Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 109

“Chúng ta mua đao.”

Sau khi Ngũ Hạ Cửu nói xong, tên làm nghề rèn trên đánh giá hai người bọn họ từ trên xuống dưới, một lát sau mới rủ đầu xuống tiếp tục đánh khối sắt, giọng nói khàn khàn hỏi:

“Mua đao? Hai người là ai?”

“Theo quy định mới của Trấn Trang Phủ, hiện tại mua đao đều phải có trong danh sách đăng ký, tôi xem hai người mang đồng phục cảnh sát, người của sở cảnh sát?”

Ngũ Hạ Cửu nói: “Xem như, chúng tôi đi theo sở trưởng Lý, hôm qua mới đến Trấn Trang Phủ.”

Tên làm nghề rèn nghe vậy, động tác trong tay dừng lại, ngẩng đầu nói:

“Sở trưởng Lý ……chính là nhóm người ở nhà họ Trình đêm qua?”

“Tối hôm qua nhà họ Trình có động tĩnh rất lớn, ước chừng toàn bộ con phố đều có thể nghe thấy, có cương thi.”

“Như thế nào, cương thi đã đi vào nhà họ Trang một lần, lần này lại đến lượt nhà họ Trình?” Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt tên làm nghề rèn cứng đờ rồi cong lên khóe miệng, dường như đang cười nhạo điều gì đó.

Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn gã ta một cái, không nói thêm gì.

Đội phó Thời lười nhác nâng lên mí mắt, nói: “Đúng vậy, có cương thi, ngoài ông chủ Trang biến thành cương thi, còn có năm cái cương thi đến từ thôn Trang Phủ.”

“Nhưng tất cả sáu cái đều bị bắt lại và đốt cháy.”

Tên làm nghề rèn ánh mắt chợt lóe, động tác nhặt cái kìm lại lần nữa dừng lại.

Gã nói: “Ông chủ Trang? Không phải ông ấy đã được chôn rồi sao? Tại sao còn có thể biến thành cương thi làm hại nhà họ Trình?”

Tâm tình của đội phó Thời giống như rất tốt, nhướng mày, cười nói với gã: “Ông chủ Trang bị người đào ra tới, chế tác thành cương thi sống.”

“Chúng tôi nghi ngờ rằng ngoài bệnh dịch, còn có cương thi ở trong thôn Trang Phủ, có một số người đứng sau âm thầm làm hại thôn Trang Phủ và Trấn Trang Phủ.”

“Tất cả mọi người trong thôn Trang Phủ đã chết, vì vậy thật khó để đảm bảo rằng sẽ không đến lượt người dân trên Trấn Trang Phủ.”

“Không phải sao, lần này sở trưởng Lý đã chỉ định chúng tôi đi thôn Trang Phủ để điều tra sự thật của việc này, cho nên, chúng tôi mới đến đây mua đao để tự bảo vệ mình.”

Tên làm nghề rèn lẩm bẩm một mình: “Ông chủ Trang biến thành cương thi sống? Tại sao lại như vậy ……”

Đội phó Thời: “Có người đã thả hai con cổ trùng trong người ông chủ Trang, anh biết phóng cổ không? Là một loại dùng rất nhiều con sâu chế tác thành cổ trùng.”

“Bang” một tiếng.

Chiếc kìm sắt trong tay tên làm nghề rèn rơi xuống trên mặt đất, gã giật mình tỉnh táo lại nói: “Không biết, từ trước đến nay đều chưa nghe nói qua.”

Gã vừa nói vừa cúi người nhặt chiếc kìm trên mặt đất.

Đội phó Thời nhìn bóng dáng gã, đôi mắt hơi nheo lại sau mắt kính, anh nói: “Đúng không.”

Tên làm nghề rèn ngồi dậy, thản nhiên đặt kìm sắt tùy ý trên bàn, nói: “Có mua đao không, không mua thì đi nhanh lên, đừng chậm trễ việc buôn bán của tôi.”

“Mua, nhưng tôi muốn tự mình chọn.” Đội phó Thời nói.

Tên làm nghề rèn: “Trong nhà có hàng chục loại đao đã làm sẵn, anh tự mình vào chọn là được, chọn xong rồi trả tiền.”

Nói xong, gã bỏ qua sự tồn tại của Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời, tiếp tục cúi đầu rèn sắt.

Ngũ Hạ Cửu thấy vậy liền đi theo đội phó Thời vào nhà lựa chọn.

Căn nhà này là một căn nhà thuê nhỏ, có một chiếc giường gỗ đơn giản đặt ở trong cùng dùng để ngủ và nghỉ ngơi, bên cạnh có treo một tấm rèm.

Trên mặt đất ở bên ngoài chất đống nhiều đồ không dùng, trên tường và trên kệ đều là các loại đao nhỏ.

Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn bên ngoài, nói nhỏ: “Tên làm nghề rèn này, gã có vấn đề, chẳng lẽ có thù với nhà họ Trang và nhà họ Trình sao?”

Đội phó Thời nói những lời đó là vì cố ý thử gã.

Sự thật đã chứng minh, tên làm nghề rèn đích xác có gì đó không thích hợp.

Đặc biệt là sau khi đội phó Thời nhắc đến việc ông chủ Trang biến thành cương thi và trong cơ thể có cổ trùng, cảm xúc của gã rõ ràng có dao động.

Tuy rằng chỉ là trong chốc lát, nhưng cũng bị hai người bọn họ bắt lấy.

Đội phó Thời nhẹ giọng trả lời: “Những vết sẹo trên mặt gã đã bị bỏng nhiều lần sau khi lành lặn, thậm chí rất có khả năng là gã đã tự làm.”

“Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có người nào đó có mối thù sâu sắc với gã, muốn hủy diệt khuôn mặt của gã.”

“Nhưng loại khả năng này rất khó xảy ra.”

“Rốt cuộc, nếu những vết sẹo trên mặt và trên người gã thật sự do người khác làm, gã không sợ hãi khi nhìn thấy những công cụ làm sắt đó sao?”

“Nếu gã phải đối mặt với những thứ đã làm tổn thương và dày vò chính mình cả ngày, chẳng lẽ trong lòng gã không cảm thấy sợ hãi sao? Buổi tối sẽ không gặp ác mộng sao?”

“Khuôn mặt đối với một con người rất quan trọng.”

“Huống chi đây vẫn là dấu vết bị bỏng, việc bỏng ở một làn da như mỏng manh như vậy, sẽ để lại một nỗi đau không thể xoá nhoà, và tổn thương tâm lý sẽ không có cách nào biến mất.”

“Không ai có thể thờ ơ với những công cụ đã từng tra tấn chính mình.”

“Hoặc là, vết thương này là do gã cố tình gây ra, cậu nói đúng không.”

Nói xong lời cuối cùng, đội phó Thời khẽ mỉm cười với Ngũ Hạ Cửu.

“Đúng vậy, rất đúng.” Ngũ Hạ Cửu nhìn anh trả lời.

—— tâm lý sau khi bị tổn thương.

Những triệu chứng lâm sàng của người mắc bệnh này sẽ có biểu hiện lảng tránh, tính cảnh giác cao, hay giật mình.

Nhưng rõ ràng, tên làm nghề rèn vẫn lựa chọn làm công việc liên quan đến việc gã bị tổn thương sau khi trở thành hình dạng nghiêm trọng như bây giờ.

Ở một mức độ nào đó đã có thể giải thích rằng vết thương là gã tự mình tạo thành.

Gã ở lại Trấn Trang Phủ là có mục đích, nhưng lại không muốn bị người nhận ra.

Còn có……

Đội phó Thời có năng lực quan sát rất mạnh.

Không chỉ có thể thích ứng với mọi việc, mọi hoàn cảnh, anh còn lập tức nghĩ đến việc thử tên làm nghề rèn, hơn giá trị vũ lực cũng rất cao.

Ngũ Hạ Cửu đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cú đá chân vào ông chủ Trang đêm hôm qua, những người giúp việc nhà họ Trình hợp sức cùng nhau cũng không ngăn cản được cương thi, vậy mà lại bị vị đội phó Thời này đá bay ra ngoài.

Mặt khác, anh khiến cho bản thân cậu có một cảm giác quen thuộc…

“Đang nghĩ cái gì.” Thấy người trước mặt dường như có vẻ ngẩn người, đội phó Thời cúi đầu hỏi.

Khoảng cách giữa hai người có chút gần, vượt qua khỏi phạm vi quan hệ bình thường.

Khi đến gần, khi ngẩng đầu lên, cậu có thể nhìn thấy đôi mắt của đội phó Thời sau mắt kính, như thể cậu đã bước vào những vì sao.

Ngũ Hạ Cửu lập tức hoàn hồn, đứng sang một bên, rũ mắt nói: “Không có gì, chọn đao đi.”

Lúc này cậu không phát hiện rằng, ánh mắt thâm trầm của đội phó Thời dường như đang nhìn chằm chằm vào hàng lông mi của cậu, thật dài.

Một lúc sau, hai người bọn họ đã chọn xong đao và dụng cụ tự vệ, bọn họ đi ra ngoài tính tiền và rời đi tiệm sắt.

Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời không có đi xa, mà là rẽ ngang qua một ngã tư, nghiêng người tránh sau bức tường để quan sát.

Bọn họ mang đi hai bó đao buộc bằng dây thừng, được gói lại bằng một tầng vải bố ở bên ngoài, để tránh mọi người không cẩn thận chạm vào mũi đao do đó làm xước ngón tay.

Nhưng khi đao ma sát vào nhau, trong lúc hành động không thể tránh khỏi một chút âm thanh của sắt va chạm.

Đội phó Thời lúc này mới nói: “Cậu nghĩ gã là ai?”

Ngũ Hạ Cửu: “Nếu gã lựa chọn tự mình hủy diệt khuôn mặt của bản thân, tất nhiên là không hy vọng có người nhận ra mình ở đây.”

“Mà gã giống như đặc biệt để ý nhà họ Trang và và họ Thời…”

“Tôi nghĩ, không cần tôi tiếp tục nói, đội phó Thời cũng đã có chút phỏng đoán cho chuyện này.”

Đội phó Thời cười khẽ một tiếng, nói: “Là có, nhưng vẫn cần xác minh.”

Ngũ Hạ Cửu nói: “Nhưng nếu hôm nay gã không có động tác, chúng ta sáng mai liền phải xuất phát đi đến thôn Trang Phủ.”

Đội phó Thời: “Không vội, tôi cá là gã sẽ có động tác.”

Hai người cũng thật may mắn, tên làm nghề rèn rèn sắt không được bao lâu liền bắt đầu dọn dẹp đồ vật.

Gã khóa cửa tiệm rèn, liếc nhìn xung quanh rồi rời đi, gã đi hướng đối diện với Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời.

Đội phó Thời nói: “Đưa đồ cho tôi cầm, chúng ta theo sau.”

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy, sau khi chần chờ một giây liền đưa đao cho đội phó Thời, cũng không biết anh xách như thế nào, trong lúc hành động, con đao và dụng cụ không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.

Hai người lặng lẽ đi theo sau tên làm nghề rèn.

Chỉ một lát sau, bọn họ thấy gã đi tới một chỗ —— một tòa nhà cổ hai tầng gần như đã bị đốt cháy thành phế tích.

Bên trên tòa nhà cổ còn treo một tấm bảng hiệu đã cháy hết một nửa, để lộ hai chữ ở phía sau —— “Cái gì Nguyệt Lâu”.

Ngũ Hạ Cửu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

‘Thải Nguyệt Lâu’?

【 chúc mừng hành khách phát hiện Thải Nguyệt Lâu, nhận được những tin tức liên quan —— thảm kịch của gánh hát Thải Nguyệt ( sẽ được khám phá) 】

Thật sự là……

Ngũ Hạ Cửu ánh mắt không khỏi lóe lên, cậu lại nhìn thấy tên làm nghề rèn liếc mắt nhìn trái nhìn phải, ngay sau đó liền đẩy ra cửa rạp hát cũ nát rồi đi vào.

Cánh cửa lần nữa được đóng lại và bóng dáng của gã đã biến mất không thấy.

“Muốn vào không.” Đội phó Thời nói.

“Vào thôi.” Ngũ Hạ Cửu trả lời.

Bọn họ đều đã đi theo tới đây rồi, làm sao mà không vào xem được.

“Vậy đi.”

Sau đó hai người bọn họ rời khỏi nơi ẩn nấp, đi đến trước cửa Thải Nguyệt Lâu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào bên trong ——

Thời kỳ này nhà hát cũng có thể làm quán trà hoặc là nhà ăn, sau khi đẩy cửa bước vào, đi qua một cái hành lang chính là sảnh, kiểu ngoài trời.

Ở giữa có bàn ghế và ghế dài, và một sân khấu được xây dựng ở phía trước, nơi các gánh hát ở nơi đó hát tuồng.

Và thông qua cầu thang đi lên tầng hai, đó chính chỗ ngồi có tầm nhìn xuống sân khấu đẹp nhất dành cho những kẻ có tiền ……

“Nơi này đã từng là một nhà hát.” Đội phó Thời nhỏ giọng nói.

Tất nhiên là cậu đã nhìn ra.

Mặc dù đồ vật bên trong gần như đã bị cháy hết, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy hình dáng ban đầu.

Trên mặt đất sảnh giữa được phủ đầy bụi, nhưng lối đi ở hành lang lại là sạch sẽ, điều này có khả năng tên làm nghề rèn là đi từ nơi này.

Hành lang này dẫn đến đâu?

“Hậu trường của gánh hát, nơi bọn họ chờ đợi trước khi lên sân khấu.” Đội phó Thời nói.

“Đi.”

Hai người bọn họ đi tới nơi trên mặt đất sạch sẽ không có tro bụi, nhưng bọn họ lại không có chú ý tới.

—— khi bóng dáng hai người bọn họ dần dần biến mất trên hành lang, đại sảnh của rạp hát bắt đầu bị sương mù dày đặc che phủ từ từ.

Và ngay sau khi sương mù dày đặc bao vây toàn bộ đại sảnh và sân khấu, trên mặt đất phủ đầy tro bụi thế nhưng xuất hiện lần lượt những dấu chân.

Những dấu chân này dường như là trống rỗng in ở trên mặt đất.

Trên sân khấu, một bản hí khúc nhẹ nhàng và bất tận đột nhiên vang lên, trầm thấp và đứt quãng…

Giống như là, nơi này có một buổi biểu diễn không người xem, cũng như không có người biểu diễn hí khúc.
Bình Luận (0)
Comment