Editor: White Silk-Hazye
Thịnh Thế đối với việc cô chủ động tỏ tình, lại không từ chối, chỉ nói một câu, không được phép trêu chọc Cố Lan San, sau đó lưu số điện thoại của cô ta lại, đưa số điện thoại của mình cho cô ta, rồi tìm người đưa cô ta về nhà.
Từ đó về sau Thịnh Thế tham gia bất kỳ buổi tiệc nào, thỉnh thoảng sẽ gọi cô đi cùng.
Mới đầu Tô Kiều Kiều nghĩ Thịnh Thế có hứng thú đối với mình, nhưng sau mấy lần cô đi xã giao với Thịnh Thế, cô dần dần do dự, bởi vì bất luận cô ta chủ động quyến rũ như thế nào, Thịnh Thế đều không bao giờ chạm vào cô……
Lại nói, Thịnh Thế lại là hoa hoa công tử, mười lăm tuổi không phải đã thay rất nhiều bạn gái sao…….
Đánh chết Tô Kiều Kiều cũng không tin Thịnh Thế sẽ giống như Liễu Hạ Huệ trung thành với hôn nhân, có mỹ nhân ngồi trong lòng mà không loạn.
Hôm nay Tô Kiều Kiều ở buổi tiệc nghe thấy những lời này, vợ của Thịnh Thế trước đây rất đẹp, nhưng đã là lúc mười mấy tuổi, không thể nói là sau này cũng là người đẹp, mà hiện tại Thịnh Thế lại không mang cô ta ra ngoài, còn không ngừng truyền đến scandal ở bên ngoài, thì chỉ có hai khả năng, hoặc là Thịnh Thế không yêu vợ mình, hoặc là vợ anh ta lớn lên rất xấu.
Nghe nói vợ Thịnh Thế là Nhị tiểu thư của nhà họ Cố, nhà họ Cố cũng là danh gia vọng tộc, có lẽ bọn họ chính là liên hôn chăng……..
Cho nên Tô Kiều Kiều liền bạo gan, chủ động quyến rũ Thịnh Thế một lần.
Vừa nghĩ, Tô Kiều Kiều vừa ôm cổ Thịnh Thế, đặt hết trọng lượng của cả cơ thể lên trên người anh ta, hai chân của cô gắt gao vòng chặt thắt lưng của Thịnh Thế, thỉnh thoảng cọ nhẹ vào người anh.
Thịnh Thế cười như không cười giơ tay lên, nắm lấy eo của tô Kiều Kiều, không cho Tô Kiều Kiều làm loạn trên người mình, Tô Kiều Kiều dùng sức nâng người lên, vừa hôn loạn Thịnh Thế, vừa giơ tay ra, bắt đầu cởi nút áo của Thịnh Thế.
Tay của Thịnh Thế thăm dò vào trong váy của tô Kiều Kiều, hướng về phía hoa huy*t của cô bóp mạnh một cái, cả người Tô Kiều Kiều run rẩy, trong lòng vui vẻ, yêu kiều rên lên một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng Thịnh Thế, đôi môi hồng nộn nhắm đến môi của Thịnh Thế hôn xuống.
Trước một giây mà Thịnh Thế bị hôn, anh nhẹ nhàng nghiêng đầu một chút, nụ hôn của Tô Kiều Kiều liền rơi vào má anh ta, Tô Kiều Kiều không thuận theo, xoay đầu, tiếp tục hôn lên môi Thịnh Thế, vẻ mặt của Thịnh Thế nghiêm túc nói: “Tôi là người đã có vợ.”
Lời này từ miệng Thịnh Thế nói ra, giống như là tán tỉnh, Tô Kiều Kiều cười một tiếng: “Ghét”.
Sau đó cúi đầu, tiếp tục hôn anh.
Thịnh Thế lại nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của Tô Kiều Kiều, kéo cơ thể của cô ta từ trên người mình xuống.
Tô Kiều Kiều không buông tha quấn lấy người của Thịnh Thế, Thịnh Thế duỗi tay ra phía trước, đẩy Tô Kiều Kiều ra, giọng nói nhẹ ôn hòa, trên mặt lại hiện lên vẻ không kiên nhẫn: “Được rồi, đừng náo loạn.”
Đổi lại là trước đây, Tô Kiều Kiều sẽ gặp rắc rối, hôm nay cố tình lá gan cũng lớn hơn.
Kỳ thật mỗi người đàn ông đều giống nhau, thoạt nhìn mũ áo chỉnh tề, kỳ thật chính là mặt người dạ thú.
Nói gì mà mình là người có vợ, không ngoại tình, kỳ thật mở mắt ra là mắng Phan Kim Liên, nhắm mắt vào là nhớ Phan Kim Liên (*).
(*)Phan Kim Liên (潘金莲) là nhân vật trong tiểu thuyết (nhưng vô tình lại trùng với nhân vật có thật) Thủy Hử của nhà văn Thi Nại Am, là người đàn bà đa tình và hiểm độc, giết chồng để ngoại tình và cũng là nhân vật trong truyện Kim Bình Mai của Vương Thế Trinh, đại diện cho phụ nữ phong kiến, không thể làm theo ý mình, muốn được giải thoát. Nàng là cô gái dung nhan mỹ lệ, phong lưu đa tình, có sức hấp dẫn đầy uy lực. Trái với vẻ ngoài xinh đẹp, cá tính nàng tranh cường hiếu thắng, ích kỷ nhỏ nhen, trở thành nhân cách xấu xa tráo trở.
=>Ở đây ý Tô Kiều Kiều muốn ám chỉ Thịnh Thế ngoài miệng nói là đã có vợ nhưng lại muốn đi ngoại tình
Tô Kiều Kiều nhìn Thịnh Thế, giọng nói mềm mại, mang theo một chút phiền muộn: “Em không quan tâm anh đã kết hôn, em cũng sẽ không phá hoại hôn nhân của anh. Em cũng sẽ không ở cùng anh mỗi ngày, chỉ cần lúc nhớ đến em, nhìn em một cái, em đã thấy đủ rồi……..”