Một cánh tay to lớn, đen đúa, đầu ngón tay sắc bén từ phía sau thò tới xiết chặt lồng ngực, Ấn Vân Mặc bỗng dưng mở to hai mắt “Huyên nhi…” Y nâng một bàn tay lên, nắm chặt lấy cánh tay để ngang ngực, đồng thời cảm giác đối phương tiến đến miệng vết thương nơi bả vai y ngửi ngửi, lập tức bị thuốc mỡ xông đến hắt hơi một cái.
Tâm tình nguyên bản đang nặng nề không biết sao lại buông lỏng, Ấn Vân Mặc duỗi một tay khác về phía sau, ôm lấy sau gáy đối phương, xoa xoa mái tóc hỗn độn, khóe miệng nổi lên một chút ý cười: “Ngươi nhớ lại ta, có phải hay không? Tuy rằng ngươi hiện giờ không biết nói, cũng không có thần trí như con người, nhưng ngươi vẫn nhớ rõ thanh âm cùng khí vị của ta như cũ.”
La Sát dùng một chuỗi âm thanh trầm thấp trong cổ họng đáp lại y.
Ấn Vân Mặc vẫn chưa quay đầu nhìn hắn, mà hướng về phía sau lưng hắn lại vuốt ve trong chốc lát, thở dài nói: “La Sát ăn thịt người, cũng như người ăn bò dê gà vịt. Nhưng mà ta là người, đứng ở lập trường này, liền không thể trơ mắt nhìn ngươi ăn thịt đồng loại của ta.”
La Sát đem đầu tựa lên bên vai khác của y, cọ xát thật lâu, nhỏ nước dãi làm ướt cả áo, cuối cùng vẫn không cắn xuống. Hắn đem đồ vật trên một tay khác tha lại gần, đặt trước người Ấn Vân Mặc – đó là một thiếu niên đương bất tỉnh nhân sự, ngực hơi hơi phập phồng, tựa hồ còn có sinh khí.
Ấn Vân Mặc ngẩn ra. La Sát đem thiếu niên hôn mê lại đẩy đến trước mặt y, tựa như bảo:
đưa cho ngươi.
Ấn Vân Mặc mờ mịt lắc đầu.
La Sát chuyển tới bên cạnh y, nhe răng nhe lợi, làm cái động tác cắn:
ăn đi.
Ấn Vân Mặc đỡ trán, lần thứ hai u nhiên thở dài: “Tâm ý của ngươi ta lĩnh, nhưng ta không ăn thịt người. Ta không ăn, hy vọng ngươi cũng không ăn, đem đứa nhỏ này đưa trở về đi.”
La Sát bộc phát ra một tiếng bén nhọn mà lành lạnh, hiển nhiên tức giận cực kỳ, dùng đầu ngón tay cào trên mặt gạch hoa cương thành ra một đường sâu, hỏa hoa văng khắp nơi. Ấn Vân Mặc kiên định mà lắc đầu: “Một trảo này của ngươi cào trên người ta, ta cũng không ăn.” La Sát dường như cảnh cáo rống to vài tiếng, thấy vẻ mặt Ấn Vân Mặc vẫn kiên định như cũ, không hề có ý nhân nhượng, mái đầu tóc xanh mắt đỏ dữ tợn liền thập phần chán nản rũ xuống, một tay bắt lấy vạt áo thiếu niên đang hôn mê, nhảy ra khỏi gác cao.
Ấn Vân Mặc nhìn thân ảnh của hắn trên nóc nhà nhoáng lên một cái, như gió mạnh thoáng cái biến mất, không biết là hắn thật đem người kia trả về, hay là tha đi địa phương khác hưởng dụng, không khỏi lại ảo não tự trách chính mình mới vừa rồi không đủ quả quyết, không đúng lúc ra tay. Tinh la mê chướng… Chỉ cần có thể vây khốn hắn một khắc, cũng đủ để mình dùng Tấc địa thoa đem hắn mang về phủ đệ, giam vào phòng cấm chế đặc biệt dán đầy trấn tà phù chú.
Y ở tại chỗ chờ giây lát, đang chuẩn bị rời đi tìm cơ hội lần sau, thì một trận âm phong xẹt qua, La Sát quay trở lại, đem một vật nặng trong tay ném xuống trước mặt y.
Lúc này là một con dã lộc (hươu) đã thành niên, trên cổ có một vết cắn to, đầu mềm oặt, hiển nhiên đã chết. La Sát liếm liếm bên miệng vết máu, dường như nhe răng hướng Ấn Vân Mặc khiêu khích.
Ấn Vân Mặc nhất thời minh bạch ý tứ đối phương: ngươi không chịu ăn thịt người, liền ăn thịt hươu. Lần này đừng nghĩ bắt ta lại thả đi, ta đã uống cạn huyết của nó rồi! Y không khỏi bật cười, đồng thời cảm thấy một loại chua xót cùng ưu loạn khó nói thành lời, quyết tâm đã hạ lại dao động.
La Sát nhìn miệng vết thương trên vai y, một tay lấy lộc thi xé thành hai mảnh, chấp nhất mà đưa qua. Sự cố chấp này cùng với huyết tinh dã man vừa đơn thuần lại mãnh liệt, Ấn Vân Mặc hốc mắt một trận nóng lên, nhịn không được vươn tay nắm chặt cánh tay tráng kiện của La Sát: “Theo ta đi đi, Huyên nhi! Trước hãy rời kinh thành tìm một chỗ ẩn thân, ta chắc chắn nghĩ cách khiến cho ngươi lần nữa biến trở về làm người.”
La Sát tựa hồ nghe vẫn chưa hiểu, đem tầm mắt chuyển qua nơi y chủ động tiếp xúc trên bàn tay mình, từ trong cổ họng phát ra một âm thanh kích động, cúi đầu theo cổ tay của y một đường ngửi lên cổ, lập tức đem y đẩy ngã trên mặt đất.
Ấn Vân Mặc còn chưa kịp phản ứng, liền đầu nặng chân nhẹ ngã về phía sau. May mắn là đối phương dùng một tay nâng gáy y, một tay khác chống xuống mặt đất. Nếu không, bị một thân to lớn vượt quá thường nhân áp xuống như vậy, xương cốt ắt gãy hết. Bóng đen phía trên bao trùm lấy y, đem y giam cầm trong một cái ôm ấp mang theo mùi máu tươi, Ấn Vân Mặc ngạc nhiên mà mở to mắt, trong đầu trống rỗng.
La Sát cúi đầu ngửi lồng ngực của y, dùng răng nhọn không kiên nhẫn mà cắn xé vạt áo trước, đồng thời ở trên người y dùng sức cọ cọ, có vẻ vui sướng hưng phấn lại xao động bất an. Ấn Vân Mặc ngửi được mùi lộc huyết vị tinh ngọt nóng hừng hực, đột nhiên tỉnh ngộ lại: Lộc huyết tính nhiệt tráng dương, uống vào có thể thôi phát tình dục. Phàm nhân uống một chén liền không thắng dược lực, đằng này lượng máu cả một con hươu, ngay cả là La Sát cũng bốc lên khô nóng không chịu nổi.
Đối phương bộc phát dục vọng, cách quần áo để trên người y, cứng rắn đến mức khiến cho người ta tim đập thình thịch. Mà càng khiến y sợ hãi chính là, vật kia cùng La Sát thân thể cao lớn xứng đôi, phàm nhân vô luận thế nào cũng chịu không nổi kích cỡ đáng sợ. Ấn Vân Mặc một mặt cực lực nghĩ muốn tránh thoát, một mặt mạc danh mà nhớ tới tại cảnh đêm đó tá túc tại nhà Chung gia bên Đồng ngô giang, Ấn Huyên nương theo lý do chăn đơn chiếu mỏng chui vào ổ chăn của y, cũng là nhất trụ kình thiên như vậy, ai ai cọ cọ, y luôn mãi tránh né sau hai người đồng loạt ngã xuống kháng. Nhưng hôm nay bị gắt gao bao phủ, chỗ nào còn có đường tránh né? Y da đầu run lên, liên thanh gọi: “Huyên nhi! Ấn Huyên! Không được! Ngươi đây là muốn giết ta a!”
La Sát mặc dù không hiểu ngôn ngữ của con người, nhưng ý thức được người trong ngực đang khủng hoảng kháng cự, khó chịu mà lấy đầu ngón tay phủi đi, nháy mắt đem khố bộ của Ấn Vân Mặc xé nát. Tự thân hắn vốn là nửa thân trần, trước mắt lại càng xé rách te tua, vật kia tối đen sừng sững theo bản năng cọ sát trạc lộng, lại không biết chỗ nào mà nhập.
Ấn Vân Mặc vừa sợ lại e ngại, đừng nói đến phép thuật khi linh khi mất, mà ngay cả pháp bảo mang trên người cũng quên sạch sẽ, suýt nữa khóc lên: “Ấn Huyên, ngươi, ngươi thật muốn giết ta nha!” Y một lòng một dạ mà muốn từ trên đầu chui ra ngoài, La Sát liền dùng một cái cánh tay đè lại bờ vai của y, cường ngạnh không cho y đào thoát.
Hai bên cùng phân cao thấp, Ấn Vân Mặc tuyệt vọng mà cảm thấy giữa hai chân đương khép lại, chen vào một cây gậy sắt cực đại nóng rực, mà đối phương giống như một đầu Lâm long nhập uyên, bỗng nhiên dường như tìm được đúng chỗ, đầu tiên là thoải mái mà thở dài một tiếng, sau đó kịch liệt mà kích thích lên. Ấn Vân Mặc trong tuyệt vọng lại sinh ra may mắn: tuy nói thịt non giữa bắp đùi bị ma sát đến nóng bỏng làm đau, trước mắt bốn phía không có gì che đậy, tùy thời sẽ bị phát hiện tình trạng làm người ta xấu hổ, nhưng so với bị hung khí to như cánh tay, dài cả thước xỏ xuyên qua người mà chết cũng đã tốt hơn nhiều lắm. Y tâm hoảng ý loạn mà tùy ý đối phương trừu cọ một lúc lâu, thấy vẫn không hề mềm nhũn hoặc tạm ngừng, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng; dưới tình thế cấp bách bỗng nhiên nhớ lại Tinh la mê chướng trong tay áo, vội sờ soạng móc ra, thẳng mặt đối phương vung tới.
La Sát đương lúc tình nhiệt như lửa, vừa vặn bất ngờ không kịp đề phòng, khố hạ vẫn trừu động vài cái, thần trí đã lâm vào mê man, thân thể từ từ ngừng lại bất động.
Ấn Vân Mặc cực kỳ nhẹ nhàng thở ra, giãy dụa vặn vẹo từ dưới đầu La Sát chui ra, phát hiện giữa bắp đùi mình bị ma sát đỏ một mảng lớn, hạ thân quần áo rách thành mảnh nhỏ, nhìn qua rất là chật vật, chỉ đành lôi kéo ngoại bào miễn cưỡng đem hai chân che lại. Y nhìn không rõ tu vi La Sát, phỏng chừng tương đương với người tu đạo Hóa thần hậu kỳ, hoặc Phản hư sơ kỳ, lo lắng Tinh la mê chướng rất nhanh sẽ mất đi hiệu lực, liền vội vàng lấy Tấc địa thoa tại lòng bàn tay chuyển động, một tay tha cánh tay La Sát đang mê man, bước đi vào hư không.
Hơn mười bước đảo mắt qua lại, Ấn Vân Mặc tha La Sát hiện thân trong phòng ngủ tại trang viện. Y đẩy cửa ngầm trên vách tường phía sau giường, đi vào một gian mật thất nguyên chủ nhân trước giấu trân bảo cùng đồ vật trọng yếu. Hai ngày trước đó, Ấn Vân Mặc bỏ ra công phu, dùng đủ loại trấn tà phù chú cùng chu sa vẽ loạn thành một gian cấm chế, để tạm thời giấu La Sát.
Trên mặt đất phủ lông cừu mềm mại, Ấn Vân Mặc ánh mắt phức tạp mà thở dài nhìn La Sát chưa tỉnh nằm ở trên mao chiên, thu lại Tinh la mê chướng.
Khoảng khắc sau, La Sát tỉnh lại. Đầu tiên là mờ mịt mà long long cánh tay, phát hiện trong lòng trống rỗng, mãnh liệt nhảy dựng lên. Sau khi kinh ngạc phát hiện mình ở trong nhà giam qua đi, lập tức lộ ra thần sắc phẫn nộ, ý đồ bẻ gãy song sắt to bằng ngón tay. Hắn nguyên tưởng đó chỉ là sắt thường chắc chắn không chịu nổi một trảo, lại không ngờ bốn phía hàng trăm phù chú nhất thời cùng sáng lên, phát ra quang mang khiến hai mắt đau đớn, một cỗ pháp lực vô hình đem hắn từ trên song sắt bắn ngược trở lại. Sau nhiều lần thử không thành, La Sát càng phát ra gầm rú thịnh nộ, dùng thân thể ngoan cường đập vào song sắt, khiến cho vách tường vụn đá bong ra, toàn bộ mật thất cơ hồ rung rinh muốn sụp.
Đứng ở cửa mật thất Ấn Vân Mặc không đành lòng lại đi xuống, đến bên song sắt, đối La Sát đang cuồng bạo thấp giọng nói rằng: “Huyên nhi, an tâm một chút chớ nóng.”
La Sát dùng một đôi mắt huyết hồng, như ánh mắt của mãnh thú mà trừng y.
“Đem ngươi tạm thời nhốt ở nơi này, cũng việc bất đắc dĩ. Trước khi ta tìm được biện pháp cho ngươi biến trở về nhân thân, kinh thành không thể lại xuất hiện án thực nhân. Nếu không cho dù ngươi có năng lực, Ấn Huy chỉ cần huy động quốc lực, cầu Chân tiên ra tay, sớm hay muộn cũng đem ngươi trấn áp.” Cảnh tượng ánh lửa tận trời, thân vong hồn diệt loé lên trong đầu, Ấn Vân Mặc ảm đạm mà áp chế tiên đoán này, trầm giọng nói “Trước khi sự tình được giải quyết, ngươi không thể tái ăn thịt người.”
La Sát vẫn gào thét trừng hắn như cũ, trên khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo lại toát ra thần sắc bi thương, giống như cho dù thân là ác quỷ, cũng sẽ bởi vì loại phản bội vô pháp lý giải này mà thương tâm.
Ấn Vân Mặc bất đắc dĩ thở dài, vén tay áo lên, từ ngoài song sắt đem cánh tay phải với vào trong: “Ngươi nếu đói lả, liền ăn thịt ta đi.”
La Sát phẫn nộ mà huy trảo, hất cánh tay của y ra, ở trên tay lưu lại một vết máu thật dài.
“Ngươi nếu không muốn ăn ta, liền cố gắng chịu đựng. La Sát một hai tháng không ăn thịt người cũng sẽ không chết, nhưng đối với cảm giác đói khát thập phần khó có thể chịu đựng. Ngươi coi như vì ta, vô luận như thế nào trước hãy nhẫn thượng mấy ngày.” Ấn Vân Mặc hai tay bắt lấy song sắt, đem mặt dán lên, trên mi mục tràn đầy ôn nhu, “Huyên nhi, ta biết ngươi có thể nhịn xuống!”
Tiếng gầm gừ của La Sát từ bạo tàn chậm rãi chuyển xuống trầm thấp, muốn đem năm ngón tay từ song sắt thò qua, đụng vào mặt Ấn Vân Mặc. Hắn lại một lần nữa bị phù chú văng ra, phát ra một tiếng kêu nhỏ dường như khóc than, chậm rãi rũ xuống cánh tay, thối lui đến bên tường, đem thân thể to như vậy cuộn lại thành một đoàn.
Ấn Vân Mặc nhìn đến đau lòng, cơ hồ muốn đánh mở nhà giam mà thả hắn ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được xúc động, xoay người rời khỏi mật thất, khoá chặt ám môn.
Y từ trong hòm thuốc tìm ra được dược cao cùng băng gạc lần trước dùng còn dư, thanh lý băng bó miệng vết thương trên cánh tay, lại thay đổi bộ quần áo sạch sẽ, nằm đến lên giường. Ngoài cửa sổ bóng đêm nặng nề, y trằn trọc hồi lâu, vẫn như trước không thể ngủ, bên tai mơ hồ vẫn nghe thấy âm thanh nức nở như con thú bị thương trong mật thất truyền ra.
——
Ngày kế gần đến trưa, Tần Dương Vũ một thân nhung trang đi vào trang viên, nhìn thấy Ấn Vân Mặc mặt xanh môi trắng, hốc mắt biến thành màu đen, dọa hắn giật cả mình: “Hôm qua gặp ngươi khí sắc chuyển biến tốt đẹp không ít, nói chuyện trung khí cũng đầy đủ, như thế nào hôm nay lại thành cái bộ dáng như quỷ thế này?”
“Cái gì mà bộ dáng như quỷ, không biết lớn nhỏ!” Ấn Vân Mặc mệt mỏi mà cãi lại, “Ta chỉ là đêm qua ngủ không ngon, mau hướng Tổ gia gia thỉnh an đi.”
Chỉ lớn hơn ta vài tuổi, làm gì lại lên mặt cụ non. Khắp thiên hạ cũng tìm không ra Vương gia không đứng đắn như vậy! Tần Dương Vũ liếc mắt một cái, nhịn xuống oán thầm, nói: “Cùng Điện hạ nói chính sự, sáng nay binh sĩ tuần tra ở lầu cao phía Đông tường thành, phát hiện một con hươu bị xé thành hai nửa, còn có chút mảnh vải rách nhỏ, hoài nghi cùng La Sát có quan hệ.”
Ấn Vân Mặc nhất thời nhớ lại, đêm qua e sợ Tinh la mê chướng nhanh chóng mất đi hiệu lực, liền vội vã đem La Sát trở về, không kịp thanh lý hiện trường. Vốn tưởng là chỗ hẻo lánh, ngày thường không người lên lầu, sáng nay đi xử trí còn kịp, không nghĩ nhanh như vậy đã bị người phát hiện. Y bất động thanh sắc nói: “La Sát lấy người làm thức ăn, con hươu kia không chừng khách giang hồ nào võ nghệ cao cường tùy tiện đặt ở nơi đó. Tăng cường tuần tra phụ cận tường thành là được, không cần đại kinh tiểu quái.”
Tần Dương Vũ kiên trì nói: “Ta cũng đi lên xem qua, đầu hươu kia là bị một cỗ lực cực đại nháy mắt xé thành hai nửa, gạch xanh trên mặt đất còn lưu lại năm đạo trảo ngân, không giống như là của người làm ra, có lẽ thật sự là La Sát. Điện hạ muốn đi xem không?”
Ấn Vân Mặc lười biếng ngáp một cái: “Nhìn xem cũng được, đi thôi.”
Khi lên xe ngựa, y tinh thần hoảng hốt vấp vào ghế nhỏ một cái, Tần Dương Vũ bên cạnh nhanh tay lẹ mắt mà tóm lấy cánh tay phải của y. Ấn Vân Mặc “Tê” mà rút khẩu khí, khóe miệng vặn vẹo.
“Điện hạ làm sao vậy, mặt ngươi đều nhăn.” Tần Dương Vũ hỏi.
Ấn Vân Mặc nhịn đau, cắn răng cười gượng: “Không có việc gì, ngủ bị sái cổ.” Y rút cánh tay họa vô đơn chí kia về, làm bộ đẩy đẩy bên mặt, xoay xoay cổ, sau đó tiến vào trong xe ngựa.
Tần Dương Vũ mạc danh kỳ diệu mà đứng tại chỗ. Khi tung người lên ngựa, hắn lơ đãng mà ngửi ngửi bàn tay. Mùi dược cao nồng đậm, ẩn ẩn lộ ra một tia huyết khí, hắn nhăn lại mày kiếm, thầm nghĩ: lúc trước Thái y trị thương cho Lịch vương, hai tay y rõ ràng đều hoàn hảo. Đã nhiều ngày nay, y phần lớn ở trong phủ tĩnh dưỡng. Ngẫu nhiên đi ra ngoài một chuyến, cũng là ta đi cùng suốt hành trình, cánh tay này đến tột cùng là bị thương lúc nào?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ kỳ quái, phảng phất như trong tầng tầng lớp lớp sương mù, không thể thấy được một tia sáng rọi qua bí ẩn, làm hắn rất muốn một tay gạt hết mọi sự mơ hồ ra.
Lần này tra xét quả nhiên không thu hoạch được gì, ngoại trừ chứng thực được rằng La Sát có thể phi thiên độn địa, sức lực lớn vô cùng, thực chất cũng không tính tiến triển được gì. Tần Dương Vũ thấy Ấn Vân Mặc tinh thần càng lúc càng uể oải không phấn chấn, chỉ đành đem y đuổi về phủ.
Đi đến cuối hành lang, Ấn Vân Mặc hướng hắn khoát tay: “Đưa đến đây là được rồi, ta tự mình trở về phòng.”
Tần Dương Vũ đang muốn xoay người rời đi, lại chợt dừng bước, ngưng thần chăm chú nghe: “Tựa hồ… có cái thanh âm gì kỳ quái?”
Ấn Vân Mặc thầm nghĩ: trong ám môn đã dán mấy tấm cách âm phù, vậy mà ngươi còn có thể nghe được? Không hổ là huyết mạch tộc ta, căn cốt tư chất thượng phẩm, thích hợp tu đạo. Đáng tiếc không có phúc duyên này. Y làm bộ làm tịch mà nghiêng tai nghe ngóng, nghi hoặc hỏi: “Thanh âm gì? Ta như thế nào không nghe thấy? Ta nói này hảo huyền tôn nhi, ngươi không phải là gần đây ngày đêm không nghỉ mà mang binh tuần tra kinh thành các nơi, mệt quá chăng. Vẫn nên trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Đa tạ Điện hạ quan tâm.” Tần Dương Vũ hừ một tiếng, quay đầu đi.
Chờ hắn ra khỏi sân, Ấn Vân Mặc trở về phòng khóa trái cửa lại, tiến vào mật thất phía sau giường. La Sát đang ở trong cấm chế bồn chồn khiếu gọi, va chạm vào song sắt dán đầy phù chú. Y bước nhanh đi qua, với tay vào trong song sắt, vuốt ve thân thể cơ bắp cuồn cuộn của đối phương: “Ngoan, bình tĩnh một chút, Huyên nhi, ta ở trong này, ta đã trở về.”
La Sát được y vuốt ve một lúc, chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Khi y sờ lên mặt hắn, liền dùng răng nhọn khẽ cắn ngón tay của y, dường như ủy khuất lầu bầu vài tiếng.
Ấn Vân Mặc giờ phút này rất muốn bị hắn cắn một cái, thậm chí ăn một lần cũng được.”Đem mặt lại gần đây.” Y nhẹ giọng nói, ôm lấy sau gáy La Sát, từ ngoài song sắt hôn lên đôi môi đen thùi, răng nanh lộ ra của đối phương một cái “Ba ngày. Trong vòng ba ngày, ta nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết.”
La Sát bởi vì nụ hôn đột ngột này mà ngơ ngẩn, sau đó nhẹ nhàng liếm liếm khuôn mặt y, phát ra một tiếng gầm nhẹ như đáp lại.