“Bác, người không phải biết không biết con cố gắng bao nhiêu mới nắm được một nhược điểm của Cố Lan San, chẳng lẽ con phải bỏ trắng hết bao công sức sao?” Vương Giai Di nhịn không được có chút bi thương: “Bác, ngay cả người, bây giờ nay cả người cũng nghiêng về phía Cố Lan San sao?”
“Giai Di, trong lòng ta, chỉ có con cùng Ân Ân là trọng yếu nhất, không phải là ta nghiêng về Cố Lan San, mà là đến bây giờ, chẳng lẽ con còn nhìn không ra sao? Thịnh Thế bảo vệ Cố Lan San khắp nơi, từ năm nhất trung học cho tới bây giờ, không nói tới chuyện Thịnh Thế ăn chơi đàng điếm bên ngoài thế nào, scandal không ngừng, bao nhiêu người đều đang đợi nhìn Cố Lan San phản ứng, nhưng con có thấy Cố Lan San chịu chút ảnh hưởng nào không? Huống chi, mặc dù không có Cố Lan San, Thịnh Thế cũng sẽ không thích con. Con sớm chết lòng này đi, đừng làm ra những loại chuyện yêu đương tình ái không hay ho kia, đến cuối cùng, sẽ chỉ làm xấu mặt mình như hôm nay mà thôi! Ân Ân gả vào Hàn gia, ta sẽ tìm cho con một mối tốt. Mặc dù so ra kém Thịnh gia, nhưng tuyệt đối sẽ không quá kém! Đem hình cho ta, thời gian không còn sớm, sau đó chúng ta xuống lầu ăn cơm, con nhớ cho người Thịnh gia một lời xin lỗi!”
Bên trong nhà lại an tĩnh một chút, mới lại nghe được tiếng bà Cố có chút nhu hòa mềm mại:
“Vậy mới đúng. Hôm nay hình này ta liền xé, nhớ, từ nay về sau, không bao giờ nữa cho phép nói! Tốt lắm, đừng khóc, đi toilet rửa mặt, xuống lầu.”
Cố Ân Ân nghe đến mấy câu này, lặng yên không tiếng động hướng phía sau lui hai bước, mới nhanh chóng xoay người, chạy thẳng tới lầu ba.
Cố Ân Ân bước chân lên lầu vẫn duy trì bước chân ưu nhã của đại gia khuê tú như thường, chỉ là trong lòng cô lại rối một nùi.
Cố Lan San thích Hàn Thành Trì sao? Cố Lan San vẫn thích Hàn Thành Trì, cho tới bây giờ, cô đã gả cho Thịnh thế mà vẫn còn thích Hàn Thành Trì?
Nếu không phải hôm nay chính tai cô nghe mẹ cô cùng Vương Giai Di nói chuyện, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng, Cố Lan San lại có thể thích Hàn Thành Trì!
Nhưng là, cố tình cô lại nghe chân chân thật thật như thế!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Thịnh Thế ngăn Cố Lan San vừa vào phòng ngủ, liền kéo cô tới bên giường, không nói lời nào cúi đầu, ngăn chận môi cô, thuận thế đè ngã cô xuống giường, tay vội vàng kéo quần áo cô ra, vứt lung tung.
Cố Lan San biết Thịnh Thế muốn làm gì, cô quay đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, ngay giữa trưa, cô chưa bao giờ cùng anh làm những chuyện này vào ban ngày, tiềm thức muốn đẩy hắn ra, nhưng mà nghĩ đến tiền thuốc thang, cô vẫn nhắm hai mắt lại, trầm mặc và thuận theo, thừa nhận thể trọng Thịnh Thế ép tới, cũng thừa nhận nụ hôn như lửa của anh.
Hô hấp của người đàn ông nọ càng ngày càng trở nên nặng nề, da thịt anh và cô phơi ra càng nhiều, tay anh môi anh trằn trọc vuốt ve trên da thịt trơn nhẵn của cô.
Bởi vì Cố Lan San nói những lời đó với Vương Giai Di, cả người Thịnh Thế cực kỳ hưng phấn, còn không có đợi đến khi thân thể Cố Lan San thích ứng với mình, liền không thể chờ đợi, hung mãnh xông vào trong thân thể cô.
Cố Lan San không có chút chuẩn bị nào, nhất thời không nhịn được, liền đau đến mức kêu thành tiếng, liền đỏ mặt cắn môi dưới của mình.