Từ lời nói của Thịnh, Cố Lan San biết anh không vui, cô cảm thấy mình không chọc gì Thịnh Thế, chắc là tại cô làm anh nhớ lại chuyện cũ liên quan đến vết sẹo nên giận, trong nháy mắt cô cảm thấy kinh ngạc, cô đã ở cùng Thịnh Thế bao lâu như vậy mà chưa từng nghe anh nhắc qua, anh đã từng trải qua những việc như vậy làm cô không nhịn được bật thốt lên hỏi: “Lúc ấy chuyện gì đã xảy ra, sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Trong lòng Thịnh Thế cảm thấy lạnh lẽo thành một mảnh, thì ra cô thật sự không nhớ rõ………
Toàn thân Thịnh Thế phát ra hơi thở lạnh lẽo.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lan San, cô cũng nhìn anh, trong mắt anh ánh sáng cuồn cuộn đến bức bách, theo bản năng Cố Lan San dời ánh mắt đi.
Thịnh Thế từ chỗ ngồi nãy giờ đột nhiên đứng lên, cầm lấy tay cô, lôi cô đến trước mặt mình, lấy đôi tay cứng rắn của mình cầm chặt khuôn mặt cô, anh buộc cô phải nhìn vào hai mắt của mình, đôi môi khẽ mở, giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Cố Lan San, cô biết cô đang nói gì không?”
Nhất thời trong đầu Cố Lan San không biết xảy ra chuyện gì, sao anh lại giận cô? Cô đã làm gì nói gì để chọc giận anh sao?
Cô quá quen thuộc việc anh sẽ làm những gì với mình sau khi tức giận.
Chung quanh đều có người giúp việc, nếu như thật sự ở chỗ này anh bất chợt nổi hứng cùng cô làm những chuyện…….
Trong lòng Cố Lan San thấy căng thẳng, theo bản năng cô liền muốn thoát khỏi tay anh.
Thịnh Thế vừa thu tay lại vừa dùng lực một chút, bất chợt giọng nói của Cố Lan San truyền tới: “Thịnh Thế, không thể ở chỗ này……”
Thịnh Thế hơi ngẩn ra, khi hiểu rõ ý trong lời nói của cô thì thân thể anh cứng đờ, một giây tiếp theo anh kéo Cố Lan San đến trước mặt mình.
Cố Lan San thật sự nghĩ anh muốn làm việc này rồi, trong lòng cô không biết có phải bởi vì tối hôm qua ở Kim Bích Huy Hoàng anh giải thích gây nên không sao lại là như thế này làm thần thái của cô có chút hốt hoảng.
Môi cô màu đỏ nhạt, cánh môi hơi run rẩy giống như là đang khẩn trương gì đó.
Ánh mắt của cô nhẹ nhàng nhắm, lông mi vẫn run rẩy giống như đang sợ điều gì.
Thịnh Thế nhìn thấy Cố Lan San như vậy thì chậm rãi nhắm mắt một cái, ngay sau đó anh đè nén thói quen trong lúc tức giận của mình để vượt qua hành động của cô.
Anh kiềm chế lực vòng tay ở eo của cô, sức lực nhanh chóng buông nhẹ, nhanh chóng buông lỏng, cuối cùng anh buông cô ra, sau đó quay người rời đi.
Cố Lan San thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may, anh không thật sự khước từ cô ở đây.
Cô ổn định lại hô hấp thì thấy Thịnh Thế vẫn mãi không mở cửa đi.
Cô nghĩ đến mấy mục đích của mình, lại nghĩ đến việc không giải thích được vì sao Thịnh Thế tức giận, trong lòng cô có vẻ do dự.
Cô không cần tiền, ngược lại lại chọc cho anh tức giận, nhưng để mặc anh rời đi thì cô lại phải đi tìm anh lần nữa để lấy tiền, dẫu sao hôm nay cô cũng chọc tức anh rồi, vậy không bằng trực tiếp mở miệng muốn tiền, như vậy sẽ tiết kiệm được việc lần sau cô lo lắng đề phòng!
Cố Lan San nghĩ tới đây vội cất bước đuổi theo Thịnh Thế.
Cô một phen chặn trước mặt Thịnh Thế, cũng không nhìn Thịnh Thế một cái, giọng điệu như một nói ra: “Tối qua anh ở Kim Bích Huy Hoàng………..” Cố Lan San có chút ngượng ngùng, cô dừng một chút rồi nói thẳng ra mấy chữ: “Hai lần, anh chưa đưa tiền cho tôi!”
Thịnh Thế không nói gì chỉ đứng không nhúc nhích trước mặt Cố Lan San.
Tay Cố Lan San nắm thành quyền, cô nín thở chờ Thịnh Thế nổi giận.