[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!

Chương 46

Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong ngực của Lâm Mông.

Anh ta còn chưa tỉnh, tôi đưa tay lên, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đôi mày hơi nhíu lại của anh.Trong khoảng thời gian này anh ta ngoại trừ việc quản lý công ty giúp tôi thì còn phải đấu đá ngầm với chú của anh ta.

Ở trong nguyên tác, cha mẹ của Lâm Mông đã qua đời ngoài ý muốn khi anh ta mười tuổi, tài sản thì bị chú của mình cướp lấy, vừa thành niên lại bị chú lừa mắc một khoản nợ lớn, đại học của không thể học, về sau lại bị tra công bắt nhốt.Nhưng dù có sống trong địa ngục thì anh ta cũng tự dựa vào mình để đứng lên.Tên sách là, có nghĩa là các nhân vật chính cứu rỗi lần nhau, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy là chính bản thân Lâm Mông cứu rỗi anh ấy.Trong nguyên tác, hai năm bị cầm tù cuối cùng thì Lâm Mông đã tự mình tìm kế để thoát thân, việc kết giao với Nghiêm Duy cũng là việc trong kế hoạch của anh ta.Cho dù là hiện tại thì tôi cũng biết năm trước Lâm Mông đã tự lập một công ty của riêng mình, tương lai phát triển cũng rất tốt, hai năm không đến cũng đã tạo được một vài phiền phức không nhỏ cho chú của anh.Lông mi của Lâm Mông run rẩy, cọ vào lòng bàn tay tôi, phảng phất như một chú bướm mới vừa phá kén đang đập cánh.

"Dậy rồi?" Lâm Mông hé nửa mắt, nắm lấy tay tôi rồi đặt lên mu bàn tay một nụ hôn đầu tiên của sáng sớm, sau đó mười ngón tay đan xen vào nhau, đặt ở trước ngực: "Khoảng thời gian này nhiều việc quá...!Anh định khi nào đi làm?"

Tôi cả kinh, anh hai của tôi ơi, chẳng phải anh đang cầm tù tôi sao? Sao lại còn muốn bóc lột sức lao động của tôi thế?Tôi dùng sức lắc đầu: "Không đi không đi, tôi ở nhà tốt lắm. Anh không sợ tôi ra ngoài thông đồng người khác à?"

Lâm Mông dùng bàn tay còn lại cưng chìu vuốt tóc tôi: "Tôi vốn cũng không muốn nhốt anh. Ai biết qua ngày hôm sau anh là làm ra cái vẻ mặt hưởng thụ Aiz, cuối cùng cũng không cần đi làm kia ra chứ, thế nên tôi thuận tiện cho anh nghỉ ở nhà vài hôm."

Tôi vội vàng dùng một tay bịt miệng anh ta lại: "Đừng nói nữa! Dù sao anh mà thả tôi ra là tôi sẽ chạy theo người khác đó! Anh phải coi chừng tôi cho cẩn thận! Phải nhốt tôi lại có hiểu không!"

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Mông hiện lên sự khó hiểu, anh ta kéo tay của tôi xuống, cẩn thận từng li từng tí hỏi tôi: "Tiểu Ngư...!Có phải lúc nhỏ anh đã gặp phải chuyện gì...!cho nên bây giờ anh mới thiếu cảm giác an toàn như thế?"

Tôi im lặng cầm tay của anh ta.Thật ra để cho anh ta hiểu lầm như thế cũng tốt, chỉ cần không lộ tẩy trước mặt Ý Chí Thế Giới là được.Nếu như lộ tẩy...!thôi, tới đó thì nói sao, dù sao tôi thấy Ý Chí Thế Giới cũng khá ngốc, rất dễ lừa.

Tôi bày ra dáng vẻ bi thương rồi nhào vào lòng Lâm Mông, dùng ngón tay vẽ vòng tròn quanh ngực của anh ta: "Ừm...!Dù sao tôi cũng không muốn ra ngoài.

Anh phải giấu tôi cho thật kỹ, không được thả tôi ra ngoài.

Hơn nữa sau này cũng không được nói như thế nữa biết chưa?"

Hô hấp của người đang ôm tôi có chút rối loạn, tôi vội vàng thu cái tay làm loạn lại nhưng lại bị người nọ giữ chặt, rồi cơ thể bị một cơ thể tráng kiện khác đè lên."Được."Những nụ hôn ấm áp có tần suất dày đặc rơi xuống người tôi, tôi nâng người, hai tay vòng lên ôm lấy cổ của Lâm Mông.

"Mẹ nó! Nguyên cả một đêm mà hai người còn chưa xong nữa hả? Đậu má mắt tôi! Tôi phải rời khỏi chỗ này ngay, lập, tức!"

Trong đầu nghe thấy tiếng nói tức tới giơ chân của Ý Chí Thế Giới, tôi nhắm mắt lại, cong đầu gối lên kẹp lấy eo của Lâm Mông, cùng người thương trầm luân bể dục........

"Bình tĩnh! Chúng ta nhất định có thể xoay chuyển được nội dung cốt truyện!"Ý Chí Thế Giới lại lên cơn điên, ở trong đầu tôi nhảy tới nhảy lui.Tôi qua loa ứng vài câu lấy lệ, rồi tôi nghe nó nói: "Tôi có cách rồi, tiếp theo cậu chỉ cần làm theo cách của tôi thì tôi bảo đảm cốt truyện sẽ hoàn thành 100%!"

"Cách gì?"

"Hừ hừ, tới lúc đó cậu sẽ biết."

Tôi do dự một hồi rồi hỏi: "Thật sự ổn 100% chứ? Cha khẳng định Lâm Mông và Nghiêm Duy còn có thể tới với nhau sao?"

"Nội dung của nguyên sách này có 50% là kịch bản sự nghiệp, 50% là kịch bản tình yêu. Kịch bản sự nghiệp thì đợi qua một tháng nữa, nhân vật chính thụ xử lý xong chú của anh ta và cướp được công ty của cậu thì ổn rồi. Còn 50% kịch bản tình yêu, trong đó có 30% là của nhân vật chính với nhân vật chính công, còn 20% còn lại là dùng để hành hạ cậu. Về phần cậu...!tiến độ xem như cũng miễn cưỡng ổn đi, chờ sau khi cậu chết rồi thì cũng coi như hoàn thành. Bây giờ chỉ còn thiếu 30% của nhân vật chính công, tôi định là..."

"Cha." Tôi cắt ngang lời nói: "Tôi nhất định phải chết sao?"

Ý Chí Thế Giới: "Nói nhảm! Cậu không chết thì sao trở về?"

Tôi do dự một lát, rồi hỏi tiếp: "Vậy nếu như...!Tôi muốn ở lại đây thì sao?"

Thứ đáng sợ nhất trên đời đó chính là không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

"Ha ha, ha ha..." Tôi cười gượng hai tiếng: "Đùa thôi, tôi đùa chút thôi."

"Dư Nhàn." Giọng nói máy móc lạnh như băng của Ý Chí Thế Giới gọi lên tên tôi: "Cậu phải trở về, cậu không thuộc về thế giới này, cậu không thể ở lại đây. Một tháng sau, cậu nhất định phải tự sát. Cho dù cậu không muốn thì cơ thể này cũng tự động chết, còn cậu thì sẽ bị trực tiếp truyền tống trở về thế giới của mình."

Tôi im lặng một lúc lâu, rồi hỏi: "Vậy nếu tôi muốn ở lại đây thì sao?"

"Tôi đã nói rồi, cậu không thể ở lại đây. Không phải là vấn đề cậu muốn hay không muốn." Thanh âm của Ý Chí Thế Giới lạnh tới rét run: "Cậu còn cuộc sống ở thế giới cũ, cậu từ bỏ nó sao?"

Tôi chớp mắt mấy cái, nhìn bình hoa thủy tinh bên bệ của sổ, bên trong có một đóa hồng bị cắm nghiêng nghiêng, cánh hoa trắng tinh như tơ lụa còn vương vài giọt sương sớm, là Lâm Mông hái cho tôi trước khi đi làm.

"Tôi muốn ở lại."

.......Kể từ khi đàm phán thất bại với Ý Chí Thế Giới thì nó không thích nói chuyện với tôi nữa.Tôi than thở ngồi tựa vào bên cửa sổ, bên ngoài trời đã mưa liên miên mấy ngày.Gần đây Lâm Mông rất bận, cuộc tranh đấu giữa anh ta và chú của mình đã gần đi tới hồi kết, có vài đêm anh ta ngủ lại luôn ở công ty không về.Tôi im lặng đếm thời gian còn sót, sự luyến tiếc trong lòng càng lúc càng tăng thêm.Nếu có thể trở về thì đương nhiên cũng không tệ, vì nói thế nào tôi cũng là một phú nhị đại, sinh hoạt thoải mái, bạn bè khắp nơi.Thân thế của tôi khá giống với Lâm Mông, cha mẹ đã qua đời khi tôi còn bé, nhưng tôi không có mấy người họ hàng cứ nhăm nhe tài sản của tôi, bởi vì họ hàng của tôi, một bên là một vận động viên, một bên tiền dùng chẳng thiếu.Mấy người có tiền thường rất bận rộn, lúc nhỏ tôi thường ở nhà của họ hàng, có khi ở nhà này vài bữa, có lúc lại ở nhà kia dăm hôm, nhưng dù tôi ở đâu cũng không có người nào quản tôi, thế là tôi cứ tới tới lui lui cho tới lúc trưởng thành.Trưởng thành rồi thì càng không có người quản tôi, tôi được ủy thác trở thành cổ đông của công ty, ngày ngày đợi tiền hoa hồng để tiêu, cuộc sống thong dong giống như một cụ già đang dưỡng lão.Bạn bè tôi cũng khá nhiều, nhưng bạn có tiền thì cảm thấy tôi không có tiền đồ, bạn không tiền thì lại nói tôi là một kẻ ngốc lắm tiền.Cuộc sống của một thanh niên 18 tuổi như tôi chẳng khác gì thời gian dưỡng lão của một cụ già 80, ngày nào cũng thế, thời gian chưa kịp bắt đầu thì cũng đã kết thúc.

"Này này, đừng có ngây người ở đó nữa." Ý Chí Thế Giới gọi tôi: "Chuẩn bị cho tốt, một lát nữa sẽ có người tới cứu cậu ra ngoài, cậu nghiêm túc chút cho tôi, không được phép tiêu cực phí công đấy."

Tôi cười một tiếng rồi ngã xuống giường: "Tôi có thể không nghe theo lời cậu sao? Tôi có thể làm gì ngoài việc cười rồi làm theo lời cậu nói?"

Ý Chí Thế Giới: "...Cậu đừng quậy nữa."

Tôi úp cái gối đầu lên mặt, phát ra một tiếng kêu đau đớn.Ý Chí Thế Giới im lặng một hồi mới nhăn nhăn nhó nhó nói với tôi: "Tôi cũng đâu có cách nào khác, tôi cũng chỉ là một kẻ làm công chỉ có thể làm theo quy củ thôi...!Đợi khi nào cậu về tôi tìm cho cậu một người bạn trai mới, chắc chắn đẹp trai hơn anh ta dịu dàng hơn anh ta có được không?"

"Không được đâu." Tôi trốn dưới gối đầu tự bế."Sẽ không có ai có thể tốt hơn anh ấy... Sẽ không có ai đẹp trai hơn anh ấy...!Dịu dàng hơn anh ấy... Tôi chỉ cần anh ấy mà thôi."

"Đậu đậu đậu! Cậu cậu cậu khóc đó hả?" Ý Chí Thế Giới xù lông: "Hello? Hello?? Dư Nhàn, đừng khóc đừng khóc mà! Cậu làm sụp đổ cốt truyện của tôi tôi còn chưa khóc mà cậu khóc cái gì!"

Thật ra tôi không có khóc, như nghe nó nói thể tôi cũng vờ hức hức hai tiếng, sau đó xoa xoa hai mắt làm cho vành mắt đỏ lên, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt rồi mới trả lời nó: "Cha, ngài không biết yêu...!Hức, thật tàn nhẫn, ngài để chúng tôi yêu nhau rồi lại bắt chúng tôi rời khỏi nhau...!Cha, pháp hiệu của ngài có phải là Pháp Hải?"

"Pháp hiệu cái đầu cha cậu!" Ý Chí Thế Giới gầm thét: "Đừng có ở đó mà ồn ào với tôi! Tôi nói cho cậu biết..."

Ầm-----Cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, đập mạnh vào tường.Tôi đặt gối đầu xuống hoảng sợ nhìn người vừa xông vào.Nghiêm Duy mang theo một đống người mặc áo đen hung thần ác sát chạy vào, không khác gì mấy băng nhóm xã hội đen đang cướp ngân hàng,Màn xuất hiện đã ba chấm, không nghĩ tới kịch bản mà hắn cầm còn ba chấm hơn.

"Tiểu Dư!" Nghiêm Duy nhìn thấy tôi, hắn siết chặt nắm tay, vành mắt đều đỏ, hắn chậm rãi đi về phía tôi, nói khẽ: "Tiểu Dư, đừng sợ đừng sợ...!Anh an toàn rồi, đừng sợ, tôi tới cứu anh đây."

Tôi: "...."

Ý Chí Thế Giới lúc này lập tức nhảy ra: "Đừng nói chuyện! Đừng nói chuyện! Diễn theo hắn!"

Tôi có chút cạn lời: "Đây là good idea của cha đó hả?"

"Đừng sợ..." Nghiêm Duy ôm tôi vào lòng, vẻ mặt tôi bây giờ phải nói là sống không gì luyến tiếc, tôi vội vàng đưa tay lên đằng trước hơi kéo ra khoảng cách.

Tôi: "Cha →_→"

Ý Chí Thế Giới: "Ơi? ^_^"

Tôi: "Ờ mây zing, gút chóp cha."

Ý Chí Thế Giới: "Moah ~^_~"

...........

Nghiêm Duy đưa tôi về nhà hắn rồi kêu bác sĩ tới kiểm tra thân thể cho tôi, cả một quá trình tôi vẫn giữ im lặng, mặt không biểu tình.

"Đêm nay anh ngủ ở đây được không?" Nghiêm Duy mở cửa phòng khách, dịu dàng nhìn tôi: "Đừng sợ, tôi ở ngay cách vách."

Tôi gật gật đầu, vừa vào phòng là lập tức đóng cửa, thuận tay nhốt Nghiêm Duy đang muốn đi vào ở bên ngoài.Hắn đứng ở cửa một lúc rồi mới rời đi.Tôi vịn giường ngồi xuống, vùi mặt vào hai tay.

Tôi bất lực: "Cha! Cái cách chết tiệt gì thế này! Để Nghiêm Duy tới cướp tôi? Có phải sợ tia lửa hận thù giữa hai người bọn họ chưa đủ nhiều hay không?"

Ý Chí Thế Giới: "Tia lửa tình yêu cũng là tia lửa!"

Tôi tỏ vẻ: "..." Có quá nhiều thứ để nói nhưng lại không biết nói từ đâu.

"Khụ khụ." Ý Chí Thế Giới nói một cách rất nghiêm túc: "Tôi đã tính hết rồi, cậu xem, bây giờ cậu đã bị nhân vật chính công khống chế, còn nhân vật chính thụ thì đang bề bộn sự nghiệp nên tạm thời không thể tìm được cậu, hai người cũng không thể tiếp xúc với nhau, cứ tiếp tục thế này thì một khoảng thời gian nữa cậu có thể thoải mái mà đi tự sát. Sau khi cậu chết rồi thì nhân vật chính công và nhân vật chính thụ có thể có thời gian bồi dưỡng tình cảm với nhau, sau đó...!điểm tối đa!"

Tôi nhịn không được cãi lại: "Ai cho cha dũng khí để tin rằng bọn họ có thể bồi dưỡng cảm tình với nhau? Nghiêm Duy tới nhà bắt tôi, đây chẳng phải là mối thù cướp vợ sao?"

Ý Chí Thế Giới: "Cậu là vợ méo gì, cậu ngay cả pháo hôi công cũng làm không được. Ờ khoan, cậu có công được đâu, hì hì."

Tôi: "..."

Ý Chí Thế Giới nói tiếp: "Kịch bản tương ái tương sát tình địch biến tình nhân cũng không phải không có! Dù sao tới lúc đó cậu cũng đi rồi, nhân vật chính công cũng chỉ có thể tiếp xúc với nhân vật chính thụ. Sau đó bùm một cái! Tia lửa tình yêu tới rồi! Kịch bản nó sai tới tận đây đều là do cậu cướp đất diễn của nhân vật chính công nhiều quá, bọn họ không có thời gian tiếp xúc với nhau, đợi khi cậu đi rồi thì hai người bọn họ chắc chắn sẽ lâu ngày sinh tình!"

Tôi nhìn trời: "...!Cha, ngài đúng là một con quỷ nghịch ngợm."

Ý Chí Thế Giới: "Hì hì, cảm ơn cảm ơn,".

Nghiêm Duy mỗi ngày đều đến thăm tôi, bởi vì tôi không nói chuyện nên hắn tưởng vì ta bị nhốt nên có bóng ma tâm lý, cho nên mỗi lần nói chuyện với tôi đều rất cẩn thận, còn kể chuyện cười cho tôi nghe.

Nghiêm Duy: "Tiểu Dư, để tôi kể cho anh nghe một chuyện cười, buồn cười lắm."

Tôi nhìn thẳng về phía trước, mặt không biểu tình.Ý Chí Thế Giới phấn khích kêu lên: "Mau kể đi! Mỗi ngày tôi đều đợi chương trình này mở màn đó! Go go! Lets go!"

Nghiêm Duy khụ khụ vài cái để thanh giọng."Cá con đi thi gian lận thì bị bắt.

Thầy giáo hỏi cá con: "Cậu chép bài của ai?", cá con trả lời: "Em chép bài của bạn Trai*.", thầy giáo tức giận: "Cậu giỏi cái bíp*!"(* Cá con nói chép bài của bạn Trai, Trai là chữ Bạng 蚌, đọc là Bang.

Thầy giáo hiểu nhầm thành chữ Bổng 棒, nghĩa là tài giỏi, cũng đọc là Bang.

Nên có thể hiểu là thầy giáo hỏi cá con chép bài của ai, cá con trả lời chép của bạn Trai, thầy giáo lại hiểu thành cá con đang tự khen mình giỏi quá.)

...!Mỗi ngày điểm cười đều bị khiêu chiến thì làm sao bây giờ?Tôi lại trưng cái vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn Nghiêm Duy đang cố gắng nín cười.

Ý Chí Thế Giới: "Ha ha ha ha ha buồn cười quá ha ha ha ha! Dư Nhàn Dư Nhàn cậu nghe hiểu không? Cá con rõ ràng nói là chép bài của bạn Trai mà thầy giáo là tưởng rằng cậu ta đang tự khen mình giỏi ha ha ha ha..."

Tôi im lặng: "...!Dùng từ đồng âm thì cũng phải trả phí bản quyền đó, hơn nữa nghe ngài nó xong thì tôi không thấy buồn cười nữa."

Ý Chí Thế Giới ngay lập tức xù lông: "Sao lại không buồn cười! Tôi thấy nó rất buồn cười! Nhân vật chính công không ngờ lại hài hước như thế, không hổ là nhân vật chính!"

Tôi chỉ cười ha hả.

Ý Chí Thế Giới lại nói: "Cậu cười cái gì, cậu chắc chắn là đang ghen tị với người ta."

Tôi ghen tị cái đéo, tôi nhìn vẻ mặt chờ mong phản ứng của tôi của Nghiêm Duy, khóe miệng tôi giật giật, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cho hắn, hai mắt hắn tỏa sáng, hưng phấn chuẩn bị kể chuyện cười tiếp theo cho tôi nghe.

"Đúng rồi cha" Trong lúc Nghiêm Duy đang kể chuyện, tôi tranh thủ thời gian hỏi Ý Chí Thế Giới: "Nghiêm Duy có bị xuyên không?"

"Hả?" Ý Chí Thế Giới chắc đang tập trung nghe chuyện cười, gần nửa ngày mới trả lời tôi: "Chắc không có đâu."

Tôi nghiêm túc nhìn người đàn ông nhìn rất ngốc trước mặt: "Vậy...!Hắn ta sẽ không bị thứ gì nhập chứ?"

Ý Chí Thế Giới lập tức trả lời: "Không có không có, hàng nội địa nguyên tem."

Tôi nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ đang luyên thuyên không ngừng cứ Nghiêm Duy, càng nhìn càng giống với con Husky nổi tiếng trong mạng nào đó..........

"Chú ý chú ý!"

Sáng sớm, Ý Chí Thế Giới bắt loa gào thét trong đầu tôi: "Dậy mau! Dậy mau! Hôm nay có nhiệm vụ!"Tôi trở mình, kéo chăn phủ đầu: "Đừng có ồn ào.""Mau dậy đi! Hôm nay có một nhiệm vụ rất gian khổ.

Cậu không muốn đi gặp nhân vật chính thụ dịu dàng đẹp trai của mình sao?"Tôi kéo chăn xuống, hữu khí vô lực nói: "Tôi còn có thể gặp anh ấy sao? Tôi còn tưởng tôi chỉ cần ngồi chờ chết thôi chứ.""Vốn là như thế..." Ý Chí Thế Giới có hơi chột dạ: "Đoạn thời gian cậu mất tích, nhân vật chính thụ không tìm được cậu nên bắt đầu gia tăng tốc độ xử lý công ty của chú anh ta.

Cho nên nội dung cốt truyện bị đẩy nhanh hơn, bây giờ đã tới..."Tôi mở mắt: "Đến chú của anh ấy!"Trong nguyên tác, khi tới đoạn này thì tra công đã tự sát, chú của Lâm Mông cũng bị anh ta bức tới bước đường cùng.

Ông ta phát hiện ra là Lâm Mông giở trò nên quyết định một là không làm, hai là phải làm cho tới, ông ta tìm người của xã hội đen đến để gϊếŧ Lâm Mông.

Vừa vặn trong khoảng thời gian này Nghiêm Duy vẫn còn đang theo đuổi Lâm Mông, trong lúc tình cờ gặp được Lâm Mông bị người ta đuổi gϊếŧ, còn giúp Lâm Mông đỡ một nhát dao, quang vinh nhận được vé tham quan ICU một ngày, sau đó thành công ôm vợ về nhà.Ý Chí Thế Giới gật đầu: "Đúng đúng! Kịch bản của hôm nay chính là Lâm Mông bị người ta đuổi gϊếŧ.

Nhưng trong khoảng thời gian này Nghiêm Duy đều xoay quanh cậu, nhiệm vụ của cậu là phải dẫn hắn tới chỗ của nhân vật chính thụ.

Để hắn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân!"Tôi khó hiểu: "Nhưng Nghiêm Duy bây giờ đâu có thích Lâm Mông, sao lại cứu anh ấy được? Còn nữa, cha không được phân biệt đối xử, cha gọi Nghiêm Duy bằng tên, nhưng sao lại gọi Lâm Mông là nhân vật chính thụ?"Ý Chí Thế Giới vội nói sang chuyện khác: "Ây da, cậu đừng có để ý mấy chuyện này, chuyện quan trọng trước mắt là dẫn Nghiêm Duy đi!"......."Manh Manh ở đâu?" Trước khi vào thang máy tôi đã lén lút dùng điện thoại của Nghiêm Duy để báo cảnh sát."Ở phòng làm việc! Nhanh lên đi, những người kia sắp đến rồi!" Ý Chí Thế Giới bắt đầu lo lắng thúc giục tôi.Nghiêm Duy lo lắng nhìn tôi: "Thật ra...!Anh không cần miễn cưỡng chính mình gặp anh ta."Tôi tặng Nghiêm Duy một nụ cười xin lỗi.Tôi nói với hắn tôi muốn gặp Lâm Mông, đây là câu nói đầu tiên tôi nói với hắn khi hắn cứu tôi ra, tuy rằng hắn không đồng ý nhưng rồi cũng dẫn ta tới.Chúng tôi vừa mới bước ra khỏi thang máy là có một thư ký đi tới chào đón: "Chào ngài, tổng giám Lâm bây giờ đang có khách, mời hai vị đợi một lát..."Tôi nhanh chân vòng qua người nữ thư ký để đi vào trong............"Manh Manh!"Gương mặt đẹp trai của Lâm Mông bây giờ tràn đầy vết bầm tím, cánh tay cũng bị thương, máu đỏ thấm ướt cả ống tay áo màu trắng.

Mấy người đứng trước anh ta nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn tôi.Hầu kết của tôi giật giật, đôi mắt gắt gao nhìn mấy người kia, tay đưa ra phía sau khóa cửa lại."Cậu khóa cửa làm gì? Nghiêm Duy còn chưa vào mà!""Đừng phiền."Có lẽ là ngữ khí của tôi rất lạnh nên Ý Chí Thế Giới bị nghẹn một cái, chậm chạp nói: "Khụ...!Dù sao nhân vật chính thụ cũng không chết được, cậu xem mà làm đi.""Tổng giám đốc Dư đúng không?" Gã đại ca trong đám vừa vuốt cây dao trong tay vừa đi tới gần tôi, gương mặt gã có một vết sẹo rất lớn, gã cười dữ tợm"Đúng." Tôi bình tĩnh nhìn thẳng gã: "Lâm Tùng cho mấy người bao nhiêu, tôi cho gấp đôi.""Vấn đề không phải là tiền, mà là..." Câu nói chưa nói hết lập tức bị kẹt ở trong miệng, đôi mắt đục ngầu của gã trợn to, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã rơi vào một vòng tay quen thuộc."Đại ca!""Con mẹ nó!"Lâm Mông dùng cánh tay bị thương của mình ôm tôi vào ngực, dòng máu đỏ ấm áp dính lên mặt tôi, tay kia của anh đang cầm một cây dao găm, lưỡi dao dính máu vì mới được rút ra từ sau lưng của gã đại ca.Tôi sửng sốt một lát rồi vội vàng mở cửa, Nghiêm Duy đang ở bên ngoài điên cuồng phá cửa, thấy cửa mở thì lập tức vọt vào.

Hai tay tôi đều dùng để đỡ Lâm Mông, thấy hắn chắn cửa, đành phải giơ chân đạp hắn một cái."Muốn chạy?!" Người ở phía sau rống lên, tôi khẽ cắn môi, nhanh chóng vòng ra phía sau Lâm Mông muốn đẩy anh ta ra ngoài.

Nhưng trước khi tôi làm được điều đó thì bỗng nhiên phía sau có một lực đẩy đẩy tôi ngã vào ngực của Nghiêm Duy.

Tôi hoảng sợ quay đầu, dao nhọn đâm vào lưng anh, anh nhìn tôi, cười dịu dàng, sau đó cửa đột nhiên bị đóng sầm lại.Tôi gào thét kêu to, phát điên đập phá cửa, nhưng cửa gỗ không chút sứt mẻ, dưới khe cửa, máu càng lúc chảy ra càng nhiều........Cảnh sát rốt cuộc cũng tới, tôi ngồi dưới đất ngơ ngác ôm lấy Lâm Mông, anh nằm trên đùi tôi, người có rất nhiều lỗ máu, dù tôi có che thế nào cũng che không kín."Tiểu Dư..." Nghiêm Duy xoa đầu tôi, không đành lòng nói: "Ngoan, anh đi bệnh viện kiểm tra đi...!Lâm Mông anh ta, anh ta...""Tôi biết." Tôi bình tĩnh nhìn hắn, gật đầu: "Anh ấy chết rồi."Nghiêm Duy im lặng nhìn tôi.Tôi dùng tay áo xoa xoa gương mặt xinh đẹp của Lâm Mông, lại nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh: "Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy.""Được, tôi ở ngoài chờ anh." Nghiêm Duy đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa lại.Cửa đóng lại, tôi cũng nhắm chặt mắt."Ý Chí Thế Giới, Lâm Mông là nhân vật chính thụ, mấy người sẽ không để anh ấy chết đúng không?"Ý Chí Thế Giới có chút dơ dự: "Tôi...!Tôi chưa bao giờ gặp loại tình huống này...!Tôi phải đi xin ý kiến của cấp trên.""Cha nói xem, nếu lúc đó mấy người chọn một người đáng tin hơn để làm nhiệm vụ thì anh ấy sẽ không phải chết đúng không?""Cái này...!Nói thế cũng không đúng, ai có thể biết trước được...!Thiếu niên! Cậu làm gì đó! Bỏ xuống! Mau bỏ xuống!"Tôi cầm cây dao rơi ở trong góc lên, cẩn thận lau sạch sẽ vết máu trên thân dao."Ê ê, Dư Nhàn, đừng xúc động! Đừng xúc động! Chúng ta còn chưa thương lượng xong mà! Bây giờ mà cậu chết thì cũng không biết có về được hay không đó!"Tôi cúi người, đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi môi trắng bệch của Lâm Mông."Có phải từ trước tới giờ em chưa từng nói với anh."Môi ấm kề nhau, run rẩy, nước mắt tôi rơi lên mặt anh, thật nóng.

Tôi cố gắng giữ trọn nụ cười trên môi."Em yêu anh.".

7/9/2021, 13:03 chiều
Bình Luận (0)
Comment