Đoạn Tình Kết

Chương 43

“Phi Ly?”

“Môn chủ?”

Cả hai đều cả kinh.

“Tại sao ngươi ở đây?”

“Tại sao ngài ở đây?”

Đồng thanh, cùng dừng lại.

“Ngươi không sao chứ?”

“Ngài có làm sao không?”

Lần thứ hai cùng nói, đều không che đậy nổi sự quan tâm dành cho nhau.

Bắc Đường Ngạo không đợi y mở miệng lần nữa, giành nói: “Ta không phải đã lệnh Lăng Chu đưa ngươi đi ư?

Tại sao ngươi lại quay lại?”

“Ta không thể để môn chủ ở lại.”

“Thiên hạ ai ngăn được ta.” Bắc Đường Ngạo kéo y, xem xét nội lực.

“Môn chủ, thương thể của ngài…” Ngôn Phi Ly nhìn vết thương chồng chéo trên người hắn, lòng đau xót.

“Ta không sao, trước tiên ly khai khỏi đây đã.” Bắc Đường Ngạo buông tay y, chớp mắt đã ra đến hành lang đen kịt.

Ngôn Phi Ly vội đưa mắt nhìn qua bên trong cánh cửa, thấy hai ba người ngổn ngang nằm đó, mơ mơ hồ hồ không rõ. Chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, phải nhanh chóng theo sau môn chủ.

Theo môn chủ qua mấy hành lang nữa, Ngôn Phi Ly cảm thấy hướng này ngược với thiết lao giam giữ mình.

“Môn chủ, đây là…”

“Là hướng tên kia đi.” Bắc Đường Ngạo vừa mới hạ một thứ lên kẻ đó. Gã là một kẻ tầm thường, lại chỉ mải mơ mộng viển vông đến Thiên Môn, căn bản không phát hiện. Ngột Kiệt vì lời hắn mà mềm lòng, mất đi cảnh giác thường ngày.

Bắc Đường Ngạo nếu đã muốn đi, tất nhiên sẽ không ở lại. Bọn chúng cho rằng những viên tán công hoàn có thể giữ được hắn ư? Thế là đợi bọn chúng rời đi, liền thi triển súc cốt chi thuật, đơn giản thoát ra. Đánh ngã vài tên đại nội thị vệ trông coi hắn, vốn không phải đối thủ, chỉ tự tìm cái chết vô nghĩa mà thôi.

Quả nhiên con đường này dần dần mở rộng, hai bên vách cũng có thêm ánh nến. Đột nhiên, Bắc Đường Ngạo kéo Phi Ly một cái, dẫn y lui lại vào một ngách nhỏ vừa đi qua.

Kiến trúc của địa lao này vốn khúc chiết chật hẹp, hành lang cũng chỉ có thể một người đi trước một người, hai người cùng đi thì hơi miễn cưỡng, huống hồ là ở ngách nhỏ.

Ngôn Phi Ly biết công lực của môn chủ hơn mình rất nhiều, chắc chắn đã nghe được động tĩnh gì đó phía trước, nên mới để môn chủ kéo mình vào ngách, cùng ở một chỗ nhỏ xíu thế này với mình.

Hai người mặt đối mặt quá gần, có ngăn cách của vải vóc nhưng vẫn cảm nhận được sự phập phồng hô hấp.

“Phi Ly, hai ngày nay bọn chúng có ngược đãi ngươi không?” Thanh âm của Bắc Đường Ngạo trầm thấp, truyền vào tai y. Hơi thở người nọ cũng lan đến lồng ngực.

Ngôn Phi Ly thoáng run rẩy, mặc dù cố gắng hết sức để trận định, nhưng vẫn không kìm được nhịp đập như trống đánh.

“Không có.”

“Nói bậy! Bọn chúng cho ngươi nuốt thuốc gì?” Bắc Đường Ngạo khẽ trách, nhưng giọng điệu lại dịu dàng như lời nỉ non với tình nhân.

Đầu Ngôn Phi Ly cúi càng thấp, không trả lời.

“Nói!” Bắc Đường Ngạo đột nhiên sát cận lại, chút nữa thì chạm đến gò má y.

Ngôn Phi Ly không còn chỗ trốn.

“Bọn chúng… Cho ta nuốt… Mê Đà Tiên.”

Bắc Đường Ngạo khẽ cau mày, siết chặt lấy hai tay y.

“Môn chủ, thương thể của ngài…” Tuy biết rằng vết thương ngoài da với môn chủ là không đáng nói, nhưng Ngôn Phi Ly vẫn không yên tâm.

“Kệ nó…” Bắc Đường Ngạo nói chưa hết câu, đôi môi đã bắt đầu di chuyển.

Ngôn Phi Ly lúng túng trong chốc lát, nhưng cũng lập tức xuôi theo hành động của hắn.

Chỉ mới gặp lại mấy canh giờ, vậy mà với Ngôn Phi Ly, thời gian dài tựa cả đời. Y không quên được cảm giác đau đớn như muốn vỡ ra khi trông thấy môn chủ trong địa lao. Cũng không quên được cảm xúc mãnh liệt khi thần trí mơ mơ màng màng. Càng không quên bọn họ sẽ phải đối mặt với những nguy cơ và gian khổ như thế nào.

Toàn bộ lo lắng, ưu phiền, đau đớn, lúc này hết thảy đều biến thành một nụ hôn sâu.

Mãi đến lúc bàn tay Bắc Đường Ngạo tự nhiên luồn vào vạt áo y, Ngôn Phi Ly mới xấu hổ bắt lấy.

“Môn chủ, ngài muốn, làm gì?” Y thở dốc.

“Đây là cái gì?” Bắc Đường Ngạo bị cự tuyệt, lấy từ trong ngực y ra một vật.

Trong góc tối u ám, Ngôn Phi Ly nhìn lại, đúng là chiếc bát lộng cổ.

Nguyên lai là hiểu lầm môn chủ. (trời ạ~ hổng có hiểu lầm đầu ạ~)

Ngôn Phi Ly thầm xấu hổ.

Với tính cách của môn chủ, chẳng lẽ ở đây, vào lúc này lại làm cái chuyện… Hành động của y thật là kì cục!

“Là ta mua cho Ly nhi…”

Bắc Đường Ngạo đã minh bạch, đem tiểu cổ cất lại vào ngực y.

“Cất đi. Con nhất định sẽ thích.” Bắc Đường Ngạo lần nữa ôm chặt lấy y.

Ngôn Phi Ly có chút khó hiểu, sao lâu như vậy không có ai xuất hiện. Nghe kĩ lại, trong hành lang tăm tối, chỉ có tiếng thở của hai người.

“Môn chủ, sao không thấy ai xuất hiện?”

“Ai cơ?” Môi Bắc Đường Ngạo vẫn cọ nhẹ lên hai gò má y, mang đến một trận tê dại.

“Cái gì?” Ngôn Phi Ly kinh ngạc.

“Bản tọa nói có người sao?” Nhãn thân Bắc Đường Ngạo tự tiếu phi tiếu. (ôi Ngạo ca =])

Ngôn Phi Ly giờ mới biết mình bị lừa. Đúng là không thể tin được, môn chủ cư nhiên chọc ghẹo y. Ngôn Phi Ly đã theo Bắc Đường Ngạo nhiều năm như thế, chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Nghĩ đến bản thân vẫn bị hắn ôm, Ngôn Phi Ly vội vàng muốn giãy ra.

“Đừng nhúc nhích.” Bắc Đường Ngạo ngăn y.

Ngôn Phi Ly cưng đờ. Hạ thân của cả hai sát gần, cảm giác đặc biệt nhạy cảm.

Ngôn Phi Ly vô cùng xấu hổ.

“Môn, môn chủ…”

“Phi Ly, ta hỏi ngươi một lần nữa, lời ngươi nói lần trước là thật tâm?”

[“Môn chủ, ngài còn nhớ đã nói gì với ta không?”]

[“Ngài từng nói, có những việc đương đoạn bất đoạn, kỳ đoạn tự loạn. Bây giờ, ta đã hiểu rồi. Ta đã hạ quyết tâm, phải cắt đứt nghiệt duyên này với ngài, từ nay về sau, sẽ không nghĩ tới nữa.”]

Ngôn Phi Ly biết hắn đang hỏi chuyện gì, trong đầu lập tức hiện ra lời nói cự tuyệt ngày ấy. Ngay lúc đó, môn chủ cũng đã hỏi y, có phải là lời thật tâm không.

Y thực sự muốn nói dối một lần nữa, lại nói rằng đó là lời nói thật. Nhưng giờ đây, ở hoàn cảnh này, y không thốt lên được tiếng nào.

“Môn chủ, hiện giờ không phải lúc, chúng ta…”

“Phi Ly, trả lời ta.” Bắc Đường Ngạo nâng cằm y, không cho y trốn tránh nữa, “Nhìn vào mắt ta, trả lời lại.”

Ngôn Phi Ly nhìn hắn, ánh mắt lúc đầu hoảng hốt dần trầm tĩnh lại, tất thảy đều không thể che giấu. Khẽ cắn môi, y cuối cùng cũng thú nhận: “Không phải… Không phải lời thật tâm.”

Khóe môi Bắc Đường Ngạo cũng nhếch lên, buông tay, ghé vào tai y: “Lời của bản tọa, cũng không phải lời thật tâm.”

Hơi thở của hắn phả vào mặt y, giọng nói không thể ẩn đi sự hứng thú. Cả người Ngôn Phi Ly run lên, trong giây lát còn chưa xuôi được ý tứ của hắn.

Bắc Đường Ngạo cũng không chờ y minh bạch, đột nhiên buông y, đi ra khỏi góc khuất.

“Lăng Chu, ra đi.”
Bình Luận (0)
Comment