Trên đường lớn ở Hoa Thành, Ngôn Phi Ly chậm rãi bước. Trong thành vẫn thật phồn hoa, người đến người đi, chỉ là ven đường khất cái và nạn dân, quần áo tả tơi khắp nơi, phố xá cũng chật chội hơn xưa nhiều.
Ngôn Phi Ly lòng trĩu nặng khi nhìn những người này, tâm tình trong tim sớm cũng nguôi ngoai.
Ngày mai bọn họ sẽ khởi hành về Tổng đà. Ngôn Phi Ly gần đây luôn cố gắng tránh mặt Bắc Đường Ngạo, với việc quay về Tổng đà thật mâu thuẫn mà lo âu.
Hôm nay uống thuốc xong, chợt muốn ra ngoài một chút. Bắc Đường Ngạo vắng mặt, dĩ nhiên không ai quản y. Thu Diệp Nguyên vội vàng chuẩn bị dược liệu, cũng chẳng nói gì, chỉ bảo y đừng gượng ép, sớm quay lại.
Hoa Thành này y cũng từng tới vài lần, thật xứng là nhất quốc chi đô, vô cùng sầm uất. Nhớ lại mười năm trước, y còn đang làm thủ lĩnh Phan quân, để tiếp tế tiếp viện quân lương, từng mang vài bộ hạ lẻn vào Hoa Thành chọn mua vật phẩm. Khi đó ở con đường đông này có một cửa hàng, chuyên kinh doang búp bê bàn a phúc (1) rất dễ thương, còn có cả bát lộng cổ (2), đủ thứ dành cho hài tử, rất nổi tiếng trong thành. Ngôn Phi Ly mang theo bộ hạ A Nam, vợ hắn đã có thai, gần đến tháng, sắp sinh. Hắn đã hoàn thành công việc ở Hoa Thành, đặc biệt xin Ngôn Phi Ly dẫn hắn tới đó mua đại a phúc, nói là để cho đứa con sắp trào đời, còn muốn vẽ bình an cát lợi.
(1) búp bê bàn a phúc: xem tại đây.
(2) bát lộng cổ: ;___; Theo mình đoán thì đây chính là cái trống của các em bé, nhỏ nhỏ, có dây ở hai bên thùng trống, rồi quay quay thì dây buộc viên tròn đập vào mặt trống ấy >.
Khi đó Ngôn Phi Ly tuổi còn trẻ, mới mười tám mười chín tuổi, theo hắn đến một cửa hàng, lượn quanh cả nửa ngày. Đối với y, việc chăm chú trái lựa phải chọn này thực có vài phần buồn cười, lại thấy mình một người độc thân lại ở đây chọn đồ chơi thực có chút xấu hổ. Sau cùng kiến nghị với A Nam, chọn một đôi một nam một nữ bàn a phúc, vô cùng khả ái. A Nam phi thường vui vẻ, còn khen y thật tinh mắt. Ngôn Phi Ly cũng thấy mừng cho hắn, sắp được làm phụ thân. Khi đó y vẫn chưa gặp Bắc Đường Ngạo, thầm nghĩ vài năm nữa mình cũng sẽ thú thê, sinh một oa oa, cũng muốn đến cửa hàng này mua vài món đồ chơi cho con.
Nghĩ tới đây, miệng Ngôn Phi Ly khẽ kéo ra, như cười cười, nhưng thần sắc lại nhiễm vẻ bi thương.
Bởi vì hắn hồi tưởng đến vợ A Nam, do khó sinh mà chết, nghe nói việc sinh đẻ mất ba ngày ba đêm mà cuối cùng cả mẹ và con đều không giữ được.
Y cũng không biết tường tận, chỉ nhớ lúc mang binh trở về gặp lại A Nam, hắn đã thay đổi hoàn toàn, khí sắc và nhãn thần đều ngơ ngác, làm chuyện gì cũng cực liều lĩnh.
Sao A Nam lại thành vậy?
Ngôn Phi Ly hồi tưởng kĩ lại, cũng không nhớ A Nam hi sinh trên chiến trường nào. Khi đó hắn cũng không hơn mình là bao. Giờ, huynh đệ xuất sinh nhập tử cùng mình không biết còn lại mấy người.
Thật là bản thân làm sao thế?
Ngôn Phi Ly cười khổ một tiếng, nhớ đến tình cảnh hai hôm trước.
…
“Chúc mừng môn chủ, chúc mừng môn chủ!” Đỗ Sinh nghe thấy tin môn chủ phu nhân có tin mừng, lập tức chúc mừng Bắc Đường Ngạo.
Bắc Đường Ngạo mỉm cười: “Đa tạ Đỗ đà chủ.”
“Môn chủ phu nhân có tin vui, đúng là đại hỉ của Thiên Môn, chẳng hay Bắc Đường môn chủ có phải trở về Tổng đà ngay hay không?”
“Bản tọa dự định ba ngày sau sẽ quay về, phiền Đỗ đà chủ chuẩn bị hộ.” Bắc Đường Ngạo gật đầu, tiện thể giao việc.
“Vâng.” Đỗ Sinh theo mệnh lệnh của Bắc Đường Ngạo, nói thêm vài câu chúc mừng nữa rồi tủm tỉm lui xuống.
“Thuộc hạ cũng chúc mừng môn chủ!” Ngôn Phi Ly hướng về Bắc Đường Ngạo bày tỏ, nở nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt.
“Ân!” Bắc Đường Ngạo lên tiếng, chân mày không che giấu vẻ vui mừng lờ mờ. Lâm Yên Yên dù sao cũng là thê tử hắn thiên nghìn vạn tuyển, giờ đã có mang, theo quy chế của Bắc Đường gia, vô luận trai gái, đã là con vợ cả thì là đứa con đầu. Bắc Đường Ngạo nghĩ tới đây, tâm trạng rất vui sướng.
“Phi Ly, mấy ngày nay chuẩn bị một chút, ba ngày sau chúng ta xuất phát.”
“Vâng.” Ngôn Phi Ly vừa mới nguội lạnh cả lòng, giờ nghĩ đến Ly nhi, lại nóng lên. Im lặng một lát rồi nói:
“Thân thể thuộc hạ đã không còn đáng ngại, môn chủ không cần để bụng, lúc này chuyện của phu nhân quan trọng. Môn chủ nếu lo lắng, thỉnh quay vể Tổng đà trước cũng được.”
“Không, Yên Yên sẽ biết tự chăm sóc.” Bắc Đường Ngạo đạm đạm nhất tiếu, nhìn hắn thật sâu.
Ngôn Phi Ly thấy thần tình của hắn, trong lòng xót xa, dường như người muốn nứt ra, máu đỏ đang ào ạt tuôn trào. Chỉ cảm thấy hiện tại, từng khắc trôi qua đều khó khăn khi đứng trước mặt hắn. Nghĩ dọc đường vẫn phải tiếp xúc, càng cảm thấy không thể chịu nổi.
Lâm Yên Yên biết tự chăm sóc mình, y thì không ư? Cho dù thân thể y không tốt, nhưng cũng là tướng quân soái lĩnh nhiều năm, lẽ nào không bằng một nữ tử?
Trong bụng không nói được tự vị này là thế nào.
Thật vất vả mới ăn xong, khuôn mặt Bắc Đường Ngạo vẫn cứ mang theo tiếu ý, rõ ràng trong lòng thật sự đang thích thú.
Bữa cơm này của Ngôn Phi Ly, không biết ngon hay không, cứ như là nhai lại. Tâm trạng vui vẻ khi được trở về Tổng đà lúc đầu giờ đã biến mất hoàn toàn, lại còn phải ép buộc bản thân bất động thanh sắc.
Trước khi Bắc Đường Ngạo rời đi, đột nhiên xoay người, chăm chú nhìn y hồi lâu, mãi đến khi y không chịu nổi nữa mới nói nhỏ:
“Phi Ly, kì thực ngươi không cần phải miễn cưỡng mình.”
Ngôn Phi Ly sửng sốt, còn chưa phản ứng lại, bóng dáng của môn chủ đã dần xa.
…
Lăng Thanh vẫn đi theo Ngôn Phi Ly, thấy vẻ mặt buồn bã của y, tinh thần hoảng hốt, thực không đành lòng. Thật vất vả suốt cả tháng, y mới có sức sống như vậy. Nhưng lúc này dường như lại đầy tâm sự như trước.
“Khoan… Công tử, cửa hàng chuyên bán búp bê mà ngài nói, ở phía trước kia đúng không?”
Thanh âm của Lăng Thanh thật đúng lúc, gọi Ngôn Phi Ly trở về với hiện tại. Bừng tỉnh ngẩng đầu, không ngờ đã tới nơi rồi.
Vào trong cửa hàng, bên trong vẫn được bày đầy bàn a phúc và nhiều món đồ chơi. Chỉ là tường gách đã cũ, vách loang lổ, rơi xuống nhiều rồi.
“Không ngờ vẫn còn.” Ngôn Phi Ly lẩm bẩm. Y vốn không mong chờ quá, rằng sẽ tìm thấy cửa hàng. Dẫu sao cũng đã mười năm, thế sự biến thiên, biết hay không còn người kinh doanh.
Trong điếm không có khách nhân, chỉ có một quản sự trẻ, nghe tiếng y, bèn đi tới cười nói: “Công tử trước kia đã từng chiếu cố nơi đây? Cửa hàng này của gia phụ đã kinh doanh được mười năm, mấy ngày trước lão nhân gia vừa qua đời, sinh ý trong điếm cũng rất tốt. Đợi hàng tồn được bán xong hết, cửa hàng này cũng sẽ bán đi. Công tử nếu để ý món hàng nào, cứ tự nhiên lựa chọn, chúng ta khả dĩ ưu đãi.”
Ngôn Phi Ly nghe hắn nói xong, lại mơ hồ nhớ lại mười năm trước, ở đây quả là có một lão nhân trên dưới năm mươi kinh doanh. Lúc đó lão nhân còn nói, mỗi vị khách nhân chọn lấy một bàn a phúc, một hài tử sẽ xuất hiện.
Ngôn Phi Ly nhìn những món đồ chơi được bày ở cửa hàng, cũng không biết nên mua cho Ly nhi cái gì.
“Công tử muốn mua cho tiểu thiếu gia hay thiên kim?”
“Ân?” Ngôn Phi Ly sửng sốt, lúng túng đáp: “Là, là nam hài tử.”
“A! Nguyên lai là tiểu thiếu gia. Bao nhiêu tuổi rồi a?” Tiểu lão bản kia một mặt vừa đem những món đồ chơi cho nam hài tử đến, lại vừa thân thiện hỏi thăm.
“Tám tháng rồi.” Ngôn Phi Ly cúi đầu.
“Yêu! Nhanh lắm đấy.” Tiểu lão bản nhiệt tình nói: “Tiểu tử nhà ta cũng được mười tháng mà đã học đi rồi, công tử ngài mua thứ này đi là vừa!” Nói rồi mang đến một vật.
Ngôn Phi Ly cầm lấy nhìn, là một tiểu bát cổ mặt xanh viền vàng, so với những tiểu cổ trên phố rất khác biệt, chế tác cực kì tinh xảo, mặt da dê khi ấn vẫn còn bọt nước, hai cổ trụy nhi theo lay động đập vào mặt cổ, phát ra âm “thùng thùng thùng” ròn tan.
Tiểu lão bản thấy dáng vẻ say sưa của y, cười nói: “Công tử, hài tử tám tháng dùng cái này chơi là hay nhất. Sau này ngài cầm cái này dụ nó, học đi sẽ rất nhanh đấy!” Nói rồi lại mang ra bốn năm mẫu mã khác, đặt trước mặt y, nhiệt tình đề cử.
Ngôn Phi Ly vừa thờ ơ nghe hắn nói, vừa cầm tiểu cổ chơi chơi.
Ly nhi mà học đi, trông thế nào nhỉ?
Trong đầu Ngôn Phi Ly tưởng tượng, bàn tay nhỏ bé mập mạp của Ly nhi vung vung vẩy vẩy, chạy về phía y, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười.