Nước mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ, đi kèm với đó là sấm chớp làm nhòe đi tầm nhìn. Đợi đến khi Ngũ Hạ Cửu nhìn phía dưới cây một lần nữa, quả nhiên cỗ thi thể thắt cổ mà chết như ảo giác trước đó lại biến mất tăm. Chuyện này khiến người ta khó lòng mà xác định được rốt cuộc có phải là ảo giác hay không.
Đầu ngón tay của Ngũ Hạ Cửu không khỏi tiếp xúc với bức tường bên cạnh cửa sổ, bên dưới bụng ngón tay là những dấu vết lồi lõm.
Cậu lấy đèn pin cầm tay để soi, một vài vết rạch lung ta lung tung lập tức lọt vào tầm mắt. Những vết rạch ấy như thể do một người nào đó đã từng ở đây, ôm một nỗi oán hận cùng cực mà khắc lên, mỗi một nét đều dữ tợn và tanh mùi máu.
Có lẽ những vết tích màu nâu đen ấy chính là máu…
Ngũ Hạ Cửu đang định tiến thêm một bước nghiên cứu thì bên ngoài bỗng vang lên những tiếng kêu kinh sợ, là tiếng của A Kính.
Tiếng kêu ở không gần, dường như tận đầu bên kia của hành lang.
Tiếp đó, Ngũ Hạ Cửu và những người khác cùng chạy về nơi phát ra tiếng hét.
Đợi đến khi bọn cậu đuổi tới thì trông thấy Hải Tử đã hôn mê và ngã lăn trên mặt đất, còn A Kính thì mặt mày khϊếp sợ, té nhào bên cạnh Hải Tử.
Còn chiếc máy quay phim mà Hải Tử nắm trong tay đã bị ném vào bên trong một căn phòng.
Mở máy quay phim ra thì thấy vẫn đang trong trạng thái ghi hình.
“Chuyện gì thế?” Thời Thương Tả hỏi.
Cơ thể của A Kính khẽ run lên, … hoàn hồn, vẻ mặt sững sờ e sợ, run run giơ ngón tay chỉ về căn phòng ở bên trong góc tối trên hành lang, nói:
“Có… có ma.”
A Kính vừa dứt lời thì bỗng “uỳnh uỳnh” một tiếng, một tia chớp cực mạnh xợt qua bầu trời, đồng thời chiếu sáng căn phòng nằm ở nơi lạnh lẽo tĩnh mịch tận cùng hành lang kia.
Một cái giường bệnh cũ kĩ, rách nát thoáng hơi lạnh, máy móc đổ rạp tán loạn, mặt đất bẩn thỉu vô cùng, khắp tường chăng đầy dây điện cuốn vào nhau…
Tia chớp xoẹt lên kia khiến mọi người chỉ nhìn thoáng qua được, song cũng khiến lòng người ta sợ hãi.
Căn phòng một lần nữa rơi vào bóng tối, tất thảy mọi người lúc bấy giờ mới hoàn hồn trở lại. Tiếp đó, Thời Thương Tả và Đường Khô bèn lấy đèn pin cầm tay chiếu vào trong phòng.
Ánh sáng vàng sậm của đèn pin cầm tay giao thoa nhau, cảnh tượng bên trong căn phòng lại xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Anh à, đây… đây là phòng bệnh sao? Hay là phòng phẫu thuật?”
Tạ Phán chau mày, chần chờ hỏi.
Tại sao một căn biệt thự trong làng du lịch lại xuất hiện kiểu phòng như vậy?
Những người khách cũng thấy vô cùng thắc mắc.
Chỉ có hai người Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả là tỏ tường.
Mà Ngũ Hạ Cửu còn chưa kịp nói thông tin bổ sung ở Xa Hạ Thế Giới cho Phương Tử.
Đúng rồi, trừ hai người bọn cậu biết được tiền thân của biệt thự làng du lịch này chính là một viện điều dưỡng ra thì có lẽ khi ấy, Trần Cát cũng biết.
Nhắc đến Trần Cát mới nhớ, anh ta đâu mất rồi?
Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, cậu thầm lặng liếc nhìn những người xung quanh. Không thấy Trần Cát, hình như anh ta không chạy đến tận cùng hành lang với mọi người.
Thế nhưng không ở đây thì Trần Cát ở đâu cho được?
Lúc này, Lư Tượng bỗng lên tiếng:
“Phòng vật lí trị liệu…”
Giọng nói của anh ta khàn khàn, lúc bật ra mấy chữ ấy nghe có hơi kì lạ.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi liếc nhìn Lư Tượng, hành khách mới này có dáng người to lớn, có thể trông thấy những vết sẹo bỏng trên những phần da bị lộ ra ngoài của anh ta, nhất là nửa bên phải gương mặt, lông mày với sườn mặt anh ta đã bị cháy mất một phần.
Song điều may mắn là con mắt bên phải của anh ta vẫn hoàn hảo, cũng không bị mù.
Có thể nhận thấy anh ta là người có tính cách trầm lặng, cảm giác tồn tại vô cùng thấp. Từ sau khi vào rừng đến hiện tại, gần như không thấy anh ta nói chuyện.
Lúc này anh ta lại đột nhiên lên tiếng, chuyện này không khỏi khiến những người khác phải nhìn anh ta.
Trường Lâm cau mày: “Phòng vật lí trị liệu là sao? Vật lí trị liệu?”
Lư Tượng nói câu ấy nhưng hình như anh ta không có ý định giải thích ý nghĩa của nó.
Đường Khô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đống máy móc bày biện trong phòng, lúc này anh ta mới mở miệng nói:
“Kích điện, đánh roi, dìm nước, đông lạnh hoặc là làm nóng, mấy cái này chính là vật lí trị liệu.”
“Cái kia là máy kích điện, nối tiếp với giường bệnh, trên tường có roi da và gậy.”
Đường Khô nói tới đâu là đèn pin trong tay anh ta di chuyển tới đó.
Đúng thật là có những thứ đồ ấy.
Song máy kích điện còn có tác dụng kíƈɦ ŧɦíƈɦ cơ thể con người, giúp con người khôi phục lại ý thức.
Còn roi da với gậy thì để làm gì?
Những thứ này xuất hiện tại một căn phòng có giường bệnh… cảm giác sai trái vô cùng.
“Cơ… cơ mà đây chính là làng du lịch Ban Mai mà?” Trường Lâm nói.
“Trước khi làng du lịch Ban Mai được xây dựng, có thể đây là một nơi khác, bằng không cậu tưởng mấy cái bia mộ kia là để làm gì.” Phương Tử nói.
Cậu ấy nói xong thì nhìn về phía A Kính, vẫy tay với cái người vẫn đang ngồi trên mặt đất ấy.
Phương Tử bước qua và ngồi xổm xuống đối điện với A Kính, cậu ấy hỏi:
“Nè, chẳng phải cậu bảo căn phòng này có ma sao, ban nãy cậu với bạn của cậu đã nhìn thấy những gì?”
“Tại sao bạn cậu lại bị ngất?”
A Kính nuốt mạnh một ngụm nước bọt, cậu ta chẳng dám nhìn căn phòng kia nữa, lắp ba lắp bắp nói:
“Là… là máy qua của Hải Tử… Hải Tử với tôi đã bước vào căn phòng đó.”
“Trước đó, chúng tôi rất rò mò tại sao trong phòng lại có mấy thứ đồ kia, bèn… bèn…”
Hai người họ đi từ tầng một lên đây, ghi hình đến tận căn phòng ở cuối hành lang này.
A Kính với Hải Tử đều không muốn những người khác xuất hiện trong ống kính nên bọn họ đã đi nhanh hơn.
Khi những người còn lại còn ở chỗ khác thì bọn họ đã tới được cuối hành lang, phát hiện ra căn phòng rồi sinh lòng hiếu kì và bước vào.
Lúc ấy, Hải Tử hãy còn hưng phấn, cậu ta giơ máy quay, sau khi vào phòng thì nói với A Kính:
“Nhìn xem hai chúng ta phát hiện ra được gì này, tại sao trong biệt thự làng du lịch lại có căn phòng nom như phòng phẫu thuật của bệnh viện vậy nhỉ?”
“Cái máy to đùng này là gì?”
Ống kính máy quay của Hải Tử ngắm chuẩn cỗ máy trên mặt đất, cậu ta lấy nét, ghi lại hết thảy.
Mặt đất trong căn phòng chưa được dọn dẹp, toàn là bùn.
Hình như cái máy từng bị gì đó đập phải, bên trên nó không chỉ dính bùn đất mà còn có một vài chỗ bị hư hỏng nghiêm trọng.
Hải Tử không nhịn được vươn tay sờ.
Khi bàn tay cậu ta chạm vào chiếc mát, cậu ta nhìn được bên trong ống kính máy quay, bỗng có một cái tay trắng bệch vươn ra và phủ ngay bên cạnh bàn tay đang sờ trên chiếc máy của cậu ta.
Lúc ấy, Hải Tử chẳng nghĩ gì nhiều, cậu ta chỉ cho rằng A Kính cũng vươn tay sờ chiếc máy.
Cậu ta còn bật cười và nói một câu: “A Kính, tay mày trắng thật đấy.”
Nơi này quá tối, khiến tay người ta trắng hơn gấp mấy lần.
“Hả?”
A Kính không hiểu, cậu ta duỗi hai tay ra xem, trắng gì mà trắng?
Hải Tử vẫn nhìn chằm chằm cảnh tượng được máy quay ghi lại. Cậu ta lần mò chiếc máy mấy bận thì cánh tay kia cũng co rụt lại và chẳng thấy đâu nữa.
Hải Tử đứng dậy nói: “A Kính, mày có nhìn ra rốt cuộc tác dụng của cái máy này là gì không?”
“Tao thấy dây điện của cái máy này nối liền với giường bệnh, chắc là dùng để cứu người?”
A Kính đứng ngay bên cạnh Hải Tử, thế nhưng cậu ta không nghiên cứu cái máy với Hải Tử, ngược lại cậu ta đi quan sát bức tường được chiếu sáng dưới ánh đèn pin.
Cậu ta không trả lời câu hỏi của Hải Tử mà nói:
“Hải Tử, mày mau nhìn tường kìa, sao lại có roi da với gậy thế này?”
Nói xong, Hải Tử bèn chuyển ống kính máy qua qua. Khoảnh khắc cảnh quay thay đổi ấy, dường như bên góc tường phía sau chiếc máy đột nhiên lóe lên một cái bóng màu trắng.
Hải Tử bỗng sợ hết hồn, cậu ta chuyển ống kính máy quay theo bản năng, ngắm chuẩn vào góc tường.
Hải Tử lẩm bẩm: “Thứ gì vậy…”
“Thứ gì là thứ gì?”
Thấy máy quay vẫn chưa quay qua, mà sắc mặt Hải Tử cũng thay đổi, A Kính bèn chiếu đèn pin tới góc tường, chỗ mà máy quay đang ghi hình.
A Kính lấy làm lạ, nói: “Có cái gì đâu?”
“Nhưng mà… tao…”
Hình như tao thấy có một bóng người co rúc bên góc tường trong ống kính.
Bàn tay cầm máy quay của Hải Tử hơi đổ mồ hôi, cậu ta đổi qua tay khác cầm, tay kia thì cọ cọ lên quần.
Ống kính máy quay lại dịch chuyển lần nữa, đúng thật là góc tường không có cái bóng trắng nào cả.
Dường như ban nãy chỉ là ảo giác của cậu ta mà thôi.
Hải Tử bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm, cậu ta lại chuyển ống kích khỏi góc tường trong phòng, thế nhưng trong lúc chuyển, cái bóng trắng đó lại xuất hiện.
Hơn nữa, hình như ban nãy cái bóng trắng đó cúi đầu, còn giờ nó lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
“!!!”
Hải Tử bị dọa hoàn toàn, cậu ta suýt nữa thì cầm không vững máy quay, chiếc máy xém chút rơi xuống. Hải Tử vội vàng đỡ lấy, cuối cũng cũng thoát khỏi cảnh máy quay chạm đất.
Thế nhưng ống kính máy quay lại chĩa về phía góc tường, nơi đó vẫn trống trơn.
Hải Tử nhắm mắt lại.
Lúc này, A Kính thấy hơi bực mình, cậu ta túm lấy tay Hải Tử, chuyển ống kính máy quay về mặt tường bên cạnh bọn họ.
A Kính nói: “Mày lề mà lề mề cái gì thế hả, suýt chút nữa làm rơi máy quay rồi đấy. Quay chỗ này đi, Hải Tử.”
Hải Tử nuốt nước bọt, ừm một tiếng.
Tim của cậu ta đập hơi nhanh, cậu ta liếc mắt nhìn cảnh tượng trong máy quay. Bản quay bình thường, roi da và gậy được treo trên tường cũ kĩ, dính đầy vết bẩn.
A Kính túm lấy Hải Tử, quay hết một lượt.
Cậu ta còn vươn tay kéo roi da và gậy, nói với Hải Tử:
“Chắc chắn căn biệt thự của làng du lịch này có bí mật gì đó. Đừng bảo căn phòng này có liên quan đến bia mộ ở bên ngoài nhé?”
“Có người đã bị phạt ở đây, liệu có phải đã từng xảy ra án mạng gϊếŧ người hay không?”
“Hải Tử, mày thấy sao?”
“Hải Tử?”
Thấy thằng bạn bên cạnh chẳng ư hử gì, A Kính bèn quay đầu gọi.
Hải Tử không nhịn được cứ liếc mãi về phía góc tường trước đó nên không để ý A Kính nói gì, cũng chẳng bận tâm đến cảnh tượng trong ống kính máy quay.
Sau khi A Kính quay đầu, cái gậy đang được ghi hình bỗng chuyển động.
Hải Tử hoàn hồn, nói: “Có… có lẽ.”
Cậu ta kéo phắt lấy cánh tay của A Kính, bảo: “A Kính, đừng nhìn nữa, hay là chúng ta ra ngoài đi đã, đợi bọn họ tới đây rồi chúng ta lại kiểm tra căn phòng này.”
“Tao cứ cảm giác căn phòng này… hơi bị quỷ dị.”
“Có một vài điều không được đúng cho lắm.”
A Kính còn tưởng Hải Tử đang nói đến giường bệnh, máy móc, roi da các thứ trong phòng.
Cậu ta gật đầu rồi định ra ngoài với Hải Tử. Có điều trước khi đi, cậu ta bảo Hải Tử ghi hình lại giường bệnh trong căn phòng.
“Mày quay lại đi đã, không thì tí nữa bọn họ đến, đông người lại cản trở đến máy quay.”
Đúng thế thật, Hải Tử gật đầu đồng ý rồi dịch chuyển ống kính qua phía giường bệnh.
Tuy nhiên, khi ống kính ngắm chuẩn giường bệnh, bên trên chiếc giường trắng lạnh lẽo bẩn thỉu ấy bỗng xuất hiện một bóng người gầy yếu đang nằm, tóc tai gần như đã rụng hết.
Chân của người này tong teo như thân cây trúc, một cánh tay đã không còn, mà cánh tay còn lại thì đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ.
Người đó mặc một bộ đồ bệnh nhân cực kì rộng, gò má hõm sâu như một bộ xương khô, đôi mắt u ám, lạnh lẽo của người đó nhìn chằm chằm vào Hải Tử, hoặc có thể nói là nhìn chằm chằm vào ống kính trong tay cậu ta.
Hải Tử còn chưa kịp sợ hãi kêu lên thì bỗng, cậu ta cảm nhận được đằng sau mình có một nguồn lực mạnh mẽ đang kéo đến, quăng cậu ta ra khỏi phòng cái “rầm”, máy quay cũng bị rớt trên mặt đất.
Cậu ta bị đụng trúng đầu rồi ngất đi.