Thịnh Thế vừa mới nói vài câu, anh liền phát hiện một điểm đặc biệt là những tòa kiến trúc ở đây đều có logo của mỗi quốc gia.
”Cô mang tất cả những đặc điểm công trình kiến trúc trên toàn thế giới về con phố này à!”
Cố Lan San bình tĩnh quay đầu, nhìn về phía Thịnh Thế rồi thì thào, “Vậy là anh đã nhìn ra!”
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San rồi cười. Anh định mở miệng nói chuyện thì di động đột ngột vang lên.
Thịnh Thế cầm di động, nhìn lướt qua tên người gọi được hiển thị trên màn hình rồi bước qua một bên ban công, nghe điện thoại.
”Nhị Thập, Thủ Trường vừa mới kết thúc công việc, muốn con về nhà một chuyến, có chuyện cần thương lượng với con.”
Thịnh Thế vừa nghe xong, tóc gáy cả người anh liền dựng đứng. Buổi
chiều ấm áp cùng Cố Lan San nhanh chóng tan thành mây khói, ba tìm anh
đột ngột, rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải ông ấy đã nghe chuyện về
Vương Thân tối hôm qua rồi chứ?
Thịnh Thế nghiêng đầu, nhìn Cố Lan San, nghĩ bụng: Nếu như mình trở
về nhà họ Thịnh, thành thật nói ra tất cả là vì Cố Lan San, cả nhà sẽ sợ cô gặp nguy hiểm, nhất định không để cô ra ngoài đi làm.
Mặc dù anh cũng chẳng muốn cô đi làm chút nào, nhưng khi thấy cô hào hứng như vậy, anh đành chiều theo.
Có điều, anh lại trói cả nhà Vương Thân. Nếu để ba biết được, ông ấy
tuyệt đối sẽ không tha cho anh. Cứ nghĩ tới hình phạt đặc biệt của
DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ba – phạt quỳ, đầu gối anh liền cảm thấy đau đớn.
Đau thì phải chịu thôi. Ba anh đã đích thân gọi điện thoại như vậy, anh phải trở về nhà họ Thịnh một chuyến.
Suy nghĩ một hồi, hình như lâu rồi, Cố Lan San cũng chưa có về một lần, hay là anh gọi cô cùng về nhà?
Chỉ là ngay sau đó, Thịnh Thế đã từ bỏ ý nghĩ ấy.
Lúc anh còn nhỏ, bị ba phạt quỳ, Cố Lan San nhìn thấy cũng không sao.
Có đứa con trai nào mà không nghịch ngợm, gây chuyện? Bị phạt là chuyện bình thường!
Nhưng mà bây giờ không giống như lúc trước. Anh trưởng thành, vợ cũng cưới rồi, nếu lại bị ba phạt quỳ, để vợ nhìn thấy thì thật mất mặt.
Vì vậy, Thịnh Thế cúp điện thoại, nhìn Cố Lan San rồi nói, “Tôi có việc cần phải ra ngoài một chút.”
********************
Thịnh Thế thay một bộ quần áo thoải mái, suy nghĩ một chút rồi bảo bà quản gia cầm mấy chai rượu ngon và thuốc lá tốt mang ra ngoài cho mình.
Thịnh Thế lái xe, ngẫm nghĩ cẩn thận một hồi. Anh không thể cứ về nhà như thế mà không có đối sách. Dù sao đi nữa, anh nhất định không thoát
khỏi việc bị đánh bị phạt, nhưng ít nhất cũng phải có ai đó ngăn ba anh
lại, bằng không, anh sẽ bị bắt quỳ cả một đêm, quỳ đến chết sao?
Vì vậy, khi vừa rời khỏi biệt thự, Thịnh Thế liền dừng ở bên vệ đường, gọi điện thoại cho chị cả – Thịnh Hoan.
Thịnh Hoan bắt máy ngay lập tức, “Nhị Thập đó hả? Sao đột nhiên lại nhớ tới việc gọi điện cho chị vậy?”
”Chị cả, bây giờ chị có ở nhà cũ không?” Thịnh Thế ngồi ở chỗ lái,
dáng vẻ lười nhác, nói năng miễn cưỡng, sau đó bổ sung một câu, “Mấy
ngày trước, có một người bạn của em từ Pháp về, mang theo mấy túi quà,
em đưa chị một cái nha.”
”Không có. Chị đang ở Thiên Tân với mẹ. Em giữ túi quà đó trước thay chị, đợi chị về Bắc Kinh rồi sẽ qua tìm em sau.”
Thịnh Thế vừa nghe xong thì lập tức ngồi thẳng người dậy, nghĩ đến
việc tự dưng phí mất một túi quà không công, giọng nói có chút trở nên
khó chịu, “Chị đi Thiên Tân thì đi Thiên Tân chứ, sao ngay cả mẹ cũng
qua đó?”
”Sáng sớm hôm nay, ba gọi người đưa chị và mẹ cùng đi.”
Thịnh Thế nghe chị mình nói như vậy, trong nháy mặt, đáy lòng chợt cảm thấy lành lạnh.