Đoạ Tiên

Chương 70

Vào đêm, Ấn Huy cải trang dẫn theo ba tên thị vệ tuỳ tùng, giục ngựa đi đến thành Đông, Đàn Mộc hạng. Ấn Vân Mặc bởi vì thương thế chưa khỏi hẳn, không nên một mình cưỡi ngựa, liền cùng một người thị vệ cưỡi chung một con.

Mới vừa ra khỏi thành nội không lâu, thấy một đội kỵ binh cầm đuốc trong tay, ngăn ở giữa ngã tư đường. Đầu lĩnh trẻ tuổi bất quá chỉ ngoài hai mươi, ánh mắt tuấn lãng, oai hùng anh phát, thân mặc một bộ giáp nhẹ màu bạc, tay ôm mũ sắt, đương nghiêm mặt nhìn bọn hắn “Bệ hạ!” Hắn dùng ngữ khí oán giận hỏi “Sự việc quan trọng như thế, vì sao không gọi đến ta?”

Ấn Vân Mặc từ sau lưng thị vệ ló đầu ra, nhất thời cười rộ lên: “Nha, Huyền tôn nhi ngoan nhà ta!”

Ấn Huy giận tái mặt: “Hồ nháo! Tần Dương Vũ, trẫm lệnh ngươi phòng thủ kinh đô, chưởng quản binh mã tam đại doanh thao luyện. Ngươi lại tự ý rời bỏ công sự, chạy tới nơi này làm cái gì!”

Tần Dương Vũ ruổi ngựa tiến lên vài bước, không chút nào lùi bước mà phản bác: “Hoàng Thượng lệnh ta phòng thủ kinh đô. Khu trừ tai họa, bảo hộ dân sinh chẳng lẽ không phải là trách nhiệm của ta?? Còn có, Hoàng Thượng từng chính miệng nói với ta, nếu có một ngày kề vai chiến đấu, nguyện đem không môn (*) phó thác cho ta, chẳng lẽ chỉ là một câu nói đùa?”

[(*) không môn: phía sau lưng. Đối với người luyện võ, đây là sự tín nhiệm cao nhất]

Ấn Huy bị hắn hỏi đến sắc mặt cứng đờ, á khẩu không trả lời được.

Tần Dương Vũ ngữ khí cuồng ngạo lời nói lớn mật, khiến cho ba Tử Y vệ phía sau Hoàng đế trực tiếp thay đổi sắc mặt, vươn tay đặt lên phụng thần đao bên hông, lại bị Ấn Vân Mặc cười tủm tỉm mà đè lại: “Hoàng Thượng cũng không tức giận, các ngươi gấp cái gì.”

“Vô luận như thế nào, đêm nay phải mang ta theo!” Tần Dương Vũ hướng Ấn Vân Mặc một ánh mắt “Mau giúp ta nói chuyện”.

Ấn Vân Mặc không tiếng động mà làm một cái khẩu hình: “Gọi ta Tổ gia gia”

Tần Dương Vũ bĩu môi, hung tợn trừng y: “Không có cửa đâu!”

Ấn Huy nhìn hai kẻ này mắt đi mày lại, lời nói lấp lửng, chẳng biết tại sao đáy lòng có chút không vui, đối Tần Dương Vũ nói: “Trở về! Nếu không sẽ trị ngươi tội kháng quân mệnh!”

Tần Dương Vũ nghênh khó mà lên, nói: “Hoàng Thượng muốn trị tội, cũng chờ ta cùng các ngươi đi xong chuyến này rồi nói. Ta đã thấy hiện trường hài cốt, chắc chắn là yêu tà cực lợi hại. Hoàng Thượng chỉ dẫn theo vài tên tùy tùng cùng một Vương gia trói gà không chặt, có thể dùng được gì? Ta mặc dù không nên thân, cũng muốn đi trước mở đường, thỉnh Hoàng Thượng cho phép!”

Ấn Huy bị hắn làm phiền lòng, cũng biết hắn là cái đồ ba gai tính tình thực sự cứng đầu, chỉ đành thấp giọng giải thích: “Lần này đi hung hiểm, lại không nên mang nhiều binh sĩ, Tần Dương gia chỉ có mình ngươi nhất mạch, trẫm không muốn ngươi có cái gì sơ xuất.”

Tần Dương Vũ hơi hơi cười lạnh: “Hoàng Thượng không sợ hung hiểm, chẳng lẽ ta sợ? Lần này không mang ta theo, xem như là ghét bỏ coi thường ta.”

Ấn Huy ở trong quân ngũ cho tới bây giờ tính tình sát phạt quyết đoán, nói một không hai, lại bởi vì cùng Tần Dương Vũ trên thảo nguyên Bắc Mạc kia một phen sóng vai dắt tay, trải qua đồng sinh, đồng tử, đồng bào, đối với hắn luôn có một tình cảm sâu sắc bất đồng với các thần tử khác, bởi thế độ khoan nhượng cũng đặc biệt cao. Việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ đành lui một bước: “Ngươi mang theo hai thân vệ, đi theo Trẫm.” Quay đầu lại hỏi Ấn Vân Mặc: “Số người đi có hạn chế không, có ảnh hưởng ngươi thi pháp?”

Ấn Vân Mặc nói: “Không sao, tám người… tám là điềm báo tốt.”

Ấn Huy lúc này mới hơi chút phóng tâm. Tần Dương Vũ tranh thắng, đắc ý dào dạt điểm hai tên thân vệ nhập bọn, lại hướng Ấn Vân Mặc làm cái mặt quỷ: “Không gọi, liền không gọi!”

Một hàng tám người tiếp tục giục ngựa đi trước. Hơn nửa canh giờ sau, rốt cục tới Đàn Mộc hạng nơi thành Đông. Vùng này vốn là nơi hẻo lánh ít người, thời gian đêm khuya càng thêm yên tĩnh, chỉ có tiếng gió âm u lướt qua. Cuối ngõ hẻm bên cạnh sườn núi, quả nhiên có một tòa miếu rách nát, mái hiên điêu linh, tường vây sụt lún, cỏ hoang mọc thành bụi trong viện. Tần Dương Vũ ngẩng đầu nhìn biển hiệu phía trên cửa miếu không còn nguyên vẹn: “Cái này viết gì thế?”

“Là Phạn văn.” Ấn Vân Mặc nói xong, ý bảo mọi người xuống ngựa, đi bộ vào cửa miếu. Ngôi miếu không lớn, trước sau bất quá hai gian. Ánh trăng thanh lãnh xuyên qua mấy chỗ thủng trên chính điện, mơ hồ nhìn ra hình dáng mấy pho tượng thần xung quanh. Tần Dương Vũ hai ba cái phất đi mạng nhện cùng tro bụi trên pho tượng, dùng đuốc chiếu chiếu: “Đầu rắn thân người, còn cái đuôi dài! Đây là thứ yêu quái gì?”

Ấn Vân Mặc một bên đáp: “Đại mãng thần Ma Hầu La Già, là một trong tám loại chúng sanh, là người thủ hộ cho Phật pháp.” Một bên theo bản năng ở thắt lưng sờ sờ, lại không mò ra cái gì, có chút khó hiểu mà thả lỏng.

Dưới ánh lửa mờ nhạt chiếu rọi, Ma Hầu La Già trông có vẻ dị thường âm trầm đáng sợ, Tần Dương Vũ lại chiếu chiếu vài toà thần tượng hình thù kỳ quái, cười nhạt: “Cái gì mà bát bộ chúng sanh, toàn là một đám yêu ma quỷ quái!”

Ấn Vân Mặc bật cười: “Không thể nói như vậy, đạo Bà La môn là tiền thân của Tiểu thừa Phật giáo, trước khi đức Thích Ca Mâu Ni thành Phật, họ thờ chính là Phạm Thiên.”

“Phạm Thiên?”

Ấn Vân Mặc ý bảo mọi người nhìn đài cao trong chính điện, một bức tượng đầu đội vương miện, bốn phía bốn gương mặt giống như Chủ thần: “Vị này chính là Tứ Diện Phật, vốn là Bà La môn Chủ Thần, sau khi đức Thích Ca Mâu Ni phát triển Phật giáo, liền đem hắn làm thần hộ pháp.”

“Thần tiên dị quốc, cùng Đại quốc ta cũng không ân trạch. Trừ bỏ du thương phiên bang, cũng không có mấy người tin tưởng thờ phụng.” Ấn Huy vòng quanh Phật tượng một vòng, chợt phát hiện chỗ kỳ quái: “Phật tượng này hai bàn chân như thế nào lại lơ lửng cách đáy bệ cũng cả thước? Ngươi xem hắn ngồi ngay ngắn trên đài sen, chân lại nâng lên nửa vời, không ngại mệt đến hoảng sao?”

Ấn Vân Mặc gật đầu: “Hoàng Thượng nhìn rõ mọi việc, quả nhiên nhìn ra được chỗ không thích hợp. Dưới chân Phạm Thiên, vốn nên đạp lên Dạ Xoa cùng La Sát.”

Ấn Huy hỏi: “Dạ Xoa, La Sát? Không phải đều là ác quỷ trong truyền thuyết sao?”

“Dạ Xoa cùng La Sát, vốn là từ hai bàn chân Phạm Thiên sinh ra. La Sát lại bị xưng là ‘Bạo ác quỷ’, phi thiên độn địa, sức lực lớn vô cùng, lấy huyết nhục của con người làm thức ăn. Truyền thuyết nói rằng nam La Sát thân đen, tóc xanh mắt đỏ, thập phần dữ tợn xấu xí, nữ La Sát lại cực kỳ đẹp và quyến rũ.”

Tần Dương Vũ nghe được thú vị, xen mồm hỏi: “Dạ Xoa thì sao?”

“Quỷ Dạ Xoa lại được gọi là ‘Tiệp tật quỷ’, có các loại như Địa hành Dạ Xoa, Hư không Dạ Xoa và Thiên Dạ Xoa. Đầu sinh hai sừng, có răng nanh sắc nhọn, nhìn diện mạo lại là thanh niên tuấn mỹ dũng kiện. Dạ Xoa có cả hai loại chính tà, vừa ăn thịt người, cũng vừa là Hộ Pháp, vừa hại sinh linh, cũng lại vừa ban thưởng ân phúc, bởi thế bị Phạm Thiên thu làm đệ nhất Hộ pháp chúng thần. Nghe nói Dạ Xoa cùng La Sát trời sinh không hợp, đối địch cùng cắn nuốt lẫn nhau. So sánh lại, người Thiên Trúc cảm thấy Dạ Xoa so với La Sát có phần thiện lương hơn, liền xưng là ‘Chân thành giả (*)’.”

[(*) “giả” ở đây có nghĩa là “kẻ”, “người”, chứ không phải giả trong giả dối nhé!]

“Thật đúng là giữa hai cái hại chọn cái ít hại hơn!” Tần Dương Vũ cười nhạo, “Thật là hảo Dạ Xoa nửa chính nửa tà, vừa ăn thịt người lại chúc phúc hộ pháp!”

Ấn Huy lại nhíu mày trầm tư, một lát sau linh quang chợt lóe: “Nơi hài cốt lúc trước tìm được mấy sợi lục tuyến! Mặc Hoàng thúc, ngươi nói La Sát mắt đỏ tóc xanh, mấy sợi lục tuyến kỳ dị kia, có thể chính là mấy sợi tóc đứt của La Sát hay không?”

Ấn Vân Mặc gật đầu: “Trước ta đã có hoài nghi, cho nên hỏi thăm trong thành có chùa miếu Bà La Môn hay không. Các ngươi nhìn La Sát dưới chân Phật tượng Phạm Thiên này, trước kia được hương khói cung phụng, dẫn hồn nhập thể, sinh ra linh trí, nhưng vẫn luôn bị Phạm Thiên trấn áp, bởi thế chưa bao giờ quấy phá. Hiện giờ chùa miếu hoang phế không có hương khói, thần tượng cũng cũ nát bại hoại, La Sát này đói khát khó nhịn, liền nhân cơ hội thoát đi gông cùm xiềng xích, ở trong thành tấn công con người mà ăn thịt.”

Ấn Huy vội hỏi: “Mặc Hoàng thúc đã biết chân tướng, có thể có pháp giải, đem La Sát kia tiêu diệt không?”

“Bằng vào thực lực hiện nay của ta, tru diệt La Sát có chút khó khăn. Bất quá đem hắn dụ dỗ lại đây, lần nữa phong ấn dưới chân Phạm Thiên, lại có vài phần nắm chắc. Sau đó Hoàng Thượng có thể trùng kiến chùa miếu, lại dâng hương khói, trấn áp như cũ; cũng có thể tế thiên cáo thần, dỡ bỏ chùa miếu, vậy sẽ không tái quấy phá.”

Ấn Huy nghe xong cảm thấy khả thi, bèn nói: “Làm thế nào để dụ dỗ, phong ấn? yêu cầu nhân lực vật lực gì, Mặc Hoàng thúc cứ nói đừng ngại.”

Ấn Vân Mặc nghĩ nghĩ nói: “Ta cần lấy Ngũ lôi hiệu lệnh bài, Kinh sư bảo ấn, Sắc triệu vạn thần lệnh kỳ, Tam Thanh linh, Chấn Đàn mộc, Thiên Bồng thước dùng chu sa để viết phù lục, tổng cộng bảy dạng pháp khí. Bố trí một cái pháp trận quanh thần tượng Phạm Thiên. Chỉ cần La Sát kia bước vào pháp trận, liền đem hắn phong ấn, lần nữa trấn áp dưới chân thần tượng. Nhưng có một điểm, để cam đoan pháp trận có hiệu lực, nơi bày trận không thể cách Phạm Thiên quá xa, nhiều nhất không vượt quá một dặm.”

“Một dặm, ắt là khoảng từ ngôi miếu này đến đầu ngõ không sai biệt lắm.” Tần Dương Vũ vươn tay ước chừng một chút “Vấn đề là, La Sát nếu đã hao hết tâm lực trốn khỏi nơi này, tất nhiên sinh ra tâm kiêng kị với nơi đây, làm thế nào có thể dẫn dụ hắn trở về?”

“Đây đúng là chỗ mấu chốt của kế hoạch.” Ấn Vân Mặc hướng Ấn Huy chắp tay: “Ta nghĩ mượn dùng uy lực của Thiên Tử, ban bố sắc lệnh cấm đi lại ban đêm trong kinh thành, không cho bất luận kẻ nào ra khỏi cửa sau giờ Tuất, cho dù là binh lính tuần tra, cũng phải kết đội trên hai mươi người mà đi. Như thế nhiều nhất là mười ngày, La Sát ắt không kiếm được cái ăn, liền phải phiêu lưu mạo hiểm, đột nhập vào nhà hoặc là tập kích trước mặt mọi người. Nếu lúc này, có một kẻ bị thương đi lạc lang thang nơi phụ cận Đàn Mộc hạng này, ngươi nói La Sát ngửi được huyết vị mà đến, có thể nhịn không ra tay được không?”

“Ý kiến hay! Ta lấy thịt tươi đặt lên bẫy rập, không tin là không dụ được hổ đói. Hoàng Thượng, thần thỉnh Hoàng thượng chuẩn cho thần đảm đương làm mồi nhử!” Tần Dương Vũ xoa tay, một bộ nóng lòng muốn thử nghiệm.

Ấn Huy trừng hắn, không giận tự uy: “Hồ nháo! Trẫm dưới trướng hơn mười vạn đại quân, chẳng lẽ tìm không ra một kẻ tự nguyện làm mồi, lại muốn Long Hổ tướng quân tự thân xuất mã? Tấu thỉnh của ngươi trẫm không chuẩn, còn nhiều lời một câu, liền đi chiếu ngục ngồi cho đến khi việc này chấm dứt!”

[hihi…có ai ship Huy-Vũ không vậy?!]

Tần Dương Vũ thấy hắn nói như đinh đóng cột, biết triệt để không thương lượng được, chỉ đành phẫn nộ câm miệng.

“Hoàng Thượng…” Ấn Vân Mặc mới vừa mở miệng, Ấn Huy quay đầu ôn thanh nói: “Trẫm biết Mặc Hoàng thúc muốn nói cái gì, nhưng trong kinh thành nhân thủ đông đảo, như thế nào cũng không tới phiên đường đường Hoàng thúc phải đi vào chỗ nguy hiểm. Mặc Hoàng thúc chỉ cần đem pháp trận bố trí tốt, còn lại giao cho Trẫm an bài.”

Cái thái độ vừa cương vừa nhu này khiến cho hai người đều không nói được lời nào.

Đoàn người đi ra khỏi miếu, giục ngựa quay về thành nội. Kế tiếp mấy ngày, kinh thành cấm đi lại ban đêm, cẩn mật nghiêm túc. Nếu có người phạm phải, vô luận thân phận địa vị gì, đều bị phạt hai mươi côn giống nhau. Sau khi một đám vương tôn công tử bị phạt đòn, liền không có người nào dám xuất môn sau giờ Tuất. Các hàng quán trên phố xá sau lúc trời tối cũng tắt đèn không tiếp tục kinh doanh, nhà nhà quan môn bế hộ, cả một đế kinh to như vậy vào buổi đêm giống như một tòa quỷ thành.

Ấn Huy lại sai người đi các đạo quán trưng thu pháp khí. Chỉ vài ngày sau liền đem bài, lệnh, kỳ, linh, mộc, thước, lục bảy thứ pháp khí quay về, giao cho Ấn Vân Mặc.

Ấn Vân Mặc lĩnh một đội thị vệ, lặng yên không một tiếng động mà ở một gốc cây hòe đại thụ trong Đàn Mộc hạng bày ra pháp trận, lấy thủ thuật che mắt đem trận pháp dấu đi tung tích, thoạt nhìn cũng giống y bụi cỏ lúc ban đầu; lại tự mình chỉ đạo bảy tên thị vệ thân cường thể kiện, dương khí tràn đầy tu tập Thiên cương bộ pháp, mệt đến mức suýt nữa vết thương cũ tái phát.

Ấn Huy không đành lòng lại không ngăn trở được, đành ban thưởng một đám người hầu cùng dược liệu quý hiếm, mỗi ngày huyền sâm tổ yến bổ dưỡng, đem y dưỡng đến cơm đến há mồm, áo đến vươn tay, độ biếng nhác lại tăng thêm vài bậc. Tần Dương Vũ tự biết mình không có đất dụng võ, cả ngày thở phì phì mà quấn Ấn Vân Mặc muốn học đạo pháp. Ấn Vân Mặc đùa hắn nói: “Kêu một tiếng Tổ gia gia, ta liền dốc hết vốn liếng truyền thụ.” Tần Dương Vũ đáp: “Phi!”

Cứ như thế gió êm sóng lặng mà qua chín ngày. Vào đêm ngày thứ mười, trời hạ một hồi mưa to tầm tã cho tận đến canh ba mới chuyển sang nhỏ nhưng vẫn không ngừng.

An Bình phường ở thành Đông, một thanh niên nam tử mặc áo vải lam sắc, một tay cầm dù giấy, một tay cầm một ngọn đèn lồng bị mưa xối cơ hồ sắp tắt, nghiêng ngả lảo đảo vọt tới dưới mái hiên bên đường, đặt dù xuống, đập vào cánh cửa đóng chặt: “Đại phu, ta là cần thuốc, mở cửa nhanh a!”

Gõ hồi lâu, bên trong cánh cửa mới có động tĩnh. Một thanh âm lão giả cách cánh cửa nói: “Hậu sinh, ngươi trở về đi. Khuya khoắt không có phương tiện mở cửa, sợ có tai hoạ. Ngươi chờ hừng đông lại đến.”

Nam tử bưng cánh tay nhỏ máu không ngừng, cầu xin nói: “Đại phu, ta chạy mấy dặm mới tìm được một y quán, ngươi xin thương xót, mở cửa cho ta vào. Ta đi tiểu đêm vô ý vấp ngã, bị mảnh ngói nhỏ cắt vào bị thương, máu làm thế nào cũng không ngừng được, sợ là đợi không được đến hừng đông.”

Lão giả chần chờ một lát sau thở dài: “Không phải là lão phu thấy chết mà không cứu, Thiên gia hạ lệnh ban đêm không được ra ngoài, cũng không được tùy ý mở cửa, lão phu không dám trái lệnh. Lại nói, ngươi bị mảnh mái ngói cắt thương cánh tay, xem ra cũng không phải là vết thương trí mệnh, lấy mảnh vải băng lại, hừng đông lại đến đi.”

Nam tử lại cầu vài câu, bên trong cánh cửa không hề có tiếng động, chỉ đành nhặt lên cây dù, mang theo tức giận cùng thất vọng rời đi. Đi đến đầu ngõ Đàn Mộc, chiếc dù rẹt một tiếng rách tan, mưa xối xả tuôn đầy mặt. Hắn nhịn không được mắng một tiếng, nhìn quanh trái phải thấy một gốc hòe đại thụ, nhánh cây rậm rạp, miễn cưỡng có thể tránh mưa, liền lấy tay che ánh nến ảm đạm, gia tăng cước bộ hướng dưới tàng cây chạy tới.

Tựa vào thân cây ngồi trên mặt đất ướt sũng, hắn đem đèn lồng lập loè miễn cưỡng chiếu sáng một chút, chung quanh chỉ có tiếng mưa rơi tí tách cùng bóng tối dày đặc, nam tử mệt mỏi ôm cánh tay, đem đèn lồng kẹp giữa hai chân, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau đó không lâu, ánh nến trong đèn lồng chợt lóe lên rồi tắt ngúm. Trong bóng đêm, một cánh tay ngăm đen tráng kiện, đầu ngón tay như móc câu, dọc theo thân cây chậm rãi dò xuống dưới, đi qua gương mặt nam tử ngủ say, một phen ách trụ cổ họng của hắn, đem toàn bộ thân thể mãnh liệt hướng về phía trước nhấc lên!

“….khởi trận!” Xa xa, một thanh âm nam tử trong trẻo như xé rách bóng đêm. Bảy đạo linh quang đột nhiên phóng lên cao, Ngũ lôi hiệu lệnh bài, Kinh sư bảo ấn, Sắc triệu vạn thần lệnh kỳ… bảy thứ pháp khí lơ lửng giữa không trung, phát ra bạch quang phù văn chú ngữ tương liên, tạo thành một Trấn tà pháp trận phạm vi mười trượng lấy đại hòe thụ làm trung tâm.

Trong tán cây rậm rạp truyền ra một tiếng kêu gào mãnh liệt, tựa như thú lại không phải thú, thi thể nam tử đầu mình hai ngả lập tức “Phù phù” rớt xuống, huyết quang văng khắp nơi.

Máu đen văng vào trên pháp trận, khiến cho linh quang một trận vặn vẹo ảm đạm. Ấn Vân Mặc nhíu mày, kêu lên: “Biến trận!”

Bảy đạo thân ảnh lăng không bốc lên, dừng ở bên cạnh cổ thụ. Một người trong đó nâng lên một kiện pháp khí, chân đạp Thiên cương bộ pháp. Pháp trận lập tức biến chuyển, tựa như đạp trên Thiên Cương. Linh quang trong pháp trận lại sáng lên càng thêm mãnh liệt. Trong tán cây vang lên tiếng gào thét liên tục, giống như một con thú bị vây bức đến cực hạn, giãy dụa những cái cuối cùng.

Phía sau tường vây thấp cách đó hơn mười trượng, Ấn Huy cùng Tần Dương Vũ mang theo một bọn thị vệ nín thở chăm chú nhìn, mắt thấy tình thế bên ta có lợi, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Pháp trận linh quang sáng đến mức tận cùng, mãnh liệt co rút lại thành một cái mạng nhện bằng ánh sáng, lưu tinh lùi dần vào ngôi miếu cuối ngõ. Tần Dương Vũ lúc này kêu lên: “Thành rồi! Nhanh đi chính điện nhìn thứ dưới chân Phạm Thiên!” Một đám thị vệ vây quanh Ấn Huy, hướng ngôi miếu đổ nát tiến đến.

Ấn Vân Mặc ngây người một cái, liền tụt lại phía sau mọi người. Đỡ lấy cạnh đấu lạp ẩm ướt, y bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp… Không phải là pháp trận, pháp trận không có vấn đề; cũng không phải là kẻ tử tù kia cam nguyện làm mồi dụ đánh cược một mạng chính mình, rốt cuộc là cái gì… Là âm thanh kêu gào trong tán cây! Không giống La Sát, mà giống như là yêu thú phổ thông!

Cùng lúc đó, một đầu ngón tay dài mà sắc bén từ phía sau đưa đến, đâm vào huyết nhục trên vai y.

Y chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi, liền bị cấp tốc kéo vào màn đêm tối đen phía sau, nhanh chóng biến mất trong tiếng gió gào thét.
Bình Luận (0)
Comment