Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 334

Editor: Trịnh Phương.

Thịnh Thế thay âu phục xong liền xuống lầu, thấy trong nhà ăn trống không, lập tức nhíu mi, hỏi: “Sở Sở đâu?”

Bà quản gia lập tức trả lời: “Cô San nói, thời tiết ngày hôm nay rất tố, muốn đi ăn bữa sáng ở trong phòng thủy tinh ở sân sau, cho nên cô San liền tới đó ăn sáng rồi.”

Thịnh Thế một bên chỉnh lại cà- vạt, một bên gật gật đầu, xoay người định đi về phía sân sau, lại nghe được bà quản gia ở đằng sau gọi anh: “Ngài Thịnh.”

Thịnh Thế không có quay đầu, bước chân lại ngừng lại.

“Cô San giống như có phần không vui.”

Thịnh Thế đưa lưng về phía bà quản gia mà nhíu nhíu mày, Sở Sở không vui? Tại sao lại không vui...

Bước chân của anh đi tới nhà kính ở sân sau càng trở nên nhanh hơn.

Nhà kính khá lạnh, có trồng một số loài hoa chịu được lạnh, bên trong đã có một bộ bàn thủy tinh cùng một chiếc giường, lúc cuối hạ đầu thu, trời cao quang đãng, ban đêm có thể nằm trong nhà kính ngắm sao.

Thịnh Thế đẩy cửa nhà kính ra, liền thấy bên trong có rất nhiều bươm bướm bay tới bay lui, những con bươm bướm này cũng không phải là do anh cố ý nuôi dưỡng, mà là do những cây hoa hấp dẫn tới, khi mùa đông trời lạnh, theo hương hoa mà bay vào nhà kính, có vài con lại bay ra ngoài, có con không, tiếp tục sinh sôi nảy nở, trái lại có rất nhiều bươm buớm, lâu ngày, người hầu quản lý sân sau nhân tiện cố ý nhốt lại những con bươm buớm này.

Bộ dạng Cố Lan San giống như là đã ăn xong bữa sáng, liền ngồi ngắm những cây hoa được trồng bên trong nhà kính một lượt, sau đó ngẫu nhiên dùng mũi ngửi một cái, sau đó từ bẻ một hai bó hoa từ trong đó.

Bà quản gia nói Sở Sở không vui... Nhưng hiện tại anh thấy, cô trái lại rất có bộ dáng rất vui vẻ nha...

Đáy lòng Thịnh Thế nghĩ nghĩ, đồng thời di chuyển bước chân, đi lên phía trước, tinh thần sảng khoái chào hỏi một tiếng với Cố Lan San: “Sở Sở, sớm!”

Đầu Cố Lan San cũng không có quay lại một lần, chỉ chuyên tâm chọn hoa.

Thịnh Thế nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Lan San, nhìn một hồi, giống như thật sự là có một chút không vui...

Anh trầm tư một chút, cũng không tiếp tục suy nghĩ rằng tới cùng là tại sao mà cô không vui, liền mở miệng, tiếp tục biết rõ còn cố hỏi mà cười đến gần: “Sở Sở, hái hoa sao?”

Bây giờ Cố Lan San trái lại tức giận hừ một tiếng, vẫn làm như không thấy Thịnh Thế như cũ.

Thịnh Thế giơ tay lên, sờ sờ cái mũi, một đầu mờ mịt đi theo sau người phụ nữ nhỏ đang giận dỗi không rõ lí do này, nhìn cô thỉnh thoảng thấy một đóa hoa, cầm kéo, bộ dáng xinh đẹp cúi người xuống cắt. Có ánh mặt trời từ bên ngoài nhà kính chiếu vào, ánh sáng màu sắc ấm ám chiếu trên thân thể cô, làm nổi bật lên hình ảnh cả người giống như một sự tồn tại không chân thực. Thịnh Thế nhíu mày, khóe môi nhất thời lại giương lên... Nếu mỗi buổi sáng đều có thể nhìn được hình ảnh xinh đẹp mỹ lệ như vậy, hắn có thể đoán được cả đời này tuyệt đối là cực kỳ thỏa mãn cùng vừa lòng.

Đợi cho đến khi Cố Lan San rốt cục cũng đã hái hoa một vòng nhà kính, lúc này cô mới đứng lên, trong tay ôm một bó hoa to.

Thịnh Thế liếc mắt nhìn bữa sáng trên bàn cơm một cái, thấy cháo trong bát còn lại một chút, liền đối cười nói với Cố Lan San: “Lại ăn thêm một chút?”

Một bó hoa ta đã che mất nửa gương mặt Cố Lan San, có vài phần mỹ cảm của cảnh tượng người đẹp đứng giữa vườn hoa, cô nghe được lời nói của Thịnh Thế, mặt mày giãn ra, cười ngọt ngào, thoải mái chấp nhận: “Được!”
Bình Luận (0)
Comment