Đoạ Tiên

Chương 22

Hình Lệ Thiên trước nhìn thấy một bàn tay khoát lên khung cửa, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, giống như bạch ngọc tinh xảo khắc thành.

Tiếp đó, một công tử trẻ tuổi toàn thân khoác áo lông màu nguyệt bạch bước xuống xe. Chỉ thấy y tóc đen không búi, như tơ lụa bay sau người, một thân trường bào nguyệt sắc, đứng ở trong tuyết trắng đầy đất, như minh châu chiếu rọi trên tuyết, sáng loá mắt, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Nếu không có tiếng ho khan thỉnh thoảng vang lên, đem y từ ảo giác tiên nhân kéo xuống trần thế, một đám mã tặc cơ hồ muốn sinh cảm giác tự xấu hổ. Chỉ là cảm giác này sau khi đi qua, trong lòng liền nảy sinh phẫn nộ cùng ganh tỵ càng mãnh liệt hơn.

Hình Lệ Thiên cao giọng cười to, chỉ vào hồ cừu trên người y, giận dữ nói: “Hảo cái đại phú đại quý công tử a! Nhìn quần áo này liền giá trị hai ba trăm lượng bạc, lại chỉ lấy số lẻ đuổi chúng ta, chẳng phải là khinh người quá đáng sao!”

Đám phỉ sôi nổi phụ họa: “Đúng, khinh người quá đáng!”

“Đem sở hữu tài vật đều lưu lại!”

“Xe ngựa cũng lưu lại!”

“Lão tử tối ghét nhìn không vừa mắt đến loại công tử này chỉ biết hưởng lạc, lột sạch sẽ mọi thứ, để hắn lê hai cái đùi trở về đi!”

Hình Lệ Thiên tay vừa nhấc, âm thanh ồn ào phía sau lập tức im bặt “Đường lộ hôm nay, chỉ sợ các ngươi không dễ dàng mua như vậy. Cho các ngươi hai con đường, thứ nhất chính là như các huynh đệ nói, lưu lại sở hữu xe ngựa tài vật, tự mình cởi hết quần áo mà đi; thứ hai, thỉnh vị công tử này đi trại chúng ta làm khách vài ngày. Túc phí không nhiều lắm, một vạn lượng, giao tiền liền thả người!”

Tả Cảnh Niên trên mặt sát khí đùng đùng, một tay huy kiếm: “Trước hết hãy hỏi kiếm trong tay ta có đồng ý không!” Lời còn chưa dứt, người đã phi thân lên cao, nhanh như chớp nhảy lên không, kiếm quang thẳng hướng đám người Hình Lệ Thiên mà đi.

Một kiếm này thật sự tới quá nhanh, ngay cả Hình Lệ Thiên cũng không dám tiếp nhận. Trong nháy mắt hắn buông một bên chân, thân thể hướng ngả sang một bên, thả người xuống tới bụng ngựa, chỉ thấy một đạo thanh sắc quang mang sát bên người hắn mà vút qua; phía sau nhất thời máu tươi phụt ra, giữa tiếng kêu gào thê thảm ba mã tặc ngã nhào xuống ngựa.

Tả Cảnh Niên khởi tay một kiếm, dù chưa đả thương được Hình Lệ Thiên, kiếm quang lại chém chết ba người, phần công lực này quả thực kinh thế hãi tục, chúng tặc đều mắt thấy kinh tâm.

“… Kiếm khí! Không ngờ người đã tu thành cảnh giới lấy khí ngự kiếm!” Hình Lệ Thiên xoay người ngồi lại trên ngựa, trong giọng nói bớt đi phần khinh mạn, tăng thêm vẻ ngưng trọng như lâm đại địch, “Thân thủ như vậy, không phải là kẻ vô danh tiểu tốt trên giang hồ, ngươi đến tột cùng là người nào?!”

Tả Cảnh Niên sau một kích kiếm hết đà quay lại, trở lại trên lưng ngựa lạnh lùng nói: “Ta bất quá chỉ là một thị tùng của Công tử. Xin khuyên ngươi một câu, làm người không thể làm tẫn, làm việc không thể làm tuyệt, ngươi hôm nay đã thu hoạch xa xỉ, nếu vẫn giữ lòng tham, cẩn thận có mệnh đoạt, không có mệnh hưởng.”

Hình Lệ Thiên ánh mắt trợn trừng dữ tợn sau mặt nạ bắn ra, lạnh thấu xương “Làm tẫn làm tuyệt thì thế nào? Ngươi cho là bằng mấy người các ngươi, có thể địch nổi ba trăm nhân mã của ta? Không quản đám các ngươi là cái gì đến đây, dừng ở trên tay của ta phải theo quy củ của ta mà làm. Chuyện mua bán hôm nay ta định rồi! Các huynh đệ, cướp người! Người nào cản trở liền giết, kẻ nào trở về báo tin lấy tiền chuộc thì lưu sống sót!”

Hắn ra lệnh một tiếng, đám mã tặc tựa như sài lang hú lên, múa may binh khí phóng đi, trong khoảnh khắc chỉ thấy khắp nơi đao quang kiếm ảnh, huyết vũ tinh phong. Đám mã tặc ỷ người đông thế mạnh, tàn nhẫn tranh đấu huyết khí, không sợ chết mà vây tấn công; bọn thị vệ thân thủ mặc dù cao cường, liên tiếp đem địch nhân chém bay xuống ngựa, nhưng không khỏi phân tâm hộ chủ, vả lại đối phương dùng xa luân chiến, cho dù trước mắt chiếm thượng phong, nhưng nhân lực hữu hạn, thuỷ chung cũng sẽ đến thời điểm sức cùng lực kiệt.

Hình Lệ Thiên thấy trăm tên mã tặc chỉ khoảng nửa khắc liền chết mất ba thành, trong lòng cũng có chút khẩn trương, một tiếng huýt sáo, trên sườn núi đợi mệnh hai trăm nhân mã nhất tề xoát xoát mãnh liệt lao xuống, gia nhập cuộc chiến.

Bọn thị vệ bỗng cảm thấy áp lực, chỉ phải cắn răng chém giết, giết một kẻ thì hai kẻ xông tới. Tả Cảnh Niên thấy tình thế có chiều hướng bất lợi, ám mệnh hai người đem Công tử bảo hộ lên ngựa, nhân cơ hội xông ra khỏi vòng vây, những người khác liều mình mở đường máu. Đáng tiếc Hình Lệ Thiên cũng chú ý tới hướng đi của bọn họ, giương cung nơi tay, lấy tên đặt vào, năm ngón tay kẹp bốn mũi tên đồng thời bắn ra.

Bốn mũi tên bằng sắt xé gió phá không, ẩn dắt quang mang hồng sắc, hai tên thị vệ kia mắt mở trừng trừng thấy tên phóng tới, như sét đánh mãnh điện, tránh cũng không thể tránh, chắn cũng không thể chắn, quá sợ hãi liền bị một tiễn xuyên người. Hai người hai ngựa đổ sụp ngã xuống đất. Ấn Vân Mặc bị một người ôm trong lòng cũng ngã xuống tuyết, trên mặt đất quay cuồng vài vòng.

“Công tử -” Tả Cảnh Niên thất thanh kêu lên, chém vội một cái, đề khí thả người nhảy ra khỏi vòng chiến, thân ảnh chớp động vài cái, bổ nhào đến bên cạnh Ấn Vân Mặc kiểm tra, “Công tử có bị thương không?”

Ấn Vân Mặc lắc đầu, mặt không đổi sắc nói: “Không có việc gì.”

“Hiện giờ ta bất chấp những người khác, trước mắt hộ tống Công tử an toàn rời đi.” Tả Cảnh Niên cũng không quay đầu lại nhìn đồng bạn đang chật vật, đem Ấn Vân Mặc ôm vào trong ngực, đứng dậy liền muốn thi triển khinh công mà đi.

“Đừng động! Mũi tên của ta không có mắt.” Sau lưng một thanh âm trầm thấp hùng hậu uy hiếp nói.

Tả Cảnh Niên một tay cầm kiếm, một tay ôm người, “Cho dù ngươi vũ tiễn hàng loạt, có vài phần sức mạnh, nhưng còn ngăn không được ta.”

“Ngăn không được ngươi không quan hệ,” Hình Lệ Thiên cười lạnh, “Chỉ là khiến Công tử của ngươi mất chút da là đủ rồi. Cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đầu mũi tên đều có kịch độc. Liền tính võ công của ngươi thập phần cao cường, mang theo một kẻ không biết võ công mà thi triển khinh công, tất không thể trăm phần trăm bảo hộ hắn chu toàn. Ngươi muốn lấy tánh mạng Công tử ngươi theo ta đánh cuộc không?”

Tả Cảnh Niên đáy lòng không phải chưa từng do dự. Hắn biết lời nói của Hình Lệ Thiên không giả. Chính mình trường kiếm vượt qua thiên quân vạn mã, loạn tiễn như mưa cũng không nói chơi, nhưng muốn đồng thời bảo hộ Công tử chu toàn, chỉ sợ cũng không nắm chắc mười phần. Huống chi Hình Lệ Thiên này tài bắn cung cực kỳ cao minh, nếu hắn ôm lòng muốn giết tuyệt, cùng Công tử phá vây chính là phiêu lưu. Cho dù phiêu lưu chỉ có nửa thành, hắn cũng không dám lấy tánh mạng Công tử đặt cược!

Chỉ hận mình luyện võ nhiều năm, thủy chung không thể đột phá thân phàm nhân, tỷ có thể như lời nói của A Mặc, đạt tới cảnh giới cùng đạo hợp nhất, ngự khí bay trên trời, trong nháy mắt liền khiến mấy trăm mã tặc hôi phi yên diệt, hôm nay làm sao phải lo nghĩ thế này nữa!

Tả Cảnh Niên thâm hận chính mình vô năng, tan nát cõi lòng, phải trái đều khó.

Đương trường chém giết, chỉ còn lại tám gã người hầu. Mặc dù mỗi người sức lực có thể giết hơn mười người, tự thân rồi cũng kiệt lực mà chết dưới loạn đao.

Hình Lệ Thiên cùng hơn trăm mã tặc sót lại tên nỏ chằm chằm, như hổ rình mồi.

“Buông tay, để ta đến với hắn.” Ấn Vân Mặc bỗng nhiên vỗ vỗ cánh tay Tả Cảnh Niên.

Cánh tay Tả Cảnh Niên ôm ngang hông y không khỏi buông lỏng, Ấn Vân Mặc đã thoát khỏi bảo hộ của hắn, khép áo run rẩy đạp tuyết, lững thững đi đến trước ngựa Hình Lệ Thiên.”Ngươi muốn lưu ta làm khách cũng không phải là không thể được,” y nắm tay che ngoài miệng thanh giọng ho khan một tiếng “Vạn lượng bạc trắng, ta cũng chỉ có thể tận lực bán của cải gia sản lấy tiền mặt đi gom góp. Ngươi phóng hắn trở về chuẩn bị tiền, ta liền theo ngươi đi làm khách vài ngày.”

Hình Lệ Thiên trên cao nhìn xuống y, dưới mặt nạ bằng đồng xanh chậm rãi gợi lên một tia cười đắc ý “Ta mới vừa nói một vạn lượng, nhưng chưa nói là bạc trắng… Ta muốn một vạn lượng hoàng kim!”

Tả Cảnh Niên tức giận nói: “Ngươi điên rồi sao! Vạn lượng hoàng kim! Mười cái phú quý nhân gia hợp nhau đến đều lấy không đủ! Ngươi đây là ăn nói lung tung!”

“Chỉ sợ công tử nhà ngươi không phải là phú gia đệ tử bình thường đi.” Hình Lệ Thiên nói, “Ngươi quản ta ăn nói lung tung được sao? Tóm lại ta nói các ngươi mang đến chuộc, các ngươi liền nhất định phải mang đến! Thời gian mười ngày, một vạn lượng hoàng kim, thiếu một trong hai điều đó thì đừng nghĩ nhìn thấy người. Trễ một ngày, ta liền xả một bộ phận của hắn. Nếu không muốn công tử nhà ngươi thiếu tay thiếu chân, tốt nhất nội trong kỳ đem tiền mang đến chỗ khe núi kia,” hắn chỉ một ngọn núi hướng tây cách đó không xa, “Lúc đó tự nhiên có người đến tiếp ứng.”

Hắn cúi người chụp tới, thoải mái đem Ấn Vân Mặc nhắc lên lưng ngựa, lưỡi dao kề vào cổ, hướng Tả Cảnh Niên nói: “Ngươi còn không mau đi chuẩn bị tiền?”

Tả Cảnh Niên khẩn trương nắm chặt chuôi kiếm, cơ hồ muốn đem một hơi loạn đao, lại sợ ném chuột vỡ đồ, không dám động đậy.

“Đi đi” Ấn Vân Mặc hướng hắn khẽ gật đầu, “Đem con Đằng sương bạch mã của ta đi đi.”

Tả Cảnh Niên bước gian nan mà đi qua đầy thi thể ngã khắp nơi đến bên cạnh xe ngựa. Con ngựa sắc lông trắng tuyết như nguyệt bạch đang xao động trong mùi máu tươi khắp trời, cảm giác có người tiếp cận, xoay đầu nhìn qua, giống như nhận ra hắn, liền cúi đầu cọ cọ. Tả Cảnh Niên bắt lấy dây cương, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt tuyết có chút dấu vết. Nhìn kỹ lại, là dùng mũi chân phác họa bốn chữ qua quýt nho nhỏ: vương bất lưu hành.

Nơi đó… Là chỗ công tử mới vừa rồi đã đứng. Tâm hắn thật nhanh xoay chuyển, đem bốn chữ không rõ ý tứ này chặt chẽ nhớ kỹ, phi thân lên ngựa, rung dây cương. Đằng sương bạch mã tựa như sóng cuốn băng băng phóng ra ngoài.

Hắn phóng ngựa chạy đi vài bước, lại lộn trở lại đến trước mặt đám mã tặc, ánh mắc sắc bén mà đối Hình Lệ Thiên nói: “Ngươi nếu cầu tài, liền tuyệt đối đừng động hung niệm. Công tử nhà ta nếu thiếu một sợi tóc, đừng nói chút xíu ngươi cũng không thu được, ta tất dẫn người san bằng Sưởng Húc hai châu, huyết tẩy phỉ trại, khiến ngươi chết không toàn thây – lập thề như thế, lấy kiếm làm chứng!”

Nói xong vung tay áo, lợi kiếm sắc xanh như vũ tiễn xuất cung. Hình Lệ Thiên vội vàng giật mạnh dây cương, hắc mã cả người dựng lên, chấn kinh hí dài. Thanh kiếm kia mang theo tiếng động như rồng ngâm, đâm vào mặt đất chỗ hắc mã vừa đặt móng trước, sâu đến sát tay cầm, chuôi kiếm rung động ầm ầm kích khởi mãi không ngưng.

Giữa tuyết bay lả tả, Tả Cảnh Niên giục ngựa chạy như bay.

Đám phỉ hoảng sợ biến sắc, Hình Lệ Thiên cũng có chút kinh hãi – nếu không có đối phương tâm tồn cố kỵ, một kiếm này nếu gần thêm hai tấc, chính mình không chết cũng phải bị thương dưới kiếm khí. Người này võ công tối thượng như thế, lại chỉ là một người người hầu, còn có thể thốt lời thề san bằng hai châu cửa biển, như thế xem ra, hôm nay bắt được công tử trẻ tuổi này, chỉ sợ thân phận so với hắn tưởng tượng lại càng tôn quý tột cùng.

Ý nghĩ vừa điểm, hắn nhịn không được nghiêng đầu nhìn Ấn Vân Mặc. Thấy người này tướng mạo tuấn mỹ thanh hoa, cử chỉ thong dong trấn định, phiêu dật giống như thiên nhân hạ phàm, càng phát ra vẻ tôn quý không thể nói.

Cái này đến tột cùng là khoai lang phỏng tay hay là trời đem đến cho phú quý kỳ ngộ? Hình Lệ Thiên đang trầm ngâm, trong đầu chợt linh quang thoáng hiện, nghĩ đến một câu có người nói với hắn mấy tháng trước…

“Lão Tam, hôm nay là ngày thế nào?” Hắn hung mãnh bắt lấy một mã tặc đầu lĩnh bên người hỏi.

“Hôm nay là ngày phát tài! Ha ha ha!” Tiết Kháng cười đến thần tình chỉ thấy răng, “Một vạn lượng hoàng kim a, cái này xuất ra, mấy xe hàng của thương đội chỉ tính là cái rắm!”

Hình Lệ Thiên đưa bàn tay đập vào sau lưng hắn một cái “Ta là hỏi ngày can chi!”

“A” Tiết Kháng vuốt vuốt ngực, “Là ngày canh dần đi.”

“Bạch sơn hồng đạo, ngày tại canh dần, thập tử nhất sinh, thiên mệnh quy lâm…” Hình Lệ Thiên lẩm bẩm thì thầm.

“Cái gì bạch sơn, thiên mệnh? Đại ca ngươi đây là đang đọc cái vè gì thuận miệng?” Tiết Kháng tò mò hỏi.

Hình Lệ Thiên không đáp lại hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn tuyết đọng trên sườn núi, lại nhìn con đường dưới chân sau trận tàn sát bị máu tươi nhiễm hồng, từ trong mắt toả ra nhiệt quang, đột nhiên cất tiếng cười to “Ta hiểu thấu đáo, ta hiểu thấu đáo rồi!”

Đám phỉ mạc danh kỳ diệu mà nhìn hắn, thầm nghĩ không phải là hôm nay dê rất béo, đại ca cao hứng đến có chút điên cuồng? Đã thấy Hình Lệ Thiên vươn tay đem công tử giá trị vạn kim kia điểm hôn mê, kéo lên lưng ngựa của mình, giơ roi thúc ngựa mà đi, lưu lại một câu: “Ta về trại trước, nơi này liền giao cho các ngươi thu thập!”

Tiết Kháng huých huých Nhạc Chung Thiên: “Nhị ca, Đại ca đây là làm sao vậy?”

“Ta nào biết!” Nhạc Chung Thiên vẻ mặt nụ cười dâm đãng, nhướng mày nháy mắt mà nói: “Hoặc có lẽ là nghẹn lâu.”

Tiết Kháng ngạc nhiên, “Đây là nói như thế nào … Không thấy đại ca có ham mê này a!”

“Ngươi gặp qua nữ nhân nào so với công tử kia xinh đẹp hơn không?” Nhạc Chung Thiên hỏi.

Tiết Kháng nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có.”

“Đại ca cũng không có.”

Hai người hai mặt nhìn nhau một chút, rồi từng người quay đầu hướng trên xe tiền vật chạy đi.

————

Tả Cảnh Niên một mạch chạy đi vài dặm mới ghìm ngựa nghỉ chân. Hắn nhìn một mảnh núi rừng trắng xoá, ngũ tạng cuồn cuộn, há mồm lại phun ra một búng máu đen. Hắn biết đây là ưu hỏa đốt tâm, làm cho thương tổn đến kinh lạc phế phủ, lại không hề để ý, chỉ nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải.

Khi bọn họ rời Nhạn Hồi trấn, Hoàng Thượng cũng khởi hành đi đến Sưởng châu thành, lúc này hẳn là đang trên đường. Nếu trước đi tìm kiếm Hoàng Thượng bẩm báo việc này, sau đó quay lại Húc dương cử binh, sẽ phải trì hoãn không ít thời gian; Nếu trực tiếp đi Húc dương, lấy Lang tướng lệnh bài điều động Tử Y vệ dưới trướng, lại sợ nhân số quá ít, không đủ để tập trại cứu người. Như thế hai bên đều không thỏa đáng, thật sự là khó giải quyết.

Công tử trên mặt tuyết lưu lại bốn chữ, lại là ý gì? Là ám chỉ hắn, hay là muốn áp dụng hành động gì sao?

“Vương bất lưu hành, Vương bất lưu hành…” Hắn nhíu mày thấp giọng, “Vương” chỉ chính là công tử sao, vậy cái kia “Bất lưu hành” lại là ý gì? Không thể lưu lại hành tung, nói cách khác việc này không thể cho mọi người biết? Hay là nơi đây không thể lưu, gọi hắn nhanh đi tìm viện binh?” Vương bất lưu hành, đến tột cùng là ý gì…”

“Là một loại thảo dược.” Một thanh âm già nua chợt lên tiếng.

Tả Cảnh Niên từ trong trầm tư bừng tỉnh, thấy gần đó có một lão tẩu đầu bạc, thân thể khô kiệt, bố y bằng vải đay, thoạt nhìn như là tiều phu trong núi.

“Lão bá, ngươi nói cái gì?” Tả Cảnh Niên xuống ngựa hỏi.

Lão tẩu bỏ bó củi trên đầu xuống, đánh giá quần áo, ngựa cưỡi của hắn, vẻ mặt bất an mà nói: “Lão hán nghe thấy công tử vẫn luôn nhắc tới vương bất lưu hành bốn chữ này, nhịn không được nhất thời lắm miệng…”

“Không, ta cũng không có ý trách cứ, xin hỏi ngươi mới vừa nói cái gì thảo dược?”

Lão tẩu thấy hắn thái độ ôn hòa, liền nói tiếp: “Vương bất lưu hành chính là cấm cung hoa, hoa trắng nhuỵ vàng, hạt phơi khô ráo có thể làm thuốc, là một loại phổ thông dược liệu. Lão hán bởi vì đốn củi đôi khi cũng kiêm hái thảo dược, cho nên có biết một phần.”

“Phổ thông dược liệu?” Tả Cảnh Niên trầm ngâm một khắc, bỗng nhiên trong đầu chợt rõ, vội vàng hỏi: “Lão bá, cách gần đây có hiệu thuốc bắc thôn trấn gì không?”

“Ta nghĩ … là Thanh Điền trấn.”

“Khẳng định sao?”

“Đương nhiên, lão hán ta ở vùng này đã năm mươi năm, phụ cận thôn trấn đều rành rẽ.”

Tả Cảnh Niên ôm quyền nói: “Đa tạ chỉ điểm.” Nói xong từ bên hông lấy ra mấy khối bạc vụn đưa cho lão “Đây là chút lòng biết ơn.”

Lão tẩu còn không có kịp phản ứng, liền thấy cẩm y công tử kia giơ roi giục ngựa mà đi. Cúi đầu nhìn xem bàn tay, lão có chút mê muội: nhiều bạc như vậy, ít nhất hơn mười lượng đi, đầy đủ lão cùng bạn già một năm gia dụng!

“Tiên quân đúng là linh nghiệm” Lão tẩu lẩm bẩm nói, “Cầu tài liền đến tài … A, nhanh chóng về nhà gọi lão bà tử cùng đi cầu nguyện!” Lão đem bó củi dùng sức nhấc lên đầu, vội vội vàng vàng mà đi.
Bình Luận (0)
Comment