cậu chỉ muốn ghi lại hứng thú trong cuộc sống hàng ngày, không ngờ lại được mọi người quan tâm đến vậy, đây là điều mà cậu không nghĩ đến.

Tuy nhiên, cậu rất biết ơn người hâm mộ đã không quản đường xa đến đây, một số fan hâm mộ xúc động đỏ mắt nói: "An An hạnh phúc nhé, thất tịch vui vẻ.

Cậu ngừng lại, ánh mắt dịu dàng nói: "Cảm ơn."
Phía sau càng có nhiều người lặng lẽ rơi nước mắt.

Theo đuổi thần tượng giống như là một hành trình dài, chỉ có thể nhìn thấy người đó trong chốc lát, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi.


Buổi kí tặng hoàn tất trong buổi chiều, lúc cậu rời đi nhiều người hâm mộ vẫn còn lưu luyến không rời, Bạch Tĩnh An nhìn họ trong lòng cậu cảm thấy rất xót xa.

Cuối cùng, cậu cập nhật trạng thái trên weibo: "Buổi tối live stream, gửi tấm lòng đến fan." Đại đa số mọi người đều cảm nhận được tình cảm của họ đều xuất phát từ hai phía, chẳng hạn như tâm tình gửi gắm trong buổi chữ kí và say đó buổi live stream đáp lại tình cảm fan."
Trên đường về nhà, Bạch Tĩnh An mở máy, không ngờ lại không nhận được tin nhắn của ai đó, cậu thản nhiên gọi lại, đầu dây bên kia rất nhanh đã kết nối: "A lô, anh đang ở đâu vậy?"
Nhiễm Mộ Húc nhìn bó hoa hồng lớn trong tay, khóe miệng mang theo ý cười: "Đang ở nhà, chờ em trở về."
Bạch Tĩnh An bĩu môi, người này hoàn toàn không yêu cậu mà, hôm nay là lễ thất tịch không biết người đó có biết hay không.

Hoa hướng dương không thích hợp trồng vào mùa hè.

Vì thế khi mùa hè đến, Nhiễm Mộ Húc trồng một vườn hoa hồng, bên ngoài là ánh mặt trời rọi lên vườn hồng rực rỡ.

Anh biết hôm nay là lễ thất tịch nên đã tan làm về sớm, lúc về không có người kia ở nhà, anh cẩn thận sắp xếp bàn ăn ngoài trời, hoa và nến là những thứ cần thiết.

Xung quanh còn có nhiều đồ trang trí khác, nếu không cực cưng của anh sẽ hờn dỗi.

Bạch Tĩnh An về đến nhà, lặng lẽ bước vào, thấy anh đang bận rộn trong bếp, cậu choàng tay qua cổ anh, treo người lên người nọ.

Nhiễm Mộ Húc phải dùng một tay đỡ cậu, sau đó nghiêng người hôn lên má cậu, nhẹ nhàng nói: "Mừng cục cưng trở về."
Cậu cọ cọ trên cổ anh, làm nũng: "Hôm nay là một ngày đặc biệt.

Ngày mà đôi nam nữ yêu nhau có thể gặp nhau, anh có biết không?"
Nhiễm Mộ Húc cong khóe miệng, nén cười, bình tĩnh lắc đầu, nói không biết.

Bạch Tĩnh An nhảy xuống, một mình ngồi trên ghế sô pha hờn dỗi, ngồi nghĩ một lúc cảm giác thấy mình bị lừa, người kia chưa bao giờ quên ngày lễ nào nên làm gì có chuyện không nhớ chứ, vì thế cậu nhìn về phía phòng bếp, vẻ mặt hiện lên ý đồ xấu.

Xong xuôi đâu vào đó, Nhiễm Mộ Húc đi tới chỗ cậu, bộ dáng nghiêm túc nhẹ nhàng nhìn vào mắt cậu nói: "Cục cưng, em có muốn ra sân sau nhìn thử không?"
Bạch Tĩnh An gật đầu, để người kia dẫn mình ra sân sau, hai bên lối đi đều có hoa hồng nở rộ.

Đồ ăn tây và rượu vang đỏ đã bày sẵn trên bàn, chỉ còn chờ người đến.


Bạch Tĩnh An đột nhiên cảm thấy áy náy, Nhiễm Mộ Húc nhéo nhẹ khuôn mặt của người kia, dịu dàng nói: "Anh biết hôm nay là Thất Tịch, tuy rằng không gian này không quá ngạc nhiên nhưng mỗi ngày ở bên em, anh đều cảm thấy vui vẻ.

Bé yêu Thất Tịch vui vẻ.

Hốc mắt cậu bỗng nhiên đỏ lên, Nhiễm Mộ Húc vội vàng lau nước mắt, ôm người vào lòng, dỗ dành nói: "Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc."
"Em...!không...!khóc, nước mắt không biết kiềm chế đó." Nói xong còn nấc lên một tiếng nên càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Cậu nhẹ nhàng ôm cổ người kia, nghẹn ngào nói: "Nhiễm Mộ Húc, em yêu anh."
Nhiễm Mộ Húc bất lực hôn cậu, vỗ nhẹ vào lưng người kia, khẽ thì thầm vào tai cậu: "Anh biết, anh cũng yêu cục cưng của anh."
Thật ra, bởi vì cảm động trước tình cảm của fan cùng với sự chiều chuộng của anh khiến cậu không thể kiềm lòng được, cho nên cậu cần phải bộc lộ cảm xúc và đón nhận tình yêu này.

.

truyện đam mỹ
Ăn cơm tối xong, Nhiễm Mộ Húc nằm trên ghế tựa ôm cậu vào lòng, hai người cứ thể hưởng thụ khoảng khắc yên bình, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, thấy người trong lòng như sắp ngủ, anh khẽ bế người vào phòng.

Bạch Tĩnh An khẽ mở mắt vùi vào vòng tay anh, mơ màng nói: "Trên xe em có mua quà cho anh đó."
"Anh cũng mua một món quà, vào phòng nhìn thử nhé, anh nghĩ em sẽ thích." Nhiễm Mộ Húc cong khóe môi.

Một làn gió nhẹ lướt qua khu vườn hoa hồng lộng lẫy, chỉ có tiếng bước chân chậm rãi đi xa...
_____________
Đây là phiên ngoại cuối, huhuhu, mặc dù không quá ngọt ngào, nhưng vẫn là cô gắng!! An An Thất Tịch vui vẻ!!!!
-TOÀN HOÀN VĂN-
Lời của người edit truyện: Cuối cùng hoàn rồi, chắc dừng lại ở 6 truyện là vừa đẹp hihi.


Bình Luận (0)
Comment