Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 59

Vừa lúc đó, Kỷ Lâm cầm một chùm nho đi tới, nhìn Diệp Chi và Hoàn Tử nói “Nói cái gì vậy, sao vẫn chưa nói ra?”

“Đá banh.” Hoàn Tử bối rối lắc lắc ngón tay, nhưng trên mặt lại là tràn đầy mong đợi, trong lòng Kỷ Lâm mềm nhũn, quên mẹ cậu vẫn còn ở trước mắt, lập tức vỗ ngực nói “Hoàn Tử muốn đá banh? Tốt, huấn luyện viên dẫn cháu đi.”

“Thật?” Hoàn Tử vui mừng tròn xoe hai mắt.

“Dĩ nhiên. Huấn luyện viên có lừa gạt cháu bao giờ đâu.” Kỷ Lâm cầm chùm nho kín đáo đưa cho Diệp Chi, rồi ôm Hoàn Tử lên “Đi, đi đến sân đá banh của đại học C.”

Hoàn Tử dùng sức gật đầu, nghiêng thân thể ôm quả bóng đang đặt ở trên máy giặt vào trong lòng, mong đợi nhìn Diệp Chi “Mẹ có đi không?”

Kỷ Lâm nhìn Diệp Chi nháy nháy mắt, Diệp Chi sao lại không hiểu ý tứ của anh, vội vàng gật đầu “Đi, mẹ cũng đi.”

Lúc này Hoàn Tử mới hài lòng vùi vào trong ngực Kỷ Lâm, hưng phấn bày ra món đồ chơi mới của cậu.

Đã sắp tối nên trên sân bóng đá cũng không có ai, chỉ có mấy nam sinh ở lại luyện tập sút gôn, Kỷ Lâm cởi quần áo ra làm một cái cầu môn đơn sơ, Hoàn Tử lấy ra quả bóng từ trong ngực “Hoàn Tử muốn làm thủ môn hay cầu thủ?”

“Cầu thủ.” Đứa bé trả lời vô cùng cao giọng.

“Được.”Kỷ Lâm nhẹ nhàng ném bóng cho Hoàn Tử “Vậy huấn luyện viên giữ cầu môn, mẹ làm trọng tài.”

Nói xong liền bày ra tư thế giữ môn, nhìn Hoàn Tử cười ha hả “Cục cưng, đá”

Hoàn Tử học Taekwondo hơn một tháng, sức lực so với ngày xưa cao hơn nhiều, nghe được Kỷ Lâm nói xong thì tranh thủ thả bóng ngay trước chân. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, chọn một góc độ thật tốt, nâng chân ngắn lên, dùng hết toàn lực đá bóng về phía Kỷ Lâm.

Một chút sức kia Kỷ Lâm không để trong mắt, dễ dàng nhấc chân cản lại lăn mình lên chụp lại quả bóng rồi vứt cho Hoàn Tử.

“Tiếp tục.”

Hoàn Tử rất quật cường, một lần không vào, không sao, đứa bé lần này đổi sang kiểu đá khác nhưng một lần cũng không qua được người, muốn dẫn bóng ra phía sau Kỷ Lâm.

Cơ thể nhỏ lại cứ nhếch mày bày ra một bộ dáng nghiêm túc, mang theo quả bóng như trắng đen xen kẽ, khó khăn chạy về phía trước, trong nháy mắt đã tiếp cận Kỷ Lâm.

Hai mắt anh tỏa sáng, quả thật hận không thể lập tức ôm đứa nhỏ vào trong ngực hôn một cái, nựng khuôn mặt hồng hào trắng trẻo nhỏ bé này một cái.

Kỷ Lâm cười hắc hắc nhìn động tác chầm rì rì của Hoàn Tử, hay là mình không nhường cho cậu đá vào khung thành? Dù sao đứa nhỏ này cũng rất sĩ diện.

Nhưng nếu là mình nhường, Hoàn Tử có cảm giác mình rất bất tài thể hay không?

Lúc trong lòng đoàn trưởng Kỷ đang rối rắm thì Hoàn Tử ngừng lại ngay trước mặt Kỷ Lâm, đưa ra ngón tay nhỏ chỉ về nơi xa “Xem kìa. Chú Mạnh.” Mỗi lần huấn luyện viên thấy chú Mạnh, mặc kệ đang làm gì cũng sẽ xông tới đẩy chú Mạnh ra chỗ khác. Huấn luyện viên Kỷ nhất định sẽ chạy đi, như vậy mình là có thể dẫn bóng vào rồi.

Quả nhiên hai chữ chú Mạnh này được cậu dùng rất tốt, Kỷ Lâm nghe xong lời này lập tức nhìn theo ngón tay Hoàn Tử chỉ, giống như bình giấm chua “Ở nơi nào? Mạnh Trường Thụy ở đâu?”

Hoàn Tử nhanh chóng thu tay lại, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra một nụ cười hả hê, thừa dịp Kỷ Lâm còn chưa lấy lại tinh thần, hì hục lách người dẫn bóng tới trước cầu môn, nhấc chân đá một cái.

Kỷ Lâm nghe được động tĩnh xoay đầu lại, lúc này mới giật mình. Đứa nhỏ này giống như đã thành tinh. Còn biết dùng chiêu này, Kỷ Lâm vỗ trán, từ nhỏ đã đen tối như vậy, không biết là giống người nào. Rõ ràng nhà Chi Chi rất đơn thuần mà.

Nhưng làm xiếc như vậy trước mặt anh không đáng kể, Kỷ Lâm nhếch môi, khẽ nhấc chân câu bóng đang bay đến "Hoàn Tử, cháu xem chú Kỷ...."

Còn chưa nói hết lời thì đã ngạc nhiên trợn to hai mắt, mắt không chớp nhìn cầu môn, chuyện này.... Tại sao có thể như vậy?

Thì ra lúc Kỷ Lâm mới định giành bóng thì Hoàn Tử ngừng chân, nhưng nửa người trên bởi vì quán tính nên không dừng lại, té ngã ở trên đất, cậu thay thế quả bóng lăn thẳng vào cầu môn.

Sân đá banh của đại học C dùng tất cả đều là cỏ tự nhiên, Hoàn Tử lăn một vòng trên mặt đất nên trên đầu dính mấy cọng cỏ, ở trên đầu nhỏ run rẩy đung đưa.

Mà Hoàn Tử hình như còn chưa phản ứng kịp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo vẫn còn như mê sảng, cậu ngồi ở trên cỏ ngơ ngác nhìn huấn luyện viên vô lương, quả thật đáng yêu đến chết.

Đoàn trưởng Kỷ bị hành động của cậu làm rung động đến tận tâm can, nhào qua ôm chặt Hoàn Tử vòa trong ngực hung hăng hôn mấy cái. Giọng nói mang theo ý cười "Hoàn Tử đã đánh bại huấn luyện viên. Huấn luyện viên nhận thua."

Hả? Hoàn Tử nháy nháy mắt, rốt cuộc đã hồi hồn lại, tại sao coi như cậu thắng? Chẳng lẽ mình đi vào trong cầu môn cũng coi là dẫn bóng sao?

Trong nháy mắt Hoàn Tử cảm thấy cửa chính của thế giới mới, không chút do dự đón nhận thắng lợi của mình, vui mừng chạy đến trước mặt Diệp Chi nhận lời khen ngợi.

"Hoàn Tử thật giỏi." Diệp Chi ngồi chồm hổm xuống, cũng hôn lên trên gương mặt Hoàn Tử một cái "Đã đánh bại được huấn luyện viên."

Hoàn Tử hả hê nhìn Kỷ Lâm, mắt nhỏ dài tỏa sáng lấp lánh, cậu quả nhiên là người đàn ông lợi hại nhất, so với huấn luyện viên còn lợi hại hơn.

Kỷ Lâm và Diệp Chi liếc mắt nhìn nhau cười hết sức vui vẻ. Nhưng bọn họ không biết chuyện này để lại ấn tượng hết sức sâu sắc với Hoàn Tử sau này. Chờ tới khi trường tiểu học mở đại hội thể dục thể thao, trong trận đấu bóng đá thì đấy một cầu thủ nhỏ dũng mãnh xông vào cầu môn đối phương, khi vọt vào thì vui mừng nhìn trọng tài công bố bàn thắng.

Dùng cặp mắt nhỏ dài nhìn trọng tài, hơn nữa hết sức nghiêm túc nói: chui vào cầu môn cũng coi như dẫn bóng vào. Mẹ cậu và huấn luyện viên Kỷ đều nói như vậy. Người nào khuyên cũng không nghe.

Trọng tài như muốn khóc, ai là người nhà đứa bé gấu này nhận về nhà được không? Ông đã làm thầy dạy thể dục nhiều năm, lần đầu tiên bị một đứa bé tiểu học nói không hiểu quy tắc của bóng đá.

Lúc ba người rời khỏi trường đại học C, Kỷ Lâm không chịu về nhà mà muốn ăn cơm tối ở nhà họ Diệp. Diệp Chi suy nghĩ một lát rồi đi theo anh, dù sao bây giờ cha mẹ cũng biết chuyện của hai bọn họ rồi, ăn một bữa cơm thì tính là gì.

"Kỷ Lâm, em không mang điện thoại di động, anh xem mấy giờ rồi, em muốn đến Thánh Sĩ mua bánh trung thu."

Đi được nửa đường Diệp Chi mới nhớ tới công ty cô làm lễ hội trung thu và cử cô mang bánh trung thu Thánh Sĩ nên dừng bước hỏi một câu.

"Hơn sáu giờ, còn kịp không?" Kỷ Lâm lấy điện thoại di động ra nhìn rồi hỏi.

"Không kịp rồi." Diệp Chi thở dài, "Thôi, ngày mai em mua."

"Không có việc gì, em lên trước đi. Anh mua rồi mang đến cho em." Kỷ Lâm vừa mở web vừa nói.

"Không cần." Diệp Chi vội vàng khoát tay "Em không vội, em...."

Cô còn chưa nói hết đã bị giọng nói oang oang của Kỷ Lâm cắt đứt, Kỷ Lâm giống như là mèo bị dẫm đuôi, lông cả người cũng dựng ngược lên "Mẹ nó, đứa nhỏ Mạnh Trường Thụy này. Anh ta lại dám thổ lộ ở trên web của em. Đây quả thực là khiêu khích trắng trợn mà."

"Anh nói cái gì?" Diệp Chi kinh hãi, trong lòng cảm thấy khả năng không cao, trước đó vài ngày cô có nói với Mạnh Trường Thụy về chuyện trên web của cô, nhưng đến nay cũng không thấy cái gì, hơn nữa lấy tính tình của Mạnh Trường Thụy thì cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy? Nhưng....

"Làm sao anh biết?"

"Anh thấy. Trả lời phía dưới cũng có cả ngàn bình luận rồi." Kỷ Lâm tức giận giơ chân, cũng quên che giấu, đưa điện thoại di động đưa tới trước mặt Diệp Chi, chỉ vào một bình luận trong web nói: "Em xem. Ở chỗ này. Đclmm. Con cọp không phát uy tưởng anh là mèo bệnh. Lại dám đào góc tường nhà anh."

Diệp Chi nghiên đầu nhìn sang, không ngờ lập tức ánh mắt bị hấp dẫn không phải là bình luận của Mạnh Trường Thụy mà là ID của Kỷ Lâm.

Cô hơi hơi híp mắt, giọng nói rất nhẹ nhưng Kỷ Lâm nghe thì rợn cả tóc gáy.

Cô nói "Tên ID của anh là Mộc Hữu Chi?"

Tay Kỷ Lâm run lên, trong đầu chỉ còn sót lại hai chữ: Tiêu rồi.

_________________
Bình Luận (0)
Comment