Một lát sau, trong
lúc bất chợt Thịnh Thế thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt sắc bén, môi
mỏng hé mở, ý uy hiếp, từ từ tràn ra: “Vương Thân, cho ông 20 phút, mặc
kệ ông dùng biện pháp gì, đưa vợ tôi đến trước cửa biệt thự số 0001 ở
Ngự Thự Lâm Phong. 20 giờ 1 giây, nếu tôi không thấy bóng dáng vợ tôi,
tôi sẽ chặt đứt sợi dây trên đài.”
”Tút tút tút” Một giây sao khi Thịnh Thế nói dứt, trực tiếp dứt khoát cúp máy.
Vương Đạo lập tức đứng lên, nói với người bên cạnh: “Mẹ mày, sửng sốt cái gì? Mau xuống lầu chuẩn bị xe, chuẩn bị xe!”
Sau đó lại nói với Cố Lan San đang nằm ở trên giường: “Bà Thịnh, người đại
nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tôi đã đắc tội nhiều, có nhiều mạo phạm,
xin bà thông cảm nhiều hơn. Bà Thịnh, bà mau mặc quần áo, mặc quần áo,
tôi sẽ đưa bà về nhà, về nhà!”
Lời Thịnh Thế nói trong điện
thoại, Cố Lan San nghe rất rõ ràng rành mạch không sót một chữ, cô nhìn Vương Đạo vẫn đang đứng trước mặt mình nói
nhảm, nhíu nhíu mày: “Đi ra ngoài!”
Vương Đạo sao dám nói nhảm thêm câu nào nữa, nhũn chân, chạy ra ngoài.
Cả trong phòng ngủ chỉ còn một mình Cố Lan San.
Cô cảm thấy tất cả giống như một giấc mộng sáng chói, không chân thật.
Trong đầu lại nổi lên một vấn đề, làm sao Thịnh Thế biết cô bị Vương Đạo mang đi?
Cố Lan San nhặt quần áo bị người lột xuống một bên lên, thong thả ung dung mặc.
Vương Đạo đứng ở ngoài cửa phòng ngủ, vẫn không ngừng nhìn thời gian trên
đồng hồ đeo tay, kim chỉ phút đã đi được rồi ba vòng rồi, bà hoàng bên
trong lại vẫn chưa mặc quần áo xong sao?
Vương Đạo không nhịn được giơ tay lên, gõ cửa: “Bà Thịnh, bà sắp xong chưa?”
Cố Lan San đã mặc quần áo xong từ lâu, nhưng vẫn nhàn nhã ngồi trên giường như, nghe thấy lời Vương Đạo, cũng không sốt ruột, chờ giây lát, mới
nói nhàn nhạt trở về hai chữ: “Luôn đây.”
Vương Đạo ở ngoài cửa
phòng ngủ, nhìn chằm chằm đồng hồ của mình, đi tới đi lui, kim chỉ phút
lại chạy thêm một vòng, bên trong vị nói ‘luôn đây’ này vẫn không có một chút dấu hiệu ra ngoài. Ông ta giơ tay lên, muốn đẩy cửa, tuy nhiên lại sợ chọc giận người bên trong, chỉ có thể mở miệng, thúc giục: “Bà
Thịnh, bà còn chưa xong sao? Có cần giúp một tay không?”
Cố Lan
San khẽ khép mắt, coi như không nghe thấy lời Vương Đạo, ông ta vừa cho
cô cảm giác sợ hãi và kinh hoảng, hiện tại cô cũng muốn cho ông ta thử
một chút.
”Bà Thịnh, bà xong rồi chứ?” Ngoài phòng, giọng nói Vương Đạo cũng đã nghẹn ngào.
Lúc này, Cố Lan San mới từ từ đứng lên, đi ra ngoài phòng.
Vương Đạo gấp đến độ đang muốn giơ tay lên đẩy cửa, cửa đã bị Cố Lan San kéo từ bên trong ra.
Vương Đạo nhanh chóng thay đổi hướng tay, làm thành tư thế ‘mời’, giọng điệu
rất nhanh rất gấp: “Bà Thịnh, phải cẩn thận đường đi.”
Cố Lan San cũng không thèm nhìn một cái, đi thẳng đến cầu thang. Cô chỉ đi dựa
theo tốc độ đi bộ bình thường, thật ra thì cũng không chậm, nhưng Vương
Đạo đứng ở phía sau, gấp đến độ mồ hôi rơi thẳng xuống.
Thật vất
vả mới đi xuống lầu, Vương Đạo vội vội vàng vàng chạy đến trước xe, tự
mình mở của xe cho Cố Lan San, sau đó lại nhìn Cố Lan San khoan tha đi
tới từ đàng xa.
Mặc dù vào giờ phút này trên mặt cô bị người đánh sưng đỏ, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xinh đẹp như cũ, nhưng lúc
này Vương Đạo cũng chẳng có tâm tình thưởng thức người đẹp mà mình vất
vả mới gặp được.