Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 105

Khi nhìn thấy ngài V, Chung Nam và đám người khác bắt được cương thi, vẻ mặt của cảnh sát trưởng Trình có chút kinh ngạc, nhưng không thể hiện ra rõ để có thể nhìn ra được.

Ông ấy nói: "Đây, đây có phải là người của trấn Trang Phủ không?"

Hai con cương thi bị nhét thanh gỗ vào trong miệng, để đề phòng cho nó gầm lên, hoặc khi không chú ý mà đứng gần cũng không bị cắn được.

Cảnh sát trưởng Trình không ngừng nhìn về sở trưởng Lý.

Lúc trước ông ấy đã giải thích một số chuyện cho sở trưởng Lý nghe.

Những người bị dịch bệnh và bị cương thi cắn đều được ông ấy đem đi thiêu để tránh việc xác biến đổi.

Dù sao ở nơi này của bọn họ lúc trước cũng thường xuyên có chuyện đưa người chết đi qua đây, cho nên cũng truyền ra vài tin tức nói chính việc này có liên quan đến cương thi, và nếu như bị cương thi cắn thì dùng gạo nếp giải độc gì đó vân vân..

Cảnh sát trưởng Trình chỉ hiểu sơ sơ.

Nhưng điều đó cũng không ngăn được việc ông ấy sợ chết, bất chấp sự phản đối của gia đình những người chết ấy, thi thể kia vẫn phải bị đem đi thiêu.

Ngoài ra, những người không chết vì dịch bệnh hoặc bị cương thi cắn nhưng không chết chỉ bị vết thương nhẹ, thì cũng bị ông ấy nhốt lại ở một chỗ.

Cho người trông giữ, nếu có thể trị bệnh thì trị bệnh.

Không thể trị hoặc trị không hết thì phải bị lôi đi...

Nhờ sự sợ chết này của cảnh sát trưởng Trình, trấn Trang Phủ xem như cũng được nằm trong tầm kiểm soát.

Nhưng dù chuyện lớn hay nhỏ, là con người ắt sẽ khó tránh khỏi chỗ sai sót, có thể người nào đó đã bị cắn nhưng trốn thoát được, sau đó đã biến thành cương thi, những chuyện như thế này dù không thể cũng phải thành có thể.

Cảnh sát trưởng Trình không biết rõ.

Sở trưởng Lý: "...."

Nhìn ông ấy làm gì? Chẳng lẽ ông ấy có thể nhận ra là người nào của phủ Trang Trấn sao?"

Lúc này, vốn dĩ giáo sư Đường và Jack đang tuần tra ở chỗ sân cửa trước và khu vườn nhỏ đang chạy trở về, bọn họ không ngờ sân trước không có chuyện gì nhưng phía sân sau lại có nhiều cương thi như thế này.

"Những cương thi này từ đâu đến vậy?" Giáo sư Đường thắc mắc hỏi.

Cảnh sát trưởng Trình nói: "Ở sân sau cũng có cửa, nhưng cũng không đúng vì cánh cửa kia luôn bị khóa mà, sao cương thi lại có thể đi vào được?"

Ông ấy lập tức cau mày, xoay người căn dặn một người giúp việc: "Cậu, mau đi xem cánh cửa ở sân sau, nhìn xem nó có bị khóa không."

"Có phải việc tôi căn dặn mấy người chỉ làm qua loa thôi đúng không? Mẹ nó, dám qua mặt ông à, mau đi!"

Người giúp việc kia bị đạp một cái, vốn đang không dám đi, nhưng lúc này bị đạp cho té ngã một cái cũng vội vàng bỏ chạy đi.

Còn lại một người giúp việc thì vội vàng cười: "Ông chủ, xin ông bớt giận, cánh cửa đó chắc chắn đã được khóa, à...Ơ, người này không phải là người của thôn Trang Phủ sao?!"

Người giúp việc sau khi đi vào trong sân sau cũng chưa dám ngẩng đầu nhìn con cương thi.

Lúc này vừa nói vừa không cẩn thận mà liếc mắt nhìn sang, trong phút chốc đã bất ngờ mà chỉ tay vào một con cương thi bị trói ở trên cây cột nói.

Người này tất nhiên là nhận ra.

"Thôn Trang Phủ? Cậu có chắc chắn không?" Ngũ Hạ Cửu hỏi.

Người giúp việc kia gật đầu liên tục, trên khuôn mặt vẫn còn ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi nói: "Chắc chắn, tôi biết người này."

"Người này trước kia thường xuyên gánh một ít đồ vật đến trên trấn bán, tôi đã từng mua vài thứ của người này cho nên mới quen mặt."

"Anh ấy là người của thôn Trang Phủ, nhưng, nhưng thôn Trang Phủ chẳng phải đều đã..."

Thôn Trang Phủ bùng dịch, người không phải đều đã chết hết rồi sao? Sao lại có thể biến thành cương thi.

Nghĩ đến đây, người giúp việc ấy không thể không sợ hãi, cả người run rẩy.

Ngài V lúc này nói: "Trên cổ cương thi đều có dấu bị cắn, vậy có thể cho thấy, khi bọn họ còn sống đã bị cương thi cắn cho nên không qua bao lâu đã biến thành cương thi."

Xem ra thôn Trang Phủ đó có vấn đề rất lớn.

Cảnh sát trưởng Trình nhìn về chỗ của ông chủ Trang đang không thể cử động, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ ông chủ Trang sau khi biến thành cương thi, đã đi cắn người ở trong thôn Trang Phủ? Như vậy thì không đúng, thời gian không thích hợp...."

Đội phó nghe vậy hỏi ông ấy: "Cảnh sát trưởng trình, chuyện ông chủ Trang mất và bệnh dịch của thôn Trang Phủ, cái nào có trước?"

Cảnh sát Trưởng ngẩng đầu nói: "Tôi ngẫm lại thì thấy, dường như....Cũng không chênh lệch bao nhiêu, tầm một tháng trước."

"Cậu cũng biết đó, bệnh dịch kéo dài một thời gian, cũng đâu ngắn."

"Khi ấy người ta đồn rằng người ở trong thôn đã chết gần hết, mọi người trên trấn nghe vậy cũng không ai dám đi ra ngoài, khoảng thời gian đó là ông chủ Trang chết."

"Nhà họ Trình chúng tôi giúp đỡ nhà họ Trang sắp xếp chuyện chôn cất, không thì với một cô gái nhỏ như Diệu Linh trên người còn mang nhiều bệnh, còn có thể làm gì được."

"Chúng tôi đưa ông chủ Trang vào quan tài, đặt ông ấy xuống mồ an nghỉ, ông ấy được chôn ở sau núi của trấn Trang Phủ, ai mà biết ông ấy sẽ biến thành cương thi đi cắn người."

Nói xong câu cuối cùng, trên mặt của cảnh sát trưởng Trình còn mang theo nét sợ hãi.

Ngũ Hạ Cửu giống như nhớ đến chuyện gì liền hỏi: "Nhưng cuối cùng ông chủ Trang có phải do bị bệnh chết hay không?"

"Tôi thấy trên người của ông chủ Trang cũng không có dấu vết bị cương thi cắn, vậy đã cho thấy ông ấy không phải vì bị cương thi cắn mới biến thành cương thi."

"Như vậy, trước hoặc sau khi ông ấy chết đã có chuyện gì không được bình thường nảy sinh? Phương thức mai táng thế nào? Quan tài có chôn cất chỗ bình thường không?"

Nếu không phải bị cắn rồi mới biến thành cương thi, vậy thì chỉ có thể khi chôn xuống mồ rồi mới biến thành.

Nhưng nếu là một cái chết bình thường và được chôn cất theo kiểu bình thường, vậy thì sao có thể biến thành cương thi? Hơn nữa, còn ở trong một khoảng thời gian ngắn..

Trong chuyện này có vấn đề.

Tuy rằng thân phận của Ngũ Hạ Cửu lúc này, chính là một tên cảnh sát, nhưng vì cậu đã dũng cảm cùng đội phó bắt cương thi, còn ra nhiều sức, cho nên thái độ của cảnh sát trưởng Trình cũng trở nên khách sáo.

Ông ấy nói: "Aizz, tôi cũng không giấu mọi người nữa, thật ra ông chủ Trang không phải vì bị bệnh chết, mà đột ngột chết."

"Trước khi chết còn chơi bời một lúc, kết quả vì thế mà đánh mất tính mạng."

"Trước khi ông ấy chết cũng không có chuyện gì kì lạ, còn sau khi chết, tôi đã theo dõi từ đầu đến cuối việc đưa người vào quan tài, mọi thứ, mọi thứ đều diễn ra giống như người bình thường chết mà thôi."

"Cách thức chôn cất như thế nào thì đây là một hình thức cũ được lưu truyền từ xưa đến nay ở trấn của chúng tôi, tất cả mọi người đều chôn cất như vậy, trước kia cũng đâu gặp chuyện gì."

"Có nghĩa trang ở phía sau núi, nơi đó chính là nơi riêng biệt dùng để chôn cất những người ở trên trấn."

"Nhà họ Trang nằm ở vị trí tốt, phong thủy không tệ, vốn dĩ ông chủ Trang được chôn ở nơi đó, sau khi chôn quan tài xuống đất thì cũng không có chuyện gì xảy ra."

Nói tới đây, cảnh sát trưởng Trình không kiềm được nổi buồn mà buông lỏng tay.

Ông ấy thật sự không nghĩ, Trang Hưng Tài sẽ biến thành cương thi và cho dù thế nào cũng phải đến nhà họ Trình cắn người, sao lại gặp tai họa như vậy...

Cảnh sát trưởng Trình nghĩ rằng nguyên nhân có lẽ là do Trang Diệu Linh ở tại nơi này, dù sao lúc trước cương thi cũng xông đến nhà của họ Trang, hiện tại thì Trang Diệu Linh lại đang ở nhà họ Trình của ông ấy, cho nên cương thi mới đến đây?

Ngay khi sắc mặt của cảnh sát trưởng Trình phải thay đổi theo suy nghĩ của mình, thì ở phía trước, người giúp việc vừa được sai đi đến cửa sau của sân sau nhà cũng đã trở lại.

Vừa nhìn thấy cảnh sát trưởng Trình, người ấy đã vội vàng nói: "Ông, ông chủ, cửa ở sân sau đều đã bị làm hư hết rồi ạ, ông, ông xem này..."

Người giúp việc cầm ổ khóa đưa cho mọi người nhìn.

Vừa nhìn qua đã biết là bị phá hư.... Có người nào đó đã phá hư khóa cửa ở sân sau và mở cửa ra.

Bằng không, nếu cương thi đâm vào cửa thì chắc chắn sẽ phát ra tiếng vang rất lớn, bọn họ cũng sẽ không đợi cho cương thi xông vào đến tận bên trong sân mới phát hiện ra.

Nhưng là ai đã đem ổ khóa cửa sau làm hỏng?

Người nào đã đứng phía sau âm mưu?

Trong nháy mắt khuôn mặt của cảnh sát trưởng Trình càng thêm khó coi.

Chung Nam a một tiếng, khẽ nói: "Có ăn trộm chăng?"

Chuyện khóa cửa phải được điều tra, cảnh sát trưởng Trình nổi lửa giận, quyết sẽ điều tra cho ra rồi chỉnh đốn lại.

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày.

Tạm thời bỏ qua chuyện cửa sau bị người ta phá hỏng và được người đó mở ra.

Nhưng nếu lúc còn sống và sau khi chết được đem đi chôn, tất cả quá trình này đều không có vấn đề, vậy ông chủ Trang tại sao lại biến thành cương thi?

Cậu đi đến trước ông chủ Trang rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát trên người của ông chủ Trang.

Sở trưởng Lý nói với cảnh sát trưởng Trình: "Chuyện bệnh dịch ở thôn Trang Phủ cũng không có đơn giản như vậy."

"Hiện tại cương thi đang ở trên trấn tàn sát bừa bãi, bất cứ lúc nào cũng sẽ hại người, kể cả chuyện không rõ vì sao ông chủ Trang lại biến thành cương thi, nói không chừng, tất cả đều do có người ở phía sau lưng giở trò."

"Chỉ cần dựa vào năng lực này của chúng ta, chỉ sợ sẽ không đủ để đối phó cương thi."

"Cũng may tôi có quen một vị đạo trưởng đức cao vọng trọng, tôi có thể sai người mời ông ấy đến đây giúp đỡ, ở nơi này của anh có ngựa không?"

Cảnh sát trưởng Trình nghe xong liền gật đầu, nhanh chóng đáp lời: "Có, tôi có ngựa, sở trưởng Lý cần bao nhiêu con ngựa, tôi đều có thể đưa đến cho ông."

"Hai con là đủ rồi, mau chóng mang đến đây, trời vừa sáng tôi sẽ cho người xuất phát đi tìm vị đạo trưởng kia."

"Được!" Cảnh sát trưởng Trình lập tức cho người đi tìm ngựa.

Ngài V, Chung Nam và còn có giáo sư Đường lại vây quanh ở bên cạnh Ngũ Hạ Cửu, chỉ thấy cậu dùng ngón tay ấn đông, ấn tây ở trên người ông chủ Trang, có khi nâng tay của ông chủ Trang lên nhìn móng tay sau khi ông ấy biến thành cương thi.

Chung Nam nghi ngờ hỏi: "Quan chủ, cậu đang nhìn cái gì vậy?"

"Tôi đang xem coi ông chủ Trang có phải hay không sau khi được chôn cất đã bị người khác đào lên, sau đó bị người ta biến thành cương thi?"

"Tôi thấy, trong TV có cách biến người ta thành cương thi, nhưng mà, chỉ là sau khi vừa chết không lâu, nhưng không có nghe sau khi chôn cất xong thì vẫn có thể biến thành cương thi."

Những lời phía sau, anh ta giảm giọng mình xuống thật nhỏ, ngoại trừ ngài V, giáo sư Đường và đám người vây quanh cậu thì những người khác bên ngoài đều không thể nghe thấy.

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy liếc mắt nhìn Chung Nam, nói: "Cũng có thể, trên thực tế nếu có thể phân ra việc thi thể biến đổi thì có thể phân thành mười tám loại, còn cương thi bất quá có lẽ cũng chỉ là một cách để gọi thôi."

"Ngoài cương thi, thì thi thể có thể trải qua những hoàn cảnh khác biệt hoặc điều kiện biến đổi, có huyết thi, hắc thi, phi thi, mao thi, thịt thi."

"Trong đó, loại hung ác nhất đó chính là cương thi và huyết thi, có oán khí nặng nhất chính là âm thi và đấu thi."

"Âm thi còn có tên gọi khác là dưỡng thi, có thể chia thành hai loại là xác khô và thấp thi, điều này có nghĩa là sau khi chôn cất, tóc và móng tay vẫn tiếp tục dài ra.."

Ngũ Hạ Cửu nói đến đây rồi cúi đầu, nói tiếp: "Tình trạng của ông chủ Trang có chút giống như là âm thi, mà sau khi hút máu người mới hoàn toàn trở thành âm thi."

"Nhưng đối tượng để chúng hút máu đầu tiên chính là từ trong con cháu nhà họ, cho nên...."

Vừa nghe đến lời này, cảnh sát trưởng Trình liền lập tức nói: "Ông chủ Trang đã quay trở về nhà họ Trang đầu tiên."

Đội phó tiếp lời của Ngũ Hạ Cửu nói: "Đúng vậy, nhưng trước khi xảy ra chuyện thảm sát ở nhà họ Trang, thì trong trấn Trang Phủ cũng đã xuất hiện chuyện cương thi hại người."

"Chuyện cương thi cắn người gây ra thảm sát ở nhà họ Trang, rõ ràng là ở lúc sau."

"Cảnh sát trưởng Trình, lần trước cương thi đã gây ra cuộc thảm sát trong nhà họ Trang cũng chính là ông chủ Trang sao? Ở trên trấn xảy ra những chuyện cương thi hại người đều là do ông chủ Trang làm sao?"

Cảnh sát trưởng Trỉnh trong phút chốc có chút lúng túng, nói: "Cái này, tôi cũng không biết, lần trước tôi ở nhà họ Trang cũng không thấy được gì nên cũng không thể xác định được là có phải do ông chủ Trang làm hay không."

Ông ấy vừa rồi nghe được chuyện, âm thi hút máu người đầu tiên là phải từ người thân nên mới cất lời.

Đúng lúc, Ngũ Hạ Cửu đột nhiên nói: "Trong thân thể của ông chủ Trang giống như có cái gì.."
Bình Luận (0)
Comment