Đoạ Tiên

Chương 20

Đương lúc nửa đêm, góc chân tường sân viện hoang vắng trong hoàng cung, thanh âm một nam một nữ nói nhỏ bị hoa cỏ cây cảnh rậm rạp che thấp thoáng, không nhìn rõ.

Thanh âm nam tử hỏi: “Ngươi nhìn rõ không?”

Thanh âm nữ tử lí nhí, nghe như tiếng mưa rơi qua cầu “Không sai được. Vương gia một mình gọi hắn tiến vào nội điện, ta liền tránh ở ngoài cửa nghe lén, nghe thấy bọn họ nói cái gì mà ‘Mạo phạm’, ‘Tiền đồ’.”

“Cái gì mạo phạm? Cái gì tiền đồ? Ngươi nói cẩn thận chút!”

“Vương gia nói cái gì mà đâu chỉ là mạo phạm, cái gì tiến vào ổ chăn, phải bị tội… A, còn nói cái gì mà nghĩ biện pháp, đem ngươi mang lại đây. Tả Lang tướng nói cái gì mà nguyện vì công tử cống hiến, chung thân ra roi…”

Nam tử trách mắng: “Cái gì mà loạn thất bát tao, ngươi không nghe được một câu đầy đủ sao?”

Nữ tử có chút ủy khuất: “Kỳ thật ta nghe được cũng không quá rõ ràng, sợ đến gần quá bị bọn họ phát hiện. Đây chính là Vương gia đó, nếu phát hiện ta ở góc tường nghe lén, còn không đem ta đánh chết. Ta vì ngươi liều mạng a!”

“Được rồi được rồi, đừng khóc, ta biết ngươi tốt với ta.”

Nữ tử khóc sướt mướt nói: “Vậy ngươi đáp ứng ta, nghĩ biện pháp để ta xuất cung, ta nguyện gả cho ngươi.”

“Yên tâm đi, không phải sắp đến kỳ cung nữ thoát tịch sao. Ngày nào đó ta thấy Hoàng Thượng tâm tình tốt, ta thay ngươi cầu cái ân điển là được.” Nam tử kiềm chế kiên nhẫn, miệng dỗ.

“Thật chứ?” Nữ tử vừa mừng vừa sợ.

“Thiên chân vạn xác. Thôi đi nhanh đi, chớ chọc người khác phát hiện. Lại nói, đừng quên tiếp tục thăm dò, xem còn có phát hiện cái gì, đúng lúc báo cho ta biết.”

“Vậy… Ta đi trước.” Nữ tử lưu luyến không rời nói.

Nam tử gật gật đầu, nhìn theo nàng chui ra khỏi bụi cây, nhìn tả hữu xung quanh một phen rồi chạy đi, từ trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng: “Nữ nhân ngu ngốc!” Một phen chỉnh sửa lại y phục, từ góc tường đi ra cổng ngoài, rõ ràng là Tử Y vệ giáo úy Tạ Dự.

Hắn vừa đi vừa ở trong lòng cân nhắc. Cái này nghe vài câu đối đáp, mặc dù không rõ sự tình, nhưng cũng có thể thấy vài phần manh mối. Xem ra khi Lịch vương còn bị giam lỏng ở Thanh Diệu điện, hẳn là cùng Tả Cảnh Niên có gian tình, khó trách lại muốn hướng Hoàng thượng đem y về. Tả Cảnh Niên ước chừng cũng nguyện ý, nếu không cũng sẽ không nói cái gì cống hiến ra roi.

“Phi!” Tạ Dự khinh thường mà thở một hơi, “Cái gì trung thành tận tâm, cứu giá có công, còn không phải là bán trôn lấy chức! Khó trách cứ năm ba bữa liền hướng Thanh Diệu điện chui vào để người thượng ngoạn, một tháng liền thăng ba cấp, người này đúng là tính toán tỉ mỉ!” Ngữ khí hắn mặc dù xem thường, đáy lòng đã có chút hối hận. Lúc ấy nhiều Tử Y vệ trông coi như vậy, Vương gia lại chỉ ban thưởng hai chén xà thang, chứng tỏ đối với hắn cũng là có chút ý tứ. Ai ngờ Tả Cảnh Niên này thuận cột leo cây, cướp trước cơ hội đi. Nếu không hiện giờ lên làm Lang tướng, phải là Tạ Dự hắn rồi!

Hắn đầy bụng buồn bực lẫn căm tức, nhớ tới dung mạo Lịch vương, trong lòng vừa kích động vừa tiếc nuối, đối Tả Cảnh Niên lại càng hận thấu xương.

Tư thông phạm nhân, câu dẫn Vương gia, dâm loạn cung đình, chỉ một cái tội danh cũng đủ để Tạ Cảnh Niên chết không có chỗ chôn! Đến khi Hoàng Thượng truy cứu, mười cái Vương gia cũng không giữ được y. Hiện giờ vấn đề chỉ còn là, làm thế nào đem chuyện này không dấu vết mà tố đến trước mặt hoàng thượng, để mình ở giữa hưởng lợi… Tạ Dự ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhếch khóe miệng.

Trong ngự thư phòng, Ấn Huyên suốt đêm phê duyệt tấu sớ dưới đèn. Theo quy củ Ấn Huyên đặt ra, tấu chương của lục bộ thống nhất đệ trình lên nội các, từ ba vị nội các phụ chính đại thần thẩm duyệt. Sau khi thống nhất, phúc đáp ý kiến vào phía dưới, xưng là “tấu nghị”, đệ trình lên Hoàng đế vừa để xem xét, lại vừa định đoạt. Như vậy, liền giảm bớt phần lớn gánh nặng chính vụ cho Hoàng đế. Nhưng chỉ có hai nơi tấu, ngoại trừ Hoàng đế đích thân duyệt, không người thứ hai nào có thể nhìn thấy. Đó là mật báo đến từ “Ưng Tiếu” và Tử Y vệ.

Lúc này đang có một bản mật trình của Tử Y vệ trước mặt Ấn Huyên. Sau khi hắn từ đầu đến cuối, đọc không sót một chữ, mới chậm rãi nhướng mày, cười lạnh một tiếng: “Trẫm còn chưa xuống tay, đã có kẻ nhảy nhót đi lên.”

Một bên Ngụy Cát Tường nhẹ giọng hỏi: “Trong Tử Y vệ có người không thành thật?”

“Là nói tiểu Lục thúc của trẫm không thành thật.” Ấn Huyên xiết tay lên mật báo, “nói y cùng với một Tử Y vệ từng trông coi Thanh Diệu điện có quan hệ cá nhân thân mật. Hôm nay còn minh mục trương đảm mà sai người hướng thống lĩnh đòi người. Thống lĩnh không dám làm chủ, lúc này mới hợp với việc có kẻ nặc danh tố cáo, cùng đưa lên trẫm. Tên Tử Y vệ này ngươi cũng biết.”

“Là ai?”

“Là Lang tướng Trẫm vừa mới đề bạt, Tả Cảnh Niên.”

“Cái này… Tựa hồ có chút làm người ta khó có thể tin.” Ngụy Cát Tường cẩn thận mà nói, nghĩ thầm Lịch vương nếu thật muốn một tên Tử Y vệ làm người hầu, trực tiếp hướng Hoàng đế mà hỏi là được, cần gì phải thừa lời hỏi Tử Y vệ thống lĩnh.

“Không có lửa thì sao có khói, không hẳn là không có. Trẫm thực muốn nhìn, đến tột cùng hai người này quan hệ cá nhân có bao nhiêu bí mật.” Ấn Huyên thản nhiên nói.

Ngụy Cát Tường hỏi: “Hoàng Thượng tính toán xử trí như thế nào?”

“Yên lặng theo dõi kỳ biến.”

“Yên lặng theo dõi kỳ biến?”

“Nếu mật báo là thật, Lịch vương tự nhiên sẽ hướng trẫm nhắc tới ý cầu người. Nếu là giả, vậy là có kẻ có ý định vu hãm. Bất luận là kẻ tư thông, hay là bị vu hãm, đều ở trong đám Tử Y vệ trông coi Thanh Diệu điện.”

Ấn Huyên ngừng lại một chút, “Ngươi lần trước nói, hiện Tử Y vệ bao nhiêu người?”

“Tổng cộng là năm mươi hai người.”

Ấn Huyên chậm rãi mỉm cười, “Trẫm đã quyết định xử trí việc này như thế nào rồi.”

Ngụy Cát Tường cúi đầu hỏi: “Muốn diệt khẩu sao?”

“Không, trẫm muốn đưa bọn họ ban cho Lịch vương làm thị vệ.” Ấn Huyên nói.

“Đúng rồi, một khi bọn họ trở thành Lịch vương thân vệ, tự nhiên không dám đi ngược lại lời chủ tử. Nếu tiếng gió không hết, Hoàng Thượng liền có thể thay danh nghĩa Lịch vương âm thầm trừ bỏ, như vậy cũng không sợ toàn bộ Tử Y vệ động tâm. Nô tài như thế nào lại không nghĩ ra biện pháp hoàn hảo như vậy!”

“Bất quá, trẫm giao cho y, chỉ có năm mươi người.”

Ngụy Cát Tường tâm niệm liền chuyển, nhất thời liền hiểu được dụng ý thâm trầm của Thiên tử trẻ tuổi: bị xoá tên hai người, trong đó một người tất nhiên là Tả Cảnh Niên. Cho dù mật báo là thật hay giả, Hoàng đế đều nổi lên lòng nghi ngờ. Nếu Lịch vương không đề cập tới hắn, Hoàng đế yêu tài, tất thu về mình dùng; Nếu Lịch vương muốn đúng là hắn, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa. Một kẻ khác, chỉ sợ sẽ là kẻ mật báo, vô luận hắn che dấu kỹ lưỡng thế nào, Hoàng đế tưởng muốn đem hắn tìm ra, cũng không phải là việc khó.

Chỉ cần việc có quan hệ với Lịch vương, Hoàng đế tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình. Ý niệm vừa điểm, Ngụy Cát Tường càng lo lắng đề phòng, lần thứ hai tự cảnh cáo chính mình, rằng chỉ có kín miệng như bưng, mới có thể bảo toàn tánh mạng.

Chạng vạng hôm sau, khi Ấn Huyên tại ngự hoa viên lững thững đi dạo, xa xa liền thấy bóng dáng Ấn Vân Mặc ngồi một mình bên cạnh hồ nước trầm tĩnh. Hắn bảo cung nhân không cần theo hầu, một mình đi qua, lặng yên đứng ở phía sau nhìn y.

“Hoàng Thượng nói ta đây một cần câu này có thể câu lên được cá to hay không?” Ấn Vân Mặc cũng không quay đầu lại mà thấp giọng hỏi.

Ấn Huyên nhớ tới hắn quái luận “miệng vàng lời ngọc”, không tiếng động cười nói: “Có thể.”

“Màu gì?”

“Muốn đánh cuộc sao, trẫm cược hồng sắc.”

Ấn Vân Mặc bật cười: “Như vậy khẳng định, một hồ này nuôi thả đều là cá hồng đi?”

Ấn Huyên cũng cười, “Trẫm chung quy cũng thắng ngươi một lần, đánh cuộc hay không?”

“Được, ta cược. Là… màu đen.” Ấn Vân Mặc nói, “Đặt cược là cái gì?”

“Nếu là ngươi thắng, trong hoàng cung này vô luận ngươi xem trúng cái gì, trẫm đều ban cho ngươi. Nếu là trẫm thắng… Trẫm muốn ngươi làm một chuyện, ngươi không được cự tuyệt.”

“Chuyện gì?”

“Ít hôm nữa trẫm nghĩ kỹ sẽ nói sau.”

Ấn Vân Mặc lắc đầu thở dài: “Giảo hoạt. Cũng được, cược liền cược.”

Một lát sau, phao trên mặt nước có động tĩnh.

“Ha, mắc câu rồi!” Ấn Vân Mặc hưng phấn mà kêu lên, đứng dậy kéo động cần câu, “Khí lực đủ lớn, nhất định là một đại gia hỏa.” Y một mặt thả cần lưu cá, một mặt quay đầu hướng Ấn Huyên khoe khoang. Không ngờ đầu dây câu kia kéo mạnh một cái, khiến y lảo đảo, hướng mặt nước ngã xuống.

“Cẩn thận!” Ấn Huyên tay phải vươn ra chặn ngang, đem y ôm lại, tay trái cầm cần, giúp y lưu dắt con cá.

[Lời mỗ: hehe…lợi dụng tình thế]

Ước chừng quẫy đạp hai nén hương, cá kia mới kiệt sức, bị tha lên bờ. “Nhìn xem, màu đen! Ít nhất cân nặng cũng mười cân! Hoàng Thượng, ngươi lại thua rồi, ha ha… Không cần ảo não, chờ buổi tối kho lên, ta chia cho ngươi nửa cái đuôi.” Ấn Vân Mặc đắc ý dào dạt mà đem cá bỏ vào trong thủy bồn.

Ấn Huyên hung hăng trừng con cá to tướng đen thùi kia, “Làm sao có thể, rõ ràng một ao đều là hồng lý… Ngươi trước đó nhuộm sắc!”

“Cho dù ta nhuộm sắc, cũng không có thể cam đoan chính là nó mắc câu nha.” Ấn Vân Mặc cười, “Nguyện chịu thua đi.”

Ấn Huyên không cam lòng mà kiểm tra kỹ lưỡng, tìm không thấy một chút kỳ quái nào, đành phải nghiêm mặt nói: “Được rồi, lúc này ngươi lại mạc danh kỳ diệu mà thắng! Nghĩ muốn cái gì thì nói đi.”

“Chỉ cần là trong hoàng cung này, cái gì cũng có thể?”

“Chính thế, quân vô hí ngôn.”

“Ta nghĩ muốn…” Ấn Vân Mặc vuốt cằm như có điều suy nghĩ.

Ấn Huyên không chớp mắt mà theo dõi y, giống như muốn từ trong thần sắc đạm bạc biếng nhác của y đào ra nỗi lòng ẩn sâu trong đó.

“Ngô?” Ấn Vân Mặc bỗng nhiên cúi đầu nhìn bồn nước, tựa hồ bị cái gì kinh động. Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay chơi đùa vặn vẹo đầu cá một chút, lẩm bẩm nói: “Có vấn đề…”

“Vấn đề gì?”

“Đây không phải là cá.”

Ấn Huyên xoay người nhìn bồn nước, ngạc nhiên nói: “Có vây có vảy, không là cá thì là cái gì?”

“Thủy quỷ, một cái thủy quỷ kêu oan.”

Ấn Huyên ngạc nhiên nhìn hắn, “Nói hươu nói vượn cái gì. Cá như thế nào lại biến thành thủy quỷ? Lại đến kêu oan cái gì?”

“Không phải là cá biến thành thủy quỷ, mà là thủy quỷ hóa thành cá, khó trách lại là màu đen. Hắn nói hôm qua có người buộc hắn làm một chuyện, chịu làm liền cho hắn một thỏi bạc, không chịu làm liền muốn giết hắn. Hắn bị bức bất đắc dĩ phải làm, cuối cùng vẫn bị giết người diệt khẩu trong đáy ao này.”

Ấn Huyên thấy hắn nghiêm trang chững chạc, không khỏi thuận miệng hỏi: “Là ai buộc hắn làm chuyện gì? Là kẻ nào?”

“Hắn nói ta không làm chủ được, chỉ có Hoàng Thượng có thể làm chủ cho hắn.” Ấn Vân Mặc chỉ tay vào thủy bồn, cười nói: “Nếu không, Hoàng Thượng tự mình hỏi một chút?”

Ấn Huyên dựng thẳng thắt lưng, sắc mặt lạnh như băng mà tới gần: “Ngươi dám trêu đùa trẫm?!”

Ấn Vân Mặc lui về phía sau một bước, gót chân đạp lên mô đất thấp cạnh hồ, “Không có, tuyệt đối không có, ta chỗ nào dám đâu…”

Ấn Huyên cười lạnh túm vạt áo trước của y, hơi dùng sức mà đẩy. Sau lưng là hồ sâu xanh biếc, Ấn Vân Mặc thất thanh mà “A” một tiếng kêu sợ hãi, hai tay giữa không trung vẫy loạn, gắt gao túm chặt lấy tay áo long bào.

“Ngươi cũng biết sợ? Ân?” Ấn Huyên cười to, đem nửa người y kéo lại. Nguyên lai vẫn chưa buông tay, chặt chẽ nắm vạt áo của y.

Ấn Vân Mặc sắc mặt đều bị dọa trắng: “… Lúc này trời lạnh đất đông, ta lại không biết bơi, Hoàng Thượng thế mà lại đem chuyện này ra vui đùa!”

“Cho ngươi một cái giáo huấn nho nhỏ mà thôi. Lần sau còn dám trêu đùa trẫm, trẫm liền một cước đem ngươi đá xuống nước đi.” Ấn Huyên ôm hắn, cách xa bờ hồ vài bước mới thả tay ra, cười đến rất là khoái trá, “Đừng tưởng rằng trẫm vẫn là tiểu hài tử ngốc nghếch ngươi khi dễ năm đó. Đừng động trên đầu trẫm, nếu không trẫm có biện pháp trị ngươi!”

Ấn Vân Mặc bĩu môi phất vạt áo, than thở nói: “Biết rồi, lần sau không nói giỡn với ngươi là được… cái đánh cuộc kia vẫn tính chứ?”

“Trẫm nói qua rồi, quân vô hí ngôn, ngươi nghĩ muốn cái gì?”

“Hoàng Thượng nói chỉ cần trong cung này, cái gì cũng có thể cho. Người có tính không?”

“Người?” Ấn Huyên giống như một mãnh thú phát hiện con mồi, chậm rãi nheo ánh mắt lại, “Nếu nói như vậy, đương nhiên cũng coi là được. Ngươi muốn kẻ nào?”

“Một kẻ võ nghệ cao cường, có thể đánh có thể kháng, kỹ năng bơi giỏi có thể cứu ta, khinh công giỏi có thể làm thị vệ chạy chân bên người. Hoàng Thượng ngài xem như thế nào?”

“Không tồi. Ngươi trong lòng có tuyển được người nào thích hợp?”

“Luận thân thủ, kẻ ta muốn trong cung thuộc Tử Y vệ là tốt nhất, bất quá đó là thân vệ của Hoàng thượng…”

“Vô phương, trẫm chuẩn.” Ấn Huyên bất động thanh sắc lần thứ hai hỏi tới “Ngươi nghĩ muốn ai?”

Ấn Vân Mặc mỉm cười: “Tạ Dự.”

Ấn Huyên lúc nghe được tên này, ngăn chặn cảm xúc, không lộ ra ngoài mặt, vuốt cằm nói: “Được, trẫm để hắn ngày mai đi tìm ngươi.”

——————

Tạ Dự bước nhanh vào cửa, thấy Ngụy Cát Tường ngồi đối diện trên ghế bành đang uống trà, cúi đầu hành lễ: “Chuyện gì làm phiền Ngụy công công đích thân tới, ty chức thụ sủng nhược kinh.” Hắn trên mặt nhiệt tình cung kính, trong lòng lại có chút chột dạ, không khỏi nghiền ngẫm chuyện đêm qua làm có gì sơ hở không.

Tiểu thái giám Uyển Ninh cung kia giả truyền Lịch vương khẩu dụ cho Tử Y vệ thống lĩnh đòi người, sau đó bị hắn đập đầu trói lại cho cá ăn, chết không thấy xác, nhiều nhất là coi như bị mất tích. Trong cung hàng năm đều có kẻ mất tích, thêm một kẻ cũng không sao. Tạ Dự nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thiên y vô phùng, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Ngụy Cát Tường đặt chén trà xuống, thanh giọng nói: “Được sủng ái không phải là ta, là Tạ Lang tướng ngươi.”

“Cái gì? Lang tướng?” Tạ Dự nghi hoặc nói “Công công nhận sai người, ty chức chỉ là giáo úy.”

Ngụy Cát Tường ý vị sâu sa mà nói: “Đã không còn là giáo uý.” Hắn vung tay lên, tiểu thái giám bên cạnh đi lại, trong tay bưng khay, trên khay chính là một bộ trang phục Lang tướng của Tử Y vệ cùng lệnh bài.

Tạ Dự vừa mừng vừa sợ, “Này, đây là có chuyện gì?”

“Thiên ân mênh mông cuồn cuộn, còn không mau tạ Hoàng Thượng ân điển?”

Tạ Dự mơ mơ hồ hồ mà dập đầu cảm tạ, thầm nghĩ: hay là Hoàng Thượng đã tra biết kẻ nặc danh tố cáo là ta? Hẳn là như thế, Hoàng Thượng hận nhất bị người lừa gạt, Tả Cảnh Niên tư thông Lịch vương, theo tính tình của Hoàng thượng, ắt là tử tội không thể nghi ngờ. Hoàng Thượng muốn tưởng thưởng ta, lúc này mới đem ta đề bạt làm Lang tướng.

Hắn vô cùng mừng rỡ mà tiếp nhận khay. Tiểu thái giám lại đưa lên một hộc rượu ngon, trong chén mã não trong vắt sóng sánh, mùi thơm xông vào mũi.

“Mặt khác lại ban thưởng cống rượu, mong ngươi ngày sau không làm nhục chức, trung tâm vì Hoàng Thượng ra sức.”

Tạ Dự lần thứ hai dập đầu: “Vi thần định không phụ thánh ân, trung tâm vì Hoàng Thượng ra sức!” Nói xong tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Tốt, ra đi thượng lộ bình an, Lang tướng đại nhân!” Gương mặt Ngụy Cát Tường tràn đầy nếp nhăn, tươi cười ân cần mà lạnh lùng.

Ra đi? Thượng cái gì lộ? Tạ Dự đang muốn đặt câu hỏi, không ngờ phát hiện, miệng âm thầm trào ra từng ngụm từng ngụm máu đen, từng mẩu thịt hỗn loạn dính như hồ…

Trong rượu có độc! Trong đầu của hắn hiện lên bốn chữ, giữa cái đau như cắt thịt từ từ mất đi tri giác.

————–

“Chết?” Ấn Vân Mặc mở to hai mắt, “Đang êm đẹp, như thế nào lại chết?”

Ấn Huyên nhẹ nhấp một ngụm nước chè xanh, thản nhiên nói: “Thái y nghiệm qua thi thể, nói là bệnh không tiện nói ra phát tác mà chết.”

“Đáng tiếc nha,” Ấn Vân Mặc tiếc nuối mà thở dài, “Ta còn muốn lấy hắn làm thị vệ.”

“Xem như là hắn phúc mỏng, không được hưởng ân điển. Nếu hắn chết rồi cũng không còn biện pháp. Như vậy đi, trẫm bồi thường hoàng thúc, liền ban thưởng năm mươi Tử Y vệ làm cho ngươi làm thân vệ, thế nào?” Ấn Huyên lấy ra một quyển sổ nhỏ đưa qua “Đây là danh sách, ngươi nhìn xem.”

Ấn Vân Mặc tiếp nhận, nhanh chóng nhìn lướt qua, miễn cưỡng gật đầu nói: “Một đổi năm mươi, xem ra ta cũng không mệt, cứ như vậy đi.”

“Đâu chỉ không mệt, ngươi chiếm tiện nghi lớn của trẫm rồi còn gì.” Ấn Huyên cười, “Xem nào, ngươi nói chia cho trẫm nửa cái đuôi cá kia đâu?”

“Ách, ta ăn sạch rồi!”

“…” Chuyện này cũng nằm trong dự kiến, không có gì kỳ quái, Hoàng đế yên lặng quay đi.

Sau khi Thánh giá rời đi, Ấn Vân Mặc đứng dậy đi đến trong đình, nhìn xuống một hồ nước xanh biếc, nhẹ giọng lầm bầm: “Oan đã xả, cừu đã báo, ngươi có thể an tâm luân hồi đi.”

Một đuôi cá trồi lên mặt nước, sau khi hướng hắn như liên tục gật đầu, cái đuôi nhẹ quẫy, biến mất trong làn nước âm u.

Ấn Vân Mặc từ trong tay áo lấy ra quyển sổ con, nhìn lên danh sách thở dài: “Chính là như vậy xong một quấy rầy, tiểu Tả lại không biết khi nào được trở về bên cạnh ta.”

Ấn Huyên trở lại tẩm cung, cởi áo tắm rửa, Ngụy Cát Tường bỗng nhiên khom người chạy chậm tiến vào.

Hắn đang ngồi ở trong bể nước ấm, một bên gạt bọt nước ở trên người, một bên cau mày nói: “Lại chuyện gì nguy cấp?”

“Hồi Hoàng Thượng, có chuyện khẩn cấp…” Ngụy Cát Tường cúi đầu dâng lên tấu chương.

Ấn Huyên tiếp nhận đến, giữa tiếng nước nhỏ giọt mãnh liệt đứng dậy. Khi khoác vào long bào, hắn là một bộ dáng thân thể thon dài cao gầy. Nhưng khi thoát đi quần áo, liền thấy cơ bắp cuồn cuộn, từng khối rõ ràng, từ bộ dáng thon dài hiện ra cường tráng. Từng giọt nước lăn trên thân thể hắn bóng loáng mà rắn chắc, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt bể.

“Đám mã tặc đó thật sự là ăn gan hùm mật gấu, ngay cả vận hướng Chấn châu quân lương tải quân nhu cũng dám đụng vào!” Hắn nổi giận quát, “Sưởng châu, Húc châu mấy năm nay liên tục bị mã tặc quấy nhiễu, trẫm đã nhiều lần hạ lệnh tiêu diệt, Hình Lệ Thiên này lại là khối u ác tính, đến nay vẫn không người có thể nhổ! Biên quân vệ sở bất kham như thế, chẳng lẽ nhất định phải trẫm phái ra kinh quân tam đại doanh, tự mình giải quyết sao?!”

Hoàng đế hiếm khi biểu lộ giận dữ mãnh liệt như thế khiến Ngụy Cát Tường phủ phục xuống đất: “Thánh Thượng bớt giận, long thể làm trọng…”

Ấn Huyên thở thật sâu, từ từ bình phục lại lồng ngực phập phồng.

Hắn đã thật lâu không có tức giận qua như vậy. Lúc này đây, hắn sẽ cho thế nhân biết, khi đế vương giận dữ, trên đời này không người nào có thể tiếp nhận.

(Tử vi quyển hoàn)
Bình Luận (0)
Comment