Khi Đoàn Dự đã ngồi trong đại điện, liền thấy thiếu niên đối diện kia cười như gió xuân, chỉ hận không thể quyền đấm cước đá sau đó đạp y xuống Đại Tây Dương uy cá mập ăn.
Đương nhiên, điều này chỉ có thể thực hiện trong lòng. Đối với võ công của Mộ Dung Phục, chỉ sợ hắn có luyện đến mười năm cũng không địch nổi, mà võ công của Mộ Dung Phục lúc đó cũng không biết tinh tiến đến chừng nào.
Nghĩ đến đây, thâm tâm Đoàn Dự càng thêm bất bình, ánh mắt mãnh liệt nhìn người nọ như thiêu đốt, chỉ thấy thiếu niên cười tủm tỉm nói:
“Thế tử vì sao lại nhìn chằm chằm tại hạ? Chẳng lẽ còn ngại vừa rồi chơi chưa đủ? Nếu là như thế …”
Câu kế tiếp mặc dù không nói, nhưng mọi người đều nghe ra trong lời nói y có hàm ý.
Trong lòng biết mọi người đã hiểu sai, Đoàn Dự khóe miệng run run cố nén ý nghĩ muốn cho y một quyền, cong môi cười.
“Mộ Dung công tử thật biết nói đùa. Chẳng những võ công thiên hạ vô song …”. Câu cuối cùng thoát khỏi kẽ răng, thanh âm không lớn lắm, lại vừa vặn cho một người nghe được.
“… mà da mặt cũng dày đệ nhất thiên hạ”
Mộ Dung Phục phẩy nhẹ phiến quạt, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, nhìn không ra nội tâm của y đang suy nghĩ gì. Đoàn Chính Thuần vội mở miệng nói,
“Dự Nhi, không được vô lễ”. Lại quay đầu hướng Mộ Dung Phục chắp tay cười nói,
“Mộ Dung công tử, khuyển tử nhà ta tính tình ngoan nháo, đã đắc tội, mong công tử lượng thứ.”
“Vương gia chớ lo ngại”. Mộ Dung Phục vội đứng dậy đáp lễ, khi nhìn về phía Đoàn Dự khóe miệng vẫn còn đậm nét cười.
“Thế tử thiên chân khả ái, rất thú vị.”
Đoàn Dự nhìn nụ cười của y cảm giác thật chói mắt. Đảo đảo cặp mắt, đang muốn đứng dậy rời đi, thì nghe thấy Đoàn Chính Thuần nói.
“Mộ Dung công tử, Thanh La … thư Vương phu nhân nhờ ngươi đưa tới, bổn vương đã xem qua. Không bằng để bổn vương suy nghĩ vài ngày, rồi cho ngươi câu trả lời thuyết phục, như thế nào?”
Thanh La? Vương phu nhân!
Đoàn Dự trong lòng rất nhanh đã đoán được, không phải là nương của Vương Ngữ Yên sao? Ngoài mặt, nàng vẫn luôn oán hận Đoàn Chính Thuần, nhưng sao lại đột nhiên viết thư cho vị nam nhân tôn kính ‘bắt cá lắm tay’ này chứ?
Đang nghĩ ngợi, lại thấy Mộ Dung Phục mỉm cười chắp tay.
“Hết thảy đều theo lời Vương gia.”
Đoàn Dự vội đứng dậy hô,
“Cha”. Vừa mới mở miệng, liền bị Đoàn Chính Thuần đánh gãy,
“Dự Nhi, ngươi ở lại trong nhà, việc này, vạn nhất không thể nói cho mẫu thân ngươi.”
Đoàn Dự bụng đầy nghi vấn đã đến bên miệng, nhưng mạnh mẽ chống lại ý cười tràn đầy con ngươi của Mộ Dung Phục, lập tức chuyển thành.
“Hảo”
Nói hắn không có chí khí cũng tốt, nhàn hạ cũng tốt, tóm lại hắn chính là không muốn đối mặt với chuyện này. Việc không nên biết mà lại biết nhiều, có thể hay không làm nội tiết mất cân bằng?!
Sau khi hành lễ với Đoàn Chính Thuần, Đoàn Dự trở lại phòng liền lăn ra ngủ, mệt mỏi một ngày thần kinh đã muốn lơi lỏng, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Không biết đã ngủ bao lâu, chờ đến khi Đoàn Dự xoa xoa hai mắt đứng dậy, thì sắc trời đã tối, ánh trăng mông lung xuyên thấu qua cửa sổ, khiến căn phòng trải một tầng ngân quang.
Đoàn Dự định ngã xuống ngủ tiếp, nhưng trong bụng lại trướng trướng khó nhịn, đành phải đứng dậy xuất môn vài vòng, giải quyết nhu cầu sinh lý. Đang định trở lại thì đột nhiên thấy một bóng đen xẹt qua, cành lá hơi động vài cái, rồi lại lặng yên.
Đoàn Dự cả kinh, trong lòng giãy giụa một hồi, nhưng vẫn chống không được tính tò mò đi theo hướng mà bóng đen đã rời đi.
Chỉ thấy bóng đen kia dáng người hơi thấp, trong màn đêm thân hình kia nhìn cực kỳ giống bốn cây tăm găm trên miếng cá vun tròn. Đoàn Dự cố nén xúc cảm muốn cười to, phóng nhẹ cước bộ đuổi theo.
Bóng đen dừng lại bên ngoài cửa một tòa viện, cách một khung cửa chạm trỗ hoa lan, một giọng nói nhỏ vang lên.
“Nói cái gì gạt Lão Đại tới giết con chó Đoàn Chính Thuần kia, cư nhiên lừa Nhạc Lão Nhị ta đến nơi này, tên họ Đoàn kia ở nơi nào ta còn không biết.”
Đoàn Dự âm thầm ngạc nhiên. Nguyên lai cái người bộ dáng như viên cá bị ghim bốn cây tăm này là Nam Hải Ngạc Thần của tứ đại ác nhân.
Suy nghĩ mới hiện lên trong đầu, một bàn tay từ phía sau lưng vươn tới đặt trên cổ Đoàn Dự, một phen nhấc hắn lên, ném về phía Nhạc Lão Tam.
Đoàn Dự theo phản xạ tính nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy gió phất qua mặt, lập tức trên cổ lạnh như băng. Chờ hắn trợn mắt nhìn lên, Nhạc Lão Tam đã nắm cổ của hắn, hung tợn cười,
“Tiểu quỷ, ngươi từ đâu chui ra?”
“Lão Tam”. Một giọng nữ có vẻ trầm thấp vang lên.
“Ngươi càng ngày càng vô dụng, bị một tiểu oa nhi theo dõi mà không phát hiện ra.”
“Con mẹ nó, lão tử là Nhạc Lão Nhị”. Nhạc Lão Tam vương tay nhéo cổ Đoàn Dự, cả giận nói.
“Lão tử không chơi nữa, cái tên chó má Đoàn Chính Thuần để lại cho ngươi.”
“Chậm đã”. Nữ nhân từng bước tiến lên ngăn cản đường đi của Nhạc Lão Tam, nhờ ánh trăng, Đoàn Dự thấy nữ nhân kia có vài phần tư sắc, nhưng gương mặt có ba vệt máu dài, lập tức nhận ra nàng là Diệp Nhị Nương.
“Ngươi đánh cược thua, nếu phải làm rùa rút cổ, lão nương cũng không ngăn cản ngươi”. Khi Diệp Nhị nương quay đầu nhìn về phía Đoàn Dự, đáy mắt lóe lên tia dữ tợn.
“Nhưng tiểu oa nhi này không thể giữ lại.”
Trong lòng Đoàn Dự vang lên tiếng ‘lộp bộp’, thầm nghĩ, lúc này thật sự ứng nghiệm cái câu thiên cổ không bao giờ sai kia —— lòng hiếu kỳ hại chết miêu.
Nhạc Lão Tam vung tay nói,
“Phi! Lão tử nói một không hai, tuyệt không làm con rùa rụt cổ. Tiểu oa nhi này chỉ cần ta dùng sức cổ hắn lập tực sẽ bị bẻ gãy.”
Thấy bàn tay Nhạc Lão Tam vươn đến phía mình, Đoàn Dự mắt nhất bế tâm nhất hoành, nghĩ: Bất cứ giá nào! Mệnh cũng sẽ mất, còn muốn thể diện làm cái gì? Vì thế, cả người tiến lên hướng Diệp Nhị Nương hô lớn,
“Nương, cứu ta a!”
Diệp Nhị Nương ngẩn ra, bị một tiếng ‘nương’ kia thình lình đả kích, chờ nàng hoàn hồn lại cũng không làm chủ được bản thân mình, liền cản thân thủ của Nhạc Lão Tam.
“Ngươi làm cái gì!”. Nhạc Lão Tam thấy Diệp Nhị Nương ngăn mình lại, không khỏi chửi ầm lên.
“Ngươi không phải luôn chỉ thích trẻ sơ sinh sao? Chẳng lẽ tiểu oa nhi này ngươi cũng muốn?”
Còn chưa chờ Diệp Nhị Nương trả lời, tiềng ồn ào của hai người bọn họ đã kinh động đến rất nhiều thị vệ. Thấy Đoàn Dự bị Diệp Nhị Nương ôm vào lòng, Đoàn Chính Thuần theo sau đám người vội hô.
“Người là người phương nào, buông đứa nhỏ trong lòng ngươi ra, ta tha chết cho ngươi!”
Nhạc Lão Tam cũng không do dự, chỉ hướng đám người kia cao giọng nói,
“Ai là Đoàn Chính Thuần?”
Đoàn Chính Thuần từ trong đám người bước ra, hướng Nhạc Lão Tam chắp tay nói
“Tại hạ là Đoàn Chính Thuần, không biết …”
Còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy Nhạc Lão Tam rống to một tiếng, tay trái tìm tòi, tay phải thi triển chiêu thức, phi thân đánh tới, “Đoạn Chính Thuần, mau để lại đầu của ngươi!”
Binh khí va chạm, tiếng chém giết vang lên. Đoàn Dự bị Diệp Nhị Nương ôm vào ngực, không phải mủi đao bên trái sượt qua mặt hắn thì là chỉ khí bên phải sát tới chóp mũi hắn. Đoàn Dự kinh hồn khiếp vía, thầm cao giọng hò hét: Các ngươi đánh nhau, trước hết phải đặt ta ở nơi nào đó an toàn rồi mới bắt đầu không được sao?
Ai cũng không thể cam đoan hắn trúng một kiếm thì còn có thể viên mãn mà xuyên không tiếp hay không.
Ai biết tiếp theo hắn có thể mặc heo mặc cẩu mặc dê hay không. Theo thói quen của cuộc sống vương tử, Đoàn Dự khắc sâu cảm giác, không có chỗ nào có thể so với thiên đường nhân gian này.
Lời muốn nói lại nghẹn trong cổ họng, Đoàn Dự chỉ cảm thấy một trận thiên hôn địa ám, trợn mắt nhìn lên, chính mình đang bị Diệp Nhị Nương ôm vào lòng, che chắn trước ngực. Đối diện, Mộ Dung Phục không biết từ chỗ nào chui ra, đang giao đấu cùng Diệp Nhị Nương.
Màn đêm buông xuống, chỉ thấy thân hình Diệp Nhị Nương uyển chuyển quỷ mị, thấy Mộ Dung Phục trì phiến đánh tới, không lui về phía sau cũng không ngăn cản, chỉ đem Đoàn Dự chắn ở phía trước, chưởng gió vừa định phát ra lập tức thu về.
Mộ Dung Phục thấy nàng dùng Đoàn Dự làm tấm khiên, phiến quạt trong tay nhanh như điện từ bên phải đánh qua, đợi nàng di chuyển người trong lòng, tay trái y đã xuất chiêu đánh vào huyệt Thiên Trung nơi ngực nàng. Diệp Nhị Nương lùi lại mấy bước, một tay ôm lấy Đoàn Dự, một tay chưởng lên bả vai Mộ Dung Phục, đem y bức lui, lấy thời gian đến gần Nhạc Lão Tam thì thầm.
“Trước mắt người đông thế mạnh, không nên dụng lực, chúng ta đi!”. Nói xong, ôm Đoàn Dự phi thân bay ra phía bên ngoài.
Đoàn Dự chỉ kịp nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kinh hô của Đoàn Chính Thuần và Đao Bạch Phượng, cả người đã bị mang đi.
Mộ Dung Phục tung người bay theo hướng Diệp Nhị nương và Nhạc Lão Tam chạy trốn, thân hình tuy ở xa, nhưng lời nói lại như sát bên tai:
“Đoàn vương gia, sau khi tại hạ cứu lệnh công tử, sẽ mang hắn đến Yến Tử Oa chờ vương gia đại giá quang lâm.”
Đao Bạch Phượng mắt thấy Đoàn Dự bị bắt đi, nhất thời cơn tức không chỗ phát tiết, phản thủ một quyền đánh lên người Đoàn Chính Thuần, cả giận nói: “Không mang được Dự Nhi trở về, ngươi cũng đừng mong ở lại đây!”