Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 21

Editor: Băng ngàn năm

Nói làm liền làm. Kỷ Lâm nhanh chóng tháo dây lưng bên hông xuống, ngay trước mặt mẹ Diệp không kiêng dè chút nào lập tức cởi áo làm lộ nửa người trên, mấy khối cơ bụng xinh đẹp chỉnh tề thiếu chút nữa làm mù ánh mắt của mẹ Diệp.

Anh cầm áo khoác lên, quần cũng không kịp đổi, khom lưng ôm Hoàn Tử vào trong ngực, cầm chìa khóa xe nhanh chóng đi ra ngoài.

Mẹ Diệp bị những động tác quá nhanh của anh làm cho sững sờ đứng ở nơi đó không có phản ứng, trơ mắt nhìn Kỷ Lâm lừa cháu ngoại của mình bỏ chạy.

Ai ngờ Kỷ Lâm chạy ra mấy bước, bỗng nhiên lại hồng hộc chạy trở lại, mắt anh với Hoàn Tử nhỏ dài giống nhau như đúc nhìn chằm chằm mẹ Diệp, “Ở đâu? Diệp Chi ở đâu?”

“A… Diệp Chi… Ở..., đang ở nhà hàng Tây đối diện quảng trường, cậu......”

Lời của bà còn chưa nói hết, chỉ thấy Kỷ Lâm lại như một trận gió chạy xuống lầu, tốc độ kia… Mẹ Diệp chỉ cảm thấy thời gian như một cái nháy mắt, người đã không thấy tăm hơi đâu rồi.

Bà ngẩng đầu nhìn sang, thấy Bạch Kỳ đang há hốc miệng nhìn bà, bà phản ứng kịp thời rồi đẩy cửa chạy ra ngoài trong miệng lo lắng kêu, “Ơ kìa, Hoàn Tử, huấn luyện viên Kỷ. Các người đi làm cái gì? Chi Chi là đi hẹn hò. Ôi trời … Các người trở lại ngay.”

Nhưng Kỷ Lâm chạy còn nhanh hơn thỏ, lúc này đã đến bãi đậu xe rồi, mẹ Diệp có thể đuổi theo kịp sao. Mẹ Diệp chỉ có thể ngừng bước chân, vừa thở, vừa từ từ đi về nhà.

Tiểu tử này, dáng vẻ tuấn tú, lòng dạ cũng tốt, nhưng không có ánh mắt độc đáo. Chi Chi đang hẹn hò, bị anh ta quấy nhiễu như vậy, đoán chừng lần này lại không vui.

Ôi … Mẹ Diệp thở dài một cái, còn có… thế nào lại thích ở trước mặt người khác thay quần áo như vậy? Không nói chuyện đó nữa, vóc người không ngờ tốt......

Không nói Kỷ Lâm hăm hở mang theo Hoàn Tử, nóng lòng muốn đi quấy nhiễu buổi hẹn hò của người ta, lúc này không khí giữa Diệp Chi cùng Mạnh Trường Thụy cũng thực không tồi.

Lần đầu tiên hai người nói chuyện rõ ràng với nhau, đột nhiên Diệp Chi cảm thấy không còn lúng túng nữa, buông lỏng cả người ra hưởng thụ thức ăn ngon trước mặt.

Hai người bọn họ đều là nhà văn, tự nhiên có lời tán gẫu, Mạnh Trường Thụy cũng không phải là tính tình khó gần, biện pháp trêu chọc Diệp Chi vui vẻ cũng biến đổi không ngừng. Ăn một bữa cơm, Diệp Chi cảm thấy cả người thoải mái, nghĩ tới nếu Mạnh Trường Thụy lúc này thổ lộ một lần nữa, đoán chừng mình sẽ đồng ý.

“Truyện em mới viết đã liên hệ xuất bản hay chưa?” Mạnh Trường Thụy nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu đỏ, ngẩng đầu hỏi Diệp Chi.

“Không vội, mới được hai vạn chữ, chờ viết xong rồi hãy nói.” Diệp Chi xiên một miếng bò bít-tết cuối cùng bỏ vào trong miệng, nuốt xuống, lúc này mới để nĩa xuống, nói: “Anh biết đó, tôi lười phải viết dàn ý, hoàn thành sẽ liên lạc lại xuất bản mới, bớt phiền phức.”

Mạnh Trường Thụy khẽ cười một cái, nét mặt ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt càng thêm lộ ra vẻ tuấn tú, anh giơ tay day day huyệt thái dương, cười nói: “Thật ra thì hôm nay là anh tới làm thuyết khách (người đàm phán).”

“Cái gì?” Diệp Chi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Biên tập nhà anh muốn ký hợp đồng xuất bản sách của em, anh ta biết anh và em quan hệ tốt, liền nhờ anh tới đây, khiến anh nhất định phải thuyết phục được em cho anh ta in quyển sách này.” Mạnh Trường Thụy hài hước nhếch khóe môi lên, Diệp Chi kinh ngạc nhìn, nụ cười trên mặt sâu hơn, “Người nào không biết Kỳ Lạc Vô Hối đại nhân có lượng tiêu thụ bảo đảm, mà cũng chỉ ký sách chứ không ký người.”

“Thôi đi, anh đừng cười tôi.” Diệp Chi bĩu môi, cầm ly rượu lên đụng ly của Mạnh Trường Thụy một cái, “Niên Nhập Thiên Vạn đại thần không biết có ý gì khi nói lời này?” Không đợi Mạnh Trường Thụy trả lời, liền lại tăng thêm một câu, “Anh nói xem nếu tôi thả ra tin tức thật ra đại thần trong giới ngôn tình và giới huyền huyễn là một người thì như thế nào?”

“Tùy em.” Mạnh Trường Thụy nhún nhún vai, rồi lấy điện thoại di động ra, ở trước mắt Diệp Chi quơ quơ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cho Diệp Chi xem một tấm hình “Chậc chậc, đến lúc đó anh cũng có tính toán trước, hình của Kỳ Lạc Vô Hối, chắc hẳn rất nhiều người cảm thấy hứng thú.”

Tấm hình này của Mạnh Trường Thụy chụp vô cùng tốt, lúc đó Diệp Chi đang cúi đầu uống rượu đỏ, Mạnh Trường Thụy cố tình nói với cô, cô chỉ có thể khẽ ngước mắt nhìn người trước mặt, trong đôi mắt to đen nhánh đều là nụ cười yêu kiều, trên gò má trắng nõn hơi điểm hồng càng thêm xinh đẹp khác thường.

Mạnh Trường Thụy vốn nghĩ dọa Diệp Chi một chút, lại không nghĩ rằng hình đẹp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhìn có chút mất hồn, anh không để lại dấu vết đem điện thoại di động xuống dưới bàn, len lén đem hình làm hình nền điện thoại, khi Diệp Chi chưa kịp phản ứng đã khéo léo đổi chủ đề.

“Như thế nào? Có được hay không? Vấn đề tiền nhuận bút em không phải lo lắng.” Ngón tay Mạnh Trường Thụy gõ trên mặt bàn một cái, “Ít nhất là một vạn chín.”

“Nhiều như vậy?” Diệp Chi kinh ngạc, cũng quên chuyện hình lúc nãy, “Biên tập của anh...... Đây là nghiêm túc.”

Mạnh Trường Thụy gật đầu một cái, “Dù sao sớm muộn gì sách của em cũng ra, không bằng ký cho anh, bìa tùy em chọn, bảo đảm tìm cao thủ hợp tác.”

Diệp Chi đặt ly xuống, nghiêm túc suy nghĩ một chút, hôm nay cô cũng đã có chút danh tiếng, quả thật không cần lo lắng vấn đề bản thảo, hơn nữa biên tập của Mạnh Trường Thụy cô cũng đã tiếp xúc qua mấy lần, người này cũng không tệ chắc không có vấn đề gì, vậy thì ký cho anh thôi.

Diệp Chi vừa định mở miệng đồng ý, chỉ nghe thấy Mạnh Trường Thụy ở bên tai nói: “Biên tập của anh nói rồi, em nhất định phải đồng ý, muốn anh....”

Anh cố ý kéo dài âm cuối, cũng không nói câu nói kế tiếp, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Chi.

“Như thế nào?”

“Dùng sắc đẹp dụ dỗ.”

“Khụ khụ” Trên mặt Diệp Chi thoáng qua vẻ lúng túng, trừng mắt liếc anh một cái, “Nói cái gì đó?”

Mạnh Trường Thụy cười nhẹ, ngón tay vuốt nhè nhẹ ở trên ly thủy tinh, giọng điệu giống như nghiêm túc lại giống như nói giỡn, “Như thế nào, Kỳ Lạc Vô Hối đại nhân, sắc đẹp ở phía trước, em không cần?”

Hô hấp của Diệp Chi cứng lại, nhịp tim dần dần nhanh lên, cô biết Mạnh Trường Thụy đang thử dò xét thái độ của cô, nhưng...... Hiện tại trong lòng cô là một mớ bòng bong, muốn đồng ý, nhưng có chút sợ, sợ bởi vì rung động nhất thời mà sau này hối hận, thật sự là mâu thuẫn khác thường.

Nhưng...... lông mi Diệp Chi run rẩy, người đàn ông này theo đuổi mình ba năm, giúp mình nhiều như vậy vội, bản thân tuy không có tình yêu nam nữ đối với anh, nhưng cũng không bài xích đi cùng với anh.

Như vậy thì đồng ý đi, vòng vo cũng không phải là cách tốt.

Nghĩ tới đây, Diệp Chi hít sâu một hơi, dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mạnh Trường Thụy, “Trường Thụy, tôi......”

Mạnh Trường Thụy giật mình, thân thể không tự chủ cương cứng, nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.

“Tôi......”

Đúng lúc đó, bên cạnh truyền đến một tiếng ‘bịch’, rõ ràng có người cố ý ngồi vào băng ghế phát ra âm thanh, trong nhà hàng cơm Tây lại đang phát "Điệp khúc màu lam", có vẻ cực kỳ chói tai.
Bình Luận (0)
Comment