Đoạn Chưởng: Hoạ Tâm Cách Cách

Chương 11


Khí trời cuối thi, đầu đường náo nhiệt, đám người chen nhau, đang vào thời điểm Cát Tát Lạp trao đổi lễ vật, những dân du mục mang theo hàng hóa của mình đến trao đổi, tiếng huyên náo, tiếng súc vật kêu, tiếng ngựa hý, còn có tiếng nhạc nhẹ nhàng, hòa quyện thành một bản nhạc tuyệt vời, ở xa xa, mỗi một người đi đến nghe những âm thanh cảm động ấy cũng nở nụ cười từ đáy lòng.
"Cáp Tát, ngươi đưa nàng đi mua vật phẩm cần thiết, còn có, bán hai con ngựa tốt trên tay chúng ta đi, không nên bán quá thấp, chắc là, đổi thành ngàn lượng vàng cũng được." Thấp giọng ra lệnh cho Cáp Tát, bóng dáng cao lớn của Triển Trì Tuyệt làm không ít người chú ý, chẳng qua là hắn che đấu lạp nên không người biết hắn là ai chỉ tò mò liếc trộm.
"Dạ, Họa Tâm, đi bên này." Cáp Tát chỉ về một hướng, liền dẫn đầu đám người chen vào.
Liếc nhìn chủ tử, nàng còn chưa mở miệng, hắn đi về hướng khác, giống như ở trong mắt hắn nàng không tồn tại, uất ức cắn môi, cúi đầu, cũng nhanh chóng đuổi theo bóng lưng Cáp Tát.
"Họa Tâm, ngươi còn thiếu cái gì? Ta dẫn ngươi đi mua, những thứ này chủ tử chi trả, ngươi không cần lo lắng." Cáp Tát mang nàng đến một tiệm bán đồ dùng cho nữ nhân, nhìn bên trong hàng hóa la liệt, hắn cũng có chút hoa cả mắt, đồ dùng của nữ nhân mình căn bản cũng không hiểu, biết làm sao mua cho nàng, không bằng hỏi một chút xem nàng thiếu cái gì.
"Không, không cần, ta cái gì cũng không thiếu, có ăn ở cũng đã vạn hạnh(vô cùng may mắn), không dám có quá nhiều hy vọng xa vời, cám ơn ngươi, Cáp tát." Sờ sờ xiêm áo trắng bệch trên người, nàng hiểu những xiêm áo tốt kia đều không thích hợp mặc trên người của mình, tơ lụa, từ trước đến giờ đều là xiêm áo của các tiểu thư quý tộc, làm sao nàng có thể mặc đây?
Tới nơi này cũng có hơn nửa tháng, phong tục mộc mạc, nàng có thể cảm nhận được mỗi người đều có được thái độ tích cực với cuộc sống, sáng sớm chen chúc, buổi trưa nghỉ ngơi, buổi chiều thả ngựa, buổi tối hát vang, này, chính là cuộc sống bình thường mà àng mong muốn, nếu như không có vị chủ tử xấu xa mà nói..., nàng, có thể sẽ bị cảm giác hạnh phúc trong lòng lấp mất.
"Đúng rồi, ngươi mặc tới mặc lui, cũng chỉ có hai bộ y phục, đến mùa đông... ngươi sẽ không chịu nổi , nơi này mùa đông mặc dù không khác với kinh thành, nhưng là, gió lạnh thấu xương, đi, ta dẫn ngươi đi mua mấy bộ y phục dày dặn." Cũng không để ý Họa Tâm muốn há mồm từ chối, Cáp Tát ngay lập tức chen vào trong đám nữ nhân nghiêm túc chọn, cho tới nay, đã cảm thấy nàng như nữ nhi của mình, mặc dù Cáp Á đã lập gia đình, nhưng là vẻ mặt xấu hổ đó lại giống nhau, khiến cho hắn không nhịn được nghĩ nàng là nữ nhi mà thương yêu.

"Cáp Tát, thật sự không cần mua."
Nàng sử dụng hết sức lực toàn thân hô to, đáng tiếc, trong cửa hàng náo nhiệt, cơ bản Cáp Tát không nghe được lời nói của nàng.
Nàng, thật sự không muốn xài tiền của hắn, cho dù hắn là chủ tử của nàng, nhưng, nếu hắn không đồng ý cố gắng của nàng, căn bản mình cũng không có tư cách nhận lấy gì từ hắn, sẽ làm nàng cảm thấy mình thiếu hắn, đúng là, nàng chỉ là một tỳ nữ hèn mọn, nhưng, nàng cũng có tôn nghiêm của mình, không nên nhận, nàng cũng không muốn lấy không của người khác.
Gấp gáp muốn chen vào, không nghĩ tới lại bị đám nữ nhân điên cuồng mua đồ kia cho ép ra ngoài, thân thể gầy yếu đối với người khác mà nói căn bản là không chịu nổi một kích, hơn nữa phụ nữ Cát Tát Lạp đều là thân thể cường tráng, nàng, coi như lấy trứng chọi đá.
"Tuyệt, nơi này thật là nhiều người, chúng ta đi chỗ khác được không?"
Một bộ váy nhuộm hồng nhìn chói mắt, áo ngoài cộc tay vừa rộng vừa ngắn làm lộ ra thân thể đẫy đà, trên trên cổ tay tuyết trắng lục lạc giòn vang, nử tử ôn nhu nói.
Đẹo, thật là nữ nhân đẹp! Họa Tâm thiếu chút nữa thất thần, nàng, mặt như hoa đào, mắt đầy mị hoặc phát ra như nước chảy, môi đỏ thẫm, điểm chút chu sa, thế nhân(người đời) chiều chuộng. Thân thể đẫy đà, eo thon như liễu, chân nhỏ gót vàng dài bảy tấc, đơn giản là tuyệt sắc nhân gian.
"Ngươi muốn mua cái gì liền đến cửa hàng đó, ta chỉ là tới giúp ngươi mang đồ, làm người đi theo của ngươi mà thôi."
Lời nói cưng chiều, hắn nhìn nàng mãnh liệt nháy mắt làm động tác kỳ quái, cười khẽ, nàng lại muốn chơi cái gì?

Chủ, chủ tử?! Họa Tâm chẳng biết tại sao, chỉ là không muốn hắn nhìn thấy mình ở nơi này, nhanh chóng lắc mình đến sau một cây cột, đè lại con tim đang nhảy loạn.
"Này, ta muốn ngươi tới cũng không phải là để đi theo, muốn như vậy còn không bằng gọi Thanh Môn tới đây." Nàng căm tức đánh vào bộ ngực hắn một quyền, vốn là hình tượng mảnh mai đã không còn tồn tại.
"Vậy sao ngươi không gọi Thanh Môn tới đây? Dù sao ngươi chỉ cần một người đi theo mà thôi." Hắn hời hợt đẩy ra tay nhỏ bé của nàng, là ảo giác sao? Hắn hình như mới nhìn thấy nữ nhân đoạn chưởng đó, nhưng sau một cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Bị lời của hắn làm cho giận đến giơ chân, nàng nhìn đám người vây xem một chút, cười đến mười phần khả ái.
"Tuyệt, làm sao ngươi có thể nói như vậy chứ, người ta muốn ngươi đi cùng a, ngươi xem, ngươi quanh năm suốt tháng, có mấy ngày đi cùng người ta nha, người ta vẫn luôn ở nhà chờ ngươi, thật vất vả chờ ngươi trở lại, ngươi nói thế nào đều phải đền cho người ta nha, có đúng hay không?" Một tay mềm yếu không xương vòng quanh cổ của hắn, một tay đặt ở lồng ngực bền chắc của hắn, nàng dùng ngữ điệu mềm mại.
Thế nào lần nào đến đều diễn như nhau chứ? Triển Trì Tuyệt xoa xoa trán đang cảm thấy đau, cho dù ai, hắn cũng có thể một cước đá văng, nhưng đối với nàng, thật sự là hạ chân không được.
"Được, ngươi muốn thế nào liền thế ấy, ngươi muốn chơi như thế nào liền chơi như thế ấy, đều tùy ngươi, được không?"
"Thật? Vậy ngươi không cần luôn mang đấu lạp nha, như vậy cũng không thấy được mặt của ngươi, cảm giác như đang cùng một tấm vải nói chuyện." Nàng được voi đòi tiên, một tay muốn đi vén lên đấu lạp của hắn.

Mình hình như vẫn chưa từng thấy diện mạo của chủ tử, mỗi lần bưng nước rửa mặt đến, hắn cũng đã rời giường mặc chỉnh tề, cơ bản cũng không có ý định để cho nàng phục vụ, nhưng, tại sao còn phải ngày ngày phạt nàng giặt chăn mền, chẳng lẽ hắn có bệnh thích sạch sẽ hay sao? Cho nên mới phải mang đấu lạp ngăn cách, không bị bụi bặm dính vào sao? Họa Tâm bị lòng hiếu kỳ làm hại, không chịu được nên nhìn xem, từ sau cây cột đưa ra đầu nhỏ, hai con mắt thẳng tắp nhìn nam tử lưng hùm vai gấu.
"Man Nhi! Không được làm liều." Nhanh như chớp hắn bắt được tay của nàng, nghiêm túc mà quát, nữ nhân, tại sao cứ cho điểm màu sắc liền muốn mở nhuộm phòng(kiểu như được đằng chân lân đằng đầu), nam nhân không phải là món đồ chơi của các nàng.
Man Nhi? Họa Tâm kéo dài lỗ tai, không biết là tiểu thiếp thứ mấy của hắn nhỉ?
"Thật sao, không chơi, " biết mình đã chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn, bất đắc dĩ thở dài, buông ra năm ngón tay, tựa vào bên tay trái của hắn, nàng giữ bàn tay của hắn lắc lư hai cái, "Ngươi theo ta đi xem trò vui đi, nghe nói là có gánh hát từ kinh thành tới, có ngươi ở đây, ta làm sao thiếu đồ chứ, ngươi vẫn luôn thương ta như vậy."
Thất vọng thu lại tầm mắt, Họa Tâm xoay người ngồi xổm xuống, nhàm chán lấy tay vẽ vòng tròn trên mặt đất, còn tưởng rằng có thể thấy được dung nhan của chủ tử ác ma, không vui.
"Thật không chơi? Ngươi xác định?"
Hắn siết chặt mặt của nàng, mình, hoặc là thích nàng điểm này đi, luôn là có thể ở trong sự tức giận của hắn mà an toàn rút lui, không giống nữ nhân kia, luôn là muốn mình đem người ném ra ngoài mới biết cái gì gọi là hối hận.
"Không chơi, đi thôi, xem cuộc vui đi." Nàng lôi tay của hắn, vui vẻ rời đi.
Vốn là xem cuộc vui, đám người cũng tản ra, tụm năm tụm ba bàn về nữ nhân xinh đẹp như hoa, còn có nam tử thần bí mang đấu lạp.
Lần đầu tiên, thấy hắn đối với một nữ nhân ôn nhu như vậy, Họa Tâm từ sau cây cộtđi ra, nhìn bọn họ rời đi, có một tia hâm mộ, nếu, chủ tử có thể đối với mình vẻ mặt ôn hoà một chút, cuộc sống của nàng sẽ tốt hơn rất nhiều đi.

Ngu ngốc, ngươi chỉ là một nữ tử đoạn chưởng, tại sao có thể đi hy vọng nhiều hơn đây? Ngươi phải biết đủ, Họa Tâm, tỉnh , chỉ cần vượt qua, tự nhiên, cũng sẽ cũng sẽ là một loại thói quen, thói quen, nên cái gì cũng không sợ.
Nàng vỗ vỗ đầu của mình, sợ mình bị vùi lấp trong sự ôn nhu trong nháy mắt của hắn, huống chi, vốn sự ôn nhu đó không thuộc về nàng.
"Họa Tâm, ngươi xem, ta mua cho ngươi mười bộ y phục, ha ha ha, không nghĩ tới còn có thể giành được." Cáp Tát ôm thắng lợi phẩm vừa ra cửa tiệm, liền thấy vẻ mặt cô đơn của Họa Tâm.
"Phải không? Quá nhiều, Cáp Tát." Nàng đã không có tâm tình suy nghĩ vấn đề thiếu hay nợ.
Nàng chỉ muốn muốn mình nhận rõ địa vị của mình, còn có tình cảnh của bản thân, đối với nàng mà nói, đã tốt hơn nhiều, ít nhất, Cáp Tát thiện lương đối với nàng rất tốt, tỳ nữ canh cửa cũng đối với nàng hết sức quan tâm, nàng, lấy được ấm áp trước kia chưa bao giờ có được.
"Không quan hệ, nhiều thì từ từ mà mặc." Vẫn luôn không hiểu nàng vì sao luôn là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, Cáp Tát thở dài, chưa bao giờ thấy nàng cười, nếu cười lên, chắc cũng là một nữ tử xinh đẹp.
"Cám ơn ngươi Cáp Tát." Cáp Tát là một người thật thà phúc hậu, cũng là một trưởng bối đáng kính, từ đáy lòng nàng cảm tạ việc hắn quan tâm mình.
"Không, không cần, đi, ta dẫn ngươi đi bán ngựa, để cho ngươi biết một chút, ngựa của chủ tử chúng ta, đúng là kiêu ngạo cả Cát Tát Lạp!" Cười, hắn lại ôm một ít đống y phục bỏ về chỗ khác.
Bị lây sự vui vẻ từ hắn, Họa Tâm quên đi những suy nghĩ vừa rồi, bước nhanh đi theo.

Bình Luận (0)
Comment