Cố Lan San cảm thấy tính tình của chủ nhân giọng nói này không được
tốt, vậy mà cô lại cảm thấy rất quen thuộc, hình như cô biết nhưng không nhớ được người đó là ai, cô dùng sức suy nghĩ thì cảm thấy đau hết cả
đầu, cô nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng, sau đó tay cô bị một bàn
tay ấm áp nắm lấy, bên tai cô còn truyền đến giọng nói dịu dàng: “Sở Sở? Sở Sở?”
Sở Sở?
Sở Sở, cái tên này sao lại quen thuộc như vậy?
Cố Lan San suy nghĩ thật lâu mới đột nhiên nhớ ra, à, đúng rồi, Sở Sở là gọi cô, cô gọi là Sở Sở, Diệp Sở sở.
Trên thế giới này còn có người nhớ cô gọi là Diệp Sở Sở sao?
Là mẹ cô sao?
Cô nhớ mẹ cô rất đẹp, ở một thành phố nhỏ ở Giang Nam, bà luôn mặc
một chiếc áo sơmi màu trắng, váy hoa, giày da màu đen, mái tóc dài đen
nhánh xõa ra sau lưng, vừa dịu dàng lại xinh đẹp, mọi người nhìn thấy
đều khen không dứt.
Công việc của mẹ cô rất bận, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện thì buổi
tối khi cô đã ngủ thiếp đi mẹ mới trở về nhà, lqđ ngày hôm sau lúc cô
tỉnh dậy thì bên giường sẽ có các loại quà vặt và lời nhắn của mẹ cô,
nhắn “Sở Sở ngoan, tự mình học” hoặc là “Sở Sở ngoan, trên bàn có chuẩn
bị cơm cho con” cũng có khi là “Sở Sở ngoan, cầm số tiền này mua cơm
trưa ăn”.
Cố Lan San cảm thấy đôi bàn tay nắm lấy tay cô, ấm áp yêu thương giống với cảm giác của mẹ cô, là mẹ cô sao?
Cố Lan San theo bản năng nắm lấy đôi bàn tay đang nắm tay cô.
Thịnh Thế bởi vì bác sĩ gia đình đến chậm mà trong lòng gấp thành một đoàn, lúc này thấy Cố Lan San cầm tay anh, trong lòng anh lập tức bình
tĩnh, anh vươn tay thay cô đắp lại chăn, cầm khăn ướt lau mặt cô, thay
cô giảm nhiệt, ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi một câu: “Sở Sở, có tốt hơn
chút nào không?”
Sốt cao khiến Cố Lan San mơ mơ màng màng, cô phân biệt giọng nói của
người đang nói chuyện với mình là ai, chỉ biết có người đang nói với cô, nên cô khẽ gọi: “Mẹ......”
Thịnh Thế nghe được Cố Lan San gọi anh là “mẹ” thì vẻ mặt lập tức
cứng đờ, thì ra cô xem anh như mẹ cô, anh khẽ “hừ” một tiếng nói: “Ai là mẹ em!”
Thịnh Thế ngoài miệng nói vậy nhưng khi nắm tay cô lại càng dịu dàng như nước.
Cố Lan San mê man nghe được câu “Ai là mẹ em”, cô cảm thấy khó hiểu,
lqđ sao lại là giọng của đàn ông, đây không phải là mẹ cô sao? Vậy mẹ cô đâu rồi? Đúng rồi, mẹ cô không cần cô nữa, mẹ cô đã bán cô đi.
Cố Lan San nghĩ đến việc cô bị mẹ của mình trực tiếp nhốt ngoài cửa,
cô khóc giống như người nước mà gọi “mẹ”, nhưng từ đầu đến cuối mẹ cô
không hề mở cửa cho cô.
Tại sao mẹ cô không cần cô nữa?
Cô không ngoan sao?
Tại sao muốn bán cô cho người khác?
Cô Lan San nghĩ tới đây thì lòng cô bắt đầu đau thắt lại, nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng cao, cổ họng cô giống như bị thiêu đốt, cả người đổ
đầy mồ hôi, cô muốn đá văng chăn trên người nhưng cô lại không có chút
sức lực, cô chỉ có thể hừ hừ, rất muốn khóc, nhưng cô còn chưa kịp khóc đã mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một giọng nữ truyền
đến: “Thịnh tiên sinh, bác sĩ Vương đến rồi.”
Ngay sau đó Cố Lan San cảm thấy dưới nách bị nhét vào một vật lạnh như băng,