Đoạ Tiên

Chương 25

Duyệt khách Lai là khách sạn lớn nhất tại Sưởng châu thành, ba tầng thúy lâu cạnh bờ sông mà dựng lên. Lầu một là tiệm cơm, hai bên ngăn ra một góc làm trà liêu cùng tửu quán, lầu hai và lầu ba là khách phòng.

Trước mắt là giờ Mùi, đã qua thời gian cơm trưa, trong đại đường lầu một khách nhân nghỉ trọ ít ỏi không có mấy, ngược lại trà liêu sinh ý thịnh vượng, kín người uống trà nghe kể chuyện, thập phần náo nhiệt.

Từ lầu ba bước xuống một đám khách nhân, như là phú gia công tử mang theo tùy tùng, bao trọn ba cái bàn, gọi mười mấy tô thịt hun khói phối hợp đồ nhắm, vừa ăn vừa nghe bên kia truyền đến giọng của thuyết thư (*).

[(*): thuyết thư: người kể chuyện]

Thuyết thư tiên sinh tuổi chừng ba mươi, dung mạo nhỏ người, râu dài ba thước, rất có vài phần tiên phong đạo cốt. Một đoạn “Mười lần Chung Ly Quyền thử Lữ Động Tân” giảng đến kết thúc, gom được không ít tiếng vỗ tay. Nói đến cuối “Lữ Động Tân ba nghìn công đức viên mãn, đủ tám trăm thiện hạnh, chung cuộc bái Chung Ly Quyền làm sư phụ, cần cù tu hành, thành tựu tiên nhân”, hắn vỗ thước gõ một chút, muốn gây chú ý mà ra đề bài:

“Liệt vị khách quan, tiểu nhân nơi này có một câu đố, cùng bát tiên có quan hệ, ai có thể đoán trúng, tiểu nhân xin tặng chút lễ mọn.”

Mọi người vừa nghe, sôi nổi thích thú kêu lên: “Câu đố gì, không ngại nói đi.”

Thuyết thư vuốt vuốt râu dài, cười mỉm nói: “Ta có con thỏ nặng ba cân, đưa đến trên tay ngươi biến thành năm cân, vì sao?”

“Con thỏ béo phì!” “Có phải trong bụng có thỏ con?” Mọi người ngươi một lời ta một ngữ mà đoán, thuyết thư chỉ lắc đầu cười cười.

“Hàm thùng (*)” Bỗng nhiên một thanh âm nam tử trầm thấp thuần hậu nói.

[(*): chỗ này mỗ cũng không hiểu liên quan giữa Hàm thùng và Hàn Tương Tử, thỉnh chư quân ai biết chỉ giùm]

“- đúng là Hàn Tương Tử trong bát tiên! Vị công tử này nói trúng rồi.” Thuyết thư trong mắt sáng ngời, nhìn về phía đại đường, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi dung mạo cực oai hùng lạnh lùng ngồi một mình bên cạnh bàn dùng bữa, phụ cận hai bàn ngồi mười người ra dáng tuỳ tùng, ẩn chứa đề phòng mà nhìn lại hắn.

Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra công tử trẻ tuổi này không phú cũng quý, tất có tâm vung tiền thưởng, liền cung kính mà lấy phần thưởng đưa đi qua – nguyên lai đúng là một con thỏ béo ú lông xù.

Mọi người phát ra một trận cười vang thiện ý.

Ấn Huyên cười như không cười mà đánh giá thuyết thư, thấy hắn tay xách lồng trúc trong nhốt con thỏ màu lông xám nhạt, cái bụng tròn xoe rất là đáng yêu, từ ót có một dúm lông trắng, một đạo kéo thẳng đến đuôi, tâm niệm vừa động, ý bảo Hoa Lâm tiếp nhận, từ trong tay áo lấy ra tiền thưởng đặt ở bàn đối phương. Mọi người nhìn thấy trên bàn không phải là tiền đồng bạc vụn, mà là một mảnh vàng lá, đều hút khí, trong lòng cả kinh nghĩ: người này ra tay hảo rộng rãi!

Thuyết thư kia cũng hoảng sợ, vui mừng không nhịn được chắp tay: “Đa tạ công tử ban thưởng! Tiểu nhân sớm nhìn ra công tử không phải là nhân vật tầm thường, quả thật nhân trung long phượng, nhất thế quý nhân không thể nói!”

Ấn Huyên mỉm cười, nói: “Vàng lá có thể thưởng ngươi, nhưng ta muốn tiếp tục nghe ngươi nói một đoạn.”

Thuyết thư kín kẽ ứng khẩu: “Không thành vấn đề, công tử muốn nghe đoạn nào, cứ việc điểm đến.”

“Ngươi vừa thiện nói chuyện tiên gia, hà tất bỏ gần cầu xa nói chuyện Bát tiên, liền nói một đoạn sự tích của Lâm Ương tiên quân, như thế nào?”

Thuyết thư sắc mặt khẽ biến, cầm tiền thưởng ngón tay có chút phát run, giống như trên bàn không phải là hoàng kim mà là than lửa. Hắn tựa hồ muốn nguyên vật hoàn trả, nhưng vô luận như thế nào lại luyến tiếc, ánh mắt lóe ra mà nhìn chằm chằm miếng vàng lá kia, do dự không quyết.

Mọi người cũng đều nín thở chờ đợi. Sau một lúc lâu, hắn thốt lên: “Đều nói quân tử hành sự đoan chính, sự vô bất khả đối nhân ngôn (*), tiên gia xác thực cũng như thế. Thôi vậy, dù sao cũng không phải là chuyện gì phỉ báng, trăm ngàn năm lưu truyền tới nay diễn nói lại thôi, tiên quân trên trời có biết, thỉnh ngài không cùng phàm phu tục tử so đo, mỉm cười bỏ qua.”

[(*): quân tử làm việc đoan chính, không có việc gì không thể nói ra với người khác]

Hướng trời cao chắp tay, như tự mình an ủi một phen, hắn nhận lấy tiền thưởng. Trở lại sau án thư, uống mấy ngụm trà, một nhịp liên hoa bản, bắt đầu bài thuyết kể:

“Muốn biết một đoạn kim tiên thành tựu duyên pháp, thì cần vật đổi sao dời hồi lại ngàn năm. Chuyện kể một ngàn bảy trăm năm trước, Cửu Châu loạn lạc, thiên hạ chia làm hơn mười tiểu quốc, quần hùng tranh giành, mà hươu (*) chung quy về tay Quân quốc. Lại nói Quốc quân Liệt Đế, chinh phạt thiện chiến, chấn động bát phươmg, là nhất đại hùng võ thiên tử. Chỉ có một yêu thích bị người lên án, đó là háo sắc như mệnh. Khi Quân quốc tấn công tiểu quốc Tần Dương, Liệt Đế nghe nói trưởng công chúa quốc sắc thiên hương, lệnh cho Tần Dương vương dâng nàng vào cung hầu hạ. Tần Dương vương sợ liên luỵ tánh mạng, không dám làm trái. Ai ngờ trưởng công chúa ngoài mềm trong cứng, thề không làm phi cho kẻ quốc thù, hướng sứ giả nói “Ta mặc dù không thể tự chủ, lại có thể tự tận”, trước trận hai quân, thả người nhảy xuống tường thành, hương tiêu ngọc vẫn.”

[(*): trong câu “Lộc tử thùy thủ-Hươu chết về tay ai”: ý nói giang sơn chưa biết về tay người nào]

Mọi người nghe đến đó, sôi nổi cảm thán công chúa trinh liệt, tiếc hận hồng nhan bạc mệnh.

“Liệt Đế nghe vậy giận dữ, muốn tẫn diệt Tần Dương thành. Lúc này có người tiến đến gièm pha, nói rằng công chúa có một ấu đệ năm đó vừa mới mười ba, là kẻ thiên nhân chi tư, khuynh quốc mỹ mạo, dung nhan càng diễm lệ hơn tỷ tỷ. Liệt Đế lệnh cho Tần Dương vương đem vương tử làm con tin đưa vào trong cung. Vừa thấy liền kinh ngạc khôn cùng, thần hồn phiêu đãng không thể tự chủ, một lòng chỉ cầu được thân cận, điên đảo loan phượng.”

Trong đám người ngồi có một thanh niên ăn mặc kiểu hiệp sĩ bỗng nhiên cắt ngang: “Công chúa thân là nữ tử lại trinh liệt, lấy cái chết hi sinh cho tổ quốc. Vương tử vì cái gì không làm theo?”

Một người trung niên khác cẩn thận phúc hậu mà nói: “Nam nhi một mạng thiên kim, sao xem nhẹ được? Vương tử nhẫn nhục vào cung, có thể định ám sát Liệt Đế, đền nợ nước cừu nhà.”

Thuyết thư lắc đầu: “Vương tử cũng không có hành động ám sát.”

“Vậy chẳng phải là kẻ nhát gan tiếc mệnh, vì cầu tạm thời an toàn, không tiếc bán mình sao?” Tên hiệp sĩ kia khinh thường nói.

“Không phải vậy. Muốn thấy thủ đoạn làm việc của một người, phải nhìn thấu tâm tình như thế nào.” Thuyết thư gõ một nhịp liên hoa bản, “Vương tử nhũ danh ‘Dịch Lâm’, thuở nhỏ được tiên nhân hướng đạo, một ngày tỉnh ngủ, tự nói rằng Trung thiên Bắc cực Tử vi đại đế trong mộng truyền pháp làm phép, trao cho ba quyển đạo thư, pháp quyết một quyển để y tu hành. Cung nhân đều cười cho rằng lời nói của trẻ con, không đáng tin. Vương tử sau khi nhập cung, hành tung như thường, thần sắc tự nhiên, không chút nào bởi vì ngoại biến mà lo lắng. Liệt Đế tình yêu càng sâu đậm, thế cho nên không dám cường bách. Hàng ngày nghĩ mọi cách mang đến mua vui cho y, trân hiến vật quý cầu y mỉm cười, lại thủy chung vẫn chẳng khiến y coi trọng chút nào. Lâu ngày sinh nóng giận, lấy việc tru di Tần Dương vương tộc uy hiếp, vương tử liền cùng hắn đưa ra một ước định.”

“Định ước cái gì?” Mọi người nghe được đều hứng thú dâng cao, không khỏi truy vấn. Ngay cả Ấn Huyên cũng đầy hưng trí, cảm thấy Tần Dương vương tử này rất có tâm tính không vì vật mà vui, không vì vật mà buồn, chính là hợp với đạo gia vô vi.

“Vương tử thỉnh Liệt Đế kiến tạo một tòa pháp đài rộng trăm trượng. Ngày kiến thành sẽ để y lên đài vì vạn người giảng đạo kinh ba quyển, chỉ dẫn chúng sinh kết duyên tu phúc, rồi sau đó mới có thể cam tâm thị quân. Liệt Đế đáp ứng, ra sức thúc dân phu xây dựng đài cao. Nhưng quái lạ là, đài cao xây đến chín mươi chín trượng, liền ầm ầm đổ xuống. Xây lại đến chín mươi chín trượng, lại vô cớ đổ nát. Cứ như thế mãi. Nháo suốt mấy năm, hao tổn trăm vạn, đài cao lại nhiều lần xây không thành, tiếng oán than sôi trào.

Liệt Đế nghe nói, cho rằng dân chúng chưa hết tâm lực, phản thần ở giữa làm khó dễ, dưới cơn nóng giận, lấy phép nghiêm hình nặng, nhất thời tống giam phạt nặng hơn một ngàn người. Vương tử im lặng bàng quan, không một câu cầu tình. Trong triều cao thấp nhân tâm đều oán hận.

Trải qua thiên tân vạn khổ, pháp đài rốt cục xây xong. Khi vương tử mãn mười sáu tuổi, hiện thân như ngọc, khoác áo bào trắng, mang theo Đạo đức kinh, Nam hoa kinh, Thanh hư kinh ba quyển đạo thư bước lên đỉnh pháp đài. Đài cao trăm trượng, vương tử thanh âm mờ ảo, dưới đài người người lại nghe được từng câu từng chữ rõ ràng, trong thanh như khánh, giống như được thần minh trợ giúp. Vương tử giảng một câu, pháp đài liền lặng yên cao lên một thước. Từ mặt trời mọc giảng đến mặt trời lặn, pháp đài đã cao ngất trong mây, không nhìn thấy đỉnh.

Lúc này không trung truyền đến tiếng nhã nhạc, trời cao kim quang vạn đạo, cầu vồng ngàn dặm, giữa đám mây ẩn hiện đan tê bảo điện, kỳ hoa dị thảo, lãng uyển phiêu hương. Kim Đồng Ngọc Nữ xếp thành hàng tiếp dẫn. Vương tử chân đạp vào hư không như đạp trên đất bằng, giây lát biến mất vào trong mây. Cảnh tiên giây lát biến mất, pháp hoa thế giới vừa mở đã đóng lại. Vạn người thấy hiện tượng kỳ lạ như vậy, sụp xuống đất quỳ lạy, miệng hô ‘Phúc sinh vô lượng thiên tôn’.

Liệt đế thốt ra một tiếng bi thanh, chạy nhanh lên đài. Đài cao chọc trời từng bước từng bước hạ xuống, hồi phục lại trăm trượng. Liệt đế thức trắng đêm, không thấy vương tử quay lại, mới hiểu ra vừa rồi là thiên nhân vĩnh cách, tương tư thành bệnh, chưa đầy năm mà mất.”

Trong chỗ ngồi có một vị nữ quyến nghe được, đôi mắt phiếm hồng, thấp giọng nói: “Liệt đế một mảnh chân tâm, lại bị vô tình vứt bỏ, hảo sinh đáng thương…”

Một nữ quyến khác cũng tiếp lời “Chính là, vương tử nhìn như bảo vệ mạng sống, thật ra là lạnh lùng; tuyên truyền giảng giải như là vô tư, kỳ thật lại có tư tâm. Y là tu thành chính quả, chúng sinh lại bởi vì tâm nguyện của y mà chịu khổ, đây là hành vi của tiên nhân sao?”

Chồng của nàng thoạt nhìn giống văn nhân nhã sĩ uyên thâm, bác bỏ nói: “Người không biết chớ nhiều lời! Đạo gia lấy vô tư thấy có tư, có tư không thiên vị; không chịu tình câu dắt, cũng không để vô tình câu dắt, hết thảy thuận theo tự nhiên, đều là duyên nhân quả. Liệt đế ái dục cưỡng cầu, không quản người khác tiếp thu hay không, giống như lửa rừng đốt quanh; Vương tử lấy thuỷ khắc hoả, thanh lưu tưới diệt, còn lại đầy đất tro tàn, thì trách ai?”

Thuyết thư vỗ tay nói: “Vị tiên sinh này cao kiến! Chính như lời nói của Thái thượng ‘Nhu nhược chỗ cao, cường đại chỗ thấp’, cũng như ‘Kẻ nhu nhược sinh đồ đệ, kẻ kiên cường tử đồ đệ’.”

“Vương tử sau khi phi thăng, chính là Lâm Ương tiên quân sao?” Có người hỏi.

“Sau khi Vương tử phi thăng, bái Tử vi Đại đế làm môn hạ, được ban thưởng pháp danh ‘Lâm Ương’. Trong thế giới huyền diệu tu hành mấy trăm năm, đến khi chứng kim tiên quả vị, được xưng là Lâm Ương tiên quân. Bởi vì trong mộng được truyền thụ phép thuật, tinh thông đi vào giấc mộng, am hiểu đi qua chúng sinh mộng cảnh để kết duyên truyền pháp, cho nên lại có danh xưng là ‘Trung mộng tiên’.”

“Vậy Liệt đế kia đâu? Sau khi hắn băng hà Quân quốc lại như thế nào?”

“Bá chủ vừa mất, khói lửa nổi lên bốn phía, Đế quốc đảo mắt sụp đổ như tháp phù sa. Lại năm mươi năm, một cường quốc khác quật khởi, nhất thống trung nguyên hơn năm trăm năm, sau đó cũng bị mất vì hoạ chiến tranh. Thiên hạ đại thế liền là như thế, phân lâu tất hợp lại, hợp lâu tất phân ra, thay đổi liên tục như bàn cờ. Chúng sinh trần thế chịu khổ, chỉ có giải thoát luân hồi, phi thăng thành tiên, mới có thể trường sinh lâu dài, vĩnh hưởng phúc duyên.”

Cả phòng nhất thời vắng lặng không lời gì để nói, người người tựa hồ cũng cảm khái: sau khi phàm nhân thọ tẫn luân hồi, hết thảy trống trơn từ đầu lại đến. Mà cuộc đời này bôn ba với thế tục, bận rộn với hồng trần, đến tột cùng là cầu cái gì?

Ấn Huyên dựa vào lưng ghế, hai mắt khép lại, tự dưỡng thần lại tự trầm tư, sau một hồi ngoắc ngón tay.

Hoa Lâm tiến lên bên cạnh hỏi: “Đại công tử có gì phân phó?”

“Ngày mai ta muốn bái phỏng Tử Thanh quan, ngươi an bài cho tốt.” Ấn Huyên nhẹ giọng nói.

“Tuân mệnh.”

Hôm sau giờ Thìn, Ấn Huyên lên xe đi đến Thiên Linh sơn ở ngoại ô Sưởng châu. Khi vào trong núi, một đường chỉ thấy cây cỏ, đá núi, suối reo, cảnh sắc u nhã. Hai bên rừng thông reo rì rào như nước, thâm cốc mây mù mờ mịt, thật là một cảnh tượng phúc địa động thiên.

Tử Thanh quan xây nơi chân núi trống trải, phía sau là những dãy núi giống như Huyền Vũ bảo hộ; dòng nước vờn quanh, lại như Chu Tước tường vũ, thật đúng là phong thuỷ bảo địa, bên núi bên hồ, nhất phương linh khí hội tụ.

Xe ngựa dừng lại bên ngoài rừng tùng, Hoa Lâm đi trước xem xét. Lại thấy môn đình vắng vẻ, cũng không có khách hành hương. Hỏi ra mới biết hôm nay tiên quân tiếp kiến đệ tử mới nhập giáo, Tử Thanh quan bế quan một ngày không tiếp tục khách. Hoa Lâm trở lại bên cạnh xe bẩm báo, hỏi: “Đại công tử chúng ta có nên về thành trước, ngày khác lại đến?”

Ấn Huyên ảm đạm cười: “Ta là tục khách sao?”

Hoa Lâm tuân nhiên tạ tội.

Ấn Huyên không để bụng mà khoát tay “Nếu là tục khách, liền làm tục sự. Đi lấy hai ngàn bạc ròng đưa đến chủ trì, nhờ hắn thay ta thông truyền dẫn kiến. Tiên nhân nhìn không đến tài vật, tục nhân lại còn không chạy theo như vịt?”

Quả nhiên, không đến nửa canh giờ, quan môn đại khai, chủ trì đạo trưởng thân chinh mang theo tu sĩ xuất môn, lấy cung cách tiếp đãi khách quý đem Ấn Huyên đón vào trong.

Tử Thanh quan chủ trì tuổi chừng bốn mươi, mặt trắng râu dài, bởi vì trường kỳ bảo dưỡng khiến khí sắc hồng nhuận, lúc này ánh mắt nhìn Ấn Huyên như nhìn một pho tượng bằng vàng, tươi cười nói: “Khách quý tới thật sự là không khéo, tiên quân hôm nay bế quan, bần đạo dù tính thân là chủ trì, cũng không dám làm trái tiên ý.”

Ấn Huyên nhìn liếc mắt một cái vào những rường cột chạm trổ trọng điện, thần thái khẩn thiết: “Ta sớm nghe nói tiên quân linh nghiệm, không ngại xa ngàn dặm tiến đến cầu bái, ngày mai lại phải khởi hành. Lần này nếu bỏ qua như thế, ắt tiếc nuối cả đời. Như vậy đi, ta thấy quý quan mặc dù hoành tráng, còn có chỗ không thể tận thiện tận mỹ, nguyện quyên thêm bạc trắng hai ngàn cúng dường hương khói, thỉnh đạo trưởng dẫn kiến.”

Chủ trì nghe được tâm hoa nộ phóng, cố nén sắc mặt vui mừng nói: “Khách quý có thành ý như thế, bần đạo tự nhiên làm hết sức. Thỉnh dời bước sang khách phòng nghỉ tạm, để bần đạo hỏi tiên ý sau lại đến hồi bẩm.”

Sau khi Ấn Huyên tại khách phòng uống hai chén trà, liền thấy chủ trì tiến vào, đầy mặt tươi cười nói: “Khách quý rất may, tiên quân nói hôm nay ngoại lệ gặp một người.”

“Đa tạ đạo trưởng.” Ấn Huyên đứng dậy đang muốn theo hắn tiến đến. Lại thấy hắn từ trong lòng lấy ra một mặt gương đồng to bằng bàn tay, phía sau gương lại trống rỗng huyền phù, sáng rọi như trăng tròn.

Chủ trì bấm tay bắn ra, kim sắc viên quang nhanh chóng khuếch tán, biến thành một cánh cửa tròn cỡ một người đi qua được “Đây là tiên quân truyền lại phép thuật, khách quý không cần kinh dị, mời vào trong yết kiến.”

Ấn Huyên đã kiến thức qua cương thi trảo, phi đầu hàng, chuyện hư không hóa ra cánh cửa đã không đủ để làm hắn kinh dị, ngược lại có vài phần tò mò: phía sau cửa Tô giáo chủ kia đến tột cùng đạo hạnh bao nhiêu, có thể nhìn thấu thân phận của hắn hay không? Ôm ý định thăm dò, hắn ý bảo thị vệ ở lại tại chỗ đợi lệnh, bước vào nguyệt môn.

Chung quanh một mảnh sương trắng tràn ngập, không thấy phương vị. Ấn Huyên cúi đầu nhìn dưới chân, cũng là mây mù, lại kiên định mà vững vàng. Một trận gió nhẹ thổi qua, sương trắng bỗng nhiên phiêu tán. Hắn phát giác chính mình đang ở một cái nhà thủy tạ, bốn vách tường rủ rèm che, sương khói rực rỡ. Ngoài rèm thấy ẩn hiện mênh mông sóng nước. Trong đình bảo ngọc trang sức, kỳ hoa dị thảo, hoa mỹ đến cực điểm.

Đứng cạnh thanh ngọc án là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, một thân đạo bào trắng tuyết, mi dài mày rủ, hướng hắn mỉm cười.

Ấn Huyên chỉ cảm thấy một diễm sắc kinh tâm động phách đập vào mặt, làm cho bốn phía cảnh trí thất sắc, mỹ ngọc lu mờ. Giống như trong trời đất này chỉ dung mạo của y là được tô điểm tỉ mỉ, còn lại sự vật đều là bối cảnh, nét mực mờ nhạt đi.

Thiếu niên phất ống tay áo, trên án thượng đột nhiên xuất hiện hai cái chén ngọc. Trong chén màu trà xanh ngát, lá trà chìm nổi, nóng hôi hổi, mùi thơm ngát xông vào mũi.”Khách quý đăng môn, đương nhiên phải quét tuyết ngâm trà đãi khách.” Hắn cười mỉm nói, ngữ thanh êm dịu như tiếng nhạc.

Ấn Huyên lúc này mới định thần, chắp tay nói: “Khách không mời mà đến thiện đăng quý bảo, còn chưa thỉnh giáo tôn danh của chủ nhân.”

Thiếu niên vui vẻ ngồi xuống, cầm lên chén trà, “Ta là Tô Ánh Phục, người thời xưng ta là Tô giáo chủ, Tô chân nhân, cho đến khi ta vô ý tại thế gian hiển lộ Lâm Ương pháp thân.”

Ấn Huyên chính sắc chắp tay: “Nguyên lai là tiên nhân hạ phàm, tại hạ hôm nay được gặp tiên nhan, quả thật thân là phàm phu tục tử lại được vinh hạnh lớn lao.”

Tô Ánh Phục vươn tay ý bảo hắn ngồi xuống “Ngươi nếu là phàm phu tục tử, cũng vào không được Tử Thanh tiên cảnh này. Ta sớm biết hôm nay sẽ đến một người phi thường, thiên kim bất quá là phân thành ý, xem ra quả nhiên không làm ta thất vọng.”

Ấn Huyên nâng chén nhẹ nhấp môi. Hương trà như dòng nước ấm vào bụng, thơm mát thấm xương, nháy mắt đầu óc thanh minh, tinh thần rung lên. Chén ngọc vừa đặt lại trên án, nước trà trong chén tự động đầy lên, khói bay nghi ngút như trước.

Trong lòng hắn thầm kinh ngạc, trên mặt lại thản nhiên: “Ta bất quá là phàm trần tục khách, chỉ là có hoàng kim bạch vật nhiều một chút, cũng không dám xưng là kẻ phi thường, tiên quân khen trật rồi.”

Tô Ánh Phục nói: “Ta nói ngươi là người phi thường, không phải vì địa vị thế tục, mà là bởi vì ngươi trong người mang đạo cốt tiên căn, nếu có chút người chỉ điểm, đời này phi thăng thành tiên không khó.”

“Tiên quân lời ấy, là muốn làm phép cho ta?”

Tô Ánh Phục hơi hơi vuốt cằm, “Ngươi kiếp trước là bích lạc trung tiên, bởi vì phàm tâm chưa tĩnh, Ngọc Đế tạm đày xuống cõi trần, ngày nay thời hạn đã mãn. Ta cùng với ngươi kiếp trước là bạn cũ, lần này độ ngươi quay về Tử Phủ, chứng quả phi phàm.”

Mặc cho thế nhân tâm tính kiên định như thế nào, nghe nói lời này của tiên gia, nhất định vui sướng ngây ngất. Ấn Huyên lại bởi vì đối với quái lực loạn thần thủy chung ôm chặt một loại phản cảm khó hiểu, cho dù tận mắt nhìn thấy, vẫn cứ thảnh thơi tự tồn. Trừ đi một tia xao động, hắn dấu diếm thanh sắc nói: “Kiếp trước đủ loại, kiếp này không thể biết cũng không cần biết. Ta chỉ là tò mò, phương pháp độ người cuả tiên gia là như thế nào?”

Tô Ánh Phục mắt lộ ra tán thưởng, ngân nga nói: “Phương pháp tiên gia độ người, không bám vào một khuôn mẫu. Chỉ cần là người hiểu biết, lại phải là người có duyên tin tưởng không nghi ngờ, mới có thể chứng quả. Ngươi không nghe chuyện năm đó Tây Hán Đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh, đến thần quân miếu, thần quân hiện hình nguyện cùng hoan hảo, Khứ Bệnh giận dữ bỏ đi. Sau bệnh nặng, phục khiển người khẩn cầu thần quân cứu giúp, thần quân viết ‘Hoắc Tướng quân thể yếu, ta muốn lấy thiên âm tinh khí bổ trợ, tướng quân không tỉnh, cho rằng dâm dục, nên cự tuyệt. Hôm nay bệnh phát, không thể cứu.’ Khứ Bệnh vậy mà chết.”

Ấn Huyên như có điều suy nghĩ: “Nói như thế, vu sơn mây mưa cũng là phương pháp độ người?”

“Đúng thế. Đáng tiếc Tương vương vô duyên với tiên đạo. Ngươi lại bất đồng. Tự thân đã đủ tiên căn, chỉ thiếu một chút thần khí. Ta có thể truyền thụ tiên pháp, trợ ngươi phạt cân tẩy tủy, thoát thai hoán cốt.”

“Quả có thần kỳ như thế? Nguyện nghe tiên gia diệu pháp.”

Tô Ánh Phục nhìn hắn, đuôi lông mày khóe môi cong lên một nụ cười, sắc thụ hồn dư, mị hoặc thiên thành: “Tiên gia cùng phàm nhân da thịt tương giao, thì thần khí tự có thể lui tới. Ngươi nếu có thể cùng ta gặp nhau bảy ngày đêm, tự nhiên thần hoàn khí túc, tiêu tẫn tục cơ, trọng đổi tiên thể.”

Ấn Huyên kinh ngạc, bỗng nhiên cao giọng cười to: “Tiên gia cũng có tâm ái dục như phàm trần sao?”

“Phàm nhân xem ra là điên đảo dục ái, trong mắt tiên gia bất quá là duyên phận qua lại.” Tô Ánh Phục vươn tay nắm chặt cổ tay hắn, trong thoáng chốc thân hình từ nam thể biến thành nữ thân, cũng là một nhan sắc thiếu nữ mềm mại đáng yêu, rực rỡ mê người “Tiên gia không phân biệt hình thể. Công tử trong mắt nếu còn phân chia nam nữ, ta liền đổi cái thân thể, như thế nào?”

Ấn Huyên sắc mặt trầm xuống, vứt cổ tay đứng dậy, “Thứ cho ta phàm tâm chưa tĩnh, chịu không nổi tiên pháp như thế. Đã quấy rầy, xin cáo từ”

Tô Ánh Phục sắc mặt khẽ biến, lại chuyển sang cười nói: “Công tử muốn theo vết xe đổ của Hoắc Tướng quân?”

Ấn Huyên cười lạnh: “Thần quân nếu thành tâm kết giao, Hoắc Tướng quân chưa chắc sẽ giận dữ mà đi. Tự cao đạo pháp, trên cao nhìn xuống, thái độ bức ép cầu hoan, tâm cao khí ngạo như Hoắc Tướng quân há có thể đồng ý? Ta từng nghe nói việc tiên quân ngàn năm trước thành tiên, cho rằng vân đạm phong thanh bất nhiễm trần tục, nên sinh kính nể. Hiện giờ vừa thấy, nguyên lai là bộ dáng như vậy. Xem ra ta cùng với tiên quân vô duyên, không gặp cũng được.”

Tô Ánh Phục sắc mặt chợt xanh chợt trắng, khiến phong tình sắc diễm cũng giảm bớt ba phần, thở dài nói: “Ngươi mặc dù vô tình, ta lại không thể vứt bỏ nghĩa cố nhân, dốc hết sức mới được – ngươi nhìn ánh mắt ta.”

Ấn Huyên trong lòng muốn quay đầu rời đi, nghe vậy lại thân bất do kỷ mà dừng bước, nhìn lại một đôi mắt màu hổ phách, mênh mang như biển, một cỗ lực vô hình khó có thể chống đỡ đem thần trí hắn hấp thu vào trong đó…
Bình Luận (0)
Comment