Trước khi đến trường, Hứa Qua đã biết mình bị ung thư dạ dày. Nhưng cậu lại không muốn phần cuối của cuộc đời mình lại sống chung với nhưng dụng cụ lạnh như băng ấy, duy trì sinh mệnh bằng thuốc thang nên vẫn cố chấp đến trường. Lúc Tần Vị nói muốn ở bên cậu, Hứa Qua mâu thuẫn vô cùng, sợ đến lúc mình rời đi thế gian anh sẽ đau khổ, hiện tại như vậy, Tần Vị hẳn sẽ hạnh phúc.
Cho nên, dù biết rõ Hạ Vân đang diễn trò, cậu cũng không nói ra. Dù biết rõ Tần Vị thực lòng muốn cậu chờ, cậu vẫn không đáp lại.
Lên máy bay về nhà, đúng vào thời điểm xuân về hoa nở. Ngồi trong xe taxi, nhìn cảnh vật hai bên lướt qua trước mắt, Hứa Qua tự hỏi, nếu không gặp Tần Vị, hiện giờ cậu sẽ như thế nào?
Về đến nhà, mẹ cậu đã làm một bàn lớn đầy đồ ăn, nhìn thật ngon miệng, vừa bước vào đã thấy mùi thơm. Mẹ vẫn luôn gắp đồ ăn cho cậu, cậu lại ngẫu nhiên mỉm cười với bà, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Cậu biết, thời khắc đơn giản ấm áp như thế, cậu sẽ không được tận hưởng bao lâu nữa. Chút thời gian còn lại này, để cậu làm tròn chữ hiếu của phận làm con đi.
Ăn xong, mẹ cậu liền sắp xếp những đồ đạc thường dùng hằng ngày, cha cậu lái xe đưa cả nhà đến bệnh viện.
Phòng bệnh, đương nhiên là đơn điệu, nhợt nhạt, khắp nơi đều là mùi thuốc sát trùng. Phòng bệnh trên toàn thế giới hầu như không có gì khác biệt, phòng bệnh của Hứa Qua cũng thế.
Nhìn phòng bệnh như vậy, Hứa Qua trong lòng tràn đầy bất lực cùng sợ hãi. Không có ai là không sợ chết, cậu cũng vậy, có điều, vận mệnh này đã không thể thay đổi.
“Mẹ ơi, con muốn vẽ tranh.”
“Vậy vẽ đi, đừng để mệt quá.”
Hứa Qua gật đầu đáp ứng bà, từ trong túi lấy ra bảng vẽ điện tử, cắm điện, bắt đầu từng nét từng nét vẽ ra. Mẹ cậu đứng bên cạnh, trong mắt đong đầy bi thương, vì sao con bà lại bất hạnh đến thế.
Những ngày cuối cùng, Hứa Qua chỉ cần có thời gian sẽ ngồi vẽ, dần dần có thể nhìn ra đó là một người đàn ông. Mẹ cậu tuy không biết người ấy là ai, nhưng cũng không hỏi.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Qua đã trải qua mấy lần trị liệu bằng hóa chất. Sức khỏe ngày sau không bằng ngày trước, Hứa Qua biết, dù cậu có dùng thuốc để kéo dài sinh mệnh, cậu căn bản cũng chẳng sống thêm được bao lâu, lúc tỉnh lúc mê. Mà cứ mỗi khi tỉnh lại, cậu đều nhập tâm phi thường mà cầm lấy bút vẽ.
Càng nhiều thời gian, Hứa Qua cùng cha mẹ tâm sự, kể chuyện quá khứ. Cậu biết, cha mẹ rất đau khổ nhưng lại không thể hiện ra ngoài. Cậu cũng phối hợp bọn họ coi như không biết. Cậu nợ cha mẹ nhiều lắm, kiếp này có lẽ không sao trả hết, đành phải đợi đến kiếp sau trả lại gấp bội cho họ.
Đến khi thân thể càng thêm yếu ớt, Hứa Qua gọi vào dãy số kia.
Cậu không nói gì, chỉ nghe Tần Vị lo lắng gọi vài lần.
Tần Vị cuối cùng trầm mặc không nói gì, rất lâu sau, “Qua Qua, là em sao?”
“Là em.”
Hứa Qua cắn răng nói ra hai tiếng, cảm giác mình đã dùng rất nhiều sức lực.
Cậu tiếp tục, “Đại thần, hát cho em thêm một bài đi!”
Tần Vị trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hát vào di động, từng câu từng chữ, tràn đầy thâm tình.
Đợt anh hát xong, Hứa Qua nhẹ nhàng nói tạm biệt, tắt di động, tháo sim ném ra xa.
Làm xong tất cả, cậu đã thở hồng hộc, nở một nụ cười thanh thản, vậy là không còn tiếc nuối nữa.
Vị, Tần Vị.
Ngày đó, khi ánh mắt trời ló rạng, mẹ cậu kéo rèm cửa ra. Ánh nắng từng tia từng tia chiếu lên người Hứa Qua. Dưới bóng hàng mi cong dài, khóe mắt dường như vẫn còn vệt nước mắt. Trên gương mặt trắng nõn còn mơ hồ lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, chỉ là chủ nhân của nó đã không bao giờ có thể mỉm cười được nữa.
Không tiếng động, yên tĩnh, bi thương, ngập đầy trong gian phòng là khí tức tử vong. Trong mắt người mẹ chậm rãi chảy ra hai hàng lệ, càng ngày càng nhiều, thấm ướt hai gò má già nua.
Ở đâu đó có sinh mệnh mới mang theo hy vọng đến với thế giới này, ở đây chỉ có một con người rời đi trong câm lặng.
Nếu như lại cho Hứa Qua một cơ hội, cậu vẫn sẽ chọn sinh tại gia đình này, vẫn sẽ chọn yêu Tần Vị. Bởi cậu đã đủ may mắn. Cả cuộc đời này, cậu đã trải qua hạnh phúc, trải qua tình yêu, thật sự may mắn.
Hứa Qua không có lễ tang, bởi cậu nói không muốn để người khác biết cậu đã không còn ở đây nữa, cậu không muốn làm những người tốt với mình phải đau khổ.
Khi mẹ của Hứa Qua đem tro cốt của cậu thả vào trong gió, nước mắt bà một lần nữa lại ào ào chảy xuống.
Đêm hôm đó, mẹ Hứa Qua theo nguyện vọng của cậu trước khi chết, lấy một bản nháp trong weibo của cậu up lên. Ngày hôm sau, toàn bộ weibo rúng động, nhưng Hứa Qua không xuất hiện nữa.
Đã là một bức tranh vẽ người, người đàn ông ngồi cạnh chiếc bàn gỗ lim cúi người đọc sách. Bình yên, đẹp đẽ, ánh sáng mềm mại như ôm lấy thân thể hắn, làm người ta tưởng như lạc vào cõi tiên. Người ấy là Tần Vị.
Weibo đó chỉ có đúng một chữ: Vị.
Chuyện xảy ra trên weibo, cậu sẽ không biết. Vì cậu đã rời khỏi thế giới này.
Họ gặp nhau qua weibo, cuối cùng kết thúc cũng qua weibo.
Nhưng Tần Vị cũng không biết. Bởi anh còn bận đính hôn, còn bận chăm sóc Hạ Vân. Anh không biết Hứa Qua đã rời đi, không biết người mình yêu đã không còn trên nhân thế. Anh không biết chỉ vì một sai lầm mà đã bỏ lỡ cả cuộc đời một con người, cũng không biết thì ra cho đến nay mình luôn là kẻ tự cho là đúng, tự mình nghĩ rằng làm như vậy là đúng.
Đợi đến khi Tần Vị biết tất cả những điều này, liệu anh có đau khổ, liệu anh có hận chính bản thân mình, liệu anh có…
Tất cả những điều đó đều đã không còn quan trọng nữa. Một đoạn tình yêu, một người đi mất, kẻ kia ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trong ván bạc tình ái này, không có kẻ thắng, cả hai đều thua đến thương tích đầy mình.
Nếu đã yêu, thì đừng nên tự cho là đúng. Bởi có lẽ bạn tự huyễn hoặc mình đó là điều tốt nhất cho cả hai nhưng thực ra bạn đang tự đặt một cái bẫy, để rồi ngã vào đó.
Hứa Qua cùng Tần Vị, là ai đối diện?
—–Hoàn—–