Đoạ Tiên

Chương 65

Ấn Vân Mặc nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Kê Khang hai tay ôm Kim đao đại mã mà đứng giữa không trung, vai đeo một pháp khí đỏ sẫm như Tàn nguyệt. Trên thân ẩn ẩn có dư âm pháp thuật, như là mới vừa cùng người thi triển một hồi. Liền cười nói: “Thúc Dạ cũng bị quy tắc của tháp giới này ảnh hưởng, muốn cùng ta vung tay đánh nhau sao?”

Kê Khang rơi xuống, trầm giọng nói: “Ra tay thì không đến mức. Nhưng trong lòng xác thực sinh oán hận: ngươi và ta quen biết ba năm, thời gian mặc dù ngắn, không thân thiết cũng coi như là hữu hảo đi? Nhưng sau ngươi phi thăng, cũng chẳng có một lời nhắn gởi, ngay cả trong mộng cũng không có! Ngươi cũng biết ta khi còn sống gặp phải gian thần vu hãm, bị Hoàng đế phán trảm, khi hành hình vì sao phải đàn Quảng Lăng tán? Ta hy vọng ngươi ở thiên cung tiên giới, nghe đến cầm khúc mà ngươi ngươi truyền thụ cho ta, có thể nhìn xuống dưới một cái. Ta không cầu ngươi cứu, ít nhất cũng có thể đưa ta đi đoạn đường cuối cùng a? Sau này ta may mắn được sắc phong làm Quỷ đế, nghe được ngươi bái Tử Vi đại đế làm môn hạ, tu thành Kim Tiên Lâm Ương tiếng tăm lừng lẫy Ngọc Thanh cảnh, ta lại tưởng, ngươi nếu biết ta cũng phải đạo, có thể giống thân hữu thăm hỏi lẫn nhau, ngẫu nhiên mà đến nhìn nhau một cái? Nhưng mà ngươi vẫn không tới. Ta rốt cục tâm tàn ý nguội, người này quả thực lạnh lùng, lãnh đạm. Bị đọa xuống trần, cũng không phải là không có lý do.”

Ấn Vân Mặc đứng thẳng bất động trên mặt tuyết, nghe Kê Khang chỉ trích, từng câu từng chữ chính đáng, từng câu từng chữ như đao bổ xuống. Y ý thức được, chính mình xác thực lạnh lùng khinh bạc như lời Kê Khang nói. Vô luận cái gì thân bằng hảo hữu, khi cả ngày gặp nhau, y cũng có đầy ngập nhiệt tình, thập phần hậu ý. Nhưng mà một khi tách ra, y liền dần dần đem đối phương quên mất, cuối cùng vứt đến lên chín tầng mây, thậm chí ngay cả âm tín cũng lười truyền lại. Y không phải là vô tình vô ái, chỉ là tình cùng ái trước mắt, xem qua rồi quên, chưa bao giờ đọng lại trong tâm. Chính là giống như hài tử năm ba tuổi, ngây thơ mà tàn nhẫn.

Y hổ thẹn đến tột đỉnh, quỳ xuống đất hành đại lễ, lên tiếng khóc rống: “Thúc Dạ a, là ta thực xin lỗi ngươi!”

Kê Khang hoảng sợ. Hắn vốn là kẻ phóng túng khoáng đạt, đối với việc ngươi tới ta đi kỳ thật cũng không để ý, nếu không đã bị quy tắc “Oán tương hội” chế ước, cũng không rảnh mà giống oán phụ không được sủng ái tranh hơi. Hắn vội vàng tiến lên nâng Ấn Vân Mặc dậy, an ủi: “Ta… ta… ta không phải cố ý oán giận ngươi, cũng không cảm thấy ngươi đọa tiên là tự rước lấy họa…”

Ấn Vân Mặc phủ phục không chịu dậy, lấy tay nện xuống đất, khóc đến càng lớn tiếng: “Thúc Dạ a, cái này đều là lỗi của ta! Ta là tự làm tự chịu a…”

[anh nhây quá đi!]

Diêu Quang thật sự nghe không nổi, giận đùng đùng mà hướng Kê Khang nói: “Y đã khóc thành như vậy, ngươi còn muốn như thế nào?!”

Kê Khang thất bại mà lấy tay lau mặt, cũng phục xuống tạ tội: “Là ta nói quá lời, còn thỉnh Vương tử thứ lỗi!”

Ấn Vân Mặc than thở khóc lóc: “Ta cầu Thúc Dạ tha thứ…”

Kê Khang một đầu biến thành hai: “Ta cầu Vương tử đứng dậy…” Hắn xả tay áo chính mình, hướng trên mặt đối phương lau lung tung vài cái, nhịn không được cao giọng: “Được rồi ta tha thứ cho ngươi, ngươi mà không đứng dậy, ta cũng muốn khóc theo!”

Ấn Vân Mặc lúc này mới đứng dậy, xấu hổ mà lau mặt sạch sẽ, như mang theo nức nở nói: “Đại nhân hàm hoằng, giấu cấu hoài sỉ, nội phụ túc tâm, ngoại nục lương bằng (*).”

Kê Khang cũng lấy thơ nói: “Cố sự hậu mậu, nhân vô khả truy.” (*)

[(*): nghe tác giả chú thích là trong “U phẫn thi” của Kê Khang. Mỗ không tìm được nguyên bản, đành dịch nghĩa, chư quân ai biết chỉ giùm, xin đa tạ! Câu của Ấn Vân Mặc là “Đại nhân độ lượng, ta thấy thập phần hổ thẹn, trong lòng ăn năn, ngoài mặt thực xin lỗi bằng hữu.” Câu của Kê Khang: “Chuyện đã qua không truy cứu, về sau phải hảo hảo biểu hiện.” Nhân tiện, bác Kê Khang này là một trong Trúc lâm thất hiền, một danh sĩ đời Nguỵ Tấn nha]

Hai người lại bái nhau một cái, xem như bắt tay giảng hòa không truy cứu nữa.

Diêu Quang sắc mặt không tốt mà chen lời: “Ta đã chém năm nghìn sáu trăm mười một cây tùng rồi, còn muốn chém nữa không?”

Ấn Vân Mặc quay đầu nói: “Không cần, ta ngửi được mùi rồi.” Nói xong vẫy vẫy tay, một gốc tùng ngoài trăm trượng bay lại gần, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt bọn họ. Cây tùng này, thân chừng một người ôm, bề ngoài so với những cây khác cũng không có gì đặc biệt, nhưng trên mặt cắt lại không hề có mộc văn vòng tuổi, lại như băng tuyết trắng noãn, không ngừng có chất lỏng sền sệt từ mặt cắt chảy ra, toả một hương thơm mát lạnh động nhân.”Yết Bố La hương. Cây này như tùng, sắc lại như tuyết, cam liệt tuyệt luân, có khả năng dẫn dụ yêu thú ngửi mùi mà đến.” Y thi triển pháp thuật trích lọc, ngưng kết thành hai khối Yết Bố la hương to bằng nắm tay, đem một khối đặt vào tay Kê Khang “Thúc Dạ, đây là một trong tám loại kỳ hương phải tìm để đột phá lên tầng, ngươi phải cất cho kỹ, chớ có nhịn không được mà ăn.”

Kê Khang cười to, cũng không cùng y khách khí, cất vào trong ngực: “Ta sẽ cố nhịn. Ngươi cố ý dặn dò, chính là trước đó đã nhịn không được mà ăn qua?”

Ấn Vân Mặc cả thẹn: “Từ khi làm người đến lúc thành tiên, ta vẫn luôn là kẻ hảo ăn uống. Hiện giờ làm quỷ cũng không đổi được, khiến Thúc Dạ chê cười.”

Kê Khang nói: “Ta cũng có qua có lại, đưa cho ngươi tin tức: phía Đông Nam phù đảo là một mảnh bờ cát ven biển. Trước đó ta thấy Bắc phương Quỷ đế Trương Hành Trương thiên sư mặt xám mày tro mà từ bên kia đi ra, bộ dáng ăn đau khổ không ít, chắc là có món đồ quý để tranh.”

Ấn Vân Mặc cười nói: “Ta cũng có tin tức đi có lại cho ngươi: hảo hữu của ngươi Đỗ Tử Nhân Đỗ đại phu (*) mới vừa ở đỉnh núi tuyết mà hái hoa. Ngươi nếu có ý giúp đỡ, nhanh chóng đi đi.”

[(*) Đỗ Tử Nhân lúc còn sống được phong là Gián Nghị đại phu]

Kê Khang nghĩ nghĩ, khó xử mà nói: “Tử Nhân tâm nặng được mất, đối với ngươi chẳng biết tại sao lại có nhiều bất mãn, ta sợ hắn đến lúc đó lại cùng ngươi xung đột.”

Ấn Vân Mặc vung tay lên: “Ta có Diêu Quang, còn sợ hắn gây khó dễ sao? Đi đi thôi, đỡ cho hắn mỏi mắt chờ mong.”

Kê Khang chắp tay tạm biệt, sau khi đi một vòng lớn lại trở về, vẻ mặt tiếc nuối: “Vẫn chưa tìm được Tử Nhân, không biết đã ra khỏi tòa phù đảo này chưa.”

“Dù sao cũng ở chung một tầng tháp này, hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại. Chúng ta định đi về phía Đông Nam, Thúc Dạ có muốn cùng đi hay không?” Ấn Vân Mặc hỏi.

Kê Khang đáp: “Tự nhiên cùng đi. Bản tầng tháp giới làm cho người ta tâm sinh oán ghét. Ta thấy Trương thiên sư thần sắc không tốt, những Quỷ đế khác nói vậy cũng như hổ rình mồi. Chúng ta đồng hành, nhiều người có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

——

Phía đông nam phù đảo quả nhiên là một bãi biển lởm chởm đá. Núi đá nhấp nhô, bờ cát trải dài, sóng biển đập vào đá ngầm phát ra bọt trắng như tuyết. Từng trận gió biển hỗn loạn, không khí ẩm ướt ấm áp.

Ấn Vân Mặc cởi ra trường bào viền lông hỏa thử, chân trần bước trên bờ cát mềm mại ven biển mà đi, một bên cảm ứng khí tức khác thường xung quanh.

“Nhìn xem, phía trước kia.” Diêu Quang nhắc nhở.

Ba người đi qua, quả nhiên nhìn thấy đầy đất thủng lỗ chỗ cùng đá ngầm vỡ vụn, bốn phía còn lưu lại dư âm đấu pháp”Thoạt nhìn như là dấu vết phất trần ‘Vân hoành’ của Trương thiên sư lưu lại. Kẻ cùng hắn đấu pháp…” Kê Khang dọc theo dấu vết đi đến bờ biển, “…chẳng lẽ là đến từ biển?”

Diêu Quang cảnh giác: “Từ biển lên, chẳng lẽ là yêu thú? Phẩm trật gì chứ?”

Ấn Vân Mặc sờ cằm trầm ngâm: “Yêu thú trong biển… Kỳ hương?” Y vòng quanh di tích đấu pháp đi tới lui vài vòng, lại chậm rì rì mà đi về phía trước, xoay người từ trong cát nhặt lên một khối đá bình thường, màu xàm to cỡ móng tay cái. Y đem cục đá đặt trong lòng bàn tay ngửi ngửi, đưa qua Diêu Quang cùng Kê Khang nhìn: “Mảnh vụn Long Tiên hương.”

Kê Khang hít sâu, “Mùi thuần nhu, dư hậu miên man, lưu hương dị thường lâu dài, đích thật là cực phẩm Long Tiên hương.”

“Xem ra, yêu thú trong biển kia, tám chín phần mười là một đại đầu kình (*), có thể đem Trương thiên sư làm cho chật vật như vậy, tu vi ít nhất cũng ở mức Yêu Hoàng.” Ấn Vân Mặc cười khổ lắc đầu, “Muốn cướp đoạt một vật trong bụng Yêu Hoàng, thật là có chút khó làm. Chúng ta trước gộp lại, nhìn có cái phép thuật pháp bảo gì có thể đem Kình yêu từ dưới biển sâu dẫn lên bờ. Nếu không được, liền phải đi xuống đáy biển một phen.”

[(*) Kình: một loại cá lớn]

Ba người tìm chỗ ngồi xuống, từng người móc ra phù chú, pháp bảo. Lại phát hiện chỉ có pháp bảo “Bích triều dẫn” có thể đem sinh linh trong biển dụ lên bờ. Nhưng mà phẩm cấp của “Bích triều dẫn” linh khí này, dùng để đối phó với cấp bậc của Yêu Hoàng, sợ là hiệu quả quá nhỏ; nếu một lần không thành, yêu thú có cảnh giác, muốn dẫn thì khó càng thêm khó.

“Như vậy đi, chúng ta xuống đáy biển bày một pháp trận tái dẫn. Nếu dẫn tới gần bờ biển, hiệu quả ‘Bích triều dẫn’ hẳn là sẽ tăng lên mấy thành.” Ấn Vân Mặc đề nghị.

Diêu Quang cùng Kê Khang cảm thấy lời y nói hữu lý. Ba người liền thi triển tị thủy quyết, lặn xuống đáy biển, thẳng đến chỗ khí tức yêu thú lần trước chiến đấu biến mất, lấy Phược thân khốn thần phù làm chủ, hợp lực bày ra một Phược thân khốn thần trận. Kê Khang nắm chặt cực phẩm linh khí “Bích triều dẫn”, đứng ở trung ương pháp trận.

Ấn Vân Mặc lại lắc đầu, từ trên tay hắn cầm lấy Bích triều dẫn: “Ta có Long Tiên Hương trong người, để ta dẫn. Các ngươi phụ trách âm thầm phục kích.”

Diêu Quang lập tức phản đối: “Đưa Long Tiên Hương cho ta, ta dẫn!” Kê Khang cũng nắm chặt Bích triều dẫn không buông tay: “Chúng ta ba người, hiện nay ngươi tu vi thấp nhất, vẫn là ẩn núp một bên an toàn chút, đem Long Tiên Hương đưa cho ta đi.”

Ấn Vân Mặc “A” hé miệng, “Trễ rồi, đã bị ta ăn rồi.”

Kê Khang cả kinh hỏi: “Ngươi ăn?”

Ấn Vân Mặc cười hì hì nói: “Dù sao chỉ có bé bằng móng tay cái, nhất định là không đủ dùng. Ta lại là đói bụng, liền nhịn không được mà ăn. Hiện giờ hương khí nhập thể, ở trong da thịt phát ra, còn muốn nồng đậm hơn thiên nhiên vài phần. Cho nên, người trong trận dẫn quái này, chỉ có thể là ta đến.”

Kê Khang sắc mặt hơi trầm xuống, một lát sau nói: “Lúc trước thật sự là ta sai rồi. Nếu là bởi vì ta lần đó chỉ trích, khiến ngươi không tiếc lấy thân phạm hiểm, cũng muốn hợp lực bảo hộ hai người chúng ta; ta đây thà rằng ngươi vĩnh viễn cứ lạnh lùng lãnh đạm như cũ đi.”

“Rõ ràng là chính ta nhịn không được mà ăn, cùng Thúc Dạ có quan hệ gì đâu. Lại nói, trước mắt các ngươi tu vi so với ta đều cao hơn, còn cần ta bảo hộ sao?” Ấn Vân Mặc không để bụng mà khoát tay “Được rồi, đều đi vào chỗ đi, đừng ở trong trận quấy rầy ta.”

Thấy thái độ y kiên quyết, Diêu Quang cùng Kê Khang chỉ đành theo kế hoạch lúc trước đã định ra, ẩn núp ở gần đó, chờ đợi yêu thú sa lưới.

Sau khi hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Ấn Vân Mặc đứng ở pháp trận trung ương, đem Long Tiên hương khí dẫn nhập vào trong “Bích triều dẫn”, thổi ra một khúc dụ địch. Ước chừng sau khi thổi nửa canh giờ, xa xa tựa hồ có động tĩnh. Một bóng đen khổng lồ, giống như say mê với âm điệu cực kỳ êm tai, từ trong đáy biển tối đen lừng lững hiện lên. Quả nhiên là một con cự kình có thể hoành hải nuốt thuyền. Uy áp của Yêu Hoàng bao trùm phạm vi hải vực trăm dặm, khiến cho những yêu thú trong vùng đã sớm bỏ trốn mất dạng.

Ấn Vân Mặc ổn định thân hình, tiếp tục thổi. Cự kình lúc xa lúc gần, Ấn Vân Mặc trước mặt nó, giống như một cây non dưới chân núi thái sơn, nhỏ bé vô cùng.

Diêu Quang lo lắng, kiềm chế không nổi, nghĩ muốn ra tay. Kê Khang ngăn lại, không tiếng động mà khuyên: quan tâm tất loạn.

Mắt thấy cự kình bơi phía trên pháp trận, Ấn Vân Mặc từ trong âm điệu, phát ra một âm cuối vừa to vưà dài, kích phát Phược thân khốn thần trận. Trong trận phù văn quang mang chợt sáng lên, thẳng hướng mặt biển, vô số ánh sáng tung hoành chằng chịt, nhanh chóng đan chéo thành một tấm lưới lớn, đem cự kình chặt chẽ vây trói trong đó.”Động thủ!” Diêu Quang quát chói tai một tiếng, hóa xuất thành nguyên hình tiên khí, thế như dời sông lấp bể, một roi quất thẳng tới thiên linh của cự kình.

Cự kình gầm lên một tiếng phẫn nộ như sấm động, phun nước như mưa, dùng hết toàn lực tưởng muốn tránh thoát khốn pháp trận. Diêu Quang cùng Kê Khang liên tiếp ra tay, tiên thân bay múa, nguyệt luân vun vút, khoảng khắc đem nó đánh đến mình đầy thương tích, khắp hải vực đều bị máu tươi nhiễm hồng.

“… khinh người quá đáng!” Cự kình Yêu Hoàng ỷ vào thân thể cường ngạnh, vẫn đứng vững trước sự tấn công mãnh liệt, từ trong nguyên thần phát ra tiếng gào thét, há ra cái miệng khổng lồ hướng Ấn Vân Mặc đang tận lực lược trận, dùng sức hút một cái. Nước biển nhất thời cuồn cuộn nổi lên lốc xoáy. Sau khi lốc xoáy tan hết, Ấn Vân Mặc cũng không thấy bóng dáng.

“Chủ thượng!” Tuy nói một chiêu trong ngoài giáp công này cũng nằm trong kế hoạch, Diêu Quang vẫn như cũ lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lấy thân thay thế.

Nguyệt luân của Kê Khang lượn vòng, móc ra một con mắt của cự kình, quát to: “Gia tăng thế công! Thân thể nó trong nước biển rất nhanh sẽ khôi phục cường lực!”

Diêu Quang cắn răng, một tiên đem toàn bộ đuôi cự kình đập cho tan nát, xương cốt lẫn lộn.

Ấn Vân Mặc bị nuốt vào bụng cự kình, lập tức lấy ra một cái pháp bảo, từ trong vách tường đè ép lộn xộn mở một đường máu, xuyên qua cổ thẳng xuống dạ dày. Cường toan trong dịch dạ dày của cự kình đem thân thể y ăn mòn đến run rẩy, tuy được tiên thân khôi lỗi gia hộ, mặc dù thụ tháp giới quy tắc chế ước, cũng không đến mức da xuyên thịt lạn. Phía trước là một khối đại dị vật đen thui, xúc tua mềm mại, tản mát ra mùi tanh hôi dị thường, khiến người ta buồn nôn. Nhưng mà y biết, cái này chính là Long Tiên hương, chỉ khi Cự kình nhổ ra hoặc chết đi, sau khi thân thể hư thối, được ánh nắng, gió, nước biển gột rửa, mới có thể lột xác thành kỳ hương độc nhất vô nhị.

Y lúc này liền đem thu vào hồ lô Càn Khôn, sau đó thuận đường cũ quay lại, chuẩn bị hướng về phía trước đánh ra một cái thông đạo, từ trong lỗ phun nước trên đỉnh đầu cự kình đỉnh mà rời đi.

Đúng lúc này, một đạo kim quang khổng lồ uốn lượn, từ trong biển sâu chớp bay xẹt tới. Từ xa nhìn cũng không biết khổng lồ cỡ nào, lúc tới gần, lại như che trời lấp bể. Cự kình so với nó, bất quá chỉ là một con cá chạch nhỏ bên cạnh Côn Bằng (*).

[(*) côn bằng: một loài cá/chim cực lớn – đại khái cỡ cá voi đi, mà dịch ra cá voi lại không hợp ngữ cảnh lắm. Thiên thứ nhất của Nam Hoa kinh kể rằng: “Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm]

… Là một ngũ trảo Kim Long, hàm răng nhọn vừa đóng mở, nháy mắt đem cự kình cắn đứt ngang!

Cự kình Yêu Hoàng thậm chí không kịp gào thét, nguyên thần đã bị Kim Long phun ra viêm hỏa triệt để đốt sạch, thân tử đạo tiêu.

Giữa nước biển đục ngầu máu, con mắt thật lớn màu vàng óng, đồng tử dựng thẳng lạnh lùng mà lướt qua Diêu Quang cùng Kê Khang. Đến khi nước biển hơi trong, thân ảnh Kim Long sớm đã biến mất không dấu vết.

Sau khi trấn định kinh biến, Diêu Quang rõ ràng phát hiện mình cảm ứng không ra khí tức Ấn Vân Mặc. Hắn đem thần thức kéo dài đến cực hạn, bao trùm cả tòa phù đảo, lại vẫn không cảm ứng được gì, giống như Ấn Vân Mặc cả người lẫn hồn phách, đều triệt để biến mất trong thế giới này.

“Chủ thượng -” hắn phát ra một tiếng thét tê tâm liệt phế.
Bình Luận (0)
Comment