Thebes, phồn hoa chi đô, viên bảo thạch trên chiếc vương miện của vị Pharaoh Seti đệ nhất.
Hắn nhìn cảnh tượng lặp đi lặp lại hiện ra trước mắt mình, Kim Tự Tháp hùng vĩ, pho tượng nhân sư đang được thi công, nơi cung điện kim bích huy hoàng.
Nhìn một nam một nữ yêu đương vụng trộm kia.
Hắn nhìn Pharaoh thấy vị Đại Tế Ti mà mình tín nhiệm nhất rút con dao nhọn hoắt ra, hắn nhìn ánh mắt thương tổn không thể tin được của Pharaoh, hắn nhìn nữ nhân kia cắm lưỡi dao sắc bén vào thân thể của chính mình.
Hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng của Pharaoh, cảm nhận được niềm bi thương vô tận kia, hắn nhìn một nam một nữ nọ sinh li tử biệt.
***
Rạng sáng ba giờ ngày 15 tháng 8 năm 2012, trên chiếc giường trong một khách sạn nhỏ ở thành phố NewYork, nghiên cứu sinh Thư Địch năm hai ngành vật lý đại học Connecticut từ trong giấc mơ bừng tỉnh.
Trước khi đến đây Thư Địch đã nghe ngóng ổn thỏa, ở NewYork, viện bảo tàng Metropolitan là một trong ba viện bảo tàng lớn nhất thế giới và là một trong những mục đích chủ yếu của hắn trong đợt du ngoạn lần này. Hắn vẫn luôn muốn nhìn xem xác ướp dài ngắn thế nào, Thẩm Chi Nghi nói trong viện bảo tàng Metropolitan chắc chắn có xác ướp, vì thế, Thư Địch liền quyết định đến NewYork làm một cuộc dạo chơi.
Bật con Iphone trên chiếc tủ đầu giường, rạng sáng ba giờ, haizzz, ngủ tiếp thêm chút nữa vậy!
Môn học chính quy của Thư Địch cũng là thông tín công trình, thế nhưng đối với tình yêu um sùm dành cho vật lý đã khiến hắn lựa chọn môn vật lý. Đối với hắn, mỗi cá thể loài người hay động vật đều là từng đống cục một, hắn rất ngạc nhiên, một đống cục như vậy làm sao có ý thức được, làm sao nảy sinh trao đổi được. Vũ trụ, đến tột cùng là được sinh ra như thế nào? Lý luận của Stephen Hawking thật sự chính xác ư?
Mỗi khi Thẩm Chi Nghi trao đổi với Thư Địch, đối phương đều bị suy sụp, sau đó sẽ gào thét lên: “Ta đi, giống như ngươi nhìn bất luận kẻ nào cũng là một đống cục như vậy, ngươi có thể có người trong lòng được chắc? Hay là, có người sẽ thích ngươi ư? Một đống lý luận như vậy, ngươi xem ai cũng là một đống cục như vậy, vậy thì xấu đẹp có gì khác biệt đây!”
Mỗi một lần như vậy, Thư Địch sẽ trầm mặc. Hắn cảm thấy được hắn cũng có người trong lòng, chỉ là, hắn tựa hồ đã quên rồi.
Thư Địch đang ngủ say sưa thì đột nhiên bị một hồi nhạc đánh thức. Nhạc chuông trong chiếc điện thoại di động của hắn là bài « Một chút giấc mộng », nghe thấy tiếng nhạc chói tai này, ca khúc vốn dễ nghe lại khiến cho hắn rất không vui vẻ. Mắt buồn ngủ mông lung tiếp điện thoại, sau khi nghe thấy giọng của đối phương, Thư Địch lập tức tỉnh táo: “Haizzz, ta nói, Thư Tiểu Địch, không phải đã hẹn lúc 9 giờ gặp tại cửa khách sạn rồi sao? Sao còn chưa xuất hiện. Nhanh lên, nhanh lên!”
Thư Địch lập tức nói: “Nga nga, chờ chút, chờ chút, lập tức ra ngay!”
Qua loa rửa mặt chải đầu một phen, mặc xong quần áo đi xuống lầu, may mắn là trời mùa hè.
Hai người ngồi trên tàu điện ngầm đi quanh một vòng lớn, cuối cùng cũng đến được viện bảo tàng Metropolitan.
(1) trong raw ghi là ‘trung quốc thành’ nên ta đoán là ‘khu vực người tq’Thẩm Chi Nghi không biết chính xác rốt cuộc nên quyên tặng bao nhiêu, hơn nữa trị giá trên tờ tiền mặt ít nhất chỉ có mười đôla, vùng Thư Địch sống không phải là nơi đem một tờ tiền mặt đi tiêu xài như NewYork, hắn bình thường cà thẻ, cho nên đừng có mà trông cậy vào việc Thư mỗ nhân bỏ tiền ra trả. Tuy rằng mười đôla cho hai người khiến Thẩm Chi Nghi vẫn có chút đau thắt ruột, nhưng lại ngại để người ta thối lại, vì thế liền đưa chị gái lễ tân mười đôla, tỏ vẻ cho hai người.
Sau khi cầm hai cái kỷ niệm chương, hai người liền đi vào.
Thẩm Chi Nghi nói với Thư Địch: “Nơi này khá lớn nhưng nhất định phải xem khu Ai Cập và khu Trung Quốc. Hôm nay lộ trình gấp, vậy nhìn hai nơi này thôi!”
Thư Địch gật đầu: “Xác ướp, tớ muốn xem xác ướp!”
Hai người đi thẳng đến khu Ai Cập, thế nhưng, khiến Thư Địch thất vọng chính là, viện bảo tàng Metropolitan chỉ có quan tài để đựng xác ướp, hoàn toàn không có xác ướp!
Thư Địch tâm tình trong nháy mắt sa sút đi theo sau Thẩm Chi Nghi đến trước một bức bích họa được cắt trực tiếp từ trên một thần miếu của Ai Cập. Thẩm Chi Nghi dắt Thư Địch nói: “Cậu xem, khối bích họa này đã hơn ba ngàn năm lịch sử rồi đấy, haizzz, vẽ về Seti đệ nhất. Haizzz, cậu nhìn chỗ này, hình như là di chỉ của một thần miếu! Cậu nói, người Mỹ này có ý gì vậy? Cắt bức bích họa của người ta xuống còn chưa tính, còn đem cái tấm bị vỡ đến đây! Di chỉ này lẽ ra, một chút quy luật cần thiết cũng không có, cậu nói bọn họ mang cả tấm về, hay là cắt thành từng khối trước rồi ghép lại? Nè, Thư Tiểu Địch, cho chút quan điểm cái coi! Thư Tiểu Địch……” “Rầm” một tiếng, Thẩm Chi Nghi xoay người, lại thấy tên bạn tốt Thư Địch của cô đã té trên mặt đất…..
Cô không nhìn thấy trên khối bích họa kia phát ra một ánh sáng kỳ dị, không gian xung quanh khối bích họa có hơi vặn vẹo.
—oOo—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Xem như là tân văn ~ lôi ra trước rồi chuồn mất, khụ khụ ~~~~ đội nồi đào tẩu ~ Hình như, tiết tử không được buồn cười cho lắm ha ~ khụ khụ ~