Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 120

Nhưng mà đến khi mình và Thịnh Thế say rượu loạn tình, một lần nữa bà Cố cùng Thịnh Thế biến cô trở thành hàng hóa, khi đạt được thỏa thuận, lúc đó cô cũng cảm nhận được toàn bộ thế giới có chút hỗn loạn.

Khi đó cô mười bảy tuổi, biết chính mình được nhà Cố mua với mục đích làm đám cưới, cô mọt mực yên lặng suy nghĩ, cố gắng đến trường, đợi cho đến một ngày kia có thể thoát khỏi cuộc sống bị người khác thao túng.

Nhưng mà còn chưa đến được một ngày kia của cô thì cô liền bị Thịnh Thế mua đi.

Cô vĩnh viễn cũng không thể quên được, những lời bà Cố đã nói cho mình: “Nhị Thập đã đưa cho tao rất nhiều tiền bạc để hòa hảo, cô liền thành thành thật thật mà gả cho Nhị Thập đi, rất nhiều cô gái muốn gả cho nó nhưng đều không gả được, cũng không biết kiếp trước cô tu luyện được phúc khí gì mà Nhị Thập lại nhìn trúng cô! Tao cũng không biết thì ra cô cũng đáng nhiều tiền như vậy!”

Bà Cố mặc một bộ áo dài xinh đẹp (*), ngồi trên ghế sô pha trong nhà Cố, cả người duyên dáng, giọng nói cũng rất đẹp.

(*) áo dài: một loại áo của dân tộc Mãn, Trung Quốc.

Nhưng giọng nói đẹp như vậy lại giống như con dao sắc bén, hung hăng đâm vào trong lòng cô, liên tiếp chém lòng dạ sắt đá của cô thành hai nửa, tình cảm của cô, tín ngưỡng của cô, thế giới của cô toàn bộ đều sụp đổ.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến, cho tới nay Nhị Thập luôn tốt với cô như vậy thế nhưng lại coi cô như món hàng.

Anh không phải là Nhị Thập của cô, anh trở thành người mua cô.

Cô vốn tưởng rằng cô sẽ vĩnh viễn là một thế giới trong Nhị Thập, thậm chị một ngày cũng sẽ rời xa cô.

Nhưng điều tốt đẹp này giống như một giấc mộng, nháy mắt liền biến mất.

Cô khóc suốt một đêm, khi cô nghe được em cô nói muốn đưa cô thoát khỏi đây, cô không chút do dự liền đồng ý.

Nhưng mà, cuối cùng vẫn không tránh được vận mệnh, cuối cùng cô vẫn phải gả cho Thịnh Thế.

Thực sau, sau đám cưới Thịnh Thế vẫn đối với cô rất tốt, nhưng trong lòng cô vẫn luôn canh cánh chuyện anh mua cô, thế nhưng anh lại vẫn không để cho cô chịu chút oan ức nào, đối với cô vẫn giống như trước kia, trước sau như một rất tốt.

Nhưng mà, mãi cho đến “một lần kia”, anh đối với cô đã không còn là dáng vẻ như trước.

Cố Lan San lại ngây ngốc một hồi lâu rồi mới đứng dậy, chờ một chút rồi giơ tay tìm một chiếc taxi mà về nhà.

Sau khi xe taxi đi được một khoảng cách thì chiếc Audi A8 dừng lại ở ven đường cũng chậm rãi khởi động mà đi theo, sau khi Cố Lan Sa lên chiếc xe kia thì Thịnh Thế ở trong xe, ánh mắt anh có chút rời rạc.

***********

Ngày hôm sau khi Cố Lan San tỉnh dậy thì phát hiện ra bên cạnh trên chiếc giường rộng lớn vẫn còn hơi ấm, cô nghiêng đầu trầm ngâm một chút rồi liền đứng dậy rửa mặt, sau đó xuống tầng.

“Cô San, cô đã dậy? Xin hỏi cô muốn ăn cái gì? Đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?”

“Đồ ăn Trung Quốc.”

Cố Lan San tùy tiện ngồi trước bàn ăn, khuấy chút cháo hạt bo ho mà người giúp việc bưng lên, uống một ngụm rồi ngẩng đầu, hỏi: “Thịnh Thế có ở nhà?”

“Vâng, anh Thịnh ở bể bơi phía sau.”

Cố Lan San gật đầu, không nói gì.

Cơm nước xong, cô lền tầng, thay áo ngủ rồi liền đi đến bể bơi phía sau.

Khi Cô Lan San đến thì Thịnh Thể đang ở cạnh bể bơi uống cà phê dưới dù che nắng.

Anh chỉ mặc một chiếc quần bơi, toản thân ẩm ướt đầy nước nhỏ xuống, trên lưng anh có từng giọt nước uốn lượn chảy dọc xuống, da thịt anh được ánh mặt trời chiếu xuống lộ ra làn da vô cùng đẹp.

Cố Lan San cách Thịnh Thế một khoảng, khi nhìn thấy tấm lưng hoàn mỹ kia thế nhưng lại có một vết sẹo nhàn nhạt.
Bình Luận (0)
Comment