Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng

Chương 9

Ngủ đến nửa đêm, Ngũ Hạ Cửu bị lạnh nên tỉnh dậy. Hình như tiếng mưa bên ngoài đã nhỏ đi một chút, song mưa hãy còn lớn lắm.

Cậu kéo túi ngủ, trở mình, đổi một tư thế khác.

Đống lửa chỉ còn cháy bằng chút củi cuối cùng, ngọn lửa đã nhỏ hơn rất nhiều.

Dường như những người khác vẫn đang chìm trong giấc mộng.

Xung quanh ngoài tiếng mưa, tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên, tiếng lửa cháy nho nhỏ thì tất thảy đều vô cùng tĩnh lặng.

Ấy thế nhưng Ngũ Hạ Cửu lại phát hiện, hai người Tài Ti và Trần Cát mồm bảo gác đêm lại ngủ thϊếp đi.

Đảo mắt nhìn xung quanh, ấy vậy mà chẳng thấy bóng dáng ba người Lư Tượng, Hải Tử và Tam Sương đâu.

Ngũ Hạ Cửu vuốt ve lá bùa dán bên trong túi ngủ, nó hoàn hảo không bị tổn hại gì cả. Cậu bóc lá bùa xuống, gập lại và bỏ trong túi áo, tiếp đó thì hô lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Sau khi những người còn lại thức dậy, Ngũ Hạ Cửu bất ngờ bảo:

“Có… có người biến mất rồi.”

Câu nói của cậu đã đánh vỡ bầu không khí yên lặng.

Tài Ti bừng tỉnh, ánh mắt anh ta mê mang, quay đầu nhín tứ phía:

“Ai… ai biến mất rồi?”

Ngũ Hạ Cửu ra khỏi túi ngủ, vẻ mặt cậu vô cùng kinh hoàng, cậu giơ ngón tay chỉ vào vị trí ba người.

Đúng lúc ấy, A Kính cũng tỉnh dậy.

Phát hiện Hải Tử đã mất tăm, cậu ta bèn vội vã nói:

“Hải Tử đâu mất rồi? Cậu ấy đi đâu mất rồi?”

Trần Cát đứng dậy, an ủi:

“Trước hết đừng nóng vội, có lẽ cậu ta đã đi vệ sinh…”

Mộc Tinh nghe vậy thì cười xùy, nói:

“Đi vệ sinh mà cả ba người cùng biến mất à?”

“Anh tưởng người khác cũng nhát cáy, đến đi vệ sinh cũng phải kéo người khác đi cùng sao. Hơn nữa vốn dĩ Hải Tử đang sợ hãi, sao cậu ta có thể không gọi theo bạn và một mình rời đi được.”

Câu nói này như đang ám chỉ điều gì đó.

Ngũ Hạ Cửu coi như không nghe thấy, cậu giữ im lặng, sắc mặt cũng đầy vẻ sợ hãi.

Phương Tử ngáp một cái, nói:

“Thế bọn họ đi đâu cho được?”

“Đừng bảo bọn họ bị ma bắt đi rồi nhé.”

“Cậu đừng có nói vớ vẩn.” A Kính giật mình.

Đúng lúc ấy, dường như bọn họ loáng thoáng nghe thấy có âm thanh truyền đến từ tầng hai của biệt thự làng du lịch.

Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu, những người khác cũng nhìn về phía tầng hai.

Âm thanh đó ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục vang lên, sau đó mới ngừng hẳn.

Hiện giờ ba người kia không thấy tăm hơi đâu, mà tầng hai lại có tiếng động, chẳng lẽ trên tầng hai có người? Thế nhưng nửa đêm nửa hôm bọn họ lên tầng hai để làm gì?

“Hay là… hay là chúng ta lên đó xem sao đi?” Trường Lâm do dự nói.

“Muốn đi thì cậu đi đi.”

Ngư Quy nói, cô ta lại ngồi xuống, còn kéo cả kế toán theo.

Với tình hình này thì rõ ràng tầng hai sẽ có rất nhiều nguy hiểm. Ba người mất tích kia cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ, dựa vào đâu mà bọn họ phải lên đó xem.

Nom Ngư Quy lạnh lùng, Kế Toán cũng vậy.

Trường Lâm chần chờ.

Còn A Kính lại lo lắng cho an nguy của bạn mình.

Cậu ta cắn răng, lên tiếng: “Tôi… tôi phải đi xem sao.”

Nói đoạn, A Kính cứ thế chạy lên tầng hai luôn.

Song mới chạy được một nửa thì bỗng A Kính nhớ tới con ma cậu ta trông thấy trong căn phòng trên tầng hai, trái tim cậu ta run lẩy bẩy, cậu ta nhấc chân nhưng làm thế nào cũng không bước tiếp được nữa.

Cậu ta cứ do dự mãi ở cầu thang, sắc mặt thoáng vẻ sợ sệt. Cuối cùng cậu ta quay đầu, xin người khác đi cùng cậu ta.

Thời Thương Tả nói: “Lên xem thế nào.”

Anh bước lên cầu thang cùng với Phương Tử. Tiếp đó, Đường Khô và Tạ Phán cũng theo sau, sau đó là Cá Mập với lão Ưng.

Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn Trần Cát, cậu phát hiện sắc mặt Trần Cát toát lên vẻ do dự và e sợ.

Hóa ra không phải Trần Cát không biết sợ, có lẽ khi bước vào tòa biệt thự làng du lịch này, anh ta đã được “bảo đảm”, thế nhưng sự “bảo đảm” này không thể giúp anh ta bình an vô sự một cách toàn vẹn được, do đó anh ta không dám lên tầng hai vào lúc này.

Có điều cuối cùng, Trần Cát vẫn phải nhấc chân đi lên.

Ngũ Hạ Cửu thấy vậy cũng đi theo phía sau.

Còn những người khác thì đều ở lại tầng một.

Tới tầng hai, do âm thanh trước đó quá mơ hồ, A Kính nhất thời không biết phải qua bên nào để xem xét.

“Phía Đông.” Lúc này, Thời Thương Tả nói.

Dứt lời, Thời Thương Tả dẫn đầu đi về phía đó.

A Kính do dự một lát rồi đi theo.

Dãy phòng trước mắt đều không có bóng người nào, mãi đến khi bọn họ tới cuối hành lang, tới căn phòng mà Hải Tử với A Kính đã trông thấy ma ấy.

Bước chân của Thời Thương Tả bỗng ngừng lại.

Tiếp đó, A Kính cũng bước tới. Sau khi nhìn rõ tình hình bên trong phòng, chân cậu ta bỗng mềm oặt. A Kính ngã nhào xuống mặt đất, vẻ mặt vừa sững sờ vừa sợ hãi.

“Hải… Hải Tử…”

A Kính không nhịn được run rẩy nói.

Ban đầu Ngũ Hạ Cửu đi sau Trần Cát, song càng tới gần cuối hành lang, bước chân của Trần Cát càng chậm lại. Cuối cùng, Trần Cát không tới đó, anh ta dừng lại tại chỗ, ánh mắt lấp lóe.

Ngũ Hạ Cửu băng qua Trần Cát, cậu đứng ngoài cửa căn phòng cuối hành lang kia.

Dưới ánh đèn pin, cậu liếc mắt nhìn bên trong căn phòng, hai con ngươi không khỏi trừng to. Chỉ thấy Hải Tử nằm trên giường bệnh, chết không nhắm mắt. Cơ thể của cậu ta nối liền với đường ống của cỗ máy, da dẻ cháy sém, để lại những dấu tích bị điện giật.

Nhất là phần tay chân của cậu ta bị giật cực kì nghiêm trọng nên đã khô khốc, đã thế còn hơi hơi bốc khói.

Dường như Hải Tử vừa mới ra đi.

Song bọn họ không biết Hải Tử đã lên căn phòng trên tầng hai này như thế nào, càng không biết tại sao cậu ta lại dính chặt với đường ống nối của cỗ máy.

Biệt thự làng du lịch này không có điện, cỗ mát không thể khởi động được.

Mà trước khi chết, Hải Tử còn chẳng kêu thảm được tiếng nào.

Âm thanh mà bọn họ nghe được có lẽ là tiếng giường bệnh dịch chuyển, bởi lẽ giường bệnh trong căn phòng này lại thay đổi vị trí…

Hải Tử thì chết ở đây, vậy Lư Tượng và Tam Sương đang ở đâu?

Thời Thương Tả trầm giọng nói:

“Tới phía kia xem sao.”

Phía kia chính là phía Tây của tầng hai.

Lúc này Trần Cát lại bảo:

“Thôi các cậu xuống đi, tầng hai… tầng hai nguy hiểm lắm, đừng ở lại đây nữa.”

Anh ta đứng ở nơi cách xa cửa căn phòng nhất, sắc mặt cũng rất khó coi.

Phương Tử cười, nói: “Anh có thể tự đi xuống mà.”

Trần Cát im lặng chẳng đáp lời.

Tuy nhiên đợi đến khi đi qua cầu thang, anh ta lại do dự một lúc, cuối cùng quay người xuống tầng thật. Trước khi đi anh ta còn ngó xuống dưới một tẹo.

Ai chả biết câu nói kia của anh ta chỉ là một cái cớ, chẳng qua anh ta nhát gan không dám ở lại tầng hai mà thôi.

Mấy người Thời Thương Tả đi về phía Tây của tầng hai, ánh đèn pin chiếu sáng con đường phía trước.

Rất nhanh sau đó, bọn họ đã tới gần giữa hành lang. Đột nhiên, căn phòng bên cạnh bọn họ có tiếng đánh đập vang lên.

Căn phòng này có cửa, cửa phòng khép hờ chứ không đóng chặt như phòng trên tầng ba, đẩy cũng chẳng đẩy ra được.

Song trước đó bọn họ đã kiểm tra tầng hai, trong phòng chẳng có gì cả, trống huơ trống hoắc.

Lúc này, tiếng “đánh đập” kia là sao?

Mà tiếng “đánh đập” đó qua đi thì chẳng còn một âm thanh nào khác nữa.

Thời Thương Tả lại gần, đèn pin trong tay anh chiếu lên cửa, soi sáng bóng tối phía sau khe cửa.

Tiếp đó, anh kê cửa phòng bằng một đầu của đèn pin rồi chầm chậm đẩy nó ra. “Ken két” một tiếng, cảnh tượng Tam Sương chết thảm thiết bèn hiện lên trước mắt…
Bình Luận (0)
Comment