Ngũ Hạ Cửu bật một chiếc bật lửa, miễn cưỡng có thể chiếu sáng xung quanh.
Đây rõ ràng là một lối đi nhân tạo được khai quật, bức tường cùng lắm cao khoảng hai mét, bề ngang gần như đủ để chứa hai người đi cạnh nhau. Không còn chỗ trống nữa.
Mà trên bức tường này cũng không có manh mối hay bức vẽ bản đồ gì.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi duỗi tay chạm vào vách tường, vòng tay cũng không có phản ứng gì.
Cậu đến Quán tộc nhiều ngày như vậy, hình như chỉ có “nguyền rủa của Quán tộc” được kích phát.
Sau khi biết về lời nguyền của bộ tộc người Quán từ A Hữu: “được khám phá" đã trở thành "khám phá được 43%", nhưng ngoài phần thông tin liên quan này, không có gì khác.
Điều này có vẻ không quá thích hợp.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi liếc nhìn A Hữu, nhưng bắt gặp ánh mắt anh ta quay lại nhìn.
A Hữu nói: “Sao vậy?"
Ngũ Hạ Cửu: "Không có chuyện gì, anh có biết thuốc thánh cụ thể được giấu ở đâu không?"
A Hữu: “Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng thuốc thánh được để vào sườn núi, nó được bộ tộc người Quán cất giữ trong một trong những thạch thất, nhưng tôi không biết nó là thạch thất nào. "
"Chúng ta vẫn cần phải tìm cẩn thận một chút."
“Vậy thì mau đi tìm.” Tiểu Phương liếm miệng, duỗi tay rút một con dao găm từ trong giày ra, vung tay nói: “Tôi hình như cũng có vảy cá.”
Thân ảnh của Ngũ Hạ Cửu vừa muốn rời đi, ngọn lửa của bật lửa lập tức tắt, cậu bật lại, nhìn Tiểu Phương và hỏi: "Chuyện này xảy ra lúc nào?"
Tiểu Phương nghĩ lại và nói: “Đại khái là lúc bắt đầu bò lên, tôi cảm thấy ngứa trên cánh tay. Vừa chạm vào nó, vảy cá đã mọc lên. Cảm thấy có chút ghê tởm."
Anh nói xong liền bĩu môi, biểu tình trên mặt trở nên cực kỳ ghét bỏ.
“Đi thôi.” Ngũ Hạ Cửu lập tức nói.
Bốn người họ sau đó đi về phía trước dọc theo lối đi.
Nhưng mà, bọn họ nhanh chóng đến ngã ba đường đầu tiên, nhìn qua hai bên trái phải, Ngũ Hạ Cửu im lặng một lúc mới hỏi: "Đường nào?"
Ngọn lửa trên bật lửa tắt rồi lại bật, bật một lúc rồi lại tắt.
Họ đương nhiên không mang theo nến, đuốc và những thứ ánh sáng khác, nhưng họ có đèn pin.
Đáng tiếc lượng điện của đèn pin có hạn, dùng hết sạch, hơn nữa ánh sáng trong lối đi mờ mịt như vậy có khả năng thu hút bộ tộc người Quán, một ngọn lửa mỏng manh vẫn an toàn hơn.
Sau khi Ngũ Hạ Cửu hỏi xong, Tiểu Phương nói: "Chọn cái nào?"
Tương Du: "Tôi, tôi thế nào cũng được."
Ngũ Hạ Cửu nhìn A Hữu.
A Hữu nói: "Tốt hơn là nên chọn hướng có cùng tên với tôi."
Ngũ Hạ Cửu quay đầu nhìn ngọn lửa đã sáng lại, ngọn lửa có dấu hiệu lệch sang bên phải, hắn nói: "Vậy thì đi bên trái."
Nói xong, cậu dẫn đầu bước vào lối đi bên trái.
Tiểu Phương khịt mũi, theo sau nói: "Quan chủ, anh cố ý chọn ngược lại."
Tương Du lập tức đi theo.
A Hữu sững sờ một lúc, sau đó nhướng mày, âm thầm cười khẽ đi ở phía sau.
Nhưng ngay sau đó, một ngã rẽ khác trên con đường lại xuất hiện. Lần này, ba đoạn đường xuất hiện trước mặt- trái, giữa và phải. Ba thông đạo gần như giống hệt nhau.
Đó thực sự là một vấn đề nan giải cho những ai gặp khó khăn trong việc lựa chọn.
Tương Du không khỏi mắng một tiếng: "Mẹ nó, bộ tộc người Quán dựng một cái mê cung trong bụng núi sao? Có nhiều ngã rẽ như vậy, bọn họ có thể phân biệt rõ ràng trong đó sao?"
Vừa nói, Tương Du vừa không nhịn được gãi cánh tay của mình.
Ngay sau đó, ngón tay của anh dừng lại, khi anh nhận ra mình đang làm gì, biểu cảm của anh trở nên vô cùng khó coi.
Nhưng ngọn lửa trùng hợp bị dập tắt vào lúc này, không ai nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của Tương Du.
“Bên trái.” Ngũ Hạ Cửu nói.
Nếu đã chọn một hướng ngay từ đầu, nên kiên định đi theo một hướng.
Nhưng ở sườn núi này, có vẻ như thực sự giống như mê cung do bộ tộc người Quán xây dựng, kế tiếp bọn họ liên tục gặp phải ba ngã rẽ, dường như đang đi tới chỗ sâu nhất của sườn núi.
Tiểu Phương không khỏi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bao đời bộ tộc người Quán đã khai quật sườn núi này sao?"
Tại sao anh có cảm giác như toàn bộ sườn núi đã bị xuyên thủng.
Cuối cùng, may mắn vẫn ưu ái họ.
Thứ xuất hiện trước mặt Ngũ Hạ Cửu và những người khác không còn là ngã ba đường, mà là một đại điện cổ kính có đường kính khoảng mười mét, hình tròn.
Họ ở bên này cửa của đại điện, các bức tường đá khác bao quanh đại điện có bốn lối đi.
Mà ngay sau khi họ bước vào đại điện tròn, chiếc vòng tay đã lâu không có động tĩnh gì đột nhiên nóng lên, giao diện bật lên——
[Xin chúc mừng những hành khách đã khám phá ra m Thi Điện và có được thông tin liên quan - bí mật hiến tế (chờ khám phá)]
m Thi Điện...
Nghe có vẻ không phải là một điều tốt chân chính gì.
Đặc biệt, ở giữa đại điện hình tròn mà bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, còn có bảy cái giường đá, bên trên mấy cái giường đá là sáu cái "vật" được quấn chặt trong vải, vặn vẹo kỳ quái như thế thi thể.
Một trong những chiếc giường đá trống rỗng.
Kkia hẳn chỉnh là thi thể. Tấm vải trắng dính đầy vết máu dày đặc và chói mắt, lần lượt bị nhuộm màu.
Nhưng thân ảnh của thi thể rất kỳ lạ, vặn vẹo, gầy guộc, hình thái không đồng nhất.
Một số khuôn mặt dường như nhô ra từ bên dưới tấm vải trắng thì lại hướng về bên trái, nhưng dưới đầu là toàn bộ lưng và gót chân.
Mà một số lại là bộ phận chân được chồng chất lên nhau, toàn bộ cơ thể dường như bị thu lại thành một quả bóng.
Trên cùng của bảy chiếc giường đá, tức là ở vị trí chính giữa và cao nhất của đại điện, có một tác phẩm điêu khắc hình rồng sống động như thật bằng đá.
Đầu rồng cụp xuống, đối diện với giường đá, đuôi rồng thiếu mất một đoạn, toàn thân bị xích sắt khóa chặt, tựa như không bao giờ có thể thoát ra được.