Thịnh Thế giống như
nghe một câu chuyện hài cực kì buồn cười, khẽ cười một tiếng, sau đó
nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Kiều Kiều một lúc, thấy Tô Kiều Kiều xấu hổ, mới từ từ mở miệng, nói: “Cô có thể so được với vợ tôi
sao? Vậy không phải là quá ác độc với vợ tôi à?”
Tô Kiều Kiều bĩu môi, xem thường, một bà chằn, có thể xinh đẹp hơn sao?
Thịnh Thế thấy Tô Kiều Kiều khinh thường, chỉ xoa môi, cười lạnh một chút,
rồi ngẩng đầu lên, nhìn ngoài cửa xe, bỗng nhiên trong đầu hiện lên
khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý đầy kiêu ngạo của Cố Lan San, khóe môi không
nhịn được cong lên, ngón tay từ từ vuốt ve tay lái, giọng điệu mang theo nụ cười dịu dàng: “Trong lòng tôi, cô ấy là người quan trọng nhất trên
thế gian này.”
Không ai bằng.
Cuộc đời này, không ai có thể hơn cô.
Tô Kiều Kiều không nói gì, cô ta cảm thấy Thịnh Thế ở giây phút này và người mà cô ta biết như là hai người khác nhau.
Cô ta chưa từng thấy khi Thịnh Thế nói tới một người, nét mặt lại có thể dịu dàng như thế.
Người đàn ông này mặc dù cố ý khiêm tốn kín kẽ nhưng vẫn tỏa ra khí thế vương giả làm cho người ta kính ngưỡng, vậy mà lại có một mặt dịu dàng như
nước như thế này.
Chẳng lẽ, thật sự Thịnh Thế rất thích vợ mình sao?
Nhưng thế thì tại sao anh lại ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài?
Vào giây phút này, Tô Kiều Kiều cảm giác mình càng thêm tò mò với Cố Lan San, vợ của Thịnh Thế.
Bên trong xe rất yên tĩnh.
Một lát sau, Tô Kiều Kiều mới nói ra câu hỏi hiếu kỳ trong lòng mình: “Anh Thịnh, vợ anh là người như thế nào?”
Cố Lan San là người như thế nào?
Thịnh Thế tìm tòi trong đầu tìm nửa ngày, lại không tìm ra được một từ nào chính xác để hình dung.
Cuối cùng, anh suy trước nghĩ sau, liền nghĩ ra một câu nói hình dung Cố Lan San là người như thế nào.
Cố Lan San là người Thịnh Thế yêu.
Chỉ là, những lời này, Thịnh Thế cũng không nói với Tô Kiều Kiều.
Anh đã khôi phục bộ dáng bình thản của mình, cũng không thèm nhìn Tô Kiều
Kiều một cái, chỉ lười biếng chỉ tay ra ngoài xe: “Xuống xe.”
Tô
Kiều Kiều thấy Thịnh Thế không trả lời vấn đề vừa rồi, cũng không dám
trực tiếp ép hỏi, nhưng anh vừa lên tiếng, liền đuổi mình xuống xe, trên mặt cảm thấy có chút không nhịn được, liền làm nũng với Thịnh Thế: “Anh Thịnh, anh đưa em về nhà được không? Hôm nay em không có lái xe tới.”
Dường như Thịnh Thế không kiên nhẫn: “Tự dùng chân đi.”
Tô Kiều Kiều còn muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn đến sắc mặt của Thịnh
Thế, hình như thật sự tức giận, cô ta liền không dám nói nhiều, chỉ bĩu
môi, buồn buồn nói: “Vậy em về nhà trước, khi nào anh có thời gian thì
gọi điện thoại cho em.”
Thịnh thế không lên tiếng.
Tô Kiều Kiều im lặng không nguyện ý đẩy cửa xe ra, rời đi.
Sau khi Tô Kiều Kiều rời đi, bên trong xe chỉ còn một mình Thịnh Thế. Anh
dừng một lát, rồi di chuyển tay lái, chậm rãi lái xe lên trục đường
chính.
Xe trên đường lớn không nhiều, tốc độ xe không nhanh không chậm, bên trong xe còn lưu lại mùi nước hoa của Tô Kiều Kiều, Thịnh Thế văn có chút khó chịu, liền hạ cửa sổ ghế lái xuống, gió trời ấm áp thổi vào trong buồng xe, thổi bay toàn bộ mùi bên trong. Thịnh Thế cảm thấy
đáy lòng hình như thư thái rất nhiều.
Hôm nay anh thấy Cố Lan San rất sinh động, xuất hiện hoạt bát trước mắt của mình, quen thuộc như
vậy, hoài niệm như vậy, khiến anh có cảm giác hoảng hốt, trời đất xoay
chuyển.
Cuối cùng cô cũng không còn là Cố Lan San vô cảm nữa rồi......