Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 23

Trong tòa nhà hai tầng, sau khi trải qua một đêm lo sợ bất an, cuối cùng thì Hoàng Nha cũng chờ đợi được hừng đông.

Cả đêm qua gã không ngủ được, tay vẫn luôn siết chặt chuỗi hạt tràng được lấy ra từ trong đất.

Dù sao thì cũng chỉ có thể làm như vậy mới có thể khiến cho gã có một chút cảm giác an toàn.

Ban đêm, gã không dám thả lỏng bất cứ giây phút nào cả, vẫn luôn tập trung tinh thần nghe tiếng động bên ngoài… Từ dưới lầu đến trên lầu, rồi từ trên lầu xuống dưới lầu…

Giữa chừng, thử ở bên ngoài còn suýt chút nữa là đẩy cửa bước vào trong phòng, nhưng không biết vì cái gì lúc gần mở cửa thì thứ đó là bỏ cuộc.

Đương nhiên là Hoàng Nha đã nghe thấy âm thanh vặn cửa ‘kẽo kẹt’ rất nhỏ, rất nhỏ khi thứ đó đặt tay lên tay nắm cửa.

Ngay sau đó, cánh cửa mở ra một khe hở rất nhỏ.

Trong đêm tối, gã có thể lờ mờ nhìn thấy cái bóng cực kỳ quái dị từ khe cửa đó.

Thứ đó đứng ngoài cửa.

Ngay lúc Hoàng Nha khẩn trương, sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, cơ thể không ngừng run rẩy thì thứ đó lại xoay người rời đi.

Gã không biết vừa rồi có phải là ảo giác hay không.

Thời điểm Hoàng Nha khẩn trương chỉ biết nắm chuỗi tràng thật chặt mà thôi. Bây giờ nhớ lại, mặc dù ký ức có hơi mơ hồ nhưng rõ ràng là gã đã cảm nhận được chuỗi tràng nóng đến kinh người.

Thứ kia có phải là cảm nhận được gì đó, nó sợ chuỗi tràng hạt sao?!

Nhất định là như thế rồi.

Nghĩ đến đây, Hoàng Nha không kiềm lòng được mà quấn chặt chuỗi tràng trên cổ tay, sau đó là nắm chặt trong lòng bàn tay.

Gã mở cửa phòng, dự định xuống lầu nhìn một chút…

Sau khi xuống dưới, Hoàng Nha mở cửa phòng mà Chủ quản đã ở đêm qua. Lúc thấy ra tình hình bên trong phòng thì gã suýt chút nữa thì run chân ngồi bệt xuống đất.

Chỉ thấy khắp căn phòng đều là vết máu đỏ tươi cực kỳ chói mắt. Ở cuối giường, trên sàn nhà, trên cánh tủ,… ngay cả vách tường hay bệ cửa cũng tung tóe máu, trông cực kỳ đáng sợ.

Chủ quản quả thật đã chết rồi, nhưng kỳ quái là lại không thấy da của anh ta ở đâu hết.

Hoàng Nha khó khăn nuốt nước bọt, sững sờ đứng tại chỗ.

……

Không quá khó để tìm ra nhà của Hoàng Tài Phóng, nhà của ông ta cách chùa Vạn Tân không xa.

Dọc đường đi đến đó, Ngũ Hạ Cửu còn nhìn thấy người người lớn tuổi trong làng đang tất bật chuẩn bị mọi thứ cho lễ Niết Bàn.

Vải đỏ, lư hương, bàn thờ, bùa chú…

Không lâu sau, rốt cục thì Ngũ Hạ Cửu cũng tìm được nhà của Hoàng Tài Phóng.

Có lẽ bởi vì nhiều năm không có ai sinh sống trong nhà, cho nên khi nhìn từ bên ngoài thì ngôi nhà trông cực kỳ rách nát, hơn nữa lại không có chút hơi người nào, Cổng lớn cực kỳ cũ kỹ, hơn nữa còn không khóa lại.

Tay cầm trên cửa đã rỉ sét, nhìn có vẻ như sắp rơi ra rồi.

Mà hai cánh cổng cũng đã biến thành phế liệu, cho dù đóng lại thì cũng không chặt được, hở ra một khe cửa có thể nhìn thấy cỏ dại mọc um tùm trong sân.

Ngũ Hạ Cửu nói: “Chúng ta vào trong thôi.”

Ba người Mễ Thái gật đầu.

Bốn người đẩy cửa bước vào. Sau đó, Lý Thiên Thiên cẩn thận đóng hai cánh cửa gỗ lại thật kỹ.

Sau khi đi vào trong sân, Ngủ Hạ Cửu tìm kiếm xung quanh cỏ dại um tùm, nhưng lại không tìm thấy mai rùa của Bạc Thiện như những gì Lý Trúc đã nói.

Mễ Thái gãi đầu, nói: “Lạ thật, vì sao lại không thấy gì? Chẳng lẽ Lý Trúc đã nhìn lầm, mai rùa thật chất không có ở đây?”

Ngũ Hạ Cửu ngước đầu nhìn xung quanh. Nhà của Hoàng Tài Phóng cũng có kiểu dáng nhà gỗ hai tầng, còn có một khoảng sân nhỏ trước nhà.

Ranh giới của sân nhỏ được rào lại bằng đá, cao xấp xỉ chiều cao của người bình thường, người bên ngoài chỉ cần nhảy cao thì sẽ có thể nhìn thấy sân nhỏ trong nhà.

A Miêu: “Hoặc có lẽ là đã bị ai đó lấy đi rồi?”

Lý Thiên Thiên vung tay, chỉ vào trong nhà, nói: “Hay là bọn mình vào torng nhà tìm thử xem?”

Ngũ Hạ Cửu: “Được, vào tìm thử xem.”

Bốn người đi vào nhà, nhưng tất cả mọi thứ bên trong đã cũ nát, từ trên xuống dưới căn nhà này không phát hiện ra bất kỳ thứ gì có thể dùng được.

Ngay lúc bốn người muốn đi xuống tầng hai thì Ngũ hạ Cửu lại đột ngột đứng lại, nhíu mày ngẩng đầu lên. Ngay sau đó, cậu nhanh chóng nói nhỏ: “Có người đến đây…”

Cổng lớn phát ra tiếng động, có người đi xuyên qua bụi cỏ dại, phát ra âm thanh xào xạc.

Không lâu sau, cửa nhà bị người nào đó đẩy vào, một bóng người bước vô.

Ngũ Hạ Cửu trốn trong chỗ rẽ ở tầng hai, ba người Mễ Thái thì trốn trong khoảng trống trong phòng. May mắn là bọn họ đang ở lầu hai, có thể kịp thời xử lý được tình hình.

Sau khi cửa bị đẩy ra, cậu nhìn rõ được bóng dáng của người đang bước vào, là Hoàng Kế Hành!

Vì sao Hoàng Kế Hành lại tới đây?!

Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy ông ta đang ôm một cái túi màu đen trong tay.

Vừa đi vào nhà thì ông ta đã đặt cái túi đó xuống đất, sau đó thì Hoàng Kế Hành thuần thục dời bàn gỗ bày biện đồ vật cách đó không xa ra.

Ngũ Hạ Cửu không kiềm chế được mà nhíu mày, trong lòng lại phỏng đoán được sơ sơ.

Sau khi dời bàn gỗ xong thì Hoàng Kế Hánh tiếp tục xoay người sắp xếp mấy tấm ván gỗ trên mặt đất ra chỗ khác. Rất nhanh, mấy tấm ván gỗ đã bị dời ra xa.

Ngũ Hạ Cửu yên lặng mờ to mắt dò xét… bên dưới ván gỗ không ngờ lại còn có một không gian khác!

Chờ Hoàng Kế Hành cầm túi da màu đen đi xuống dưới thì Ngũ Hạ Cửu vẫn yên lặng đứng tại chỗ mà suy nghĩ.

Phía dưới có cái gì chứ?!

Khoảng chừng mười phút sau, Hoàng Kế Hành rốt cuộc cũng đi lên. Ông ta đặt ván gỗ và bàn gỗ lại chỗ cũ, sau đó rời khỏi phòng.

Ngũ Hạ Cửu đợi một lúc lâu rồi mới đứng dậy.

Cậu đi đến trước cửa một căn phòng, gõ ba cái.

Không bao lâu, ba người Mễ Thái nghe thấy tín hiệu của cậu mà lần lượt chui ra khỏi phòng.

“Quan chủ, người vừa rồi là ai vậy?” Mễ Thái hỏi.

Ngủ Hạ Cửu kể lại những chuyện vừa xảy ra khi nãy.

Ba người kinh ngạc, cảm thấy rất kỳ quái.

Cậu nói: “Chúng ta đi xuống dưới nhìn một chút.”

Ngũ Hạ Cửu và Mễ Thái ra tay đẩy ván gỗ và bàn gỗ vừa mới trở về vị trí cũ ra, lộ ra đường hầm tối đen như mực phía dưới.

Dưới ván gỗ chỉ có một cái thang, sau khi mở ra thì một luồng khí lạnh phả vào mặt bọn họ.

Mễ Thái không kiềm được mà run một cái.

A Miêu hiểu ý nói nhỏ: “Có muốn đốt nến hay không?”

Trong túi áo của cô vần còn một khúc nến nhỏ còn sót lại từ lần đốt trước, cộng với hộp diêm chỉ có mấy que diêm. Cô đã mang theo trước khi rời khỏi chùa Vạn Cổ.

Ngũ Hạ Cửu: “Ừ.”

Mễ Thái nói: “Nhất định phải đốt, không có ánh sáng thật sự sẽ dọa chết người đó.”
Bình Luận (0)
Comment