Đoàn Sủng Tiểu Tác Tinh Trọng Sinh Thành Mãn Cấp Đại Lão

Chương 13

Edit: Nibbles

Truyện được edit tại truyenwiki1.com trinhanhquynh0902!

Những thứ khác, cô đều không có hứng thú, bất quá nhìn đến một khối ngọc to bằng bàn tay, chưa được mài qua, cô nhịn không được nhìn đến lần thứ hai.

Cuối cùng cô cố ý lấy nó ra, đặt ở trong tay.

"Sao khối ngọc thạch chưa được mài qua lại được đặt ở đây? So sánh với nhưng thứ khác, nó cũng quá xấu đi? Muội cố ý đem nó lấy ra làm gì?" Tiêu Thiển Ngữ mở miệng hỏi.

Tô Ngôn Sơ vuốt ve ngọc thạch trong tay một chút, cười cười nói: "Muội vừa vặn muốn dùng nó để điêu khắc một cái đồ vật."

Nhớ tới người nào đó cho cô một khối ngọc bội khắc chữ "Hàn", cô liền cảm thấy bản thân hẳn là nên điêu khắc một khối ngọc bội có chữ "Ngôn" hoặc là "Sơ" cho hắn, coi như là quà đáp lễ muộn.


"Biểu muội còn biết trạm khắc ngọc thạch? Thật lợi hại, biểu muội sau khi làm xong, nhớ cho ta xem." Tiêu Thiển Ngữ vẻ mặt kinh ngạc.

"Xem tình huống đi." Tô Ngôn Sơ cười cười, lại không có hứa hẹn gì trước.

Rốt cuộc điêu khắc xong muốn tặng cho người nào đó, cô không nhất định không biết xấu hổ khoe cho những người khác xem.

Tiêu Thiển Ngữ lại nhận định rằng cô đáp ứng rồi: "Liền quyết định như vậy."

Đêm đó, Tiêu Thiển Ngữ cùng cha mẹ ở Tô gia ăn cơm xong, sau đó được mấy người Tô gia đưa đến cửa, mới rời đi.

Sau khi nhìn theo Tiêu Thiển Ngữ cùng cha mẹ rời đi, Tô Ngôn Sơ hướng tới Tô Thịnh Niên mở miệng nói: "Phụ thân, ta tính toán sẽ đi một chuyến nữa đến núi Hoành Sơn."

"Có quan hệ đến chuyện con mất đi kí ức?" Tô Thịnh Niên nhàn nhạt hỏi.

Hắn tất nhiên biết việc con gái nhà mình hai năm trước bị mất trí nhớ.


Tô Ngôn Sơ gật gật đầu: "Đúng vậy, con muốn đi tìm lại kí ức của con."

Tô Thịnh Niên nghe xong, có chút kinh ngạc.

Trước kia hắn cũng hỏi qua Tô Ngôn Sơ, có nghĩ đến việc tìm lại ký ức đã mất không. Bất quá cô đều cự tuyệt. Tự nhiên lại có việc gì mà bỗng nhiên muốn đi đây?

Tô Hữu An đứng ở một bên cũng có chút tò mò.

So với hai người, một người đang nghi hoặc, một người thì tò mò, Tô Yên Nhiên lại có chút hoảng loạn.

Khi Tô Ngôn Sơ còn chưa có bị mất trí nhớ là cái dạng gì, cô ta rất rõ ràng.

Khi đó Tô Ngôn Sơ cao cao tại thượng, tuy rằng cái gì cũng đều không tranh, cái gì cũng không đoạt, nhưng là phảng phất người nào cũng đều làm nền cho cô, mọi chuyện đều ở trong dự kiến của cô.

Tô Ngôn Sơ khi đó, trong tình huống bình thường, sắc mặt không có chút vui buồn nào lộ ra ngoài, cho người ta một loại cảm giác sâu không thấy đáy.


Đáng sợ nhất chính là, bất kể cô ta làm động tác nhỏ có bao nhiêu bí ẩn, chỉ cần Tô Ngôn Sơ quét liếc mắt một cái, cô ta liền có một loại cảm giác bị lộ nguyên hình.

Cô ta luôn cho rằng, bản thân sẽ vĩnh viễn bị Tô Ngôn Sơ cản trở.

Thẳng đến hai năm trước, Tô Ngôn Sơ từ núi Hoành Sơn trở về, mất đi gần như toàn bộ ký ức.

Cô ta mới có cơ hội.

Cho nên, cô ta tuyệt đối không thể để Tô Ngôn Sơ khôi phục ký ức, tuyệt đối không thể!

"Tỷ tỷ, về chuyện mất trí nhớ, chúng ta trước kia không phải đã nói qua sao? Chỉ cần người quan trọng nhất đều nhớ rõ, hơn nữa mọi người đều vui vẻ mà sinh hoạt ở bên nhau, còn không phải là việc tốt nhất sao? Ký ức quá khứ, nghĩ không ra thì thôi, không cần cưỡng cầu." Tô Yên Nhiên thập phần ôn nhu mà mở miệng, muốn Tô Ngôn Sơ từ bỏ ý định đi núi Hoành Sơn.
Tô Hữu An nghe xong, cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, muội còn nhớ rõ chúng ta, cả nhà chúng ta cùng nhau vui vẻ, muội không cần rối rắm với ký ức ở quá khứ."

Tô Ngôn Sơ nhàn nhạt mà nhìn lướt qua hai người: "Ta chỉ là nói cho phụ thân một tiếng, không hỏi ý kiến các ngươi, rõ chưa?"

Tô Yên Nhiên gắt gao cau mày, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói cái gì.

Tô Hữu An lập tức quay về phía Tô Thịnh Niên: "Phụ thân, người xem muội ấy, càng ngày càng...... Không đem con để ở trong mắt, đã hoàn toàn không coi con là tứ ca của muội ấy...... Người cũng không quản sao!"

Tô Thịnh Niên gật gật đầu: "Đã nhìn ra, bất quá ngươi cũng không thể trách nó, nhìn ngươi càng ngày càng có bộ dáng ngu xuẩn, ta cũng không nghĩ sẽ thừa nhận ngươi là nhi tử của ta, xin lỗi ha......"

Tô Hữu An:......
Mẹ nó, đây là cha ruột sao?

"Phụt ——" Tô Ngôn Sơ nghe xong cha ruột ghét bỏ con trai, nhịn không được nở nụ cười.

Cô cùng Tô Thịnh Niên trao đổi một cái ánh mắt, bỗng nhiên có một loại cảm giác tri kỷ gặp nhau.

Tô Hữu An bị lão cha nói như vậy, vốn dĩ thập phần tức giận, tính toán phủi tay rời đi. Bất quá nhìn đến muội muội nhà mình cười đến run rẩy cả người, nụ cười tươi kia như thể làm cho thế gian mất hết sắc màu, hắn ngơ ngẩn, cười tươi như vậy, hắn thật lâu đều không có nhìn thấ.

Cho nên tất cả buồn bực trong lòng hắn đều biến mất.

Dù sao gần đây thời điểm hắn dù là là đối mặt với muội muội, vẫn là đối mặt lão cha, thậm chí đối mặt Tiêu Thiển Ngữ, đều thực ngốc, bị nói xuẩn thì cứ nói xuẩn đi, có thể làm muội muội cười thì tốt rồi.
Cho nên, hắn trừng mắt liếc nhìn lão cha một cái: "Kể cả ngu xuẩn, không phải cũng là cha sinh sao? Có thể trách ta? Có thể trách mẹ ta? Đều không thể, cuối cùng còn không phải hẳn là trách cha!"

Tô Thịnh Niên khóe miệng giật giạt, thế mà thật ra lại không ngu.

Tô Thịnh Niên ở trên đầu nhi tử nhà mình đập một chưởng, nói một câu không lớn không nhỏ, liền nhìn về phía Tô Ngôn Sơ nói: "Con nếu là cảm thấy đi núi Hoành Sơn là quan trọng, vậy liền đi một chuyến. Quyết định khi nào xuất phát sao?"

"Năm ngày sau." Tô Ngôn Sơ đáp lại một câu.

Tô Thịnh Niên im lặng, hắn xem như rõ ràng, con gái ngoan là thật sự đã quyết định tốt, cùng bọn họ nói chuyện này, cũng chỉ là thông báo một chút mà thôi.

So với nữ nhi ngoan ngoãn lúc trước không giống nhau, nhưng lại gióng với con gái ngoan hai năm trước trước khi mất trí nhớ.
Hắn đột nhiên có một chút chờ mong.

"Cần phụ thân phái cho con một đội ám vệ sao? Hay là mang theo thị vệ bên người mà ta cho con chọn trước đó, con còn chưa có đi chọn đâu, muốn hay không chọn, hay cùng mang đi?"

"Không cần." Tô Ngôn Sơ lắc đầu.

Cô cảm thấy, có Vân Bắc Hàn ở, sẽ không có việc gì.

Nhưng nếu có thị vệ bên người cùng cô đi, dựa theo tính tình Vân Bắc Hàn, thị vệ bên người này không nhất định có thể sống trở về.

"Muội muội, muội để ta đi theo muội đi. Tuy rằng ta biết muội hiện tại không muốn nhận người ca ca này, nhưng ta muốn bảo hộ muội." Tô Hữu An mở miệng nói.

Ánh mắt Tô Ngôn Sơ đảo qua Tô Hữu An cùng Tô Yên Nhiên, nhìn đến Tô Yên Nhiên sau khi Tô Hữu An đưa ra ý muốn cùng cô đi, ánh mắt lập loè.

Cô biết nếu cô đáp ứng Tô Hữu An rồ, Tô Yên Nhiên khẳng định cũng sẽ nhân cơ hội đưa ra yêu cầu cùng đi.
Cô có khuynh hướng muốn đem Tô Yên Nhiên đặt ở trước mặt nhìn chằm chằm, cũng còn tốt hơn là để cô ta ở nơi khác làm bậy.

Cho nên, cô gật gật đầu: "Vậy cùng đi thôi!"

Nghe được muội muội nhà mình đồng ý rồi, Tô Hữu An thập phần vui vẻ: "Ta đây trở về thu thập một chút!"

Nói xong, liền chạy vội rời đi.

Tô Thịnh Niên lắc đầu: "Quả nhiên rất ngu, lại không phải lập tức xuất phát, liền trở về thu thập?"

Tô Ngôn Sơ cười cười, không nói gì, cô đang đợi Tô Yên Nhiên mở miệng.

Quả nhiên, Tô Yên Nhiên do dự trong chốc lát, liền mở miệng nói: "Tỷ tỷ, đường xá xa xôi, muội cũng không yên tâm để tỷ một mình, tỷ để muội cũng đi theo tỷ đi, có thể bầu bạn cùng tỷ, cũng có thể chiếu cố tỷ!"

Tô Yên Nhiên cảm thấy, bản thân đi theo, đến lúc đó tìm cơ hội ngăn cản Tô Ngôn Sơ khôi phục ký ức thì tốt rồi.
Nếu có thể nhân cơ hội đoạt huyết mạch Chân Phượng của cô ta, vậy càng tốt.

Tô Ngôn Sơ chờ chính là một câu này của cô ta, cho nên nhàn nhạt mở miệng: "Nếu muốn, liền cùng đi thôi."

-------

22:24, 1/7/2022, hôm nay xong khá sớm hehe

Bình Luận (0)
Comment