Đoạ Tiên

Chương 9

Dược Vương Tôn Tư Mạc từng liệt dược thang, châm cứu, cấm chú, phù ấn cùng xoa bóp là năm phương pháp chữa bệnh. Cái gọi là cấm chú, chính là phương pháp dùng chân ngôn để thi chú, đuổi đi tà mị lén lút ám tật bệnh, mà trong “Thiên kim dực phương (*)” cũng có hai quyển cấm kinh, chuyên ghi lại cấm chú thuật. Sau này, đó chính là “Phương thuật” chữa bệnh lưu truyền trong dân gian.

[(*): một bộ sách cổ ghi chép hướng dẫn chẩn, chữa bệnh của dược vương Tôn Tư Mạc-ông này có thiệt trong lịch sử TQ á!]

Tự trước tới nay, thái y viện trong cung cũng có cấm chú khoa, cùng với dược khoa, châm khoa, chẩn khoa trở thành y học tứ khoa. Thái y viện cũng có một cấm chú tiến sĩ, cùng với mấy người phụ tá là cấm chú sư, cấm chú công.

Cấm chú tiến sĩ Lục Danh Diên phụng chỉ đến chẩn bệnh cho Tuệ phi. Sau khi từ Hi Thần cung trở về, tại ngự thư phòng đợi triệu kiến, đôi mày cau lại, bộ dáng suy nghĩ thần sắc nghiêm trọng.

“Tuệ phi bị bệnh thế nào?” Hoàng đế ngồi ở sau án thư hỏi.

Lục Danh Diên từng nghe Hoàng đế không tin quái lực loạn thần, do dự nói: “Vi thần sở tấu, không luận theo cảm tính, thỉnh Hoàng Thượng thứ trước cho thần tội vọng ngôn.”

“Cứ nói đừng ngại.”

“Tuệ phi nương nương không phải là bệnh mà là bị ám.”

Ấn Huyên sắc mặt hơi trầm xuống: “Vật gì quấy phá?”

“Cái này, vi thần hiện nay còn chưa minh bạch. Nhưng vi thần khi ở Hi Thần cung, cảm ứng được một cỗ oán hận lệ khí cuồng bạo tràn ngập trong đó. Thần cho rằng cỗ lệ khí này, là căn nguyên bị bệnh của nương nương.”

“Lệ khí từ đâu mà đến? Như thế nào giải?”

“Vi thần đã dùng Cấm kinh thụ pháp, tại điện của nương nương lập đàn tràng, dâng hương, tụng cấm văn, đuổi những tai hoạ dơ bẩn không đến gần, tạm thời giúp nương nương an bình. Nhưng nếu muốn trị dứt, thì phải tìm ra căn nguyên nguồn gốc của lệ khí kia. Thần nghe nói, kính hồ ở hậu cung ngày trước xuất hiện một thi thể nữ nhân không đầu…”

“A, ngươi cũng cho rằng đó là nữ quỷ tiến đến trả thù? Nói như thế, Tuệ phi là thủ phạm phía sau màn của án xác chết trôi kia?” Ấn Huyên cười lạnh nhìn hắn.

Lục Danh Diên vội vàng quỳ xuống đất: “Vi thần không dám! Việc nữ thi không đầu cùng nương nương bị bệnh có liên hệ hay không, thần không có bằng chứng, không dám vọng luận. Chính là thủy chủ âm, kính hồ là một cái hồ nhân tạo, không chỗ thoát, đúng là nơi tụ âm, hình dạng lại cong như giương cung, dễ dàng tích tà tụ sát. Thần xem cung trạng một bên chính là nhắm hậu cung hướng đông bắc. Bởi thế, cả gan thỉnh Hoàng Thượng sai người tại phụ cận đào lên ba thước, xem có chỗ nào khả nghi hay không.”

Ấn Huyên nghĩ nghĩ, từ trên bàn lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành đưa cho hắn, “Duyên hồ đào lên không khó, ngươi vẽ lại đại khái phạm vi.”

Lục Danh Diên tiếp lấy giấy bút, quỳ xuống đất vẽ phác thảo vài nét bút, sau đó dâng lên thánh duyệt.

Ấn Huyên thấy hình dáng quanh kính hồ, xác thực như thiếu nguyệt giương cung, mà Lục Danh Diên vẽ vị trí cần khai quật, từ bờ hồ theo hướng đông bắc thẳng tắp kéo dài đi ra, giống như một cây cung gài mũi tên nhọn, ẩn ẩn lộ ra sát khí, không khỏi chau mày, lập tức gọi một đội Tử Y vệ, theo đó mà đào lên.

Một lát sau, thủ đội Tử Y vệ báo lại: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, ty chức theo y đồ đào lên, dưới vài thước bùn đất đào ra …” Hắn hơi do dự, sợ làm bẩn tai Hoàng đế.

“Dựa theo thực tế nói!” Ấn Huyên trầm giọng nói.

“Từ bờ hồ đào thẳng ra, cách vài bước lại đào ra một khối miêu thi hoặc cẩu thi huyết nhục mơ hồ. Tổng cộng có mười hai cái, đầu đều bị lưỡi dao sắc bén chém đứt. Chiếu theo độ hư thối mà nhìn, là được chôn trong vòng một tháng qua. Nhưng kỳ quái chính là, mặt đất không hề có dấu vết động thổ, không biết làm thế nào chôn xuống.”

Ấn Huyên thở ra một hơi nặng nề, bưng chén trà lên uống một ngụm cạn sạch, lẩm bẩm nói: “Miêu cẩu thi thể… Không lẽ, chính là miêu cẩu lúc trước hậu cung mất đi?” Ánh mắt của hắn sắc bén mà nhìn chằm chằm Lục Danh Diên: “Trảm thủ chôn thi, cử động này có dụng ý gì?”

Lục Danh Diên hoảng sợ nói: “Không bằng để vi thần kiểm tra thực hư những thi thể miêu cẩu đó trước?”

Ấn Huyên vuốt cằm, “Dẫn hắn đi hiện trường nghiệm tra.”

Không đến nửa canh giờ, Lục Danh Diên trở lại, sắc mặt dị thường khó coi, tiến ngự thư phòng liền phục xuống đất: “Tụ âm làm cung, chôn thi làm tiễn, nhắm thẳng vào cấm cung! Đó là một đại hung đại tà sát trận, trừ cao nhân tinh thông pháp thuật, kẻ khác không thể bài bố. Hoàng Thượng, thần đã biết lệ khí trong Hi Thần cung là sao!”

Ấn Huyên đứng bật dậy: “Nói!”

“Những miêu cẩu đó bị người bắt được, chôn trong đất, chỉ chừa đầu lộ ra ngoài, khiến cho chúng phải chịu đói, liên tiếp mấy ngày dùng thủ pháp hết sức tàn khốc tra tấn, khiến cho chúng cừu hận oán niệm đạt tới đỉnh cao, liền một đao chém xuống, dùng chú thuật đem hồn phách nhốt trong ống trúc. Như thế khiến xuất hung linh, tràn ngập tàn độc, dùng phép thuật điều khiển để hại người. Nếu không dùng miêu, khuyển, hồ là những súc sinh có linh tính, mà dùng người sống, thì hung uy càng sâu! Phương pháp này nguyên là phương sĩ thuật, nhưng bởi vì quá mức tàn nhẫn khiến trời đất căm phẫn, bị giới tu hành liệt vào đứng thứ nhất trong mười loại đại cấm thi tà thuật, gọi là- ”

“Quản hồ!” Ấn Huyên lạnh lùng nói.

Lục Danh Diên kinh hãi: “Hoàng… Hoàng Thượng làm sao biết được cái này…”

Ấn Huyên nhắm mắt không trả lời, sau một hồi, hờ hững nói: “Ngươi lui xuống trước đi, tùy thời sẽ triệu kiến sau.”

————

Phía trong Thanh Diệu điện, hai người đứng dưới tàng cây bên cạnh ao nói chuyện phiếm.

“Miệng vết thương như thế nào?” Ấn Vân Mặc trong tay cầm cần câu, nhìn chằm chằm chiếc phao trên mặt nước, thanh âm nhẹ như tơ hỏi.

Tả Cảnh Niên cũng thấp giọng đáp: “Đã khép miệng gần hết, bí phương của công tử quả nhiên hiệu quả.”

“Hư -” Ấn Vân Mặc bỗng dưng mân mê môi, trong mắt toả ra nhiệt quang, “Mắc câu, mắc câu… là một cái đại gia hoả… Bữa tối nay có thể thêm một món cá chép kho tàu!”

Tả Cảnh Niên đứng ở phía sau hắn, chỉ cười không nói.

Dây câu kéo căng đột nhiên đứt, phát ra phựt một tiếng. Ấn Vân Mặc mắt mở trừng trừng nhìn món kho tàu thoát mất, tiếc nuối mà thở dài: “Thất bại trong gang tấc.” Hắn ỉu xìu mà buông cần câu xuống, quay đầu đối Tả Cảnh Niên nói: “Ngươi hiện tại nên trở về cửa đại điện đi.”

“Vì sao? Còn hai canh giờ nữa mới đổi ca.”

“Nếu tin lời ta nói, liền đi đi.”

Tả Cảnh Niên bình tĩnh nhìn hắn một chút, không nói hai lời xoay người đi ra.

Hắn đi đến cửa đại điện mới vừa đứng lại, từ đàng xa truyền đến thanh âm lanh lảnh của ti lễ thái giám: “Thánh Thượng giá lâm.”

Tử Y vệ trông coi cửa điện nhất tề quỳ xuống: “Cung nghênh thánh giá!”

Công tử quả nhiên biết trước! Tả Cảnh Niên âm thầm sợ hãi nghĩ bụng, giương mắt dò xét sắc mặt Hoàng đế, chỉ thấy mặt rồng âm u như trời sắp nổi giông, đáy lòng không khỏi thay người trong điện nổi lên lo lắng một phen.

Ấn Vân Mặc đem dây câu cẩn thận cầm lên, gút lại hai mối chắc chắn, sau đó thong dong buông cần câu xuống. Xong xuôi, y quay lại hành lễ khi Hoàng đế vừa mới đến gần trong vòng một trượng.

“Tham kiến Hoàng Thượng.”

Ấn Huyên khoanh tay đứng lại, mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Ngươi tựa hồ sớm biết trẫm sẽ tới?”

Ấn Vân Mặc nói: “Ta cũng không phải bốc sĩ, chẳng qua ở lâu trong bóng đêm, nhĩ lực so với người bình thường sắc bén hơn một ít mà thôi. Hoàng Thượng long hành hổ bộ, thanh âm đi lại tự nhiên không giống người thường, không khó phân biệt.”

“Thật không?!” Ấn Huyên thản nhiên nói, “Nhớ rõ hơn mười năm trước, khi trẫm vẫn còn nhỏ, thường lúc chạng vạng cùng ngươi đánh đố, suy đoán ngày mai là mưa hay nắng. Kết quả ngươi nhiều lần đều có thể đoán trúng, đều không sai biệt. Lúc ấy trẫm còn tuổi nhỏ, chỉ nghĩ ngươi vận khí tốt. Hiện giờ nghĩ đến, vận khí dù tốt, cũng không có khả năng trăm đoán trăm trúng, càng giống như là một loại bốc thuật.”

Ấn Vân Mặc bật cười, “Hoàng Thượng còn thật đem ta so với bốc sĩ! Nếu muốn nói liệu sự như thần, thiên hạ này thuật sĩ tài năng nhất cũng không bằng Hoàng Thượng.”

Ấn Huyên nhướng mi: “A?”

“Những thuật sĩ đó có năng lực, nhiều lắm bất quá thiết khẩu trực đoạn (*), Hoàng Thượng cũng là miệng vàng lời ngọc. Bọn họ có thể tính mưa tính gió, có khi là tính sai, Hoàng Thượng lại có thể tính mệnh người trong thiên hạ.”

[(*):Thiết khẩu trực đoạn: đại ý để chỉ những thầy bói dự đoán chuẩn xác, lời nói “chém đinh chặt sắt”]

“Lời này ý gì?”

“Không phải nói ‘Quân muốn thần tử, thần không thể không tử’ sao? Hoàng Thượng một lời ban ra, muốn hắn sinh liền sinh, muốn hắn chết liền chết. Bất luận hắn ban đầu mệnh số như thế nào, miệng vàng lời ngọc đủ để nghịch thiên cải mệnh. Cái này không phải là cảnh giới bốc thuật cao nhất sao?”

Ấn Huyên nhìn hắn, nghiền ngẫm mà nở nụ cười, “Nói như vậy, trẫm tính ngươi tối nay sẽ chết, ngươi liền sống không đến lúc mặt trời mọc?”

“Đúng là như thế.”

“Như vậy, sau khi ngươi chết, tà thuật trong cung có thể tự phá hay không?”

Ấn Vân Mặc lộ ra sắc kinh ngạc: “Hoàng Thượng vì sao nói thế? Cái gì tà thuật?”

Ấn Huyên hơi cười lạnh, tựa hồ lại làm bộ làm tịch đùa cợt y: “Quản hồ ngự linh! Trẫm vẫn là nhờ ngươi ban tặng, mới biết đến tà thuật độc ác đó. Còn nhớ rõ mười sáu năm trước, trẫm sáu tuổi, ngươi mười bốn tuổi. Mùa thu năm ấy theo Hoàng tổ phụ đi săn. Mọi người đều giục ngựa giương cung đi tìm săn dã thú, ngươi lại ham thích bố trí bẫy rập trong rừng, quả thực bẫy được một con hồ ly lớn. Con hồ ly kia, da lông tuyết trắng, chỉ có đuôi là một đám hồng mao như lửa, có vẻ thần tuấn phi thường, bởi vì bị thương trên đùi, lại càng hung hãn khó gần. Ngươi muốn mang nó về tự dưỡng ngắm chơi, liền ngồi xổm bên cạnh bẫy rập cùng hồ ly nói chuyện. Ta lúc ấy cảm thấy thập phần thú vị, chẳng lẽ súc sinh còn có thể nghe hiểu tiếng người? Liền đầy hưng trí mà ở một bên nhìn. Nhưng vô luận ngươi cưỡng bức lợi dụ, vừa đấm vừa xoa như thế nào, hồ ly dã tính khó thuần, vẫn cứ đối ngươi nhe răng gào thét, tuỳ thời công kích. Ngươi khuyên nhủ đến không kiên nhẫn, liền hung tợn mà uy hiếp nó, nếu không thuận theo, liền đem nó về luyện chế thành quản hồ. Lại đem quá trình luyện chế tường thuật kỹ càng tỉ mỉ, hết sức huyết tinh mà nhuộm đẫm một phen. Hồ ly kia dường như cũng có thể nghe hiểu, tứ chi run rẩy, mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cuối cùng hướng ngươi cúi đầu, thuần phục mà bị ôm trở về.”

Ấn Vân Mặc ngón tay khẽ vuốt lên cái cằm bóng loáng, hồi ức nói: “Ngô, thật có việc này… Hồ ly kia màu lông cùng xúc cảm đều là vô cùng tốt, mang trở về tắm rửa sạch sẽ, ngày đông đem ra làm ấm ổ chăn còn thật không tồi.”

Ấn Huyên khóe miệng co rút một cái “Ngươi không cần tránh nặng tìm nhẹ! Trẫm nói chính là quản hồ! Đó là một loại tà thuật tinh thâm, một thiếu niên mười mấy tuổi sống nơi thâm cung làm thế nào lại biết được tường tận như thế? Đừng có nói với trẫm là ngươi nhìn tạp thư xem ra!”

Ấn Vân Mặc vỗ tay, mặt đầy khâm phục mà đáp: “Ai nha, Hoàng Thượng quả nhiên miệng vàng lời ngọc, liệu sự như thần, đích thật là ta từ tạp thư xem ra!”

“Ngươi -” Ấn Huyên không ngờ đối phương vô sỉ tới thế, nhất thời chán nản.

“Lần đó bất quá là lý luận suông, tưởng muốn hù dọa nó mà thôi. Người ta đều nói hồ ly có linh tính. Quả nhiên, thật giống như có thể nghe hiểu tiếng người, Hoàng Thượng cũng thấy thú vị đúng không, ha ha…”

Ấn Huyên nắm chặt tay, từng chữ từng chữ nói: “Trẫm không giết ngươi không được!”

Ấn Vân Mặc đem hai tay chui vào trong tay áo, khóe môi treo lên ba phần ý cười, “Hoàng Thượng, đến lúc chạng vạng chúng ta lại đánh cuộc. Thế nào?”

Không đợi đối phương phản ứng, y từng lời nói tiếp: “Lúc này không đánh cuộc thời tiết, liền đánh cuộc cái mạng ta đây đi. Ta cược là Hoàng Thượng nếu không giết ta, để ta đi điều tra việc này, nhất định trong vòng 3 ngày ta có thể bắt được hung phạm phía sau màn, đem hắn ra công lý. Nếu là làm không được, đầu ta mặc Hoàng Thượng xử trí.”

“Cho ngươi đi điều tra?” Ấn Huyên híp mắt, “Ý là, thả ngươi ra khỏi Thanh Diệu điện, ở trong cung tùy ý đi lại?”

“Nếu Hoàng Thượng lo lắng, có thể phái Tử Y vệ một tấc cũng không rời mà nhìn ta chằm chằm.”

“A” Ấn Huyên mỉm cười một tiếng, “Ngươi đang tính toán, tưởng muốn mượn cơ hội này bỏ chạy sao? Đều mơ đi! Nếu ngươi thực sự có năng lực, liền không ra khỏi cửa mà đem chuyện này giải quyết cho trẫm! Ba ngày sau tà thuật không phá được, trẫm liền chém đầu của ngươi. Quân vô hí ngôn!” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.

Ấn Vân Mặc ngửa đầu nhìn phía chân trời tàn dần, lẩm bẩm: “Không bột đố gột nên hồ, phụ nhân khéo mấy cũng không thể thổi cơm khi không có gạo, không có nước làm sao có cá… Xem ra tiểu hoàng đế lúc này thật sự động sát khí rồi…”

Chợt nghe phía sau một người vội la lên: “Công tử nói cái gì, Hoàng Thượng thật muốn giết ngươi?” Ấn Vân Mặc quay đầu lại mỉm cười, “Chuyện này có cái mà giật mình, ta vốn là trọng phạm.”

Tả Cảnh Niên thần sắc ngưng trọng “Ta mặc dù không biết thân phận công tử ra sao, đến tột cùng phạm chuyện gì; nhưng Hoàng Thượng làm việc luôn luôn quả cảm, cũng không dài dòng dây dưa. Nếu ngài có chút ý tưởng muốn giết công tử, hà tất phải giam lỏng trong điện kéo dài tới bây giờ. Huống hồ Hoàng Thượng không phải là bạo quân, nếu không làm sao lúc mới vừa đăng cơ không lâu, liền hạ chỉ đặc xá án soán nghịch trong năm Minh Đức cho đám hậu nhân của các quan viên…”

“Trong năm Minh Đức? Soán nghịch?” Ấn Vân Mặc bỗng nhiên ngắt lời hắn, “Ngươi nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta, cái gì là soán nghịch án?”

Tả Cảnh Niên nhất thời chần chờ. Ấn Vân Mặc hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, làm cái thủ thế đưa lỗ tai nói tới, hắn lúc này mới để sát vào, dùng thanh lượng cực thấp thì thầm: “Chính là khi tiên đế vẫn còn là Khánh vương; Thụy Vương, Thái vương, Bình vương cùng cấu kết, vọng đoạt ngôi vị Thái tử không thành, lại khởi binh bức vua thoái vị, thành án soán nghịch.”

Ấn Vân Mặc mí mắt rũ xuống, khóe miệng xẹt qua một nét cười nhẹ “A? Luận trưởng ấu, Thụy Vương lớn tuổi hơn; Luận đích thứ, Thụy Vương sinh mẫu phẩm trật cao hơn Khánh vương, như thế nào lại biến thành vọng đoạt ngôi vị Thái tử được?”

Tả Cảnh Niên mãnh liệt bắt lấy cánh tay của hắn, dùng sức căng thẳng: “Công tử! Ngươi cần gì phải thế, ‘Minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành (*)’, ngươi đây là liều mạng a!”

[(*): Biết trên núi có hổ vẫn hướng núi có hổ mà đi, ý là biết nguy hiểm vẫn lao đầu vào]

Ấn Vân Mặc trấn an mà vỗ vỗ mu bàn tay hắn, “Nơi này bốn bề vắng lặng, không cần khẩn trương như vậy… Được rồi, coi như ta lỡ lời còn không được sao! Ngươi lại nói tiếp, Thụy Vương, Thái vương cùng Bình vương cuối cùng thế nào?”

Tả Cảnh Niên lo lắng y lại thốt ra những câu kinh người, lời ít ý nhiều mà đáp: “Luận việc Thụy Vương mưu phản, trảm thủ ngọ môn ngoại cung; Thái vương, Bình vương bị tội theo phản nghịch, lột bỏ tước vị, lưu đày Nam Cương, sau chết vì dịch bệnh.”

“Cộng thêm trước kia Thái tử ái bệnh, Khánh vương quả nhiên bình định con đường đi thẳng lên ngôi cửu ngũ chí tôn…” Ấn Vân Mặc lẳng lặng nói, khóe miệng như trước hơi mỉm cười, “Tả đại nhân, ngươi có biết cổ không?”

“Cổ? mãnh cổ trùng?”

“Không tồi, chính là đem đủ loại độc trùng đặt trong một cái bình, không cấp cho chúng thức ăn. Đám độc trùng đó vì cầu sinh tồn, nhất định sẽ cắn nuốt những con khác để ăn. Để cho chúng chém giết đến cuối cùng, còn lại một con duy nhất, chính là cổ trùng vô cùng mạnh mẽ, tàn nhẫn nhất, độc ác nhất. Nó ngồi giữa vô số xác đồng loại, hát vang thắng lợi; lại chưa từng nghĩ đến, cho dù nó chiếm cứ ngai vàng, bất quá cũng là một kẻ bị người xách ở trong tay, đất thó tạo thành bình mà thôi – ngươi nói, chuyện tranh đoạt hoàng cung đế vị có giống vậy hay không?”

Tả Cảnh Niên ngơ ngẩn, lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quát: “Công tử!”

Ấn Vân Mặc cao giọng cười to, “Nói giỡn mà thôi… Được rồi, không đùa ngươi nữa!”

Tả Cảnh Niên không tiếng động mà thở dài, “Công tử, ngươi nếu đem tính tình này sửa đổi, ta xem Hoàng Thượng không tất sẽ -”

“Trời đêm gió lạnh, trở về phòng đi.” Ấn Vân Mặc cắt ngang nửa câu sau của hắn, xoay người đi lên bậc thang đình viện.
Bình Luận (0)
Comment