Đọa Lạc Bạch Dào

Chương 4

Bệnh viện Tế Sinh, trên hành lang khoa nam tiết niệu đông đúc người đi qua kẻ đi lại, có một thân ảnh lén lén lút lút.

Đầu đội mũ lưỡi trai, trời không lạnh cư nhiên mặc một cái áo khoác gió cố ý che lấp cả người.Vóc người cao lớn ít có, như thế nào có thể thu nhỏ lại thành một chấm tròn mà người khác không nhìn thấy? Chưa nói đến cử chỉ quái dị của hắn, ngược lại càng thu hút nhiều ánh mắt hồ nghi.

“Cha, khám bệnh là chuyện quan minh chính đại, lén lút như vậy để làm gì?” Giang Nhất Thủy đi theo hắn, không tán thành lắc đầu.

“Suỵt, tiểu tử chết tiệt, bé cái mồm lại!” Giang Đại Thiên giấu mặt sau mũ lưỡi trai, cảnh giác quan sát bệnh nhân cùng bác sĩ y tá đi tới đi lui, “Còn không phải nhờ ngươi, bệnh viện nào không chọn, cố tình chọn cái bệnh viện hỗn tiểu tử kia làm viêc. Sớm biết thế lão tử tự mình đi tìm bệnh viện khác, nếu ở chỗ này đụng mặt thằng con bất hiếu kia, ngươi muốn mặt mũi lão tử phải để đi đâu đây? Quên đi, ta thấy ta hay là về thôi.”

Giang Đại Thiên xoay người hướng về phía thang máy.

Giang Nhất Thủy vội vàng kéo hắn lại, “Cha à, xem bệnh quan trọng hay là đấu khí quan trọng? Bệnh viện Tế Sinh là nơi tốt nhất rồi, cha tìm tới cái bệnh viện hạng ba, nhỡ đâu xem sai bệnh rồi, lúc đó mới không xong”.

“Hừ! Nhớ năm kia ta cánh tay trúng một đạn, bắp đùi trúng một đạn, cũng đầu cần tới bệnh viện, vẫn chỉ là một lọ cồn, một con dao nhỏ, miệng cắn nút gỗ liền…”

“Được rồi được rồi, năm đó là năm đó, năm đó cha ngọc thụ lâm phong, bây giờ không phải là…”

“Không phải là cái gì?” Giang Đại Thiên hung ác trừng mắt nhìn đứa con.

Giang Nhất Thủy cười cười, giống như dỗ trẻ con, “Như vậy đi, cha sợ mất mặt, không tìm đại ca cũng được. Bác sĩ khác ở Tế Sinh chắc cũng không tồi, chúng ta tìm một người kháclà tốt rồi.”

Này nghe có thể tạm chấp nhận.

Giang Đại Thiên lo lắng một hồi, đưa ra thêm điều kiện, “Nếu tìm, phải tìm một người cùng tên bất hiếu kia giao tình không tốt, nếu không chờ người ta xem bệnh cho lão tử xong, liền báo cáo cho nó, lão tử chẳng phải mất mặt?”

Giang Nhất Thủy một hơi đáp ứng, dứt khoát ngăn một y tá trên hành lang lại, lộ ra nụ cười sáng lạn rực rỡ, “Y tá xinh đẹp, xin hỏi một chút, ở đây có phải có một vị bác sĩ tên Giang Nhất Thiên không.”

“Chủ nhiệm Giang sao, anh ấy bây giờ đang bận, hình như đang cùng viện trưởng nói chuyện đi.”

“Tốt quá.” Giang Đại Thiên ở bên cạnh lầm bầm.

“Ân, Chủ nhiệm Giang bận cũng không sao, chúng ta thật ra cũng không muốn tìm anh ấy.” Giang Nhất Thủy hạ giọng, “Xin hỏi chút nữa, khoa nam tiết niệu có vị bác sĩ nào cùng chủ nhiệm Giang giao tình không tốt không? Ân, chúng ta lần trước được chủ nhiệm Giang khám qua, thấy không được tốt cho lắm, nên lần này muốn đổi bác sĩ.”

Cùng chủ nhiệm Giang giao tình không tốt?

Vấn đề này quá đơn giản rồi, cả bệnh viện  Tế Sinh  ai ai cũng đều biết đáp án!

“Bác sĩ Diệp Quảng Nho” y tá dứt khoát nhanh nhẹn trả lời.

Nhớ tới bác sĩ Diệp Quảng Nho đáng thương, y tá liền đau lòng, công tử tiêu sái đa tình  của viện trưởng, cư nhiên cả ngày bị chủ nhiệm Giang nghiêm túc kia chèn ép.

May mà hôm nay viện trưởng yêu con sốt ruột, tự mình đem bác sĩ Diệp từ trong ma chưởng của chủ nhiệm Giang cứu ra.

“Bác sĩ Diệp Quảng Nho y thuật thế nào?”

“Cái này… ta không rõ lắm.” Mặc dù có nghe phong phanh là bác sĩ Diệp y thuật không có gì đặc biệt, bất quá nữ tử mà, đương nhiên phải bảo vệ bạch mã hoàng tử mình ái mộ chứ, không lẽ lại bảo vệ chủ nhiệm Giang mặt lúc nào cũng hầm hầm, so với thiên lôi còn đáng sợ hơn kia? Cô y tá phi thường thông minh nhắc tới vốn liếng đáng kiêu ngạo nhất của bá sĩ Diệp Quảng Nho, “Bất quá, bác sĩ Diệp là đứa con độc nhất của viện trưởng, từ nhỏ đã được viện trưởng cẩn thận bồi dưỡng…”

“Được rồi, chính là hắn!” Giang Đại Thiên ở bên cạnh huých tay đứa con một cái, “Người ta là con của viện trưởng, chân chính đệ tử y gia, vậy mới là có thực tài, nhất định so với đứa bất hiếu kia giỏi hơn nhiều. Trách không được cùng người ta giao tình không tốt, tám phần là nó y thuật không tinh thông, ghen ghét với họ Diệp kia, lão tử liền chọn hắn!”

Đặc biệt lựa chọn con viện trưởng “có thực tài”, Giang Nhất Thủy cùng lão cha ở bên ngoài phòng khám riêng của bác sĩ Diệp chờ gọi tên.

“Nhìn qua hình như bệnh nhân đến tìm bác sĩ này khám bệnh rất vắng a.”

“Vớ vẩn, ta thấy là hắn y thuật giỏi, khám một người tốt một người, người xếp hàng đương nhiên là không nhiều, tiểu tử chết tiệt, ngươi lần trước không phải nói đứa bất hiếu kia kế nghiệp của viện trưởng sao? Người ta căn bản là có con ruột mà, căn bản là không cần đến tên tiểu tử bất hiếu kia, uy, ngươi nói chúng ta không bằng đi tìm viện trưởng uống chút rượu lén tâm sự, để hắn thống khoái đá thằng anh hỗn đản của ngươi ra khỏi bệnh viện đi.” Giang Đại Thiên càng nghĩ càng đắc ý.

Giang Nhất Thủy sắc mặt đột biến, “Cha, chuyện của đại ca, cha ngàn vạn lần không nên…”

Tích tích, tích tích.

Tiếng chuông di động cắt ngang lời Giang Nhất Thủy, nói mấy câu đứt quãng, Giang Nhất Thủy liền trầm mặt.

“Biết rồi, đứng có động vào cái gì, đợi ta về rồi giải quyết.” Nhíu mày lại, trong nháy mắt đã không còn là cái người ba phải trước mặt lão cha và đại ca nữa, cả người tràn ngập lãnh liệt khiến người khác hoảng sợ.

“Sao vậy?”

“Trong bang có chút chuyện nhỏ, con muốn đi giải quyết một chút.” Giang Nhất Thủy tắt di động, lập tức đứng lên, “Chờ lát nữa đến phiên cha đi vào, cha…”

Giang Đại Thiên bất mãn hô lên một tiếng, “Vớ vẩn, ta chuyện gì còn chưa gặp, khám một chút bệnh còn không biết đối phó như nào sao? Bang đã có việc, ngươi nhanh đi xử lý đi. “Bày ra dũng khí đối mặt thiên quân vạn mã cũng không sợ, rộng rãi khoát tay về phía hành lang.

Giọng nói thanh thúy của y tá trẻ tuổi vang lên, “Giang Đại Thiên tiên sinh, xin mời vào trong phòng khám.”

“Hắc, lão tử tới đây!” Giang Đại Thiên rời khỏi ghế chờ.

Lúc đi vào phòng khám, nhìn thấy một bệnh nhân hùng hùng hổ hổ đi ra, Giang Đại Thiên một chút cũng không để ý, bác sĩ giỏi đôi khi cũng gặp người bệnh khó chơi.

Hắn sải bước vào trong.

“Ngươi chính là bác sĩ Diệp Quảng Nho?”

“Là ta.”

Lão tử thật là có tài chọn tên, chọn rất hợp nha!

Quả nhiên là người có tên cây có bóng, có một lão cha viện trưởng là danh y, đứa con cũng lớn lên cũng có bộ dạng tư tư văn văn, nhân tài như vậy mới xứng đáng mặc áo blu chứ

Tuấn tú lịch sự, thong dong trấn định, nhìn bộ dáng là biết y thuật không tồi.

“Chỗ nào khó chịu?”

“Cái kia… cái kia…”

“Ân?” Diệp Quảng Nho không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hắn, di, bệnh nhân này, như thế nào lại làm cho mình liếc mắt một cái liền liên tưởng đến tên Giang Nhất Thiên hỗn đản kia?

“Rốt cuộc khó chịu ở đâu?”

Giang Đại Thiên cả người không được tự nhiên xoay xoay cổ, dựa sát vào, hạ giọng, “Gần đây đi tiểu, có điểm không thuận lợi, hình như cái ống bên trong…”

“Nga, vấn đề bí nước tiểu.” Diệp Quảng Nho trước sau như một, dùng trình độ y học lừa đảo nhờ thi hộ để qua kiểm tra xem bệnh cho bệnh nhân.

“Bí… bí nước tiểu?”

“Chính là cái chỗ đi tiểu của ngươi đó. Cời quần ra.” Diệp Quảng Nho mang găng tay cao su vào.

“A?” Giang Đại Thiên há hốc miệng.

“Cởi a.”

Trong phòng khám bác sĩ là lớn nhất, ngay cả hắc đạo lão đại cũng không thể không ngoan ngoãn cúi đầu. Mặc dù bày cái mông ra trước mặt hậu sinh có xấu hổ, nhưng tiểu không thông đã khó chịu nhiều ngày, nếu không phải thật sự không chịu được, hắn cũng không phải gượng đến bệnh viện để mất thể diện đâu.

Giang Đại Thiên cắn răng, đem quần cởi ra.

“Tiểu đệ đệ sao lại nhỏ vậy a?” Diệp Quảng Nho phun ra câu cửa miệng.

Giang Đại Thiên bị đả kích, sắc mặt đen như gan heo, “Nhỏ? Tiểu đệ đệ của lão tử nhỏ?!”

“Đừng để ý mà, lão bá, ta cũng là ăn ngay nói thẳng thôi.”

“Thằng nhóc kia, năm đó một mình ta…”

“Hảo hán không đề cập tới quá khứ anh dũng a, ngươi đại khái là lớn tuổi rồi, nơi đó héo rút, cho nên mới đi tiểu không được nga.”

Giang Đại Thiên thoáng cái mơ màng.

Hắn không phải là bác sĩ, căn bản không biết về y học.

Chẳng lẽ thật sư khi một người già đi, nơi đó sẽ héo rút? Chưa từng nghe qua các lão huynh đệ có loại hiện tượng này a, bất quá người ta nếu thật sự bị, cũng sẽ không nói cho ngươi.

Không khỏi cúi đầu nhìn phía dưới của mình một chút.

Hình như…Thật sự so với trước đây có điểm nhỏ hơn.

Thảm rồi, có hắc đạo lão đại nào “ chỗ đó” lại héo rút không? Vạn nhất truyền ra ngoài, sau này còn mặt mũi nào nhìn anh em?

“Vậy thì vậy thì, vậy thì bác sĩ Diệp, làm sao đây?” Giang Đại Thiên vẻ mặt khổ sở thỉnh giáo.

“Ách… như vậy đi, ngươi tới giường, kiểm tra cái mông?”

“Nga, hảo.”

Kiến thức về cái loại bệnh này đã được học ở trường y, nhưng nó đã sớm trả lại cho các vị giáo sư rồi. Trong đầu Diệp Quảng Nho, kỳ thật cũng chỉ có mấy thứ vớ vẩn trong đợt “học thêm” bắt buộc kia thôi.

Sử dụng thăm dò tuyến tiền liệt, cùng kiểm tra trực tràng.

“Oa!” Giang Đại Thiên được đưa đến giường, vểnh cái mông lên để kiểm tra đột nhiên kêu to, “Ta là tiểu đệ đệ đi tiểu không được, ngươi chọc vào mông ta làm gì!”

“Kêu là cái gì, đây là kiểm tra, ngươi không biết sao?” Ngay cả khẩu khí cũng bắt chước Giang Nhất Thiên.

“Kiểm tra cái đầu ngươi a! Ngươi chọc vào mông ta, cẩn thận lão tử…”

“Đàn ông già rồi, tuyến tiền liệt dễ bị hỏng a, các loại ung thư tuyến tiền liệt a, ung thư dương v*t a, bất lực a, khác thường a, đều là nơi này gây ra.”

“Cái… cái gì? Bất lực!”

“Cho nên phải kiểm tra a. Kiểm tra tuyến tiền liệt phải chọc vào mông, ngươi xem, đây chính là vị trí tuyến tiền liệt của ngươi, ta đè xuống như vậy…”

Giang Đại Thiên bị kích thích vội lùi ra, “A, ngươi làm cái gì a!”

“Nằm tử tế, kêu cái gì?” Không hổ là con của viện trưởng, là người có tài, nói chuyện chính là lo lắng mười phần, “Bác sĩ kiểm tra cho ngươi, phối hợp đi. Hay là ngươi

muốn dương v*t mình bị ung thư giai đoạn cuối mới biết được bệnh tình?”

“Dương….dương v*t bị ung thư?”

Đáng thương Giang lão đại cả đời đánh đông dẹp bắc, dương oai khắp chốn, nhưng đều có nhược điểm nam nhân nào cũng có, vừa nghe đến mấy chữ bất lực cùng dương v*t bị ung thư gì đó, đáy lòng liền phát lạnh.

Để chắc chắn chính mình oai dũng sau này sẽ không gặp cái bất trắc gì hết, không thể không ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục vểnh cái mông lên, để cho bác sĩ mang găng tay đâm vào trong cúc hoa của mình ấn tới ấn lui.

Bày ra dũng khí đối mặt giang hồ cường đạo cũng không lay chuyển, cắn răng nhẫn nại qua vài phút, ngón tay Diệp Quảng Nho cuối cùng cũng rút ra.

Hô!

Giang Đại Thiên thở dài một hơi. Khẩn trương hề hề hỏi: “Bác sĩ Diệp, kiểm tra có gì không? Ta rốt cuộc có bị ung thư không? Bất lực khẳng định là không có khả năng, tiểu đệ đệ của ta mặc dù có chút héo rút, bất quá công năng vẫn rất mạnh a, gần đây ta mới cùng Hoa Phi Hoa tiểu thư… A! Ngươi lại nhét cái gì vào!” Bỗng nhiên bi thảm gào.

“Đừng có kêu ầm lên, chỉ là một cái đo nhiệt độ thôi mà.”

“Tại sao lại nhét cặp nhiệt độ vào mông a?”

“Như vậy mới có thể biết nhiệt độ trực tràng.”

“Tại sao phải biết nhiệt độ của trực tràng a?”

“Lằng nhằng, ngươi là bác sĩ sao? Không biết thì đừng có mà lầu bầu.”

Mặc dù rất muốn một hơi rút cái đo nhiệt độ trong mông ra, rồi cho cái tên tiểu tử phía sau này vài nắm đấm, bất quá vạn nhất chính mình thật sự có vấn đề xấu ở dương v*t, có thể phải nhờ người ta cứu chữa nga.

“Cái kia… Phải bao lâu nữa mới được a?”

“Gấp cái gì? Nằm tử tế a.” Diệp Quảng Nho ngáp một cái, cầm tờ tạp chí trên bàn, nhàn nhã xem.

Ai bảo ngươi làm cho bổn bác sĩ nhớ tới tên chủ nhiệm hỗn đản kia? Coi như ngươi xui xẻo, cho cái mông ngươi thổi gió mát mẻ chút.

Đột niên, có người gõ cửa phòng khám.

Cô y tá xinh xắn rụt rè đi vào, “Bác sĩ Diệp, anh bận việc sao?”

“Không bận,” nhìn thấy nữ nhân, Diệp Quảng Nho lập tức bày ra phong độ tốt nhất, đặt tạp chí trên bàn ngồi thẳng dậy, “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là em có mang một ít bánh quy tự làm cho mọi ngươi, nghĩ tới anh có muốn cùng ăn không? Bác sĩ Diệp thường xuyên mang đồ ăn ngon cho bọn em…”

“Bánh quy sao? Hảo a.”

Bác sĩ cùng y tá, đối với bệnh nhân đang bày cái mông ra sớm đã không hề để ý, căn bản không chú ý tới Giang Đại Thiên vì bị cặp nhiệt độ cắm trong mông làm cho xấu hổ đến suýt ngất, “Uy! Uy! Rốt cuộc đã xong chưa a?”

“Gấp cái gì? Chờ ta ăn xong bánh quy là vừa kịp thời gian rồi.”

Diệp Quảng Nho đứng dậy sửa lại áo blu, sung sướng đi theo cô y tá ra ngoài.

Cô y tá trên hành lang nhẹ giọng hỏi, “Ai, bác sĩ Diệp, cái cặp nhiệt độ có nên lấy ra trước không?”

“Sợ cái gì, cũng sẽ không chết người, để cho hắn đợi chút.” Diệp Quảng Nho tùy hứng hất đầu, đột nhiên quay lại, thần bí hề hề cười nói, “A, anh nói cho em, bệnh nhân kia, rất giống tên Giang bại hoại đó.”

Cô y tá bừng tỉnh, “Nga! Bác sĩ Diệp, anh thật là xấu.” Nàng che miệng cười rộ lên.

“Nhưng không được nói cho Giang bại hoại nga.”

“Yên tâm, tất cả y tá chúng em đều ủng hộ bác sĩ Diệp anh.”

Nguyên bản chính là chỉ định ăn vài cái bánh rồi về rút cái đo nhiệt độ ra cho bệnh nhân xui xẻo, không ngờ…

“Bác sĩ Diệp, đây là người mới đến trưa mới thông báo, y tá Lâm. Rất xinh đẹp phải không?”

Diệp Quảng Nho không trả lời cô y tá đùa cợt, hắn nhìn đến ngây người.

Y tá Lâm mới tới dường như có chút huyết thống nước ngoài, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt nâu như hai viên đá quý, môi hơi nhếch lên, giống như luôn luôn nhở nụ cười.

Hơn nữa, mái tóc đen thật dài, có chút xoăn…

Diệp Quảng Nho kinh ngạc nhìn y tá Lâm hồi lâu, đến tận lúc y tá Lâm hai má đỏ ửng vì ngượng ngùng.

“Ôi, bác sĩ Diệp, nhìn con gái người ta như vậy thật sự không tốt nha.”

“Cũng không phải a, nói không chừng bánh quy này lại thành bà mối đây.”

“Y tá Lâm.”

“Ân?”

“Anh có thể…” Diệp Quảng Nho lộ ra nụ cười tao nhã làm người khác choáng váng, “Chạm vào tóc em một chút không?”

Trong khi Diệp Quảng Nho vừa say mê vuốt ve tóc của người đẹp, vừa gặm bánh quy, bên này Giang Đại Thiên, đang vì chính mình “ Tiền đồ khó lường”  mà chết đi sống lại.

Ung thư tuyến tiền liệt, ung thư dương v*t, bất lực, khác thường… Thật là đáng sợ!

Con của viện trưởng kia, vừa nhìn đã biết nghiêm túc, oai phong của bác sĩ khoác áo blu trong miệng nói ra, uy lực của nó quả thực có thể đem đi so sánh với bom nguyên tử.

Nhưng… cái đo nhiệt độ trong mông này, cũng nhét vào lâu lắm rồi đi?

Kim đồng hồ chạy hết vòng này đến vòng khác, Diệp Quảng Nho bóng dáng đều không thấy, Giang Đại Thiên càng ngày càng thấy nghi ngờ cùng bất an.

Phanh!

Cảnh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

“Bác sĩ Diệp, hội nghị hôm nay ngươi như thế nào lại vắng mặt, đừng tưởng chủ nhiệm Giang không có ở đây…” Bác sĩ Hoàng kiêm phó chủ nhiệm khoa ôm giận đi đến, nói được một nửa, đột nhiên im bặt.

Hắn trừng to mắt, nhìn vị đại thúc, không, bệnh nhân trước mắt vểnh mông lên, trong mông còn cắm một cái cặp nhiệt độ.

“Bác sĩ Diệp đâu?”

“Ta làm sao biết?” Giang Đại Thiên một đầu đầy mồ hôi lạnh, không biết có nên giấu cái mông đi không, lớn tiếng hỏi, “Uy, ta nói bác sĩ a, cái đo nhiệt độ này đến lúc nào mới xong a?”

Bác sĩ Hoàng nhất thời cảm giác được có gió lạnh thổi sau lưng, “Ngài… Bác sĩ Diệp bắt đầu đo nhiệt độ cho ngài từ lúc nào?”

“Ít nhất nửa tiếng rồi, có phải hay không đo nhiệt độ trong mông là rất khó khăn a?”

“…”

“Uy! Nói chuyện với ngươi a! Rốt cuộc đến khi nào mới xong? Bác sĩ Diệp kia lúc nào thì về a? Nếu không nói lão tử sẽ phát điên đấy!”

“… Ngài có thể lấy cặp nhiệt độ ra được rồi.”

“Có thể lấy ra? Ngươi có chắc không? Bác sĩ Diệp nói nếu như tự mình làm lung tung, sẽ không kiểm tra được cái gì ung thư tuyến tiền liệt, ung thư dương v*t, bất lực, khác thường nga, ta cảnh cáo ngươi, lão tử cũng không muốn bị mấy cái bệnh này a.”

“Hắn đùa giỡn ngươi.”

“Cái gì?”

“Hắn đùa giỡn bệnh nhân cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, ngươi có thể khiếu nại… Oa! Diệp Quảng Nho đùa giỡn ngươi, ngươi đánh ta làm gì a? Ô, cái mũi của ta…”
Bình Luận (0)
Comment