Tất cả mọi người đều cùng quay đầu lại, nhìn qua, đều tự hiểu trong lòng mà không cần nối cũng nhường cho Thịnh Thế một con đường.
Thịnh Thế ôm Cố Lan San, được phù dâu phù rể anh tuấn xinh đẹp vây quanh, đi ra từ nhà họ Sở, pháo hoa bên ngoài lại càng bắn lên rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Ánh mặt trời vô cùng sáng chói, thời tiết cũng vô cùng tốt, đúng chuẩn trời xanh mây trắng.
Cố Lan San ngẩng đầu nhìn trời, cảm nhận được ánh mặt trời sáng chói, nhịn không được mà híp híp mắt, được Thịnh Thế ôm vào xe hoa.
Trong xe sáng lên đúng lúc, ngoại trừ tài xế thì chỉ còn chú rể cùng cô dâu, lúc này hai người mới xoay đầu, chăm chú nhìn đối phương.
Đây là lần đầu tiên mặc trang phục màu sắc cổ trang thế này, trái lại giống như đang diễn một màn xuyên không vậy.
Thịnh Thế nắm tay Cố Lan San, tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó liền cười phơi phới như nắng xuân, chân thành mở miệng khen: "Sở Sở, em thật xinh đẹp, chân chân chính chính xinh đẹp."
Cố Lan San mím môi cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thịnh Thế, mặt mũi phấn khởi, rất dễ làm xiêu lòng người, ngay cả đôi môi khi nói cũng làm cho người khác say đắm: "Nhị Thập, hôm nay anh cũng vô cùng anh tuấn phi phàm!"
Thịnh Thế được khen mà khóe môi nở nụ cười thật tươi.
Sau đó, xe hoa khởi động, trong âm thanh pháo hoa đinh tai nhức óc kia mà chậm rãi chạy ra cửa lớn nhà họ Sở.
...
...
Chín rưỡi sáng, Hàn Thành Trì đúng giờ lái xe, đến một khu nhà hàng gần đó.
Bởi vì là buổi sáng nên trong nhà hàng có chut vắng, Hàn Thành Trì vô cùng dễ dàng thấy được Cố Ân Ân đang ngồi trước cửa sổ đón ánh nắng kia.
Hàn Thành Trì không dừng lại, chân bước tiếp, đi tới trước mặt Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân nghe thấy tiếng bước chân liền hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Thành Trì thì môi hơi... méo xuống.
Hàn Thành Tri buông mi mắt, kéo ghế ra, ngồi xuống rồi sau đó vô cùng tự nhiên giơ tay lên, gọi phục vụ đến mà chọn một bình cà phê.
Người phục vụ rất nhanh đã mang đồ pha cà phê lên, Hàn Thành Trì thuần thục pha cà phê, sau đó anh rót cho mình và Cố Ân Ân mỗi người một cốc, mới dùng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt mở miệng, hỏi: "Tại sao em lại bỗng nhiên xuất viện, cả người tốt chưa?"
Cố Ân Ân gật đầu, xem như đã trả lời Hàn Thành Trì về vấn đề này.
Trong lúc đó hai người lại lâm vào một khoảng im lặng.
Hàn Thành Trì liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, nhấp một ngụm cà phê, hỏi: "Ân Ân, em bỗng nhiên hẹn ngày gặp anh, có chuyện gì sao?"
Trên mặt Cố Ân Ân vẫn là nụ cười yếu ớt không nóng không lạnh, vừa mở miệng cũng là giọng điệu như vậy: "Hôm nay anh có chuyện gì không? Là tham gia đám cưới của Cố Lan San sao?"
Hàn Thành Trì mím môi, không hé răng, tiếp tục uống một ngụm cà phê lớn, vị đắng lan tỏa trong cổ họng.
Hàn Thành Trì trầm mặc lại làm cho Cố Ân Ân có chút khó chịu trong lòng, cô dừng một lát, bưng cốc cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nhìn Hàn Thành Trì hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Thành Trì, hôm nay em gặp anh là vì muốn hỏi anh một chuyện."
"Vấn đề gì."
"Em hi vọng anh sẽ có thể trả lời sự thật."
"Được." Hàn Thành Trì gật gật đầu, còn nói: "Em nói đi."
"Thành Trì, nếu anh lừa em, anh liền không thể chết tử tế." Cố Ân Ân lặp lại yêu cầu của mình lần nữa.