Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 17

Sau khi điều tra xung quanh, quả thật chăn gối và một số đồ vật của những người khác đã không còn nữa.

Hoàng Nha thầm cảm thán, không tránh khỏi cảm giác khó chịu, còn cho rằng ý tưởng này hẳn là đến từ Quan chủ.

—— Cậu rời đi mà mảy may không hề có một lời chào, cố tình bỏ mặc gã và Chủ quản ở lại khiến họ gặp nguy hiểm. Thật may là...

Trong căn phòng tại lầu một, Hoàng Nha bí mật liếc mắt nhìn Chủ quản đôi mắt bỗng dưng lóe sáng.

Thật ra thì gã ta đã nắm được một số manh mối quan trọng ở trong cấm địa. Khi gã đưa tay chạm vào tượng rùa khổng lồ, trong giây lát chiếc vòng tay đã nóng lên, sau đó màn hình lại hiện lên, hiển thị lên một nội dung——

[Chúc mừng hành khách đã phát hiện ra tượng đá Bạc Thiện và nhận được nhiệm vụ tìm kiếm thông tin liên quan ‘Lục Tàng Quy’ (mời tìm kiếm)]

Nhưng “Lục Tàng Quy” là gì?!

Hoàng Nha hoàn toàn không hiểu, không hiểu một thứ gì hết.

Sau đó, gã cạy mở cái quách được đặt dưới chân trước bên phải của cái tượng rùa bằng đá kia. Ngoài một cây thiền trượng đã bị gãy làm đôi thì gã phát hiện ra trên cây trượng đó còn có một tràng hạt khác được treo lủng lẳng.

Hắn lúc này đem chuỗi tràng hạt giấu vào trong túi, còn hai nửa của cây thiền trượng thì đúng là không có đủ thời gian, cho nên hắn cũng rảnh để xem kỹ.

Sau khi trời đã tối đen, Hoàng Nha chợt nhận ra rằng chuỗi tràng hạt trên người mình đang dần nóng lên, qua lớp quần áo gã vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của tràng hạt.

Nhất là khi Chủ quản thường xuyên ngủ gật, gã ta thì chẳng hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, ngược lại còn rất tỉnh táo nữa.

Đây là tác dụng của chuỗi hạt!

Hoàng Nha biết rằng gã đã tìm thấy một bảo vật!

Cũng may là gã đã giấu kín một số suy nghĩ và không nói cho Chủ quản biết hết manh mối, nếu không thì tối nay…



Hoàng Nha giả vờ buồn ngủ, nhưng gã lại bí mật quan sát từ bên ngoài, Chủ quản thường xuyên ngáp ngắn ngáp dài và đôi mắt của anh ta thì luôn trong tình trạng lờ đờ và buồn ngủ, ngay cả khi anh ta gần như không giữ được ý thức để mà véo đùi, hay đứng dậy đi lại. Thậm chí còn tự tát vào mặt mình mấy cái giữ được sự tỉnh táo. Nhưng mọi sự đều là vô ích.

Cuối cùng, Hoàng Nha nhìn anh ta ngã xuống đất và ngủ thϊếp đi.

Hoàng Nha im lặng một hồi rồi nghĩ thầm, anh cũng đừng có trách tôi, người ta rõ ràng không phải vì lợi ích riêng mà gϊếŧ anh đâu nha, tôi chỉ là người muốn được sống sót thôi.

Sau khi suy nghĩ xong, Hoàng Nha đứng dậy đi ra ngoài, nhanh chóng di chuyển đến căn phòng ban đầu nơi Ngũ Hạ Cửu từng ngủ ở trên lầu hai. Vừa mở cửa, gã đã đi thẳng đến tủ quần áo với mục đích rõ ràng.

Cánh cửa tủ mở rộng, làm lộ ra hai bức tượng Phật bằng đá đang úp mặt ở bên trong đó.

Pho tượng Phật ẩn hiện trong hộc tủ, khóe miệng cười cong cong vốn xuất phát từ lòng từ bi và thiện lành, nhưng giờ phút này lại lộ ra một vẻ kỳ quái không tài nào giải thích được.

Hoàng Nha không kìm được mà nuốt nước bọt, sau đó gã nhặt hai bức tượng Phật lên và rời khỏi phòng.

Gã ta xuống lầu một và nhanh tay ném hai pho tượng đó vào căn phòng đang chứa Chủ quản rồi đóng chặt cửa lại.

Hoàng Nha lại lên lầu hai.

Lần này, anh vào phòng của A Miêu và Lý Thiên Thiên.

Căn phòng trống rỗng không có chút ánh sáng lọt vào, vô cùng, vô cùng tối.

Hoàng Nha lặng lẽ ngồi lên giường, tim của gã đập nhanh không ngừng nghỉ cho đến khi... gã đột nhiên siết chặt chuỗi tràng hạt vào trong lòng bàn tay…



Bên trong chùa Vạn Cổ, Ngũ Hạ Cửu đẩy cánh cửa gỗ nặng nề của ngôi chùa ra.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt và yếu ớt của ngọn lửa nhỏ, mọi thứ trong đại sảnh từ gần đến xa như bị Ngũ Hạ Cửu nhìn thấu.

——Ở giữa đại sảnh trống vắng, sừng sững một pho tượng khắc hình của Phật Thích Ca vô cùng cao lớn, cùng với một số bàn thờ, hương án, chăn đệm... và cả những bức tranh được vẽ khắp nơi ở các mặt tường của đại sảnh nữa.

Ngũ Hạ Cửu cầm đèn dầu mà A Miêu đưa cho, liền bước vào trước, lần lượt tiến vào theo sau là Mễ Thái và những người còn lại.

“Quan chủ…” Mễ Thái thì thào được hai từ thì ngay lập tức ngậm miệng lại.

Có lẽ bởi vì toàn bộ đại sảnh quá đỗi trống vắng và im lặng, đến cả một chút âm thanh nhỏ cũng có thể gây ra tiếng vang và nghe rõ đến lạ thường.

Thật không ngờ rằng, Mễ Thái có ngày lại sợ hãi chính mình.

Một hồi lâu sau, Ngũ Hạ Cửu vẫn không thèm để ý tới. Ánh mắt cậu lúc này đã bị tượng Thích Ca đặt ở chính giữa đại sảnh hấp dẫn.

Không biết có phải do đã rất nhiều năm không được trông coi tại chùa hay không, pho tượng Phật cao lớn bằng vàng đã lộ ra những vết loang lổ, trông vô cùng tồi tàn.

Với ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng yếu ớt ở trong tay, Ngũ Hạ Cửu không thể không nhìn kỹ - từ thân pho tượng Phật bằng vàng cho đến bàn thờ, hương án và cả chiếc lư hương ở ngay trước mặt...

Bỗng nhiên, cậu duỗi thẳng hai ngón tay ra, đặt lên trên mặt bàn, nâng cao tầm nhìn của mắt lên rồi xoa nhẹ mấy cái.

Hai mắt Ngũ Hạ Cửu lập lòe, cậu nhướng mày nhìn, thế mà không có lấy một hạt bụi?!

“Quan chủ…”

Có lẽ là do Ngũ Hạ Cửu đã im lặng quá lâu, Mễ Thái hận không thể không hét lên từ cổ họng của mình, chỉ có thể phát ra âm thanh cực kì nhẹ.

“Hả?”

Ngũ Hạ Cửu định thần lại, quay đầu nhìn ba người bọn họ, ánh mắt như phát hiện ra điều gì đó.

Mễ Thái lại thì thào:

“Tối nay chúng ta ngủ tại sảnh này à?”

Ngũ Hạ Cửu gật đầu:

“Ừm, cứ ở đây nghỉ ngơi đi, chúng ta có thể dọn đồ của mình vào.”

“Được.”

Cả ba người gồm Mễ Thái gật đầu đáp. Họ bắt đầu bỏ những thứ mang theo xuống đất ra để sắp xếp lại, dự định qua đêm sẽ ngủ ở bên cạnh những cái cột trụ trong chùa.

Nhìn thấy Ngũ Hạ Cửu vẫn đi loanh quanh vài vòng trước pho tượng Phật cao lớn cùng với cái đèn dầu của mình, A Miêu hỏi:

“Quan chủ, cậu không định nghỉ ngơi một chút hay sao?”

Ngũ Hạ Cửu không quay đầu nhìn lại, nói:

“Trong lúc này tôi không muốn nghỉ ngơi lắm, cũng là vì muốn đi xem mấy bức bích họa trên tường kia. Mọi người cứ đi ngủ trước đi.”

Vừa dứt lời, cậu đã lững thững tiến gần tới những bức tường.
Bình Luận (0)
Comment