Đoàn Sủng Tiểu Tác Tinh Trọng Sinh Thành Mãn Cấp Đại Lão

Chương 15

Edit: Nibbles

Truyện được edit tại truyenwiki1.com trinhanhquynh0902!

Hôm nay Tô Ngôn Sơ có một câu nói đúng.

Nếu Tô Ngôn Sơ thật sự khôi phục ký ức, vậy thì một tên như hắn, một hoàng tử không được sủng ái, lại không có mẫu tộc dựa vào, thì kể cả xuất hiện ở trước mặt cô cũng không xứng.

Nếu người mang huyết mạch Chân Phượng là Tô Yên Nhiên, vậy thì liền không giống nhau.

Bọn họ đã có quan hệ da thịt, Tô Yên Nhiên khẳng định sẽ đứng ở phía hắn.

Cho dù cuối cùng Tô gia phát hiện ra cái manh mối gì, thì chỉ bằng huyết mạch Chân Phượng, Tô Yên Nhiên cũng có thể gia nhập một gia tộc khác, gia tộc khác che chở, đồng thời ít nhất sẽ mang đến cho hắn một cái gia tộc có thế lực.

Cho nên, nếu không thể ngăn cản Tô Ngôn Sơ khôi phục ký ức, hắn vẫn là muốn liều chết thử một lần, trước tiên cướp lấy huyết mạch Chân Phượng của cô ta.


"Thiên Trọng ca ca, cảm ơn huynh đã giúp đỡ muội đến như vậy, nếu là có thể thành công, muội nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp huynh cướp lấy ngôi vị hoàng đế." Tô Yên Nhiên nhìn Vân Thiên Trọng, có chút cảm động mà nói.

Vân Thiên Trọng muốn chính là những lời này của cô ta, cho nên cười nói: "Đồ ngốc, muội muốn, ta tự nhiên sẽ dùng hết toàn lực giúp muội có được."

"Thiên Trọng ca ca, ngươi thật tốt." Tô Yên Nhiên trên giường ngồi xuống, lôi kéo tay Vân Thiên Trọng, kích động mà mở miệng nói.

-

Tô Ngôn Sơ không biết quỷ kế của hai người này, sau khi cô trở lại sân của mình, liền phân phó Thanh Thanh cho người đi tìm một tên thợ điêu khắc ngọc thạch tới để khắc ngọc cho cô.

Từ ngày hôm đó liền bắt đầu học tập, liên tiếp học ba ngày, cô mới rốt cuộc hoàn toàn học xong những điều cần chú ý để điêu khắc ngọc thạch.


Cho nên, cô liền bắt đầu điêu khắc khối ngọc thạch mà cô lấy về kia.

Cô đã vẽ phác thảo xong, ở mặt trước cô tính toán điêu khắc một con Chu Tước, mặt sau điêu khắc một chữ "Ngôn".

Cùng với cái mà Vân Bắc Hàn cho cô, chính diện là hình rồng, mặt trái là chữ "Hàn", vừa hay giống một cặp.

Còn có thể khắc ra từ "Hàn" này, phỏng chừng có thể khiến cho người khác lạnh chết.

Tạo hình ngọc bội không phải một việc đơn giản, liên tiếp hai ngày, Tô Ngôn Sơ trừ bỏ ăn cơm ngủ, đều chăm chỉ làm, nhưng thẳng đến lúc trước khi xuất phát, cũng chỉ miễn cưỡng hoàn thành hai phần ba.

Ngày chuẩn bị xuất phát đi núi Hoành Sơn, Vân Bắc Hàn theo lời tới đón cô.

Sau khi nhìn thấy Vân Bắc Hàn, Tô Yên Nhiên với người vừa mới quyết định theo chân bọn họ cùng nhau xuất phát - Vân Thiên Trọng, đều ngây ngẩn cả người.


Bọn họ không biết Vân Bắc Hàn cũng cùng đi, Vân Bắc Hàn là người nào? Có hắn ở đó, bọn họ có khả năng động đến một sợi tóc của Tô Ngôn Sơ sao?

Cho nên hai người không hẹn mà cùng có ý nghĩ bỏ cuộc.

"Nha, Trọng vương điện hạ mấy ngày trước bị thương cũng không nhẹ, nhanh như vậy thì tốt rồi?" Tô Ngôn Sơ nhìn lướt qua Vân Thiên Trọng, nhàn nhạt cười mở miệng nói.

"Đã tốt rồi." Vân Thiên Trọng giờ phút này trong lòng phiền loạn, chỉ có thể lung tung đáp lại một câu.

Bởi vì Vân Bắc Hàn xuất hiện, hắn xác thật không nghĩ cùng đi.

Chỉ là hắn mấy ngày nay đã dùng rất nhiều đan dược quý hiếm khó cầu, mới có thể ngắn ngủn trong vòng vài ngày đem những thương đó đều trị đến miễn cưỡng tốt lên.

Nếu là lúc này từ bỏ, những đan dược đó không phải uổng phí?
"Xem bộ dáng này của Trọng vương, là tính toán cùng đi với chúng tôi?" Tô Ngôn Sơ lại lần nữa hỏi một câu.

Vân Thiên Trọng nhất thời do dự, không biết hẳn là trả lời như thế nào.

Liền ở thời điểm hắn do dự, Vân Bắc Hàn đứng ở trước mặt hắn, rút ra trường kiếm.

Vân Bắc Hàn nhìn Vân Thiên Trọng, như là xem một cái người chết giống nhau, lạnh nhạt lạnh lẽo.

Những người ở đó đều kinh sợ, Hàn Vương đây có phải là đối với Vân Thiên Trọng động thủ?

"Vân Bắc Hàn." Tô Ngôn Sơ vội vàng bắt lấy tay Vân Bắc Hàn, "Đi thôi, chúng ta xuất phát đi."

Cô không nghi ngờ chút nào, nếu là đến cản muộn một bước, chỉ sợ Vân Bắc Hàn liền đâm Vân Thiên Trọng một nhát.

Tô Ngôn Sơ nói, nhưng không chờ hắn đáp lời, liền đem người túm lên xe ngựa.

Sau khi tiến vào bên trong xe, Vân Bắc Hàn để trường kiếm sang một bên, ấn Tô Ngôn Sơ ngồi xuống trường kỷ*, cầm lấy dây cột tóc ở bên hông, đem tay cô hai tay bắt chéo sau lưng, trói lên.
*chiếc giường nhỏ dài trên xe ngựa í

"Ngươi đang làm gì?" Cảm giác được tay mình bị trói ở phía sau, lại bị Vân Bắc Hàn ôm vào trong ngực không buông tay, Tô Ngôn Sơ thoáng nhíu mày, mở miệng hỏi.

"Nàng đã nói không nhìn hắn, nàng còn nhìn hắn! Sơ Sơ, ta rất khó chịu, ta khống chế không được!" Vân Bắc Hàn khàn khàn khắc chế mà mở miệng.

Tiếng nói của nam nhân truyền vào trong tai Tô Ngôn Sơ, cô có thể cảm nhận rõ ràng được hắn bởi vì nguyên nhân nào đó mà thống khổ khắc chế.

Cô đem linh lực tụ lại trong tay, lập tức liền đem dây cột tóc cắt đứt.

Sau cô một tay đem hắn đẩy ở trên trường kỷ, cúi người đem nam tử tuyệt sắc vây ở giữa cô với trường kỷ, cẩn thận mà nhìn ngũ quan tinh mỹ của Vân Bắc Hàn một hồi, mở miệng hỏi: "Nơi nào khó chịu?"

Vân Bắc Hàn không nói lời nào, tay nắm chặt thành nắm đấm, gắt gao cắn răng.
Khi Tô Ngôn Sơ nhìn Vân Thiên Trọng, đối với Vân Thiên Trọng cười, cùng Vân Thiên Trọng nói chuyện, hắn liền muốn gϊếŧ Vân Thiên Trọng, sau đó đem Tô Ngôn Sơ mang đi, khóa lại bằng xích sắt, làm cô vĩnh viễn tránh không thoát.

Hắn biết làm như vậy Tô Ngôn Sơ sẽ không cao hứng.

Cho nên hắn đang liều mạng khắc chế loại xúc động này.

Tô Ngôn Sơ thông qua khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, có thể cảm giác được hắn cắn chặt khớp hàm đang khắc chế cái gì. Hơn nữa cái loại trình độ cắn chặt răng này, cho cô một loại ảo giác, sẽ đem cả hàm răng đều cắn.

Cô nhìn nghiêng một lát, ma xui quỷ khiến mà hướng về phía môi mỏng của hắn đang gắt gao mím chặt mà hôn.

Nhìn cô kề sát vào, sau đó đôi môi thơm của cô dán ở trên môi mỏng của mình.

Vân Bắc Hàn nháy mắt ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời, quên mất ý nghĩ của mình, quên hết những đồ vật và người khác.
Chỉ có cảm giác đôi môi mềm ấm của cô, đụng vào hắn, gợi lên cảm giác tê dại, mềm mại.

Cảm giác tê dại kia nhanh chóng lan ra, nháy mắt liền xoa dịu cơn giận của hắn, phảng phất giống một ánh mặt trời, xua tan hết những âm u.

Hắn ngơ ngẩn mà nhìn cô, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Tô Ngôn Sơ hôn một hồi, rời đi môi hắn, lại nhìn hắn, quả nhiên đã không còn cảm giác đang cắn răng nhẫn nại.

Hiện tại trong đôi mắt Vân Bắc Hàn có một tia mờ mịt, làn da trắng như bệnh kia nhiễm một tia như có như không huyết sắc, môi mỏng cũng có chút sưng đỏ.

Tô Ngôn Sơ sờ sờ chính mình môi, cảm nhận dư vị còn sót lại, có vẻ cũng không tồi.

Cô nghĩ, mở miệng hỏi Vân Bắc Hàn: "Còn khó chịu sao?"

Vân Bắc Hàn đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.
Tô Ngôn Sơ:......

Này lại là lắc đầu, lại là gật đầu, cho nên rốt cuộc là khó chịu vẫn là không khó chịu?

Vân Bắc Hàn nhìn chằm chằm môi cô, không nói gì.

Loại khó chịu lúc trước, đã không còn, nhưng là hắn hiện tại rất muốn đè cô xuống, lại hôn lên môi cô.

Cũng rất khó chịu.

Bất quá, ở trong mắt Tô Ngôn Sơ, bộ dáng hiện tại của hắn, so vừa rồi cũng khá hơn nhiều.

Cho nên, cô hướng tới người kéo xe ở bên ngoài mà nói: "Xuất phát đi."

Xe ngựa lúc này mới bắt đầu chậm rãi khởi hành.

Tô Ngôn Sơ ngồi trở lại một bên, nhặt lên cái dây cột tóc bị cô làm đứt, phát hiện kia chính là dây cột tóc nổi tiếng của Dương Đoạn Linh Tú, một đáng giá ngàn vàng, thật đáng tiếc.

Vân Bắc Hàn nhìn cô đang nhìn chằm chằm cái dây cột tóc kia, sắc mặt khẽ đổi.

Đó là đồ hắn dùng để trói cô, hắn nhất thời không có khắc chế, thế mà lại làm ra sự tình như vậy, cô sẽ nổi giận với hắn sao? Có thể hay không chán ghét hắn?
"Thật xin lỗi! Ta sai rồi, đừng nóng giận, tha thứ cho ta một lần, được không?" Vân Bắc Hàn nói một câu, kề sát vào cô, đầu đặt lên vai cô, thân mật cọ một chút, tiếng nói ra cũng thật sự nhẹ, rất ôn nhu, rất thấp.

---------

Vote để mình có động lực nào mọi người ơi!!!!!

21:40 9/1/2022

Bình Luận (0)
Comment