Trên chuyến tàu trở về, Du Trạch tê liệt ngồi trên ghế dựa da màu xanh lá, đồng thời cũng ngây ngốc cười, sau một lúc lâu lại nói:
"Tôi đã hoàn thành xong mười ba trạm dừng rồi."
"Tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới."
Điều này cũng có nghĩa là sau khi anh ta trở lại hiện thực từ sảnh chờ, thì tất cả ký ức có liên quan đến đoàn tàu luân hồi sẽ bị lãng quên.
Quên tất cả mọi chuyện, và một số người.
Nhưng mà, anh ta sẽ không quên những hành khách mà anh ta đã nhận biết trong thế giới thật, chẳng hạn như Thời Thương Tả, Ngũ Hạ Cửu và những người khác, trí nhớ của anh ta sẽ được gộp lại.
Và Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả hay những hành khách chưa thể thoát khỏi đoàn tàu luân hồi, sẽ không được tiết lộ bất cứ thông tin gì có liên quan về đoàn tàu cho Du Trạch.
Du Trạch quay đầu, không thể không nói:
"Sau này mọi người phải thật cẩn thận, đừng rớt dây xích vào thời khắc quan trọng."
Ngũ Hạ Cửu gật đầu ừ một tiếng.
Đám người Ngải Vi, Khố Tạp tuy rằng đã sớm nghe nói không có hành khách nào có thể thuận lợi đi qua hết mười ba trạm.
Nhưng lúc này, khi chính mắt họ nhìn Yên Đại Tử, người xếp hạng thứ ba trong danh sách hành khách đã hoàn thành xong hết tất cả trạm.
Đi hết trạm dừng, cuộc sống sẽ được khởi đầu lại một lần nữa.
Từ này về sau sẽ không cần phải lo lắng nữa.
Ngải Vi vừa ghen tị với điều này cũng vừa hy vọng, rằng cô ta có thể đạt được cuộc sống mới.
Nghĩ đến đây, Ngải Vi cùng Khố Tạp không thể không liếc nhìn nhau.
Khố Tạp cũng không biết nói chuyện yêu đương như thế nào, chỉ biết vươn tay nắm lấy tay của Ngải Vi, ôm cô ta vào lòng.
Du Trạch lười xem hai người đang ngược đãi động vật nhỏ, nên quay đầu nhìn về phía Thời Thương Tả cùng Ngũ Hạ Cửu ở bên kia, muốn nói chuyện một chút, kết quả bên này còn ngược đãi động vật nhỏ hơn.
Vì thế, Du Trạch bĩu môi, đành chỉ biết lắc đầu, anh ta ngồi xổm ở trên ghế da xanh, nhô đầu ra ngoài nhìn về sau.
Ngồi ở phía sau chính là Khuông Tầm.
Du Trạch nói:
"Này, cậu là hành khách xếp thứ hai trong đoàn tàu luân hồi, vậy khi nào thì cậu sẽ xuống xe?
Khuông Tầm đang ôm cánh tay lười biếng mà nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa nghe vậy cũng mở một mắt nói: "Sao anh không hỏi khi nào người xếp đầu bảng xuống xe?"
Du Trạch liếc mắt nhìn Thời Thương Tả, nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ có lẽ sẽ nhanh thôi."
Đợi cho Quan chủ hoàn thành xong toàn bộ trạm dừng, Thời Thương Tả cũng phải đi theo cậu rời khỏi đoàn tàu luân hồi, nên Du Trạch đoán, có thể Thời Thương Tả muốn xuống xe khi nào thì xuống lúc ấy.
Khuông Tầm nhíu mày, liếc mắt nhìn hai cái đầu dường như đang nằm cùng nhau, xem như đã hiểu rõ mà gật đầu.
Ngay lập tức, Khuông Tầm đã trả lời Du Trạch:
"Tôi sao, đợi cho tôi kiếm đủ tiền thì tôi sẽ xuống xe."
Du Trạch: "Cậu vẫn còn thấy chưa đủ tiền?"
Khuông Tầm: "Có ai không thích được nhiều tiền hơn đâu?"
"Vậy thì cậu phải cẩn thận một chút, đừng đùa với lửa, đến lúc đó...."
Đừng để chuyện không thể xảy ra lại xảy ra.
Du Trạch chưa nói xong, Khuông Tầm đã hiểu được liền đưa tay ra làm dấu ok.
Mà bên kia, Ngải Vi cùng Khố Tạp liếc nhìn nhau, từ giữa đối thoại của Yên Đại Tử và lão K mà đưa ra một kết luận.
Người đứng nhất bảng xếp hạng đoàn tàu luân hồi cùng hành khách xếp thứ hai, thứ ba đều đang có mặt ở trên đoàn tàu này?
Là ai?
Không cần phải nghĩ nhiều, Ngải Vi lén nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh Quan chủ, anh ta trước đó đã ngụy trang thành NPC "A Tả"
Xem ra "A Tả" này có lẽ chính là Z.
Còn có người đàn ông "Khâu Triết" mà Quan chủ đã gϊếŧ chết kia.
Lúc ấy, khoảnh khắc "Khâu Triết" lấy đạo cụ ra, thật sự đã làm đám người Ngải Vi cùng Khố Tạp sợ hãi, không ngờ"Khâu Triết" này cũng là hành khách ngụy trang thành NPC.
Như vậy hành khách "Khâu Triết" này là người nào, và có hận thù gì với Quan chủ?
Ngải Vi có một số phỏng đoán trong lòng, nhưng cô ta vẫn cần quay lại sảnh chờ khởi động lại trước khi xác nhận.
Không bao lâu, đoàn tàu luân hồi đã đến trạm.
Bọn họ từ trên xe xuống, đi qua cửa kính hình vòm tiến vào đại sảnh chờ xe.
Mà lúc này, đang có không ít người tụ tập ở trước màn hình bảng xếp hạng, bàn tán điều gì đó với vẻ phấn khích hoặc ghen tị.
Trung tâm của cuộc thảo luận tất nhiên là về Du Trạch.
Và hiển nhiên còn có tên của một hành khách khác đã mất, Duke.
Tên của "Yên Đại Tử" đã biến thành màu xanh, điều này ở trong đoàn tàu luân hồi chính là đại diện cho hành khách này đã thông qua ga cuối cùng.
Chỉ cần trở về hiện thực sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Không còn lo lắng sợ hãi về Xa Hạ Thế Giới, chỉ cần hơi bất cẩn một chút thì sẽ mất mạng.
Mà danh hiệu "Duke" xếp hạng thứ tư đã biến mất, có nghĩa người đó đã chết, các thứ hạng sau đã có thể theo kịp.
Hiện tại danh hiệu "Quan chủ" đã được đưa vào vị trí thứ tư.
Mà chờ cho Du Trạch trở lại thế giới thật, thì danh hiệu "Yên Đại Tử" cũng sẽ biến mất, "Quan chủ" sẽ lại tiến thêm một bước, trở thành hạng thứ ba.
"Thật sự có người đi xong hết mười ba trạm dừng và có thể rời khỏi đoàn tàu luân hồi."
"Tôi còn nghĩ người đi được hết điểm dừng chính là Z xếp hạng thứ nhất, hoặc là lão K xếp thứ hai, thật không ngờ lại là Yên Đại Tử."
"Dù sao người ta cũng xếp hạng thứ ba, so với chúng ta lợi hại hơn nhiều."
"Quả thật, sinh mệnh mà người đó có được chắc chắn không ngắn, nhưng trước hết họ đã vượt qua tất cả các điểm dừng. "
"Tôi nghe nói hành khách xếp hạng thứ nhất và thứ hai đều đã dùng một trong những quyền hạn của vé tàu đường sắt....Thật ra thì bọn họ đã sớm có thể rời khỏi đoàn tàu luân hồi này rồi."
"Vậy vì sao lại không đi?
"Nếu là tôi, tôi còn ước trạm dừng tiếp theo chính là trạm dừng cuối cùng."
"Ai biết người ta nghĩ gì."
Bên kia thảo luận rất hăng say, đám người Ngũ Hạ Cửu cũng không có đi qua.
Bọn họ cùng bọn người Ngải Vi, Khố Tạp tạm biệt rồi tách ra, ở trong đại sảnh chờ xe đợi một lúc, rồi trở về hiện thực qua cánh cửa gỗ hình vòm.
Du Trạch hoàn toàn mất đi ký ức về chuyến đoàn tàu luân hồi, nhưng mà vẫn còn nhớ rõ bọn họ, anh ta nhớ được bọn họ là có quen biết ở trong thế giới thật, sau đó trở thành bạn bè.
Ngũ Hạ Cửu nhìn khuôn mặt nở nụ cười sáng rực của Du Trạch, anh ta thề rằng muốn tìm một người bạn gái, sau đó đã đăng ký tham gia một buổi hẹn hò ở nơi đó.
"Ha, lấy điều kiện của tôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất được chào đón ở trong sự kiện hẹn hò, và còn có thể được lòng nhiều người nhất, trở thành người đàn ông số một trong những chàng trai chưa vợ."
Du Trạch nhướn mày đắc ý nói.
Thời Thương Tả ồ một tiếng: "Với dáng vẻ râu ria xồm xoàm này của anh sao?"
Du Trạch sờ cằm của mình, đúng là có chút chán chường.
Anh ta nói: "Buổi chiều tôi phải đi tạo lại kiểu dáng, nếu không thì mọi người đi cùng tôi cho tôi lời tham khảo? Đây chính là chuyện cả đời người của tôi đó nha."
Ngũ Hạ Cửu nghe vậy không thể không nở nụ cười, nói được.
Buổi chiều, Du Trạch không chỉ làm tóc, mà còn mua quần áo mới, và trang điểm để đi tham gia hoạt động yêu đương.
Ngũ Hạ Cửu cùng Thời Thương Tả vẫn chú ý đến tin tức ở bên thủ đô.
Quý Tư Nghị nghị đột nhiên chết, nhà họ Quý đều rối loạn.
Thời điểm này chính là cơ hội tốt cho để Cố Mộ Sâm cậu của Ngũ Hạ Cửu ngư ông đắc lợi, quậy đục nước lên một chút, tốt nhất là có thể một lần gϊếŧ chết nhà họ Quý.
Về phần ông Quý, Ngũ Hạ Cửu đối với người cha này đã không có chút tình cảm nào, cậu cũng không dự định sẽ để cho ông Quý biết được về sự tồn tại của cậu.
Ngay cả Quý Tư Nghị, trước khi anh ta chết, Ngũ Hạ Cửu cũng không có cho anh ta thấy được diện mạo thật sự của mình.
Điều này cũng không quan trọng, bởi vì từ lâu trong mắt của Ngũ Hạ Cửu, Quý Tư Nghị cũng đã là một người đáng chết.
Tạ Bàn đã đi cùng bọn họ liên tiếp vào hai cái Xa Hạ Thế Giới, lúc sau sẽ khong còn đi cùng nữa.
Về chuyện này của Tạ Bàn, lúc sau Tạ Cổ Lâm còn tự mình tìm tới nói lời cảm ơn bọn họ.
Ngũ Hạ Cửu còn hai trạm dừng.
Về phần bốn người Phương Tử, Đường Vân Ti, Lộ Nam cùng Chung Nam thì Chung Nam chỉ còn lại một trạm dừng, còn ba người kia cũng giống Ngũ Hạ Cửu đều còn lại hai trạm dừng.
Cho nên bọn họ quyết định vẫn đăng ký cùng nhau ở lần kế tiếp.
Phương Tử đem cánh tay gối lên phía sau đầu, nói:
"Không ngờ đã tới đây nhanh như vậy."
Lộ Nam nói: "Đúng vậy, lần đầu tiên tôi dùng thân phận hành khách mới, trải nghiệm qua đoàn tàu luân hồi ở Xa Hạ Thế Giới, nhưng lúc này giống như chỉ mới ngày hôm qua."
Nhưng thật ra, khoảng cách lần đầu tiên đã trôi qua thật lâu.
Chỉ sau khi anh ta trở thành bạn đồng hành với Ngũ Hạ Cửu, mới có thể đi liên tiếp qua không ít trạm dừng.
Ngũ Hạ Cửu: "Lúc này mọi người nghỉ ngơi trong bao lâu?"
Đường Vân Ti: "Một tuần được không, cũng để cho Chung Nam chuẩn bị một chút."
Phương Tử: "Tôi không có ý kiến."
Chung Nam hít sâu, nói:
"Vậy trước một ngày đi vào đoàn tàu luân hồi, tôi sẽ xin với phía trên một chút, mọi người có thể đi theo tôi vào khu vực gấu trúc, xoa xoa gấu trúc một chút."
"Tất cả mọi người sẽ được hưởng chút may mắn."
Ngũ Hạ Cửu không kìm được bật cười, phúc lợi này thật không tệ nha.